Đó là tình yêu
Liễu sinh giữa tháng 9, mùa miền Trung ngút ngàn mưa lũ. Lũ thường bất ngờ kéo về giữa đêm, nhiều khi không chạy kịp, chỉ có cách bám theo những can nhựa trong nhà ngồi chồm hỗm trên mái nhà tránh nước. Hai mươi mấy năm gắn với quê, nó không quen nổi sự nơm nớp lo sợ những cơn lũ bất thần từ thượng nguồn kéo về. Vì vậy khi một nhạc sĩ đồng hương về quê, phát hiện ra nó có thanh, có sắc, rủ lên phố lập nghiệp, Liễu vâng dạ theo đi. Nó không màng đến chi danh lợi. Liễu chưa từng có giấc mơ ca sĩ, giấc mơ thành người nổi tiếng. Đơn giản chỉ vì muốn thoát khỏi vùng chiêm trũng luôn ám ảnh bất cứ ai những mùa mưa lũ. Ngày đi, khúc sông bên nhà thao thiết chảy. Sông xanh ngắt, soi cả những bụi cây bụi cỏ lúp xúp. Nhạc sĩ nói, quê mình là đất địa linh nhân kiệt đấy, sông xanh núi biếc không đâu đẹp bằng. Nó vô tư đáp:
‘‘Vâng, cũng chẳng nơi đâu nghèo bằng, lắm lũ bằng, khắc nghiệt bằng. Nhạc sĩ nhìn ánh mắt đang ánh lên vẻ mừng vui hỉ hả của nó, thấy lòng chùng lại.
Nó nhanh chóng hòa nhập vào nhịp sống phố thị. Nó chuyển từ “anh” sang, gọi nhạc sĩ là “bố” dù gã chỉ hơn mười lăm tuổi. Gã nhăn mặt tỏ vẻ không muốn, nó cười khì khì: “Gọi vậy cho an toàn”. Nhạc sĩ tiếc nuối khi chỉ cách đây hai tháng, con bé còn hồn nhiên đến độ gật đầu ngay lập tức khi anh - một người cùng làng nhưng lần đầu gặp mặt rủ đi xa. Vậy mà bây giờ, khi đã chút chút quen thân lại dè chừng, cảnh giác. Gã tự nhủ, vậy còn đỡ hơn ngu ngơ ngốc nghếch ra đời dễ bị lừa. Liễu luôn khẳng định, chẳng ai lừa được Liễu. Nó tin rằng mình không lừa ai thì thôi, đừng hòng để ai lừa phỉnh được. Con gái quê, lớn lên từ những nhọc nhằn khắc nghiệt nên sớm khôn, già trước tuổi chứ không ngây thơ, khờ khạo.
Liễu ở chung nhà với nhạc sĩ, mỗi người một phòng. Vợ nhạc sĩ chết gần hai năm trước vì một vụ tai nạn ngay khi vừa đi chợ về đến nhà. Chiếc xe tải mất lái lao thẳng vào cổng nhà khi chị đang mở cổng. Chỉ chừng một, hai tích tắc, khi nhạc sĩ đang mê mải với những phím đàn thì nghe tiếng vợ gào lên “anh ơi”, ngoảnh lên thì đã thấy chiếc xe quái vật húc thẳng vào cả vợ cả cổng. Bụi hoa giấy bám quanh chiếc cổng còn lả tả rụng hoa. Hoa màu hồng rớt trên nền máu đỏ loang lổ. Cảnh ấy khiến gã mỗi lần bắt gặp một cánh cổng rậm rạp hoa giấy hồng lại nhói đau trong lòng. Gốc hoa giấy cổ thụ bị gã chặt nát. Chiếc cổng mới được xây lại, không cỏ cây hoa lá bám lên, chỉ một màu xám u uẩn. Cổng nhà nhạc sĩ rất hiếm khi mở ra. Thi thoảng trong giấc mơ của gã lại nghe tiếng vợ thất thần, bất lực gọi: “Anh ơi”.
Sự có mặt của Liễu khiến những người hàng xóm xì xào. Một bà bán trầu cau cách nhà mươi thước có hôm hỏi dò:
“Ở nhà đó thấy có gì lạ không?”.
“Không”.
“Sao tao nghe đồn vợ lão ấy chết tức tưởi quá, oan quá nên thi thoảng vẫn hiện về nói chuyện với chồng?”.
“Thế ạ? Được vậy cũng tốt”.
Liễu tỏ vẻ không quan tâm, quay bước đi. Bà cụ bỏm bẻm nhai trầu, buôn chuyện với cô gái trẻ bán hoa bên cạnh:
“Nó bị điên hay bị ma ám thế nhỉ?”.
Liễu có chút chột dạ khi hôm mùng một, trong mùi hương khói và hoa huệ, quả là nhạc sĩ ngồi hát một mình, những câu hát chậm rãi, thầm thì như trò chuyện với người đã khuất. Suốt đêm Liễu không ngủ được, hướng mắt nhìn ra ô cửa sổ không trăng không sao, cô thấy giữa mịt mù sương tiếng gió rền rĩ. Tiếng những tàu cau đập vào nhau xao xác, thi thoảng tiếng dế rít lên ớn lạnh.
Nhạc sĩ dẫn Liễu giới thiệu một lượt các phòng trà quen thân với ông. Với giọng hát mộc, ấm, một chút day dứt, nhiều chút yêu thương, cộng với vẻ đẹp chân chất nhà quê, Liễu nhanh chóng được biết đến như một hiện tượng. Những buổi tối đi hát về, nhạc sĩ vẫn đón Liễu bằng chiếc Wave đã cũ. Sang đến mùa mưa, lấy lý do đi mưa gió dễ ốm bệnh, Liễu chuyển sang đi taxi được ba ngày thì có xe Camry đưa đón tận cổng nhà.
“Anh ấy là đại gia dầu khí, bố đừng nhìn anh bằng ánh mắt khắt khe, khó chịu vậy”.
Khi mở cổng cho Liễu vào, nhạc sĩ hình như có nhìn theo chiếc Camry bằng ánh mắt khó chịu thật. Gã thấy buồn cười, đại gia dầu khí chắc phải gấp đôi tuổi Liễu nhưng vẫn là anh, gã hơn mười lăm tuổi lại là bố. Liễu nói anh ta mê Liễu vì tiếng hát, vì vẻ nhà quê nhưng gã không tin. Bằng chứng là chẳng ai mê hát lại uống hết cả mấy chục chai bia kiểu khoe mẽ trong phòng trà, chẳng ai mê vẻ nhà quê của một cô gái khi mua những chiếc váy ngắn cũn cỡn cho cô ta mặc.
Có hôm, nhạc sĩ uống rượu say sưa một mình ở quán cóc cuối đường quay về, gặp Liễu đang nhướn người hôn đại gia tình tứ. Liễu bé nhỏ trong tay đại gia béo mập, sù sì như một con gấu tham ăn. Nhạc sĩ đi lại gần, Liễu buông tay ra, thản nhiên “Chào bố”. Đại gia gật đầu vẻ bề trên: “Chào cậu”. Nhạc sĩ hình như có nhếch môi đáp lại nụ cười khiên cưỡng rồi khật khưỡng như con bọ ngựa lết từng bước khắc khoải vào sân nhà.
“Bố, anh ấy nói yêu con nhưng không thể bỏ vợ. Vậy có thật yêu không?”.
Một thời gian ngắn sau, Liễu háo hức hỏi gã. Trời ơi, cái điều như vậy cũng phải hỏi, cũng háo hức, má cũng ửng hồng. Gã đủ đoán ra Liễu đã chết ngắc ngứ trong cái tình yêu không lối thoát. Gã nói với Liễu rằng tỉnh lại đi, tỉnh đi. Tin sao nổi. Yêu mà không bỏ vợ thì đó chỉ là thứ tình thoáng qua, thứ tình thêm thắt. Cô gái lần đầu tiên chạm tay vào yêu đương như Liễu không thể nào dính vào thứ tình ấy. Liễu thoáng chút ngệt mặt. Con bé lý sự:
“Dễ gì bố, anh ấy có hai con, vợ sống sờ sờ ra đấy. Đến như bố, vợ chết mấy năm rồi còn không quên nổi”.
Nhạc sĩ dằng mạnh cánh cửa đóng sầm, bỏ ra ngoài. Biết rằng mình vừa lỡ lời, nhưng hình như co mặt Liễu đang cứng lạnh cả, chẳng bật ra được một lời xin lỗi.
Hôm Liễu quyết định dọn đồ ra khỏi nhà nhạc sĩ, trước khi đóng cửa phòng lại, đi xuống bậc cầu thang cô nghe một giọng nữ ấm áp năn nỉ:
“Ở lại đây đi”.
Giật mình quay lại, Liễu nhìn lên dốc cầu thang không một bóng người. Chỉ là những tia nắng rọi thẳng từ trên sân thượng xuống. Lết chiếc va li thêm vài bước, cô lại nghe tiếng nói ấy cất lên tha thiết:
“Ở lại đi, ở đi”.
Cô rùng mình nhìn thẳng vào bức ảnh treo ngay lối đi lên cầu thang sau lưng mình. Bức chân dung người vợ quá cố của nhạc sĩ dõi đôi mắt nhìn theo. Liễu rũ mạnh mái tóc cho những suy nghĩ mờ ảo bung ra khỏi đầu, khép cửa lại và đi ra. Tự nhủ chắc đêm qua không ngủ, đầu óc có phần mụ mị. Cô nhìn lại cánh cổng màu xám, gió cuốn những chiếc lá bàng đỏ úa rơi rớt như những con mắt buồn quay quắt dõi theo. Liễu quay lại gom hết những chiếc lá đỏ vừa rơi. Nhạc sĩ ghét những chiếc lá đỏ rụng trước cổng nhà, cái màu đỏ khác xa màu máu nhưng vẫn gợn cho ông những tang thương.
Liễu ra đi, biến mất hẳn trên sân khấu các phòng trà, đã có lúc gã có cố công kiếm tìm cũng không ra. Về sau, gã tự nhủ, thì thôi, đừng kiếm chi, níu chi người đã quyết tâm ra đi. Đó là điều vô ích và phí sức. Gã chỉ thấy thương Liễu, đau cho Liễu khi chạy theo cái Liễu cho là tình yêu. Liễu tin mình khôn, nhưng khôn sao nổi bằng người đàn ông tuổi gấp đôi mình, thành công giữa thương trường. Gã chẳng dám mong Liễu bình yên góc nào đó giữa thành phố lớn này, chỉ mong cô bị đau ít thôi, bị thương ít thôi. Gã không còn sáng tác những bài hát kiểu độc thoại, thì thầm với tình yêu quá khứ, về người vợ xưa. Những ca khúc chỉ gã hát trong những đêm rằm và ngày mùng một, chẳng bao giờ đưa cho ca sĩ nào hát, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện có thể phổ biến rộng rãi. Gã giữ riêng cho mình, đau nỗi đau riêng mình. Mặc nhiều người quở: “Nhạc sĩ X. từ ngày vợ chết là mất luôn cảm hứng sáng tác”. Gã bắt đầu sáng tác những bài hát về sự ra đi của một người con gái, hồn nhiên đến, hồn nhiên đi, chỉ gã ở lại với nỗi đau. Bức hình vợ gã nơi lối dẫn lên cầu thang vẫn hay nhìn gã mỉm cười.
* * *
Liễu trở về thăm nhà. Đi mãi cũng mệt, mỏi gối chùng chân. Năm năm xa quê, quay lại tay trắng càng trắng tay. Chỉ thêm cái cục nợ còn dắt theo bên mình và vết sẹo dài như con sâu gớm ghiếc chạy trên cổ. Cục nợ ấy của đại gia. Vết sẹo của vợ đại gia. Bà cho đàn em đầu gấu “hỏi thăm sơ sơ” khi biết Liễu “dám xớ rớ tới chồng bà”. Đại gia dầu khí thèm con trai, một hai hứa sẽ mua cho hai mẹ con một căn biệt thự đẹp hơn mơ nhưng rốt cùng nơi chui vào chui ra vẫn là căn phòng trọ 12 m2. Nhà chưa kịp mua thì lão đã ngồi bóc lịch trong tù vì ăn hối lộ. Bà vợ cao chạy xa bay sang trời Tây cùng con gái đang du học bên đó, tuyên bố không hề liên quan vì đã đơn thân ly hôn ngay trước khi ông ra tòa, việc ai làm nấy chịu. Liễu thi thoảng ôm con trai bắt xe đò mấy trăm cây số thăm đại gia trong tù. Ông không nói chuyện nhiều, chỉ nắm tay Liễu, nắm bàn tay nhỏ xíu xiu của đứa bé mà khóc hu hu như con nít.
Mẹ tất tả chạy ra đón, khóc vì giận, vì tủi, đứa con gái mất tăm mất tích mấy năm không gặp. Lúc nào gọi điện về cũng dăm ba câu:
“Con khỏe không, mẹ khỏe không...”.
Nhìn đứa nhỏ, bà nghiêm mặt hỏi:
“Bố nó đâu?”.
Liễu nhìn quanh, mấy người hàng xóm đã kịp ra đứng vòng quanh hỏi han. Dù gì mọi người cũng biết Liễu ra phố, làm ca sĩ, có người yêu đại gia... Nói thật lúc này chẳng khác chi giết mẹ chết vì nhục. Liễu cười toe chỉ ngay vào anh xe ôm:
“Đấy, bố nó đấy”.
Gã xe ôm mặt thoáng chút đực ra, rồi nhanh trí tay xách nách mang miệng liến thoắng hỏi cụ khỏe không, bà khỏe không, con xin lỗi vì từ khi làm rể tới giờ mới về ra mắt...
- Sao nghe nói mày yêu đại gia?
- Thì người yêu cũ thôi mẹ. Không hợp nhau, chia tay rồi. Lấy chồng nghèo chút nhưng quan trọng là chia sẻ với nhau, hợp nhau. Tụi con cũng có căn nhà nhỏ nhỏ trên thành phố.
Đám các ông già bà già đang xúm xít xung quanh nghe thế liền gật gù bảo chí phải, chí phải. Con bé hồi đi mới vừa học xong lớp 12 còn trẻ người non dạ. Bây giờ quay về đã có chồng, có con, suy nghĩ chín chắn, trưởng thành, lại còn có nhà ở thành phố. Thằng cu con sao mà mặt mũi hiền lành y như bố nó. Anh xe ôm bối rối, mặt thoáng đỏ. Khi mọi người đã giãn về hết, mẹ gọi hai đứa lại, hỏi han dăm câu đã nghiêm mặt:
- Mày giấu sao được mẹ hả con? Mày chồng con bình thường thì sao không có nổi cái đám cưới. Sao mày phải trốn anh nhạc sĩ như hủi? Sao chưa bao giờ nhắc gì đến chồng con với mẹ?
Liễu chết đứng còn hơn Từ Hải. Mọi cách đối phó trước với mẹ bất ngờ bị gãy đổ khi Liễu nhìn vào ánh mắt vừa tan nát vừa xót xa của mẹ. Mẹ chỉ có mình Liễu. Hai mẹ con rưng rức ôm nhau khóc. Trong hoàn cảnh này rõ ràng khóc còn dễ chịu hơn nói gì đó. Liễu về buổi sáng thì buổi chiều thấy nhạc sĩ tìm về. Anh không tỏ vẻ ngạc nhiên. Hẳn nhiên ở tuổi anh, làm nghệ sĩ, chẳng lạ gì những hoàn cảnh tương tự Liễu. Chỉ thấy xót xa khi dường như đoán biết trước mọi chuyện vẫn không đủ sức giữ chân con ngựa bất kham trong Liễu. Anh đã mong Liễu ít đau nhưng khi nhìn nụ cười chua chát và vài vết chân chim đã thoáng qua khóe mắt Liễu lại cho biết điều mong muốn ấy lại bất thành. Cũng như ngày cô gái ra đi, anh luôn mong cô quay lại, luôn mong tìm thấy cô và luôn chờ hoài trong thất vọng.
Lại một lần nữa Liễu theo nhạc sĩ rời quê quay về phố. Những tia nắng vàng trong như mật ngọt chạy dọc nẻo đường quê loanh quanh. Ngang qua khúc sông Lam xanh trong hiền hòa chảy bên ruộng lúa đương thì con gái, tâm trạng Liễu đã khác xa ngày xa quê lần trước. Cô đã không còn sợ những ngày lũ bão. Đã thấy dòng sông thanh bình, những con đường làng quanh co hiền hòa hơn nol nào hết. So ra, những gì Liễu đi qua mấy năm qua còn khó khăn hơn những tháng năm tuổi tho chán vạn lần.
Cánh cổng xám xịt nhà nhạc sĩ từ lúc nào đã điểm thêm một giàn hoa giấy. Những bông hoa màu hồng xen lẫn màu trắng dịu dàng, vui mắt.
- Em và con trai có thể trở về, căn phòng ấy vẫn để trống. Em quay lại với sân khấu đi. Chỗ của em chẳng phải là cô công nhân chăm sóc cây cảnh.
- Hôm nào em sẽ quay lại thăm anh. Còn về lại thì chắc không thể.
-... Anh vẫn không tin có tình yêu chân thành giữa một cô ca sĩ mới bước chân vào nghề và một đại gia nghe nhạc như vịt nghe sấm phải không? Vậy mà em biết, đó là tình yêu. Em sẽ chờ anh ấy, mười lăm năm không phải là thời gian ngắn nhưng em tin mình sẽ vượt qua. Mỗi lần đi thăm nuôi, em lại thấy thương anh ấy nhiều hơn. Anh vẫn biết, em cứng đầu mà. - Liễu nắm bàn tay gầy guộc của nhạc sĩ. Trước khi quay đi, cô nhìn lên khẽ gật đầu chào tấm hình người vợ cũ nhạc sĩ. Chị vẫn ở đó, vẫn ánh mắt hiền dịu, nụ cười mỉm dịu dàng khiến Liễu thấy lòng ấm cúng.
Đêm đêm, trong một phòng trà nhỏ, người đàn bà bé nhỏ choàng khăn che vết sẹo cuộc đời in hằn trên chiếc cổ dài, cất lên tiếng hát đầy yêu thương và day dứt. Ở phía dưới, người nhạc sĩ ngoại tứ tuần đốt thuốc với niềm vui khe khẽ khi đợi chờ một sự đổi thay mà anh biết trước rất khó có sự thay đổi.