← Quay lại trang sách

Chương bốn

Bố vừa chết, ông như đã làm một việc lớn lao ở Đinh Trang. Ông để mặc thi thể bố nằm trên đất, gặp ai cũng nói như báo hỉ:

“Này, tôi đánh chết Đinh Huy rồi.”

“Này, tôi một gậy đánh chết Đinh Huy rồi.”

Từ bên mộ tôi đi ra, ông như trẻ ra chục tuổi, đi nhanh về Đinh Trang, ông bắt đầu từ nhà thứ nhất ở phía tây thôn, bắt đầu đẩy cổng từng nhà từng nhà một hô vào bên trong:

“Này… có nghe thấy không? Tôi đánh chết Đinh Huy đấy, đập một gậy từ phía sau nó chết luôn.”

Đẩy cổng nhà thứ hai:

“Có ai ở nhà không… nói với bố mẹ cháu một tiếng, là bác đập chết Đinh Huy rồi nhé. Một gậy đập chết nó, dùng gậy gỗ dẻ, vừa to vừa nặng, đập nó từ phía sau, một phát chết tươi.”

Đẩy cổng nhà thứ ba:

“Chỉ có cháu ở nhà à? Thế cũng tốt, đi đốt giấy tiền ở mộ nhà cháu đi, nói với bố cháu, mẹ cháu, anh cháu trong mộ, bác đánh chết con trai Đinh Huy của bác rồi. Đánh một gậy từ phía sau nó chết luôn.”

Đẩy cổng nhà thứ bảy, thấy trong sân tất cả cửa nhà đều khóa, trên tất cả các cửa đều có câu đối trắng bị gió thổi phất phơ, ông liền quỳ xuống sân, hướng lên trời vái ba vái, lẩm bẩm nói: “Anh, chị, tôi đến báo cho cả nhà một tin vui, tôi đã đánh chết Đinh Huy rồi. Một gậy đánh chết nó.”

Đẩy cổng nhà thứ chín, không hề ngẩng đầu, ông liền quỳ ở giữa sân, vái ba vái, còn nói như thế này: “Cháu, cháu tạ thế rồi, vợ cháu lại đưa con về nhà mẹ đẻ, một gia đình đang tốt đẹp thế mà không còn nữa. Hôm nay bác đến báo cho cháu một tin mừng, anh Đinh Huy của cháu bị bác đánh chết rồi. Lần này cháu có thể an lòng. Bác một gậy sau gáy đánh chết nó.”

Đẩy cổng nhà thứ mười…