← Quay lại trang sách

Chương ba

Qua Tết lớn rồi Tết nhỏ [12] .

Sau Tết nhỏ, trong thôn cuối cùng cũng xảy ra chuyện.

Trong mấy ngày Tết, có người đi thăm người thân, trong thời gian đi thăm hỏi thì biết thôn nào có người chết vì bệnh nhiệt sẽ được Chính phủ trợ giúp cho một cỗ quan tài đen, biết được nơi nào đó ở ven thị trấn trong huyện có xưởng quan tài, chuyên làm quan tài cho bệnh nhân bệnh nhiệt. Cùng là bệnh, cùng là người trong huyện, sao lại cho người ta một cỗ quan tài mấy trăm đồng, còn chỉ cho Đinh Trang một thùng dầu mấy chục đồng và một dây pháo vài đồng?

Liền đi hỏi bố tôi.

Vì đồ do bố tôi đi lĩnh, nên đi hỏi bố tôi.

Sau bữa sáng ngày 16 tháng Giêng, Triệu Tú Cần và Đinh Dược Tiến liền đi hỏi bố tôi. Bố đang xới một mảnh đất ở góc sân, chỗ đó vốn là chuồng gà và chuồng lợn, nhưng gà lợn đều bị người trong thôn đầu độc rồi, không nuôi nữa, cuối cùng dỡ chuồng đi, xới đất lên, chuẩn bị trồng kinh giới tại mảnh đất đó. Dỡ gạch vụn đi chất trong sân, xới đất lên thì lộ ra màu bùn đen. Đất bùn đen. Vì chỗ đó nuôi lợn nhiều năm, nuôi gà nhiều năm, đất đen bóng lại, trồng kinh giới thì không gì tuyệt hơn. Trong đất đen có mùi phân mà hoa màu và rau đều yêu thích. Bố tôi cởi chiếc áo bông trên người, đang xới đất trong mùi hương màu đen đó thì các bệnh nhân đã vây quanh cửa, nói vì sao người ta sắp chết thì có quan tài đen, chúng tôi sắp chết lại chỉ có chục cân dầu hạt?

Bố liền ra khỏi vườn đứng chặn cổng nói: “Nếu không phải tôi chạy ngược chạy xuôi, thì ngay cả dầu mọi người cũng không có.”

Thế là không có lời nào để nói nữa. Bố nói có một thôn chỉ hơn hai trăm người, nhưng một năm chết gần một trăm người, so sánh mà xem, Đinh Trang còn may chán, chúng ta có thể tranh quan tài với người ta không?

Không nói thêm gì nữa, bố lại đi xới mảnh đất của mình.

Cuối đông rồi, mùa xuân sắp tới. Mùa xuân vừa đến, bố liền gieo hạt kinh giới trên mảnh đất đó, hai ngày tưới nước một lần, sau một tuần kinh giới liền nảy mầm.

Nửa tháng sau thì cứng cáp, hương thơm tê mũi vờn bay khắp bốn phương.

Trong lúc trồng kinh giới thì trong thôn lại có người nữa chết, chưa đến ba mươi, không có quan tài dùng, mọi người đứng ở đầu thôn, nói gì đó với nhau, người nhà đó liền đến nhà tôi đòi quan tài, nói: “Anh Huy à, anh lên trên xin cho người anh em của tôi một chiếc quan tài đi.”

Bố tôi khó xử nói: “Mọi người nghĩ xem, nếu lấy được tôi có thể không đi sao? Dầu ăn, pháo đốt không phải đều đã đưa mọi người cả rồi sao.”

Người đó liền đi.

Kinh giới mà bố trồng mọc lên tăm tắp, hương bay khắp sân nhà tôi.

Bươm bướm bay đến. Bay đến rồi lại bay đi.

Ong mật bay đến, bay đến rồi lại bay đi.

Kinh giới có vị tê. Vị tê mát, nó không thích quyến rũ ong mật và bươm bướm. Nhưng nói cho cùng, ánh sáng mùa xuân đã tràn đầy trong sân nhà tôi.