← Quay lại trang sách

Những buổi tôi lạc loài

Khi Thụy bước lên chuyến xe cuối cùng của ngày, những cơn nắng lạnh yếu ớt xế chiều và anh ở lại. Thụy đã khóc nức nở khi biết còn rất lâu, mình mới trở về với không gian mật ngọt trong trẻo ấy. Lúc ấy, Thụy vừa lập gia đình được hai năm bốn tháng mười lăm ngày. Tối qua, khi chở Thụy lên đèo Phù Dung, vào quán cà phê Khúc Ban chiều của chị gái Lâm, Lâm bảo, sau này xa nhau, khi nào nhớ vợ quá, anh sẽ ghé quán này gọi cà phê đen không đường uống và sinh tố cà rốt - thức uống Thụy cực yêu thích để đỡ cảm giác trống vắng. Lúc ấy, Thụy năn nỉ Lâm, em sẽ nhờ bệnh viện xác nhận một bệnh X, Y, Z gì đấy, hoặc xác nhận dính bầu chẳng hạn, để ở lại với anh, anh gật đầu đi. Lúc ấy Thụy òa khóc, Lâm rơm rớm nước mắt, nắm chặt bờ vai đang rung lên của Thụy, lắc đầu. Cả hai trôi trong khúc ca buồn của chị chủ quán khuyết tật: “Nắng có hồng bằng đôi môi em...”.

Ít nhất là trong lúc này, Thụy muốn vứt quách những bằng khen, huy chương và cả suất học bổng qua Nga mà Thụy từng cố gắng. Giá chỉ làm công việc ca hát trong quán cà phê nhà như chị Mai để được gần chồng gần con. Là chị gái Lâm nhưng chị Mai xem em dâu như người bạn thân. Thụy có thể rỉ rả tâm sự với chị bất cứ chuyện gì. Chị Mai 5 năm trước là giáo viên xinh nhất trường nội trú. Một buổi sáng đi làm, khi thả dốc xuống đèo thì xe chị đâm vào mấy gốc thông già. Khuôn mặt tàn dị và chân què, chân cụt là kết quả sau vụ tai nạn ấy. Trước đây, phòng trà này chỉ là quán cà phê vườn, một tay anh chồng lo. Từ khi gặp tai nạn, chị ôm đàn ngồi hát trong quán. Chị thả nỗi quặn đau vào những khúc hát. Khách đến ngày càng đông, để xem “người đàn bà ngồi trong bóng tối” cất những lời ca như khúc hát chim trời trên đất cao nguyên về đêm lạnh và ẩm ướt. Chị hát không thật hay, giọng có khi khàn đục nhưng cao vút mê hoặc. Không ít người là khách du lịch, có khi nghiễm nhiên coi việc đến quán cà phê nghe chị hát là một hành trình trong chuyến du lịch vùng đất này.

Thụy về chào mẹ trước khi lên đường. Bố đang ngồi xem một trận bóng nào đó. Mẹ vừa quét nhà xong, lại tất tả trồng mấy luống rau trước vườn. Câu chuyện giữa hai mẹ con thi thoảng gián đoạn có khi chỉ vì một con sâu mẹ bắt gặp, hoặc có khi vì một cái gai đâm vào xước tay khiến mẹ suýt xoa. Ôi, mẹ Thụy, mấy chục năm quét nhà, vườn tược cơm nước. Cần mẫn đến nỗi có khi Thụy có cảm giác phát ngán phải gào lên:

“Mẹ vứt hết đi, bố đâu thích người đàn bà chăm chỉ như vậy, mẹ làm chi cho cực thân”.

Quả thực, bố Thụy nuôi vợ bé ở Sài Gòn, người đàn bà ấy không biết nấu nướng, không biết làm vườn nhưng biết mặc váy ngắn, trẻ trung và quyến rũ bố. Hình như khi Thụy gào lên, mẹ có giật mình. Bố tím mặt. Thụy thì hả hê, mà không rõ hả hê về điều gì. Mẹ hoảng hốt khi gặp sâu nhưng lại bình tâm đến lạ khi bố nghiễm nhiên nuôi bồ nhí. Có khi hai chị em Thụy kéo nhau xuống Sài Gòn dằn mặt nhân tình của bố, Mẹ xót xa sụt sùi. Thụy không bao giờ hiểu nổi. Cả khi lấy chồng, có con vẫn không hiểu nổi, dù khi ấy mẹ luôn nói:

“Khi lớn, con sẽ hiểu”.

* * *

Thời gian đầu nơi xứ lạ nỗi trống trải luôn chực bủa vây lấy Thụy. Sau giờ học, mặc bạn bè đi chơi, Thụy thường về thẳng phòng mở cuốn album ảnh của chồng và con trai vừa xem vừa khóc. Hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên Thụy mới thấm thía sự chia ly. Giọng hát hoang hoải của Khánh Ly ngân nga một ca khúc về tình yêu và nỗi nhớ khiến Thụy càng nhớ hơn những đêm cùng anh ngồi nhìn cà phê rơi và nghe chị Mai hát. Giọng hát cũng hoang hoải vậy nhưng nghe ấm áp chứ không quạnh quẽ như bây giờ.

Tối thứ bảy, Thụy bó gối nhìn những hàng dương lóng lánh nhuốm đèn đường. Cái màu vàng vọt ấy khiến nỗi nhớ Lâm và cu Bin chạy ào về. Chỉ qua đây ba tuần, Thụy sụt gần bốn ký. Người gầy gò hết xương cổ hốc hác. Những lúc nhớ quá, lại mở skype nói chuyện với anh. Cu Bin chưa biết nói, chỉ có thể lúc khóc lúc cười khi nghe tiếng mẹ đầy hờn tủi. Cuộc thoại chỉ kết thúc khi Thụy đã sụt sùi và cu Bin gào lên:

“Bế em, bế em...”- lúc nào bức xúc quá cu cậu mới nói một, hai từ như thế. Để rồi sau đó, nước mắt chị nước mắt em thi nhau chảy ra. Trước khi đóng cửa sổ skype, Thụy vẫn kịp hình dung ra con trai sẽ vừa nấc lên từng hồi vừa nhắm mắt ngủ mệt mỏi khi không có mẹ. Những giấc ngủ trẻ thơ không trọn vẹn vì sự xa cách. Giọng Lâm dỗ dành, động viên:

“Mẹ Thụy nín đi, hai bố con ở nhà ngoan lắm, ăn ngủ đúng giờ. Bin khỏe, không ốm vặt đâu, đã biết nghe lời bố rồi đấy. Mẹ ráng học giỏi rồi về với hai bố con nhé!”. Không biết khi ấy, tại đường truyền internet yếu hay sao, giọng anh chưa bao giờ nghèn nghẹn như thế.

Thi thoảng gặp chị Mai trên mạng, chị kể, cuối tuần Lâm vẫn thường ghé quán một mình gọi ly cà phê và ly sinh tố cà rốt ít đường. Lúc cậu ấy về, có khi cậu ấy nhắm mắt uống ực một hơi nước cà rốt. Thụy bật cười nghĩ tới hình ảnh Lâm lúc ấy bởi anh chẳng bao giờ thích thứ nước uống ngang ngang, nhạt nhẽo ấy cả. Ban đầu, nghe chị kể Thụy cảm giác ấm áp khi Lâm luôn nghĩ đến mình trong những đêm cuối tuần lãng mạn. Về sau, Thụy đắng đót trong lòng khi chị Mai nói:

“Nói thật, tao xót không chịu nổi, khi nó cứ ngồi bất thần nhìn vào khoảng không trước mặt”.

Có lần, chị Mai nói:

“Hôm nay cu Lâm không đi một mình mày ạ!”.

Thụy chột dạ. Một lúc, chị bảo, có lẽ chỉ đơn thuần là đồng nghiệp, tao thấy điệu bộ không có gì khả nghi. Khỏi phải nói máu nóng bốc lên đầu Thụy nhanh cỡ nào. Đợi đến lúc người ta biểu lộ thái độ ra cho người ngoài thấy thì tiêu đời Thụy còn gì?. Thảo nào dạo này Thụy và Lâm ít lên mạng gặp nhau, chắc anh bận bịu quan tâm đồng nghiệp. Đúng là đàn ông chỉ là một giuộc phản bội, chóng quên và xác thịt - Thụy chua chát nghĩ theo một triết lý chụp mũ lượm được đâu đó. Lúc nghĩ ra điều ấy, Thụy như ngồi trên lửa, chẳng còn nhớ ra rằng chính mình đề nghị Lâm ít gặp nhau trên mạng, vì chính Thụy không thể chịu được cảm giác vợ một nơi, chồng và con một nẻo. Thụy cũng không thể chịu được tiếng “bế em, bế em” xé lòng của cu Bin khi chúc em ngủ ngoan.

Lại tối cuối tuần khác, chị Mai gọi giật ngược Thụy trên mạng:

“Mày phải nói chuyện với thằng Lâm ngay. Con bé ấy hôm nay cũng đến. Tao đã hỏi nhưng nó bảo chỉ là nhân viên mới, sếp yêu cầu kèm cặp. Chuyện này mày nên thẳng thắn”.

“Thế anh ấy có gọi sinh tố cà rốt không?” - Thụy hỏi chẳng ăn nhập gì.

“Không. Con bé ấy thích cam sữa”.

Chị Mai chắc chắn và bỗng thấy như lỡ lời, chị vuốt ve vết thương bắt đầu cứa vào Thụy:

“Mà em ạ, chị thấy chúng nó vẫn chưa có gì đáng nghi”.

“Em nhớ phải dè chừng nhé. Đàn bà mình xa chồng còn gìn giữ, thủy chung; đàn ông xa vợ thì e là khó lắm” - Chị dặn dò khi kết thúc cuộc trò chuyện.

Thêm một lý do để sức khỏe Thụy tụt dốc không phanh. Buổi sáng, chỉ thoáng nghĩ tới bài vở trong ngày Thụy đã thấy đầu ong ong, chân tay rệu rã. Đi khám bác sĩ, ông lắc đầu ngán ngẩm:

“Cô quả thực không biết mình có thai? Tim thai đập rành rành thế này cơ mà?”. Rồi ông dặn phải hết sức giữ gìn vì cái thai không được khỏe. Về đến ký túc xá, Thụy vẫn không khỏi ngạc nhiên. Thật khó tin, trong hồ sơ sức khỏe của Thụy khám trước đó chưa bao lâu, không có dấu hiệu gì về chuyện này. Trễ kinh gần hai tháng, Thụy cứ nghĩ do thay đổi không gian, điều kiện sống đột ngột. Điều này đã nhiều lần Thụy gặp phải.

Chưa kịp làm theo lời bác sĩ thì đêm ấy, trong giấc mộng mị, Thụy thấy mình đi trên một con thuyền bị bão giập giữa biển khơi. Mà Thụy thì dễ say sóng, say tàu xe; mật xanh mật vàng thi nhau trôi ra. Ruột gan như bị ai nắm lấy nhào lộn. Thụy rơi từ trên giường ký túc xá xuống. Rơi bịch như trái mít còi. Người đau nhói, quặn thắt, mê man. Sau cơn mê man quặn thắt tưởng có thể nhấn chìm Thụy xuống cái vực thăm thẳm nào đó, Thụy vẫn còn hồ như nhận thấy đáy quần nhầy nhụa máu. Khi tỉnh lại, chỉ thấy vị bác sĩ già nhìn Thụy với đôi mắt nhân hậu, hiền lành. Thụy vùi mình nấc lên từng hồi, không còn đủ sức để khóc. Mối nhân duyên giữa hai mẹ con ngắn đến mức không ngờ. Khổ thân đứa bé, đến không ai hay, đi không ai biết, chỉ có mỗi ông bác sĩ già chia sẻ và tiễn biệt...

Hẹn Lâm lên mạng, Thụy không thể chia sẻ tai nạn ấy với chồng. Thà anh đừng biết gì có lẽ đỡ đớn đau hơn. Thụy cũng muốn chôn chặt để đừng ai khuấy động tới. Nỗi đau bằng bảy lần sinh đẻ, để lại một hố sâu trống hoác có lẽ chẳng bao giờ lành lặn. Mặc nhiên, Thụy đổ lỗi cho mình vô tâm và giọt nước thất vọng về Lâm làm tràn ly nên mới xảy ra cơ sự ấy. Anh vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra khi Thụy bóng gió nói về cô đồng nghiệp. Thụy chỉ có thể cười chua chát trong sự quạnh quẽ xứ người. Không thể căn vặn gì thêm khi suốt ngày chỉ hoa mắt chóng mặt.

Trong ký túc xá, Hùng là bạn học trên Thụy hai năm. Anh lại học chung trường đại học với một người Thụy biết nên nghiễm nhiên ngay lập tức trở thành bè bạn. Khi Hùng đề nghị, cứ cuối tuần, anh sẽ rủ Thụy cùng đi dạo bộ để ngắm cảnh nước Nga. Về mấy vùng ngoại ô để tìm đến những cánh đồng đẹp như trong “Bình minh mưa”, dạo bên những mặt hồ xanh thẳm. Chỉ nghe thế, Thụy đã ngầm gật đầu. Dù gì, Thụy đã chán ngấy những tối cuối tuần chìm trong nước mắt vì nhớ chồng con. Những chiều cuối tuần cô đơn ấy đã rút nhanh chóng sức lực Thụy có, đẩy Thụy đến mức suy nhược không giữ nổi thiên chức của mình. Trong khi ấy, chồng Thụy lại biết cách lấp đầy khoảng trống trước mặt bằng một cô đồng nghiệp và đã quên món sinh tố cà rốt vợ thích.

Thời gian cứ thế trôi đi thật nặng nề. Mùa thu trong trẻo và ngắn ngủi vèo qua và tuyết bắt đầu rơi. Tuyết rơi lạnh quá! Chưa bao giờ Thụy thấy trống trải và cô đơn đến thế. Trời tối rất nhanh, mỗi buổi chiều chạng vạng, đi bộ trong mưa tuyết từ bến tàu điện ngầm về khu ký túc xá, nhìn thấy những ánh đèn hắt ra từ các căn hộ chung cư, Thụy chỉ thấy thèm điên cuồng được siết ôm chồng con trong tay để thấm sự ấm cúng gia đình. Nghĩ vậy, Thụy lại cảm nhận sự mặn mòi chát đắng theo những cơn gió lạnh táp vào da thịt khi nghĩ tới lời Hùng nói:

“Xa nhà thế này có khi là sự hy sinh, bởi có thể khi ta quay về, mái ấm gia đình đã mất, bạn bè thân yêu cũng mất. Rốt cùng, hành trang chỉ còn một sự phản bội”.

Hùng kể Thụy nghe về vùng Kinh Bắc quê anh, vùng đất nổi tiếng trong nhiều áng thi ca Thụy vẫn biết. Lòng vòng rồi lại vòng quanh, câu chuyện đi vào hồi chua chát:

“Lần anh về, con gái lên năm thì ông bà nội nuôi, mắt lúc nào cũng ngơ ngác buồn. Mẹ nó buôn bán rồi theo giai lên Hà Nội, mua nhà mua cửa ở hẳn với nhau. Em biết không, thằng ấy là bạn thân của tôi. Khi đi, tôi gửi gắm nó quan tâm vợ con giùm khi khó khăn”. Tiếng khậc, khậc khô khốc bật ra đắng chát từ cổ Hùng. Thụy hiểu anh, chia sẻ với anh bắt đầu từ một nỗi đau chung của sự phản bội.

Chẳng biết từ bao giờ Thụy đã thôi không còn khóc vì nhớ nhà như hồi đầu mới sang Nga nữa. Những ý nghĩ về chồng, con cũng thưa dần. Thế rồi một đêm định mệnh không quá bất ngờ xảy đến. Tối đó, cô bạn cùng phòng dẫn ông xã mới từ Việt Nam qua về ngủ, năn nỉ Thụy nhường chỗ cho họ bởi chưa kịp sắp xếp chỗ ở cho chồng. Hùng đã dắt Thụy về phòng, thỏa thuận:

“Anh sẽ trải chiếu ngủ dưới nền nhà, em cứ ngủ trên giường”.

Anh nhẹ nhàng, dịu dàng trước sự thỏa hiệp chen lẫn chút phân vân của Thụy. Để trấn an, anh ngồi ôm cây guitar hát “Đôi bờ”, bài hát Nga mà Thụy say đắm. Chẳng biết bằng cách nào, khi bài hát kết thúc, Thụy đã lịm đi trong vòng tay anh, đắm mình trong hơi thở đàn ông khát cháy của anh mà không một tí tẹo nào nghĩ tới bất cứ ai trong lúc ấy.

Lúc đầu còn dằn vặt, sau dần thành quen hơi. Không hiểu từ bao giờ, Hùng đã thay thế hẳn vị trí của Lâm trong trái tim Thụy. Thụy chẳng còn quan tâm tới Lâm có gọi ly sinh tố cà rốt nữa hay không, có đi với cô gái nào không. Sợ chị Mai phát hiện, Thụy né tránh khi chị ới ời gọi Thụy trên mạng. Chỉ tới khi chị nhắn offline:

“Chị biết chắc chắn em đang gặp chuyện gì đó. Nếu không, em sẽ không thể chịu nổi khi tuần này sang tuần khác không gặp chồng, gặp con. Em gặp Lâm đi, trong khi cậu ấy đang cố gắng liên lạc với em. Đừng vì chút ghen tuông vô cớ hay những mật ngọt viển vông mà đánh mất giá trị thực mình có, em à!”.

Thụy giật mình, thở dài. Chị Mai nói bóng gió nhưng đủ để Thụy có cảm giác một vết cứa sắc ngọt giữa mùa đông đang đi vào gan ruột.

“Vứt quách cái quá khứ dở dang đi em ạ. Mình sẽ có những đứa con xuất phát từ tình yêu thương của cả anh và em. Gia đình mình sẽ luôn yêu thương, không bao giờ rời xa nhau” - Hùng nắm tay Thụy hy vọng. Nhắc tới những đứa con, Thụy nhói lòng khi nghĩ tới cu Bin. Nó sinh ra trong tình yêu đấy chứ, nó nào có tội tình gì. Có chăng chỉ vì có người mẹ không xứng đáng làm vợ, làm mẹ.

Vẫn điệu đan những ngón tay vào nhau, trước mắt tôi, chị như bối rối, như mệt mỏi, nao núng. Chị cố kìm một tiếng thở dài đang dâng nhanh, dằn vặt: Em có tin rằng chị từng giật mình nhiều đêm, tỉnh dậy thấy đầm đìa nước mắt vì biết rằng mình đã sai, mà không thể sửa sai. Bằng chứng là nhiều năm sau đó, chị và Hùng đã sống với nhau đầy dằn vặt như một cái nghiệt. Trong khi đó, ở quê Lâm vẫn nuôi cu Bin một mình, vẫn nhắn những dòng thư yêu thương, mong đợi chị quay về. Chị không dám cầu mong một sự tha thứ. Em có hiểu đau đớn như thế nào khi người ta biết quay đầu là bờ, đi nữa chỉ càng sâu, càng lún mà không thể, không dám quay về không? Có lúc chị đổ hết tội lỗi lên đầu Hùng. Chị chẳng bao giờ dám nghĩ mình hư hỏng. Chị ích kỷ tới mức bất cứ lúc nào cũng tìm ra người để đổ tội. Chị yêu như điên em ạ. Yêu như có thể chết được. Để rồi cuối cuộc tình như say như đổ như đốt ấy lại sẵn sàng nhảy ngay qua một cuộc tình khác. Rồi lại viển vông thêu dệt rằng đấy mới đích thực là tình yêu trong đời. Bây giờ, chị nhận ra hóa ra mình chỉ yêu mình thôi.

Thời buổi làm ăn khó khăn, Nga không còn là miền đất hứa đối với những người Việt sang kiếm sống, Hùng đã chán cảnh bươn chải mãi cũng chẳng giàu. Không chỉ thế, do công việc nên liên tục phải dắt díu nhau chuyển chỗ ở, luôn trong tâm trạng thấp thỏm không an toàn khi người Việt gặp tai nạn nơi xứ người ngày càng nhiều. Mệt mỏi với cuộc sống thiếu ổn định, và cũng đến lúc chán nghe chị dằn vặt bản thân mình. Anh ra đi, cũng dịu dàng, nhẹ nhàng như khi anh đến... Nghe đâu anh quay lại với vợ con ở Việt Nam. Đáng đời chị, phải không em?

Em biết không, lúc bé, mẹ mình nói chị giống ba, từ khóe môi, khóe mắt, tính cách... Khi ba phản bội mẹ, chị đã xúi rằng:

“Con mèo, con gà nó có cần bố, cần chồng đâu, nó vẫn lớn, nó vẫn có mẹ có con. Mẹ bỏ chồng đi, ông ấy không xứng đáng là bố chúng con”.

Mẹ đã tát chị đau lắm. Cái tát đầu tiên, cái tát duy nhất mấy chục năm trong đời, tới bây giờ chị mới thấm thía. Người đàn bà, có khi phải biết quên mình đi, để yêu thương dành cho con, em à...

Ngày cưới tôi cũng là ngày chị về hẳn Việt Nam. Người đàn bà ngông trong chị đã sợ những ngày lang bạt, dằn vặt và cô độc trên mảnh đất Bạch dương tuyết lạnh ấy. Chị chỉ thèm một chút nắng trời, khí trời ở quê, nhìn những luống rau mẹ chăm và quét nhà thay mẹ - công việc ấy lúc còn ở nhà chị chán ngấy. Tối qua, khi ngồi bên khung cửa sổ ngòn ngọt màu trăng khuya, chị kể tôi nghe nốt câu chuyện xa xứ của chị. Gần như chỉ một mình chị độc thoại. Là em gái, tôi chẳng thể trách, cũng chẳng biết nói thế nào để sẻ chia.

Ngày mai, chắc chắn chị sẽ đối diện với anh Lâm và cu Bin khi chiều nay, anh hứa sẽ đưa đến tặng tôi ổ bánh cưới thật to, thật đẹp...