Chương hai
Đầu hạ rồi, một đêm đầu mùa hạ, sự mát mẻ trên bình nguyên làm người ta cảm thấy không nỡ ngủ. Không nỡ ngồi trong nhà để phí một đêm tuyệt diệu. Thời tiết và sự mát mẻ tuyệt diệu. Người thôn Đinh Trang, người thôn Liễu, người thôn Cổ Độ Đầu, người trên bình nguyên, người có bệnh và không có bệnh, đa số đều ngồi ở trước cửa hoặc đầu thôn nói chuyện phiếm, nói đông nói tây, nói kim nói cổ, nói chuyện đàn ông, chuyện đàn bà, nói chuyện trên trời, chuyện dưới đất, hưởng thụ sự mát mẻ này.
Chú và Linh Linh cũng đang hưởng thụ sự mát mẻ này.
Họ ngồi trên sân đập lúa. Một bên là thôn xóm, một bên là trường học, mỗi bên cách hai dặm, họ ở chỗ giữa hơi chếch một chút. Họ lặng lẽ bám lấy chỗ giữa hơi chếch một chút này. Ánh đèn hai bên đường lờ mờ sáng, lờ mờ tối, càng làm hiện rõ ánh trăng và ánh sao sáng ngời. Sân đập lúa này, khi mạch chín thì là sân đập lúa, qua vụ mạch thì chỉ là một khoảnh đất bằng phẳng, một khoảnh đất lớn bằng phẳng để không, giống như khoảnh sân nhà ai đó. Ánh trăng treo trên đỉnh đầu, từ thôn nhìn lại trông như treo trên đầu thôn, ở đây nhìn như đang treo trên đỉnh đầu, chiếu cả bình nguyên thành màu nước. Ánh sáng trên bình nguyên như một mặt hồ không thấy bờ. Lặng như mặt hồ, tĩnh như mặt hồ, sáng như mặt hồ. Tiếng chó sủa từ trong thôn vọng ra, giống như con cá nhảy lên khỏi mặt hồ. Còn có những ruộng hoa màu ngoài sân đập lúa, tiếng cựa mình của tiểu mạch, như tiếng rít rít của nước bị hút vào trong cát. Kêu rít rít, âm thanh đó liền bị đêm hút mất, uống mất.
Còn có gió. Họ ngồi ở đầu gió, hưởng thụ gió, hưởng thụ đêm, nói những lời hưởng thụ.
Chú tôi nói: “Em ngồi dịch lại chỗ anh một chút.”
Linh Linh liền dịch cái ghế lên phía trước mặt chú.
Họ đang ở phía trước cái nhà trong sân đó, ở chính giữa sân đập lúa, ngồi trên hai chiếc ghế tựa nhỏ, mặt đối mặt, lưng ngả về phía sau, cách nhau chừng một thước, mượn ánh trăng có thể nhìn rõ mặt nhau, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ bóng mũi trên mặt, ai thở dài một hơi, là có thể thổi đến mặt người kia.
Linh Linh nói: “Em nấu mì ngon chứ?”
“Ngon.” Chú tôi nói: “Ngon gấp trăm lần Tống Đình Đình nấu.”
Nói rồi, bỏ dép ra, vểnh chân gác lên đùi Linh Linh, cứ thế hưởng thụ, đầu ngửa lên trời. Nhìn sao đầy trời, sắc lam ngập khắp trời, cứ thế hưởng thụ, còn dùng chân cào cào trên người Linh Linh. Dùng ngón chân cắp thịt trên người Linh Linh. Cứ thế hưởng thụ, đối diện với bầu trời nói: “Mấy năm trước hai chúng ta sớm kết hôn thì tốt.”
“Có gì tốt?”
“Gì cũng tốt.”
Rồi lại ngồi thẳng lên, nhìn chăm chăm vào mặt Linh Linh, nhìn vào chỗ hõm sâu, như nhìn một cái bóng trong lòng giếng. Linh Linh cũng ngồi im để chú nhìn, ánh trăng chiếu phía sau người cô, như một mặt gương phẳng lặng làm nền cho cô. Cô như người trong gương, mặt không động, tay đang động, dùng hai tay bóp lên bắp chân của chú, bóp để mát xa, để có thể thoải mái được chừng nào thì cho hết chú. Cho chú hết. Mặt cô bừng đỏ, màu đỏ nhìn không rõ, như xấu hổ, như cô cởi hết quần áo đứng trước mặt chú.
Linh Linh nói: “May mà hai chúng ta đều có bệnh nhiệt.”
Chú liền hỏi: “May cái gì?”
Linh Linh nói: “Không có bệnh nhiệt thì em là vợ của Đinh Tiểu Minh, anh là chồng của Tống Đình Đình, cả đời này hai chúng ta có thể ở bên nhau không?”
Chú nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đúng vậy.”
Sau khi nói xong câu này, hai người như có chút cảm kích với bệnh nhiệt. Cả hai đều nhích ghế lại gần nhau một chút, chú gác chân lên đùi Linh Linh, để Linh Linh tiếp tục bóp đùi chú, xoa xoa bóp bóp.
Xoa bóp xong, Linh Linh nhấc đùi chú ra khỏi người mình, đi dép cho chú, rồi lại giúp chú để chân cho thoải mái, sau đó mình cởi dép, duỗi chân lên người chú, không trêu đùa, ngay ngắn đặt chân lên đùi chú, để chú bóp, để chú xoa. Chú liền xoa bóp lung tung trên bụng chân Linh Linh, ấn loạn xạ, hết cái này đến cái khác, bắt đầu từ cổ chân rồi hướng lên trên từng chút từng chút một, ấn hơi mạnh một chút nói:
“Thế này có mạnh quá không?”
“Hơi mạnh.”
“Thế này thì sao?”
“Nhẹ hơn rồi.”
Chú liền biết không mạnh không nhẹ thì nên dùng sức thế nào rồi, nên ấn mạnh chỗ nào, ấn nhẹ chỗ nào trên đùi cô. Xắn ống quần của cô lên, để hai bắp chân cô lộ ra dưới ánh trăng. Trên bắp chân không có mụn bệnh nhiệt, không nổi những cái mụn đó, bắp chân giống như hai đoạn ngọc sáng bóng, trắng mịn, và cũng thật mềm mại. Bắp chân mịn màng mơn mởn, còn có mùi da thịt thoang thoảng dẫn dụ lòng người, chú liền ngửi mùi vị đó, ấn bóp lung tung trên bắp chân đó nói:
“Anh ấn dễ chịu chứ?”
Linh Linh liền cười:
“Dễ chịu.”
Chú không cười, nói một cách nghiêm túc:
“Linh Linh à, anh muốn hỏi em một việc nghiêm túc.”
Linh Linh ngẩng đầu lên trời như chú:
“Anh hỏi đi.”
Chú nói:
“Em phải nói thật lòng.”
Linh Linh nói:
“Anh hỏi đi.”
Chú nghĩ một lúc:
“Em nghĩ anh có thể sống qua được hè năm nay không?”
Linh Linh sững lại:
“Hỏi cái này làm gì?”
Chú tôi nói:
“Hỏi thôi mà.”
Linh Linh nói:
“Chẳng phải người thôn anh đều nói chịu qua được mùa đông thì sẽ có một năm sống dễ chịu sao?”
Chú tôi vẫn bóp lên đùi nói:
“Mấy hôm nay anh toàn mơ thấy mẹ anh đến gọi anh.”
Linh Linh có chút kinh ngạc, quay người ngay ngắn lại, rút chân khỏi tay chú, xỏ dép lên, kinh ngạc nhìn vào mặt chú, giống như nhìn thấy chuyện gì, lại như không nhìn thấy gì, liền ướm hỏi:
“Mẹ anh nói gì?”
Chú nói:
“Trời nóng lắm, nhưng mẹ anh nói mẹ ngủ bị lạnh, nói thọ hạn của bố vẫn chưa đến, bà bảo anh đến đầu giường bà ngủ để ủ ấm chân cho bà.”
Linh Linh không nói gì, nghĩ ngợi lời chú nói.
Chú không nói gì, đang nghĩ đến lời nói của mẹ bên giường chú.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, trôi đi một hồi lâu, lâu như hơn nửa ngày, Linh Linh lại nhìn chằm chằm vào chú:
“Mẹ mất mấy năm rồi?”
Chú tôi nói:
“Năm bán máu đó.”
Linh Linh nói:
“Bố em cũng mất năm đó.”
“Sao lại mất?”
“Bệnh viêm gan.”
“Không phải vì bán máu sao?”
“Cũng không rõ.”
Hai người lại không nói gì, yên lặng như chết, giống như trên thế giới này không còn con người nữa, ngay cả họ cũng chết rồi. Tan biến rồi, đã chôn dưới đất rồi. Mặt đất chỉ còn đất đai, đồng ruộng, gió và tiếng kêu của côn trùng trong đêm hè. Còn có ánh sáng của mặt trăng. Trong ánh trăng đang chiếu đó, tiếng côn trùng trong đồng ruộng vang lên rin rít nhẹ nhàng vẳng đến, giống như người đứng trên mộ, nghe thấy tiếng dế kêu vọng ra từ trong mộ, từ kẽ quan tài, làm cho người ta cảm thấy lạnh, cảm thấy tiếng kêu đi vào tận xương tủy của mình. Giống như có một luồng gió lạnh buốt, thổi vào trong khớp xương của mình, cả trong tủy nữa, không thể nào ngăn được phải run lên. Nhưng Linh Linh không phát run, chú tôi cũng không phát run, họ nói về cái chết nhiều rồi, không sợ chết nữa. Họ nhìn nhau, một người nói:
“Không còn sớm nữa rồi.”
Người kia nói:
“Nên đi ngủ rồi.”
Liền vào trong nhà ngủ. Đi vào nhà, đóng cửa lại, trong nhà lập tức có ý vị ấm áp.
Có một mùi vị mấy ngày giặt giũ không tan.
Có mùi tân hôn mùi giường mới.
Chính ngày hôm đó, chính trong đêm đầu hạ mát mẻ này, một đêm mát mẻ, họ cũng hưởng thụ như người khác, nói rất nhiều lời trên sân đập lúa, trở về trong nhà làm chuyện vợ chồng. Trên giường, ánh nến chiếu vào, khiến cảnh tượng trong phòng có chút mông lung. Cảnh mông lung mờ mịt. Khi làm việc vợ chồng, chính trong lúc ấy, Linh Linh đột nhiên nói:
“Lượng, anh phải thật lòng nhớ em.”
Chú tôi nói: “Anh luôn thật lòng nhớ em.”
Linh Linh nói: “Anh không nhớ em thật lòng.”
Chú tôi nói: “Ai không thật lòng nhớ em thì là chó.”
Linh Linh nói: “Em có một cách có thể làm cho anh không nhớ mẹ anh mà nhớ em.”
“Cách gì?”
“Anh coi em là mẹ anh, không gọi em là Linh Linh mà gọi mẹ. Gọi em là mẹ, anh sẽ không mơ thấy mẹ nữa. Anh sẽ không nghĩ đến việc chết sớm đó nữa.”
Chú không nói gì nữa, ngừng việc đang làm lại nhìn chằm chằm vào mặt Linh Linh.
Linh Linh vùng ra từ nửa dưới người chú, mặt đối mặt chú.
“Em không có bố đã mười năm nay rồi, anh không có mẹ cũng mười năm,” Linh Linh nói. “Từ nay, anh chính là bố của em, em chính là mẹ của anh,” cô nói vậy, mặt đỏ lên, không phải đỏ vì những chuyện họ làm trên giường, mà đỏ mặt vì câu nói cuối cùng cũng thoát ra khỏi miệng. Đỏ một cách đàng hoàng. Chú biết bình thường cô là người hay xấu hổ, khi nói chuyện hay cúi đầu, nhưng bản tính của cô, khi không có người, khi chỉ có họ ở cạnh nhau, sự xấu hổ trong cô vẫn còn, nhưng con người lại lộ ra rất nhiều tính hoang dã, có lúc còn hoang dã hơn cả chú.
Nói cho cùng cô mới ngoài hai mươi mấy, đang còn trẻ.
Nói cho cùng, cô cũng là người sắp chết, sống được ngày nào hay ngày đó, vui được ngày nào hay ngày đó.
Cô liền kéo chăn khỏi người đặt sang một bên, trần trần truồng truồng ngồi ở đầu giường, nhìn chú cũng đang trần trần truồng truồng, trên mặt có nụ cười như trẻ thơ, như đang chơi, cười nói: “Đúng rồi Lượng, sau này anh gọi em là mẹ. Gọi em là mẹ rồi anh bảo em làm gì em làm cái đó, em sẽ thương anh như mẹ anh, dù là đi lấy nước rửa chân cho anh. Em thì gọi anh là bố. Gọi anh là bố rồi anh phải thương em như bố em, bảo anh làm gì anh làm đó, giống như khi bố em còn sống trên thế gian.” Nói xong, cô cọ cọ người vào người chú, như một đứa trẻ cọ cọ vào người người lớn, như đang làm nũng, ngẩng đầu nhìn mặt chú. Không cười nữa, chỉ là trên mặt hàm ý cười, nụ cười mong manh, như cầu xin chú ngay lập tức gọi cô là mẹ, như cô muốn gọi chú là bố ngay lập tức, còn lấy đầu ngón tay chạm lên người chú, dùng đầu lưỡi liếm trên người chú. Liếm những nốt mụn bệnh nhiệt trên ngực chú, giống như có ngọn gió nhẹ mang hơi nước lướt qua đầu những vết mụn đó. Ngứa ngứa. Ngứa có chút tê. Ngứa đến mức chú không thể chịu được, muốn cười, muốn nhào lên người cô.
Chú liền nói: “Em là yêu tinh à?”
Linh Linh nói: “Anh là yêu tinh đực.”
Chú nói: “Em là hồ li tiên.”
Linh Linh nói: “Anh là hồ li đực.”
Chú lại nói: “Mẹ, anh muốn làm chuyện ấy.”
Linh Linh sững người ra, như không ngờ chú tôi sẽ gọi cô là mẹ. Thật sự gọi cô là mẹ. Quả thật gọi cô là mẹ, cô liền có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt chú, cô phải phân biệt rõ là thật hay là giả từ trên khuôn mặt đó, thì nhìn thấy trên mặt chú vẫn treo nụ cười đùa cợt, nụ cười ngây ngô; có chút đùa cợt, cũng có sự nghiêm túc. Như bất mãn với vẻ đùa cợt trên mặt đó, khi chú lại muốn động tay vào Linh Linh, Linh Linh khẽ lấy tay chú đặt sang một bên, chú liền có chút không chịu được, không cười nữa, mặt nghiêm túc trở lại, nhìn Linh Linh lặng yên một lúc, gọi không nặng không nhẹ:
“Mẹ!”
Linh Linh không đáp, bất ngờ nhìn thấy trên mắt chú có nước mắt. Cô không để cho những giọt lệ đó chảy ra, yên lặng một lúc, giống như phần thưởng, như thưởng cho chú vì đã gọi mẹ, lại cầm bàn tay mà lúc nãy cô đặt sang một bên của chú, cầm lấy đặt trên vai mình.
Trong phòng cực kì tĩnh lặng, ngoài âm thanh của họ ra không còn âm thanh gì nữa. Chỉ có tiếng kêu của giường. Giường đang kêu rắc rắc rắc rắc. Kêu rắc rắc rắc rắc, như sắp gãy chân. Họ không sợ giường sập, cứ thế điên cuồng làm việc đó trên giường.
Cuối cùng cũng phát điên.
Điên cuồng làm việc đó.
Chăn bị đạp xuống dưới giường. Mặc kệ nó, cho nó rớt xuống.
Quần áo của họ cũng rơi xuống giường. Mặc kệ nó, cho nó rơi xuống.
Làm chuyện đó phát điên.
Làm như điên như dại.
Hôm sau, khi mặt trời lên đến lưng chừng trời thì Linh Linh tỉnh giấc. Tưởng rằng việc điên cuồng tối qua sẽ làm họ mệt muốn chết, mơ toàn mơ bị chết, nhưng hôm sau lại vẫn sống.
Linh Linh dậy trước, nghe thấy tiếng ngáy o o của chú bay khắp phòng, nghĩ đến việc điên cuồng của hai người tối qua, chú gọi cô là mẹ, cô gọi chú là bố. Gọi đến phát điên, bố mẹ đến phát điên. Cô liền đỏ mặt bên người chú, cười cười, khe khẽ xuống giường, bước nhẹ mở cửa phòng, nắng chiếu xuống mặt đẩy cô lùi vào một bước, khẽ rùng mình, đứng vững lại trước cửa, nhìn thấy mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, sắp là giờ ngọ rồi. Nhìn ruộng mạch ngoài cửa như tấm nệm xanh, có một mùi vàng óng bay ra từ mảnh ruộng. Đinh Trang cách đó không xa, vẫn tĩnh như mọi ngày. Đang yên tĩnh thì có một đội người của thôn từ phía sau nhà họ ở đi về phía thôn, mang theo xẻng, dây thừng, còn vác cả đòn gánh. Đa số đều không nói gì. Có vài người đội mũ tang, mặc áo tang, đa số đều không nói, mặt lặng câm, không đau khổ, cũng không có vẻ vui mừng. Người vác xẻng, người vác đòn gánh, bọn họ đang nói, đang cười, nói đừng tưởng năm nay thời tiết tốt, mạch mọc khỏe, mùa thu sẽ hạn lớn đấy. Hỏi vì sao lại vậy? Nói Lịch vạn niên nói thế. Nói nhuận tháng Sáu trời sẽ đại hạn. Cứ nói vậy thì đến chỗ rẽ vào sân đập lúa, Linh Linh liền nhìn thấy mấy người Đinh Trang, nhìn thấy hàng xóm của nhà Đinh Tiểu Minh khi cô còn làm vợ, liền đứng ở góc nhà hỏi lớn:
“Ai chết vậy?”
“Triệu Tú Cần.”
Linh Linh liền sững lại: “Mấy ngày trước tôi còn nhìn thấy chị ấy xách một bao gạo từ trường học về nhà mà.”
Người hàng xóm nói: “Chị ta thế là đã không tệ rồi, từ khi phát bệnh nhiệt đến giờ, sống đã hơn một năm. Chính vì mấy hôm trước xách bao gạo về nhà, để bao gạo trước cửa nhà, lập tức bị con lợn nhà chị ta ăn mất. Chị ta tức con lợn đó, đuổi theo nó, đánh tóe máu sống lưng con lợn, nhưng đánh mệt quá, xuất huyết dạ dày, nửa đêm hôm kia đã chết rồi.”
Linh Linh đứng đó, trên mặt có màu xanh đông cứng lại, dường như dạ dày mình cũng đang có luồng khí tanh, cẩn thận dùng đầu lưỡi nếm thử vị trong miệng, thì hình như là không phải mùi tanh của máu. Yên tâm, nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút hoang mang, liền lấy tay dựa vào góc tường.
Hàng xóm nói: “Còn chưa nấu cơm trưa sao?”
Linh Linh nói: “Bây giờ nấu.”
Người ta đi rồi. Cả đám đưa tang đi rồi. Nhìn đội người đưa tang, chính lúc quay người lại, nhìn thấy Đinh Tiểu Minh ở sau đoàn người đó, trong tay cũng cầm xẻng chôn người, không biết vì sao anh ta lại lạc sau đám người. Cô muốn lập tức quay người vào trong phòng, nhưng Tiểu Minh đã nhìn thấy cô, muốn trốn nhưng dường như không kịp, đành phải ngẩng đầu nhìn Đinh Tiểu Minh.
“Anh đi giúp nhà người ta à?”
Tiểu Minh nhìn cô: “Thím Tú Cần có nhà có cửa đã chết rồi, cô dã quỷ cô hồn ở đây sao vẫn còn sống? Sao không sớm chết đi.” Tiếng nói của anh ta to như thuốc nổ phun vào người cô, không chờ cô tiếp lời đã sầm mặt bước nhanh đuổi theo đám người trong thôn.
Linh Linh liền sững lại, nhìn Đinh Tiểu Minh đã đi rồi, chầm chậm từ sân đập lúa bước vào trong nhà, nhìn thấy chú đã tỉnh dậy, đang ngồi mặc quần áo bên giường, mắt cô ngấn lệ, khóc nói:
“Bố, chúng ta kết hôn thật đi, hai, ba ngày nữa thì kết hôn, kết hôn rồi thì vào trong thôn sống có được không? Nhân lúc còn sống đường đường chính chính sống vài ngày có được không?”