QUYỂN NĂM Chương một
Chú tôi và Linh Linh lại sống cùng nhau.
Sống với nhau như vợ chồng, không ai có thể nghĩ đến điều này.
Cả gan sống cùng với nhau ngay dưới mắt người Đinh Trang.
Họ giống như nước và cát, nước chảy trên cát, cát liền hút sạch nước. Giống hai cục nam châm âm và dương, vừa chạm một cái là dính lấy nhau. Giống hạt cỏ và hoàng thổ, gió vừa thổi, hạt cỏ liền bay, gió ngừng thổi, hạt cỏ cũng rơi xuống; rơi vào vùng đất hoàng thổ nó liền mọc rễ.
Sau khi Linh Linh bị chồng cô đánh cho một trận thì cô bị cả chồng lẫn mẹ chồng cùng đuổi về nhà mẹ đẻ. Về nhà mẹ đẻ thì cũng về rồi, mọi người lại mai mối vợ mới cho Đinh Tiểu Minh. Linh Linh có bệnh, bệnh AIDS, người sắp chết, lại có chuyện chim chuột với anh họ nhà mình, đánh cho là đúng. Đuổi về nhà mẹ đẻ cũng là đúng. Tiểu Minh thì không có bệnh, mới hai mươi mấy tuổi, kiếm vợ mới cũng hợp lẽ thường tình. Nếu có người thích hợp, đầu tiên phải không có bệnh nhiệt, chờ Linh Linh chết xong lấy cũng được, nhanh chóng li hôn với Linh Linh rồi lấy cũng được. Bố mẹ đẻ Linh Linh đều là người thông tình đạt lí, mặt đối mặt nói với người ta: “Nhà tôi không dạy dỗ được con gái, để Tiểu Minh lấy vợ mới đi, nhà gái đòi nhiều tiền thì lấy lễ vật của Tiểu Minh cho Linh Linh trả cho người ta.”
Mọi người liền nhờ bà mối tính chuyện lấy vợ cho Tiểu Minh.
Linh Linh liền bị người đằng mẹ đẻ cô mắng rồi dẫn về.
Nhưng mà mùa xuân nói đến là đến. Mùa hạ nói đến cũng vội vàng đến. Trời vừa ấm vừa nóng, áo bông mùa đông đã cởi hết, áo mùa xuân cũng sắp cởi hết. Đại khái đã đến lúc mặc áo đơn mùa hè, Linh Linh đến Đinh Trang lấy quần áo mùa hè của cô. Dùng một cái túi bọc hết tất cả quần áo mùa hè của cô lại, xách ra khỏi nhà chồng, mẹ chồng đưa cô đến cửa, nhìn chằm chằm vào cái túi căng phồng của cô nói:
“Linh Linh, trong túi của cô không có quần áo của người khác đấy chứ?”
Linh Linh nói: “Không ạ.”
Mẹ chồng nói: “Tiểu Minh sắp tìm được vợ rồi, lúc đó nếu cô còn sống, nó bảo cô quay lại li hôn, thì cô không thể không quay lại.”
Linh Linh liền im lặng, đứng ở đầu Đinh Trang, cách nhà mẹ chồng chỉ vài bước chân, có thể nhìn thấy đường kẽ giữa những viên gạch ốp trên cổng, như dùng mực tô lên, sáng lên vừa đen vừa thẳng. Cô đứng một lúc rồi đi.
Đi ra khỏi thôn.
Con đường xi măng nối Đinh Trang với bên ngoài đặt mình thẳng tắp trên đồng ruộng, cao hơn mặt đất chừng nửa thước. Mấy năm trước, hai bên đường đào kênh thoát nước, trên bờ kênh lại trồng hàng dương thẳng tắp. Còn bây giờ, cây dương đã bị nhà nhà, hộ hộ Đinh Trang chặt trụi rồi. Bây giờ, cỏ mọc đầy kênh. Gió thổi nhẹ là cỏ liền lắc lư trong gió, kêu lao xao, lao xao. Bây giờ, ruộng nương hai bên đường, tiểu mạch đã thẳng đứng, thân cứng như sợi thép. Trong ruộng có người làm việc, có người tưới nước. Đang là buổi trưa, mặt trời nóng khốc liệt như đổ lửa xuống, đi trên con đường trơ trụi, giống như đi trên một đoạn đường lửa. Linh Linh cứ đi như vậy, mụn trên mặt hơi ngứa, cô không dám gãi mạnh, chỉ dùng tay vuốt ve nhẹ nhẹ, giống như vuốt ve khuôn mặt của một đứa trẻ sơ sinh. Cứ như vậy, vừa vuốt vừa chầm chậm bước, bước đi yếu ớt, đầu cúi xuống, nhưng chính lúc đang đi, cô nghe thấy một tiếng gọi.
Là tiếng gọi của chú tôi. Gọi không nặng không nhẹ. Âm thanh đó như rơi từ trên đỉnh đầu xuống.
“Linh Linh.”
Linh Linh đứng lại.
Cô nhìn thấy chú tôi đứng ở bên đường trước mặt, cách mấy bước chân, vẫn giống như trước đây, trên mặt có màu xanh xám của người sắp chết. Họ cứ nhìn nhau như vậy. Mặt đối mặt, Linh Linh vội quay về phía sau nhìn nhìn.
Chú tôi nói: “Không có ai. Mà có người cũng không sợ.”
Linh Linh nói: “Anh ở đây làm gì?”
Chú liền ngồi xuống bên đường: “Nghe nói em đã về Đinh Trang, anh ở đây đợi em.”
“Có việc gì thế?
“Ngồi xuống đi.”
Linh Linh còn đang do dự.
Chú lại nói: “Tống Đình Đình vẫn ở nhà mẹ cô ta.”
Linh Linh liền ngồi xuống bên chú.
Hai người im lặng một hồi lâu, chú tôi nói: “Em về lấy quần áo mùa hè à?”
Linh Linh “Ừ” một tiếng, động động cái bọc trong tay.
Chú lại hỏi: “Bệnh thế nào rồi?”
Linh Linh nói: “Vẫn như vậy.”
Chú lại nói: “Anh cũng vẫn như vậy, chịu được qua mùa đông rồi, mùa xuân, mùa hạ cũng có thể chịu được.”
Sau đó thì sao, hai người liền không biết nói gì nữa. Im lặng một lúc, chú tôi liền cười, kéo tay cô. Cô cũng để cho chú kéo. Lần gặp này là sau khi Triệu Đức Toàn chết không lâu, mới đó họ còn gặp nhau ở nhà mẹ đẻ của Linh Linh. Nhưng cứ như đã mấy năm rồi không gặp, họ nhìn nhau, nhìn lặng lẽ, chú liền kéo tay cô vào trong tay mình quan sát, nhìn những vết mụn đã đóng vẩy trên cổ tay và mu bàn tay cô, lấy tay gãi nhẹ nhẹ lên tay cô, mắt cô ngấn lệ, thu tay trở về.
Chú tôi nói: “Không đi nữa nhé.”
Cô nhìn chú.
Chú lại nói: “Tống Đình Đình sắp li hôn với anh rồi, Đinh Tiểu Minh cũng sắp li hôn với em. Đều li hôn rồi, hai chúng ta ở với nhau.”
Cô không nói gì.
Chú cũng ngấn lệ: “Không sống được bao lâu nữa, người ta nói, mùa đông năm nay bệnh nhiệt sẽ bùng nổ, sợ anh và em đều không sống được quá năm nay. Không chỉ muốn sống cùng nhau, anh còn muốn chết rồi anh và em có thể chôn chung một chỗ, chết rồi vẫn bầu bạn cùng nhau.”
Linh Linh liền ngẩng đầu nhìn chú, lệ trong mắt vừa to vừa sáng như những hạt châu.
Chú cười nói: “Khóc gì chứ… dù sao anh và em đều là người sắp chết, để tâm người khác nói làm gì, chúng ta cùng sống với nhau trong thôn, xem người khác có thể làm gì hai chúng ta.”
Chú lại rưng rưng nói: “Nghĩa là sống với nhau cho người khác thấy, cho cả nhà Đinh Tiểu Minh thấy. Cho Tống Đình Đình và cả người Đinh Trang thấy.”
Chú khóc nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Họ sắp li hôn với anh và em, sau khi chúng ta sống cùng nhau, chúng ta cũng muốn tìm họ để li hôn.”
Chú tôi nói: “Em về nhà mẹ đẻ, bố mẹ thương em, anh trai cũng thương em, nhưng chị dâu biết trong người em mang bệnh nhiệt, có thể không lạnh nhạt với em sao?”
Chú nói: “Em muốn sống ở nhà anh thì đến sống ở nhà anh. Em sợ thấy những đồ dùng mà Tống Đình Đình đã dùng thì chúng ta đến sống ở sân đập lúa mạch ngoài thôn, anh mang nồi niêu bát đĩa ở trong nhà theo là được.”
Họ liền táo tợn sống với nhau, sống với nhau như vợ chồng. Sống với nhau một cách táo tợn.
Sống với nhau cuối cùng cũng sống với nhau, trong căn nhà ngói hai gian bằng gạch mộc của sân đập lúa mạch ngoài thôn, chú tôi lấy nồi, lấy bát, lấy đệm, lấy chăn từ nhà đi, họ cùng sống với nhau ở đó. Tuy ruộng đã chia cho mọi người, nhưng sân đập lúa vẫn là mấy hộ, mười mấy hộ dùng chung. Khoảnh sân đập lúa mạch này, từ tổ hỗ trợ sau giải phóng, đến đội sản xuất của công xã nhân dân, rồi lại đến các nhóm nhỏ thôn dân hôm nay, nó vẫn là sân đập lúa mạch. Ruộng phân rồi, sân đập lúa dùng chung. Lều cỏ trên sân bị đổ, người trong thôn đổi gạch ngói xây lên hai gian nhà. Không có gì để dùng cả, chỉ là ngày mùa bận rộn, khi luân phiên đập lúa trên sân, người trong thôn mệt thì nghỉ ngơi một chút, ngủ một chút. Nông nhàn rồi, thì để chút nông cụ trong gian nhà đó.
Nhưng đến bây giờ, nó trở thành nhà mới của chú và Linh Linh.
Kê mấy tấm gỗ dưới cửa sổ của gian phòng bên trong, ở gian phòng ngoài thì làm bếp, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, cái gì nên đặt ở đâu thì đặt ở đó, cái gì không đặt ở đâu thì không đặt ở đó. Trên tường đóng đinh để treo ống đũa, cạnh chỗ để nồi thì dựng một tấm gỗ bày chậu, bát, cứ như vậy chỗ này liền giống như ở nhà.
Cuối cùng họ cũng có nhà.
Có nhà cuối cùng cũng có nhà. Mấy hôm trước, khi chú tôi đi vào trong gian nhà đó lấy nồi lấy bát, còn có chút lén lén lút lút. Nhưng chỉ vài ngày sau, vì có cẩn thận hơn nữa cũng không ngăn được mọi người biết chuyện, nên không thèm giữ gìn gì nữa, nước đến đâu ngăn đến đó, đâm lao thì theo lao. Củi gạo dầu muối đều bạo dạn đem đến đó, hễ ai hỏi, thì đáp lời rõ ràng sáng sủa như gương.
Có người hỏi: “Đinh Lượng, đem đồ trong nhà đi đâu đấy?” Chú liền đứng lại: “Tôi không xách đồ nhà anh đúng không?” Người đó bị chẹn họng, nghĩ một lúc: “Cái anh này, tôi chỉ muốn tốt cho anh.”
Chú liền nói: “Tốt cho tôi? Đến đây… để tôi truyền bệnh nhiệt của tôi cho anh, anh đổi cho tôi thân thể khỏe mạnh của anh.”
Người kia lại nói: “Cái anh này.”
Chú lại đáp: “Tôi làm sao?”
Người kia nói: “Anh đi đi.”
Chú vẫn cứ đứng đó: “Tôi đứng ở trong nhà các anh sao? Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi đi?”
Chú không đi, người ta liền đi. Không dám hỏi tiếp việc chú và Linh Linh nữa. Nhưng người ta đi rồi, không quay về nhà mình, mà đi đến nhà Đinh Tiểu Minh. Trong chớp mắt, Đinh Tiểu Minh không đi ra, mẹ Đinh Tiểu Minh từ trong nhà đi ra, chạy một mạch đến cái nhà ở sân đập lúa, mặt xanh xám, tóc sổ tung, tay cầm cây gậy dài ba thước, to như cánh tay, cây gậy bằng củi khô thuận tay nhặt được trên đường thôn, múa vun vút, gió vù vù cuốn về phía tây thôn, phía sau có đến mười mấy đàn bà và trẻ em chạy theo hóng hớt.
Đến sân đập lúa ở sau thôn, bà đứng giữa sân, gào lên mắng lớn: “Dương Linh Linh, cái đồ đàn bà dâm đãng dạng chân ra có thể đút vừa một cái ô tô, mày cút ra đây cho tao.”
Linh Linh không đi ra, chú tôi từ trong nhà đi ra. Chú đứng trước mặt mẹ Tiểu Minh mấy mét, tay đút túi quần, một chân bước lên trước, một chân trụ phía sau, người hơi ngả về sau, trên mặt treo nụ cười cợt nhả, nói ngọt nhạt:
“Thím, muốn mắng thì thím mắng cháu, muốn đánh thì thím đánh cháu, là cháu dụ dỗ Linh Linh, em ấy muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng cháu đã kéo em ấy đến đây.”
Mẹ Tiểu Minh liền trừng mắt:
“Mày gọi Linh Linh ra đây cho tao.”
Chú tôi nói: “Bây giờ em ấy là vợ cháu rồi, có việc gì thím cứ nói với cháu.”
Mắt mẹ Tiểu Minh càng trừng to:
“Nó là vợ của mày? Nó chưa li hôn với Tiểu Minh thì vẫn là vợ Tiểu Minh, vẫn là dâu con nhà tao, cái thằng Đinh Lượng mặt dày này, anh mày là người có máu có mặt, bố mày cả đời dạy học, sao lại có thằng em và đứa con vô lại như mày.”
Chú tôi liền cười:
“Thím, thím biết cháu vô lại là được rồi, muốn đánh muốn mắng thì thím đến đánh đến mắng cháu. Đánh cho chết, mắng cho chết, đánh đủ, mắng đủ rồi thì Linh Linh thuộc về cháu.”
Mặt mẹ Tiểu Minh không chỉ xanh mà còn tím, còn trắng, còn có thêm cái gì như màu đỏ. Cơn xanh, cơn trắng, lại thêm cơn đỏ, bà như bị chú tôi sỉ nhục, như bị chú nhổ một miếng đờm lên mặt bà, miệng run rẩy, tay cũng run rẩy. Đến đây, không đánh không mắng quả thật là không được nữa rồi. Không đánh không mắng thì không thể hạ màn, bà liền gào rách cổ họng ra mắng câu gì đó, và quả thật đã giơ gậy lên cao.
Chú tôi liền bỏ tay ra khỏi túi áo, khoanh tay trước ngực ngồi xuống trước mặt bà:
“Đánh đi, thím đánh chết cháu đi.”
Cây gậy của mẹ Tiểu Minh khựng lại trong không trung. Muốn đánh, chú lại ngồi xuống cho đánh. Dường như bà ta vốn không muốn đánh, mắng chửi là để hả giận mà thôi, để giữ thể diện mà thôi. Không mắng thì sao có thể ngẩng mặt lên ở Đinh Trang. Không mắng thì còn mặt mũi nào sống ở Đinh Trang nữa. Vốn không muốn đánh, nhưng chú lại ngồi xuống bảo đánh, còn gọi là thím, thím đánh chết cháu đi, như thế làm sao có thể đánh được. Cây gậy liền khựng lại trong không trung. Nắng xuân trong suốt chiếu sáng bừng sân đập lúa. Trong các ruộng quanh đó, trên cây mạch, lóe lên ánh sáng xanh mướt. Còn có con dê nhà ai dạo bước bên bờ ruộng, cuộc sống đã đến nông nỗi này, nhà ai còn thong thả nuôi dê. Con dê nhà ai gặm tiểu mạch trong ruộng kêu “be be”, tiếng kêu dài như dải lụa bay trong gió.
Chú liền ngồi xổm trên sân đập lúa, khoanh tay trước ngực chờ đánh.
Nhưng mẹ Tiểu Minh không đánh, bà bất ngờ cất gậy đi mà nói: “Mọi người đều trông thấy rồi nhé, nhìn xem tên Đinh Lượng không đáng mặt đàn ông, hắn ta vì một con yêu tinh dâm đãng, mà ngồi xuống đây để cho tôi đánh.”
Quay đầu lại, bà xé cổ ra gào: “Tất cả nhìn xem, tất cả nhìn xem, mau đến trường học gọi người Đinh Trang đến xem đi, xem anh Thủy Dương của tôi dạy học cả đời, dạy ra được thằng con thế nào đây, vì một con yêu tinh mà nó không thiết mặt mũi gì nữa cả.”
Bà gào lên, rồi bỏ đi về phía Đinh Trang, dường như bà muốn tự mình quay về gọi người. Vừa đi vừa gào, những người hóng hớt đi theo, cả một đám, một đám lớn, cũng theo bà đi về phía Đinh Trang, không ngớt quay đầu nhìn chú tôi, nhìn chú tôi đứng dậy, đứng ở chỗ cũ mắt không rời bà thím đã đi xa của chú gào lên:
“Thím, hôm nay mắng thím đã mắng rồi, sỉ nhục thím cũng sỉ nhục rồi, cháu và Linh Linh sống hay là chết sẽ ở chính chỗ này, từ sau nếu thím cứ lằng nhằng như thế, Đinh Lượng cháu sẽ không còn như hôm nay nữa đâu.”
Chú và Linh Linh liền sống cùng nhau ở cái nhà trên sân đập lúa như vậy, cứ trắng trợn táo bạo giống như một đôi vợ chồng, không sợ gì cả, lúc về thôn lấy đồ đạc, đi trên đường thôn, có lúc còn dám nghêu ngao hát.
Trên đường, gặp mấy người già, người từng trải, đã trải qua rất nhiều chuyện thế gian, họ gặp chú trước hết sẽ nhìn chú một lúc, sau đó thì thử hỏi:
“Lượng, thiếu gì vậy? Thiếu thì đến nhà tôi lấy.”
Chú liền đứng ở bên đường, mặt có chút cảm kích, thậm chí có nước mắt muốn chảy ra, nhìn người già đó, chào bác hoặc chào chú, sau khi chào xong, bình thản nói: “Không thiếu gì. Bác, để bác chê cười rồi.”
Người già nói: “Cười cái gì, dài ngắn cũng một đời người, đến bây giờ, còn để tâm đến người khác làm gì.”
Nước mắt chú liền không kìm được mà ứa ra.
Những người trẻ tuổi trong thôn, nhìn thấy chú vác lương thực hay vác cái bàn nhỏ, đi về phía sân đập lúa phía tây thôn, mệt đến mức mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, sẽ chẳng nói chẳng rằng giành lấy đồ đạc chú vác trên vai mà đặt lên vai mình, trách móc nói:
“Muốn lấy gì thì anh gọi một tiếng, một mình anh làm sao vác được.”
Chú liền cười nói:
“Không sao đâu. Chú tưởng rằng anh là cái thùng rỗng sao?”
Người kia liền cười, đọ vai với chú nói:
“Anh, nói thật, bệnh nhiệt không cản trở chuyện ấy của anh và Linh Linh chứ?”
Chú liền khoác lác:
“Không hề, mỗi đêm làm hai lần cơ.”
Người vác đồ kinh ngạc, đứng lại:
“Thật sao?”
Chú liền nói:
“Không làm hai lần thì Linh Linh có thể cam tâm tình nguyện chịu ô danh để cùng sống với anh sao?”
Cậu trai xưng em đó liền tin, sánh vai bước đi cùng chú.
Đến sân đập lúa, không thể nói tiếp chủ đề đó nữa, liền đứng phía sau nhìn chằm chằm Linh Linh, nhìn chết lặng, quả thật phát hiện ra Linh Linh có thân hình rất đẹp, eo thon, mông mẩy, vai rộng, tóc đen như mun, từng sợi, từng sợi vắt trên vai như nước chảy. Người đó nhìn chằm chằm vào mái tóc Linh Linh, chú kiễng lên nói vào tai người đó: “Anh chải đấy,” người kia hít một hơi, quay đầu lại nhìn chú: “Anh sến lắm.” Chú cười cười, Linh Linh nghe thấy tiếng nói phía sau, để chiếc áo đang nhỏ nước ở đó, hoặc là cô đang làm việc khác, vội quay người lại. Khoảnh khắc này làm cho người kia nhìn thấy hết được vẻ xinh đẹp của cô. Nhìn thấy không có chỗ nào kém Tống Đình Đình cả. Có lẽ khuôn mặt tròn không quá dài như Tống Đình Đình của cô càng ưa nhìn hơn, cô lại trẻ hơn, mới ngoài hai mươi một chút, sức sống tươi non không thể nào ngăn nổi trên người cô là thứ mà Đình Đình không có.
Người đó cứ say đắm nhìn Linh Linh như thế.
Chú liền đá một cái vào mông. Người đó đỏ mặt. Mặt Linh Linh cũng đỏ. Người đó liền vội vã đặt đồ đang vác vào phòng, Linh Linh vội vào trong nhà rót nước. Vì vừa rồi đã nhìn say đắm, bây giờ không dám ngồi xuống uống nước, nên tìm lí do nhìn Linh Linh thêm một cái rồi về. Linh Linh tiễn người đó ra đến cửa, chú tiễn người đó ra khỏi sân đập lúa.
Đến bên sân đập lúa, người đó đứng lại nói: “Anh Lượng, sống tốt nhé, nếu em mà có Linh Linh thì bảo em mắc bệnh nhiệt hai lần cũng cam.”
Chú cười nói: “Người sắp chết rồi, vui trộm tí thôi mà.”
Người kia liền mặt mày nghiêm ngắn: “Kết hôn đi, kết hôn rồi, hai người có thể danh chính ngôn thuận chuyển đến ở trong nhà anh.”
Chú liền cười, nhìn người kia, nghĩ ngợi việc trong lòng.
⚝ 2 ⚝Một hôm, ông tôi đang bận việc thì chú hai đến. Tìm đến ông nói chuyện. Nói chuyện kết hôn với Linh Linh. Nói chuyện Tống Đình Đình, cả chuyện li hôn của Linh Linh và người chồng Đinh Tiểu Minh của cô.
Muốn nói vài chuyện.
Chú đến rồi, cười nói: “Bố, con muốn kết hôn với Linh Linh.”
Ông sững người: “Con không chết luôn đi, còn mặt mũi đến gặp bố à?”
Đó là lúc chú và Linh Linh sống với nhau được nửa tháng, đây là lần đầu tiên chú đến nhà ông. Lần đầu tiên đường đường chính chính nói chuyện với ông. Sắp nói một việc trang trọng, dẫu ông mắng chú, mặt chú vẫn cười thoải mái, nụ cười đùa cợt, chú nghiêng người xuống bàn:
“Con muốn kết hôn với Linh Linh.”
Ông liền nhìn chú: “Con cũng như anh con, chết đi thì hơn.”
Chú liền đứng thẳng lên, không cười nữa: “Bố, hai chúng con thực sự muốn kết hôn.”
Ông kinh ngạc, nhìn chú chằm chằm.
“Con điên rồi sao? Nghĩ xem con còn có thể sống mấy ngày? Cô ấy còn có thể sống mấy ngày?”
Chú tôi nói: “Không điên đâu, con không quan tâm còn sống mấy ngày.”
Ông lại nói: “Con có thể sống qua mùa đông năm nay không?”
Chú nói: “Không sống được nên mới cần kết hôn gấp, vui được ngày nào hay ngày ấy.”
Yên lặng một lát, như yên lặng cả đời.
Ông hỏi chú: “Kết hôn như thế nào?”
Chú nói: “Con đến nói chuyện li hôn với Đình Đình,” nói rồi mặt chú lại nở nụ cười, cười đắc ý, như được lãi món gì đó, giành được thắng lợi nào đó: “Lần này không phải là con sợ cô ta li hôn với con, mà là con muốn li hôn với cô ta.” Lại cười cười, rồi lại thu nụ cười lại, “Linh Linh không dám đến nhà mẹ chồng cô ấy, nhờ bố đến thương lượng việc li hôn với mẹ chồng cô ấy và Tiểu Minh.”
Ông liền không nói gì nữa, im lặng một hồi lâu, như đã im lặng một đời. Một đời đã qua, ông lại rít ra từ kẽ răng một câu lạnh lẽo cứng rắn:
“Tao không đi, bố mày không còn mặt mũi nào mà đi cả.”
Chú liền ra khỏi gian phòng của ông, trước khi đi ra chú liếc ông cười: “Bố không đi thì con bảo Linh Linh đến quỳ trước mặt bố.”
⚝ 3 ⚝Linh Linh đã đến.
Quả thật đã quỳ xuống trước mặt ông tôi.
Linh Linh nói: “Bác, xem như cháu xin bác.”
Và nói: “Cháu thấy Đinh Lượng không sống qua được mùa hè đâu, cho dù sống qua được mùa hè, cũng khó sống qua mùa đông, giữa hai đùi anh ấy chỗ nào cũng là bọc mủ, rữa đến độ mỗi đêm cháu phải dùng khăn ấm lau cho anh ấy hồi lâu.”
Lại nói: “Cháu cũng không sống được qua năm nay, cả nhà Tiểu Minh không cần cháu, về nhà mẹ đẻ thì bố, mẹ, anh, chị dâu đều trốn cháu, ghét bỏ cháu, nhưng cháu chưa chết, cháu còn phải sống.”
Nói: “Bác, bác nói xem có đúng không? Cháu chưa chết thì vẫn còn phải sống.”
Nói: “Chị Đình Đình muốn li hôn với Đinh Lượng, nhà Tiểu Minh cũng sắp li hôn với cháu. Đều muốn li hôn thì li hôn. Li hôn rồi thì cháu và Đinh Lượng kết hôn, cho dù chỉ được nửa năm, ba tháng, một tháng, nhưng chúng cháu danh chính ngôn thuận, chết rồi có thể đường đường chính chính chôn cùng nhau.”
Nói: “Bác, để trước khi chết cháu có thể gọi bác một tiếng ‘bố’, sau khi chết bác chôn cháu và Đinh Lượng cùng một chỗ. Anh ấy thích cháu, cháu cũng thích anh ấy, chôn chúng cháu một chỗ thì chúng cháu là một đôi, một nhà, bác sống tiếp trong lòng cũng yên tâm. Đến ngày bác trăm năm, tạ thế, Linh Linh sẽ hiếu thuận với bác dưới suối vàng, hiếu thuận với bác và mẹ.”
Nói: “Bác… bác đến nhà mẹ chồng cháu nói một tiếng. Xem như cháu Linh Linh xin bác, xem như con dâu bác xin bác, cháu dập đầu trước bác có được không?”
Và cô quả thật dập đầu.
Dập liên tục mấy cái.