← Quay lại trang sách

THÁNG NĂM

Mẹ đã lái xe tới Dever và văn phòng của bà trước năm giờ một chút, bà quá nôn nao nên không thể ngồi yên. Trước khi đi, bà ôm tôi chặt đến mức có thể khiến tôi thâm tím cả. “Hãy chắc chắn,” bà dặn dò tôi lần nữa, “hãy khôn ngoan, hãy an toàn.” Tất cả, đó không phải thứ phép lành tồi tệ nhất bạn có thể cho con gái mình trước khi nó bắt đầu ra đi để giết một người.

Tôi nằm dài trên giường, chưa tỉnh hẳn, nhưng chắc chắn không còn ngủ nữa. Suốt đêm qua tôi không ngủ nổi; não tôi không thể tạm ngưng đủ để tôi được nghỉ ngơi.

Những suy nghĩ về Chavi cứ đuổi theo tôi trong mê cung xếp bằng đệm cũ, xoay tôi vòng vòng theo một điệu nhảy, cười đùa và chảy máu khắp sàn đá màu xám.

Những suy nghĩ về bố, tan vỡ, vô cảm và xấu hổ trong bệnh viện, tự treo mình từ ban công khi tôi đi học về.

Và về tất cả những cô gái khác, tên của họ hầu như đã quen thuộc với tôi như chính tên của tôi vậy.

Darla Jean, Zoraida, Leigh, Sasha.

Mandy, Libba, Emily, Carrie.

Laini, Kiersten, Rachel, Chavi.

Natalie, Meaghan, Aimée, Julie.

Tôi có thể sống tới một trăm mười tuổi và tôi nghĩ tôi sẽ quên tên mình trước khi quên những cái tên kia.

Nếu tôi nhắm mắt lại, tôi gần như có thể cảm nhận sức nặng của Chavi phía sau mình, tất cả những đêm muộn chúng tôi nằm cạnh nhau viết nguệch ngoạc vào nhật ký rồi ngủ gật trong khi ôm lấy nhau. Những buổi sáng lười biếng nằm ôm nhau dưới lớp chăn cho tới khi mẹ nhảy lên người chúng tôi. Đúng nghĩa đen là nhảy, rồi bắt đầu cù và cười lớn cho tới khi chúng tôi đều không thể thở ra hơi. Tôi nhớ cảm giác khi tay chị luồn qua mái tóc tôi, kéo hết tóc vương trên mặt tôi ra sau hoặc chia thành nhiều phần để giúp mẹ nhuộm lại những lọn tóc màu. Tôi nhớ hơi thở ấm áp của chị bên tai mình, cách những ngón tay chị vẽ những đường nguệch ngoạc lên hông tôi ngay cả khi chị đã tỉnh ngủ, cách chị không bao giờ vô tình ngậm phải tóc tôi nhưng thường xuyên phải tự nhổ tóc chị ra.

Cuối cùng tôi dậy và đi tắm, sấy khô mái tóc vừa mới được chăm sóc cẩn thận và tỉ mỉ hơn nhiều so với ngày thường. Tôi cài một bông hồng trắng thật lớn, bông lớn nhất tôi có thể tìm thấy trong khu bán hoa nhỏ xíu ở tiệm tạp hóa, lên bên tai mình. Đội một vương miện hoa trong lễ sinh nhật của mình có vẻ hơi quá phô trương. Tôi thường không ngắm mình trong gương toàn thân khi sửa soạn, thay vào đó tôi thường dùng chiếc gương nhỏ nên chỉ phải nhìn vào phần mà tôi đang chuẩn bị, nhưng sáng nay, tôi trang điểm với một chiếc gương lớn. Tôi là Chavi phiên bản dịu dàng hơn, không rực rỡ cũng không nổi bật bằng, cấu trúc xương và những đường nét của chị qua ô kính nhiều màu khác nhau. Tôi mặc váy hai dây trắng xếp tầng, áo len màu xanh quý tộc cùng cái quần bó mà tối qua tôi vừa cởi ra. Một kiểu thời tiết kỳ lạ vừa di chuyển tới vào hôm qua nên trên đường đi hôm nay sẽ có tuyết, vào ngày đầu tiên của tháng Năm. Nhưng chỉ cần có áo khoác, tôi vẫn đủ ấm.

Dưới lầu, tôi nghe thấy Sterling và Archer đang nói chuyện và đổi ca. Khi tôi đi xuống, với túi máy ảnh đeo trên một bên vai thì Sterling đã đi rồi. Archer nhìn tôi, đôi mắt anh có chút gì đó hoang dại. Anh định đổi ý? Nhưng anh đã cười với tôi và mở cửa nên tôi đoán là mọi việc đều ổn. Tôi không thể tưởng tượng Sterling sẽ rời đi nếu cô ấy biết chút gì về kế hoạch hôm đó của chúng tôi.

Tôi vẫn có thể quyết định không đi. Chỉ cần kể cho anh hoặc bất kỳ ai khác về anh trai của Darla Jean, để họ tìm và bắt hắn ta.

Nhưng tôi nghĩ tới việc phải chờ đợi thật lâu để tòa trao trả công bằng cho mình và công lý cũng vẫn không thể mang ai quay về. Hãy chắc chắn, mẹ đã nói như thế.

Tôi chắc chắn.

Chúng tôi dừng ở Starbucks để mua đồ uống cho chuyến đi, sau đó quay lại hành trình.

Đó là một hành trình dài và yên lặng tới Rosemont, cả hai chúng tôi cứ uống đồ của mình cho tới khi hết. Âm nhạc trên đài phát thanh thật nhẹ nhàng, khó nghe rõ vì những tiếng ù ù từ máy sưởi. Chúng tôi đi được nửa đường thì tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết to và ướt âm thầm hạ xuống kính chắn gió và tan chảy ngay sau khi chạm vào tấm kính ướt. Thỉnh thoảng, hệ thống GPS của Archer hướng dẫn chúng tôi chuyển hướng.

Tay tôi không ngừng run lên. Tôi vùi đôi tay mình trong găng, dù chúng bắt đầu đổ mồ hôi. Ngay lúc này, tôi nghĩ nếu tôi là một người theo đạo có lẽ sẽ tốt hơn. Sẽ tốt hơn nếu tôi có cái gì đó hoặc ai đó để cầu nguyện, với sự chắc chắn tương đối rằng mình cũng được lắng nghe. Sau nữa, nếu tôi là một người sùng đạo chân chính, có lẽ tôi sẽ không làm điều này. Bạn biết đấy.

Chúng tôi càng đi, tuyết càng rơi dày. Khi chúng tôi lướt qua thị trấn nhỏ Rosemont, một đám đàn ông và phụ nữ mặc áo khoác da cam đang ở bên ngoài với cào tuyết và những xô muối. Ba chiếc cào tuyết nằm bên trạm cứu hỏa, sẵn sàng để đảm bảo người dân có thể ra khỏi nhà. Không nhiều người sống trong thị trấn này; như những gì tôi đọc về nhà nguyện này, Rosemont tồn tại đây đa phần chỉ để dân cư có nơi đi chợ, mua sắm và giáo dục trẻ em.

Archer cau mày lộ rõ vẻ tò mò về con đường chính. “Một người lạ có quá bất ngờ không?”

“Đây là một thị trấn nhỏ.”

Nhà nguyện Shiloh chỉ nằm ngoài thị trấn vài dặm. Mặc dù Rosemont là một thị trấn nhỏ, nó vẫn có bốn nhà thờ hoành tráng, nhưng nhà nguyện này bị bỏ lại từ một gia đình làm nghề mỏ giàu có từng sở hữu phần lớn đất đai ở đây. Nhà nguyện này vẫn thường là nơi tổ chức đám cưới, bất kể thứ hạng xã hội. Archer đỗ xe theo hướng đường về và trong một thoáng, tôi như bị bỏ bùa bởi khung cảnh này khiến tôi suýt quên mất mình ở đây vì điều gì.

Như thể tôi đang đứng trong một quả cầu tuyết. Tuyết trắng xóa phủ kín mái nhà cong cong, dày hơn một lớp bụi nhưng không đủ giấu đi lớp gạch đất nung màu đỏ hồng. Những bức tường cũng trắng muốt một màu, vôi, vữa hay bất kể cái gì tạo thành những cuộn xoáy trông như tranh sơn dầu. Những hình hoa hồng ở hai bên cánh cửa màu máu bò mang những sắc độ xanh dương khác nhau, có một điều gì gần như hoàn hảo ở đây.

Ánh nắng không đủ để chiếu lên những ô cửa kính kia với vẻ rực rỡ nhất nhưng có điều gì đó vô cùng diệu kỳ ở đó.

Tôi kiểm tra máy ảnh, đeo túi trên vai và trèo ra ngoài xe, máy ảnh nằm gọn trong tay tôi. Tôi dùng hông đẩy cánh cửa xe đóng lại. Tôi dựa vào phía trước xe, nơi hơi ấm luồn qua áo khoác bất chấp tuyết đang tan ra, và bắt đầu quan sát khung cảnh một chút.

Việc chọn góc chụp để sau; bạn không thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh qua lăng kính.

Archer vẫn ở trong xe khi tôi nâng máy lên và bắt đầu chụp, tòa nhà nguyện nhỏ xíu gần như lẫn vào tuyết, trừ những mũi tên sắc màu. Tôi đi một vòng lớn quanh công trình này để tìm những góc chụp thú vị. Những bức tường phía đông và phía tây, giống như Nhà nguyện Hội Giám lý ở Huntington, chỉ là những bức tường không hơn không kém để gia cố cho những khung cửa kính và mái nhà. Ngay cả khi không có ánh mặt trời, không có cách nào tìm ra những trục màu trên nền tuyết mới, những ô kính vẫn thật tuyệt diệu. Bức tường đằng tây vẽ Chúa Jesus đang đi bộ trên nước qua một cơn bão, những môn đệ của ngài túm tụm lại trên một con thuyền tròng trành ở một góc tường.

Josephine là giám mục; chúng tôi đã đi với cô tới nhà thờ đôi lần vì tò mò. Sau đó, Chavi học được những câu chuyện trong Kinh Thánh và vẽ chúng vào những ô kính như thế. Thật ra nhiều năm rồi tôi chưa nghĩ tới những câu chuyện đó.

Bức tường hướng bắc lại là một khối rắn hoàn toàn ngoại trừ ba hình hoa hồng trên nền những sắc độ ấm nóng của màu vàng, hổ phách và nâu. Công trình này được thực hiện một cách tinh tế, nếu bạn tin vào Chúa Ba Ngôi, mỗi bông hồng đều được sơn ba màu nhưng chỉ có một màu nổi bật, đổ màu dần dần vào rìa bên trong. Có lẽ nó thật tinh tế ngay cả khi bạn không tin.

Tôi đi thêm một vòng nữa, lần này tôi tiến gần hơn vào bên trong. Những vết hình oval màu xanh cho thấy rõ tôi đã đi những đâu, mặc dù lớp tuyết mới vừa kịp phủ lên mặt cỏ.

Mặt tường phía đông đang đón ánh bình minh và tôi ước tôi có thể thấy nó với tất cả sự ấm áp, những sắc màu rực cháy cùng ánh sáng. Có cả những màu tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy trong một buổi bình minh, màu xanh dương sáng và màu xanh lá nhạt dần từ sắc chàm và tím oải hương, nhưng nó vẫn hiển hiện theo một cách chỉ Chavi mới có thể hiểu, nếu không thể lý giải.

Khi tôi vòng lại phía trước nhà nguyện, Archer vẫn ở trong xe. “Anh vào trong chứ?” Tôi hỏi qua cửa sổ vẫn đóng kín.

Anh lắc đầu. “Quá lạnh với tôi. Nhưng cô cứ đi đi.”

Tốt rồi.

Trong nhà nguyện không có ghế, không có thảm quỳ, chỉ có không gian trống trơn, ngay cả tiếng điện kêu ù ù cũng không có. Tôi chụp ảnh, xuất thần hơn tôi dự tính bởi sự đơn giản của những bông hồng trên bức tường phía bắc, những sắc màu ấm và dịu dàng như ánh nên. Không gian tĩnh mịch, đó là khoảnh khắc trước một hơi thở. Nhưng nó không đơn giản là yên lặng, mà là bị bóp nghẹn.

Vắng vẻ, tôi đoán vậy, vì sự yên tĩnh đó tự nhiên đến chứ không phải một lựa chọn.

Sau đó tôi cất máy ảnh đi, đặt chiếc túi an toàn ở một góc và tháo găng tay, khăn rồi cởi áo khoác ra. Không một nơi nào khác gần đó đủ ấm, nhưng tôi biết tôi đang trông như thế nào trong bộ váy này, bởi tôi biết Chavi trông ra sao trong cùng một chiếc váy. Đó luôn là một trong những chiếc váy yêu thích của chị. Thậm chí khi đó chị còn cao hơn tôi bây giờ khoảng một, hai phân, vòng ngực nhỏ hơn tôi một, hai phân, tôi vẫn mặc vừa chiếc váy. Trông tôi thật ngọt ngào và ngây thơ với phần dây buộc màu trắng có phần khiêu gợi. Tôi chắc chắn không giống cô bé mười hai tuổi gầy guộc như trước nhưng tôi có thể giống phiên bản xanh xao hơn của Chavi.

Bông hồng trên tai tôi đang nặng trĩu, sức nặng của nó chống lại những chiếc kẹp giữ nó đúng vị trí. Nó dường như nặng hơn bình thường và tôi không thể nói liệu đó là do tôi, có lẽ, cơ thể tôi khăng khăng với cảm nhận về sức nặng mà tâm trí tôi muốn gán cho nó.

Với điện thoại trong tay, tôi thả áo khoác ra giữa sàn và ngồi xuống đó. Ngay cả khi ngồi trên lớp len dày và đã mặc quần legging lót lông, tôi vẫn cảm nhận được cái lạnh đang luồn vào cơ thể. Chavi từng ngồi như thế, say đắm với những thứ mà chị đang cố gắng vẽ lại.

Tôi nghe tiếng xe nổ máy và rời đi. Đương nhiên không ai tới nếu Archer ở đó. Cho nên anh đã giả vờ chạy đi và quan sát. Chờ đợi. Tôi mở danh bạ trong điện thoại ra, ấn nút “gọi” và “loa ngoài”, lắng nghe tiếng chuông ảm đạm reo lên trong căn nhà nguyện nhỏ.

“Hôm nay là thứ Bảy mà cô dậy sớm vậy, chúc mừng sinh nhật.”

Một cái gì đó bó chặt và kinh khủng trong lồng ngực tôi như được nới lỏng ra khi tôi nghe thấy giọng Eddison. Tôi có thể nghe thấy những âm thanh hỗn độn đằng sau anh, hình như Vic đang bị mẹ ông ấy mắng. “Trời đang có tuyết,” tôi bảo anh, và anh cười.

“Ôi cái vùng Colorado chết tiệt. Nhưng bình thường cô vẫn đợi tôi gọi cho cô vào mỗi dịp sinh nhật cơ mà. Cô ổn chứ?”

Bởi ngoài việc là bạn tôi, anh vẫn là một đặc vụ, thậm chí thỉnh thoảng còn hơn thế, anh luôn tìm ra những quy luật và cách người ta phá vỡ chúng. Việc này cũng hơi dễ chịu. Tùy theo tình hình. “Tôi vừa bằng tuổi Chavi.”

“Chết tiệt, Priya.”

“Năm sau, tôi sẽ mười tám tuổi và theo logic, tôi biết điều đó sẽ xảy ra nhưng tôi không nghĩ tôi được chuẩn bị để già hơn chị mình.”

Tôi không hoàn toàn được chuẩn bị cho rất nhiều việc, nhưng tôi đang liều lĩnh tấn công chúng.

“Thế mẹ cô đã đấm cô vì say lướt khướt trong ngày sinh nhật của mình chưa?”

Câu nói đó của anh khiến tôi bật cười. “Bà vẫn mắc kẹt với công việc cho tới khuya. Thêm nữa, tôi luôn có nửa giờ say xỉn. Đó là quy luật.”

Bởi bố đã tự sát vào đúng sinh nhật tôi và vì mẹ đã không than khóc cho ông, mẹ không bao giờ buộc tội tôi khi thỉnh thoảng tôi muốn khóc thương bố. Bà sẵn lòng cho đi nhiều thứ nhưng chưa từng bảo tôi phải sống như vậy.

“Tôi đã kể cho cô rằng mẹ tôi đã tới dự sự kiện mà lẽ ra là tiệc tốt nghiệp của Faith chưa?” Anh hỏi. Câu hỏi đó như một lời đề nghị, vừa riêng tư vừa đau khổ, bởi anh hiếm khi nói về em gái mình.

“Hẳn là khó khăn lắm.”

“Trong nhiều tuần liền, bà như một kẻ phá hoại. Nhưng sau đó, bà đã tốt hơn chút ít. Điều đó giúp bà chấp nhận rằng ngay cả khi Faith quay về với chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không thể có lại những năm tháng đó và những sự kiện đó.”

“Cho nên cái tôi đang nghe là tôi nên tới một bữa tiệc quẩy tung trong sinh nhật thứ mười tám của mình và uống say bí tỉ để có thể tự vượt qua nỗi bất hạnh?”

“Cô không dám đâu.” Anh hơi gằn giọng, sau đó tôi nghe thấy tiếng Mercedes rất gần trong điện thoại.

“Chúc mừng sinh nhật, Priya!” Cô ấy líu lo.

“Cảm ơn, Mercedes.”

“Cô đang ở đâu?” Cô ấy hỏi. “Nghe âm thanh vang quá.”

“Nhà nguyện Shiloh,” tôi trả lời. “Nó ở Rosemont, nỗi đau của tôi, nhưng ở đây có những ô cửa sổ rất đẹp.”

“Nếu mẹ cô đang đi làm, cô tới đó một mình sao?” Eddison mạnh bạo hỏi.

“Không, đặc vụ Archer lái xe đưa tôi tới.”

“Cô đưa máy cho anh ấy được không?” Giọng anh đột ngột chuyển sang khó chịu, nghe có vẻ như sẽ không có gì tốt đẹp xảy ra với Archer.

“Anh ấy ở bên ngoài. Anh ấy nói trời quá lạnh.”

“Ramirez…”

“Tôi tới ngay đây,” cô ấy nói. “Tôi sẽ gọi cho cô sau, Priya.”

“Vâng.”

“Anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy?” Eddison nổi cáu.

“Về việc tôi đã lịch sự yêu cầu vào ngày sinh nhật của mình ư?”

“Nhưng đó là nhà thờ, Priya. Còn bao nhiêu địa điểm khác.”

“Tôi nghĩ tôi sẽ an toàn miễn là tôi không ở một mình.”

“Nếu anh ấy ở bên ngoài thì cô đang ở một mình đó, và điều này không thể chấp nhận được. Ramirez đang gọi anh ta.”

“Cô đang nói chuyện với ai thế, Priya?”

Đương nhiên đó không phải là Archer.

Tôi ngước nhìn phía lối vào. Kể cả khi đã biết mình sẽ thấy gì, tim tôi vẫn như nhảy ra khỏi lồng ngực. Nỗi sợ bất ngờ đè nặng và cứng đờ trong dạ dày. “Joshua? Anh đang làm gì ở đây thế?”

“Priya!” Eddison nổi cáu, đúng hơn là hoảng loạn. Cả hai. “Ai đang ở đó?”

“Là Joshua,” tôi chết lặng. “Người tôi hay gặp ở quán cà phê. Người từng làm đổ nước lên Landon một lần.”

“Hắn ta không nên làm phiền em,” Joshua nói, giọng anh ta ấm áp và thân thiện. Hôm nay anh ta lại mặc một chiếc áo len ngư dân dày khác, màu xanh hiền lành và rất hợp với màu mắt anh, đôi mắt buồn mà tôi khá nhớ từ hồi ở Boston. Và đôi chân anh…

Làm ơn đừng biến chuyện này thành sai lầm lớn nhất đời tôi.

Dưới chân anh là một rổ mây lớn, chứa đầy hoa hồng trắng.

“Anh đã giết Landon?”

“Hắn không nên làm phiền em,” anh ta dịu dàng nhắc lại.

“Đặc vụ Archer đang ở đâu? Anh đã làm gì với anh ấy?”

Anh cười và nỗi sợ trườn dọc lên theo xương sống tôi. “Tôi không cần làm gì cả. Tôi vượt anh ta trong thị trấn, sau khi anh ta để em lại đây.”

Trong thị trấn? Tôi biết Archer đã lái xe đi khỏi nhà nguyện, ý tưởng sử dụng tôi làm mồi nhử có lẽ quá tham vọng, nhưng tôi đã nghĩ anh ấy sẽ quay lại dọc theo đường nhánh hoặc đi xuyên rừng. Tại sao anh ấy lại đi tít về thị trấn chứ?

Một phần lớn trong kế hoạch của tôi phụ thuộc vào việc Archer ở đủ gần để giải cứu tôi.

Tôi gặp rắc rối lớn rồi.

“Tại sao anh lại mang theo hoa hồng?” Tôi hỏi, giọng run rẩy vì lạnh. Qua điện thoại, tôi có thể nghe thấy tiếng chửi thề lí nhí của Eddison, như thể anh đang lấy tay che mic lại. Điều duy nhất tôi có thể nghe thấy rõ ràng là tiếng hét của Vic.

“Ôi, Priya.” Joshua quỳ xuống, vẫn cách tôi một đoạn khá xa, và cười. “Đương nhiên, đó là những món quà. Bố tôi đã dạy tôi hãy luôn tặng hoa cho một cô gái. Đó là phép lịch sự. Nhưng em khác với những cô gái khác; em xứng đáng nhận được nhiều hơn.”

Cẩn trọng, chậm rãi, anh ta không khiến tôi hoảng loạn và cũng không vồ vập vào tôi. Tôi đứng thẳng dậy, trong tay vẫn cầm chắc điện thoại. “Anh đang làm gì ở đây, Joshua?”

“Tôi ở đây để bảo vệ em.” Anh ta nói rất chân thành. Trong đầu anh ta có cái quái gì khiến anh ta tin vào điều đó cơ chứ? “Em là một cô gái ngoan, Priya à. Tôi biết điều đó từ hồi ở Boston. Và Chavi là một người chị tuyệt vời của em. Em được chị mình yêu thương rất nhiều và em thật là ngoan.”

“Thế thì tại sao anh lại giết chị ấy?” Nước mắt rơi lã chã, tạo thành một nút thắt trong cổ họng tôi. “Tại sao anh lại mang chị rời xa tôi?”

“Em không biết thế giới này sẽ làm gì với những cô gái ngoan đâu.” Anh đứng lên, và những ngón tay tôi thắt lại quanh chiếc điện thoại. Một chiếc điện thoại không thể là vũ khí. Anh ta với tay, những ngón tay tô trong bầu không khí chỉ cách chiếc bindi và hạt đá trên mũi tôi vài phân. “Chavi cũng là gái ngoan nhưng cô ấy sẽ không còn ngoan nữa. Cô ấy sẽ đi xa để học đại học, thế giới này sẽ làm cô ấy sụp đổ và cô ấy sẽ làm điều tương tự với em. Tôi phải làm thế để bảo vệ cả hai người.

Và tôi đã làm được. Các em vẫn là những cô gái ngoan. Tôi đã lo lắng sau khi Chavi mất, em có thể sẽ phát điên nhưng em không hề. Aimée chính xác là những gì em cần.”

“Tôi cần một người bạn,” tôi phản bác, “và anh đã giết chết cô ấy!”

“Cô ấy đã quá buồn khi em chuyển đi. Tôi không muốn cô ấy buồn như vậy.”

Những ngón tay anh ta lướt trên má tôi và tôi rùng mình. “Đừng có chạm vào tôi!”

“Tôi hứa sẽ không đau đâu,” anh ta dịu dàng nói. “Em thậm chí sẽ không cảm thấy gì. Và rồi sau đó…”

Tôi bước lùi lại, chạy về phía sau, và đập đánh bốp vào tường. Ôi Chúa ơi, đây là một căn phòng bé tin hin, bé hơn rất nhiều so với tôi nghĩ trước khi tên giết người hàng loạt bước vào. Kẻ sát nhân lại cao lớn và khỏe hơn tôi rất nhiều.

Ôi, chết tiệt.

Vẫn giữ nụ cười, Joshua giật lấy chiếc điện thoại từ những ngón tay đang bấu chặt của tôi. Con dao đi săn chuyên dụng ánh lên trong bàn tay còn lại của hắn. “Và sau đó, Priya, em sẽ mãi mãi là một cô gái ngoan. Tôi sẽ luôn bảo vệ được em.” Hắn tắt cuộc gọi và ném chiếc điện thoại vào bức tường phía xa.

“Xin đừng làm như thế,” tôi thì thầm.

Hắn bỗng cười ngoác ra. “Tôi phải làm thôi, vì điều đó tốt cho em. Bây giờ em phải nằm im, không thì sẽ đau đấy.” Hắn cầm lại con dao vẫn đặt bên cạnh.

Tôi hít sâu nhất có thể, vồ lấy hắn, một tay nắm cổ tay hắn, tay còn lại luồn vào tóc hắn, co đầu gối lên thúc vào háng hắn. Khi hắn cố kéo tôi đi, tôi đấm đá, cào cấu, cố gắng giữ con dao xa khỏi cổ họng mình.

Và tôi la hét, thậm chí còn to hơn khi la hét cho Chavi.

Tôi hét lên, trong lòng cầu nguyện Archer đang ở gần.

Tôi hét lên, và tôi không thể ngừng la hét.

Tim Eddison như ngừng đập khi điện thoại ngắt kết nối. Bất chấp anh đã được đào tạo ra sao, bất chấp adrenaline đang gào thét trong anh, tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào điện thoại.

“Archer đã gần quay lại nhà nguyện rồi,” Ramirez báo cáo, chiếc di động công việc của cô kẹp giữa tai và vai. Ngón tay cái của cô lướt trên màn hình chiếc điện thoại cá nhân. “Anh ấy đã lái xe quay lại thị trấn để gọi chi viện; tên khốn này đang sử dụng cô ấy làm mồi nhử.” Cô phớt lờ tiếng quang quác phản đối vang lên từ đầu dây bên kia. “Tôi đã nói chuyện với Sterling; Finney đang gọi văn phòng quận trưởng. Rosemont không có lực lượng cảnh sát nên họ đang cử hai xe cảnh sát từ văn phòng hạt. Archer có thêm hai cựu binh đi cùng từ Rosemont. Ngừng nói lại và tập trung lái xe đi, đồ khốn!” Cô nói thêm vào điện thoại.

Vic cũng dùng hai chiếc điện thoại một lúc, một cái để đặt chuyên bay tới Colorado, cái còn lại để nhắn tin cho Yvonne. Họ đang xem qua một lượt kết quả thu được từ những tiệm hoa khi Priya gọi; Marlene đã mắng Vic vì làm việc trên bàn ăn sáng. “Vâng, tôi vẫn ở đây. Tôi cần ngay ba vé tới Denver và chúng tôi cần tới đó sớm nhất có thể.”

Người Eddison run lên bần bật, anh với lấy điện thoại của mình và cho chiếc điện thoại được cơ quan cấp vào kẹp trên thắt lưng. Anh luôn nghĩ thật là ngu ngốc khi có tới tận sáu chiếc điện thoại cho ba đặc vụ, nhưng giờ anh cảm thấy biết ơn vì điều đó. Anh gọi lại cho Priya, nhưng cuộc gọi được chuyển thẳng tới hộp thư thoại. Anh dùng chiếc điện thoại còn lại để nhắn tin cho Finney.

Ramirez bỏ điện thoại ra khỏi tai và nhìn chằm chằm vào nó. “Họ đã tới nhà nguyện và đang nghe thấy Priya la hét, nhưng tên khốn đó đã ngừng cuộc gọi!”

“Có thể anh ta đang cầm điện thoại hay súng?” Eddison lẩm bẩm hỏi.

“Anh ta lẽ ra nên để điện thoại mở trong túi áo để chúng ta có thể nghe thấy. Tên khốn này.”

Eddison không chắc cô đang ám chỉ tên giết người hay Archer ở phần cuối. Anh cũng không định hỏi.

“Chúng ta phải ra sân bay ngay,” Vic bảo hai người họ. “Túi xách của hai người có ở văn phòng không?”

“Chúng tôi có túi dự phòng trong xe,” Ramirez nói.

“Thế thì đi thôi.”

Marlene nhìn họ rời đi, đôi môi bà mím chặt lại đầy lo lắng.

Với phép màu của những kinh nghiệm dày dặn, Vic đã đặt được máy bay trong chưa đầy một tiếng. Họ đã có tin tức cập nhật từ Finney ngay khi lên máy bay: cả Priya và Joshua - Jameson - đều đang được đưa tới bệnh viện gần nhất để bay sang Denver trước khi thời tiết chuyển biến quá tệ khiến họ không di chuyển được, Finney sẽ gặp họ tại bệnh viện.

Sterling gửi một tin nhắn tái bút cho Ramirez: Trận tuyết đã biến thành một cơn bão lớn. Có khả năng họ sẽ phải chuyển hai người tới một bệnh viện khác.

Eddison hy vọng cơn bão tuyết sẽ chỉ ở yên miền tây Denver. Làm ơn, vì tình yêu với Chúa mà anh đã nuôi dưỡng từ khi Faith biến mất, đừng để chuyến bay gặp sự cố gì.

Sau đó họ lên máy bay, điện thoại tắt hết và Eddison khá chắc rằng thời gian với anh chưa bao giờ trôi chậm đến thế. Anh ước đây không phải lần đầu tiên và có lẽ cũng không phải lần cuối cùng ngành tình báo được đảm bảo tài chính tốt bằng một nửa các chương trình truyền hình hay phim ảnh làm màu. Nếu thế giờ này họ đã ngồi trên phi cơ riêng và có thể giữ liên lạc với mọi người ở dưới mặt đất, chứ không phải mắc kẹt trên những chiếc ghế thuộc hạng vé tiết kiệm còn sót lại trên một chiếc máy bay không có cả wi-fi.

Cũng sẽ không có đứa trẻ không ngừng la hét và đạp vào sau ghế anh trong suốt bốn tiếng liền.

Hàng taxi chờ ở sân bay như kéo dài vô tận và anh nhảy lên khi anh cảm nhận được một cánh tay đặt trên đầu gối mình. Đó là Vic. Eddison đỏ bừng mặt vì biểu cảm thấu hiểu của người đồng nghiệp cấp cao. Thay vì một bài diễn thuyết hoặc bình luận trúng tim đen, những thứ Eddison đều xứng đáng phải nhận vì sự mất kiên nhẫn của mình, Vic chỉ lấy ra một tấm ảnh từ túi đi làm của ông và đưa cho anh. “Đây là lý do mà cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ngay sau khi có một việc vượt quá khả năng của cậu.”

Đó là… một bức ảnh mà anh không hề biết tới sự tồn tại của nó. Bức ảnh được chụp từ đằng sau, từ một khoảng cách khá xa, khi Eddison và Priya ngước nhìn bức tượng trong khu tưởng niệm Tổng thống Lincoln. Họ đứng sóng đôi, cánh tay anh vòng qua vai cô. Hoặc là kiểu như vậy; anh đặt tay lên một bên vai cô nhưng sau đó cánh tay anh cong lại nên như đang yên vị trên chiếc khăn cô quàng, họ ngả đầu vào nhau, má anh kề lên mu bàn tay. Tay cô cũng vòng qua hông anh, những ngón tay cong cong qua phần vòng của thắt lưng ngay gần chỗ anh đeo súng.

Anh hít một hơi thật sâu và giữ yên đầu gối mình.

Vic nói đúng. Anh thường như vậy khi có chuyện xảy đến với mọi người.

Ngay sau khi biết mình có thể làm gì đó, anh sẽ lập tức làm ngay.

Nhưng khốn kiếp, cái xe taxi sân bay này có thể đi nhanh thêm chút nữa không?

Họ được phép xuống máy bay, anh lấy túi của mình và nhanh chóng di chuyển trước những hành khách khác vẫn còn đang đứng. Ramirez và Vic theo ngay sau anh. Gần quầy kiểm tra hành lý, một phụ nữ trẻ cầm theo chiếc máy tính, với dòng chữ QUANTICO được viết bằng nét mực đen nguệch ngoạc. Cô đứng thẳng người khi thấy họ hùng hổ tiến lại gần mình.

“SSAIC Hanoverian?” Cô hỏi.

Vic gật đầu.

“Đặc vụ Sterling,” cô giới thiệu. “Priya còn sống và cô ấy đang ổn. Cô ấy có vài vết thương nhưng họ đã đưa cô ấy tới một bệnh viện ở Denver này, tôi sẽ đưa các anh tới gặp cô ấy. Kẻ tấn công cô ấy cũng đang được chuyển tới cùng bệnh viện; hắn ta đang phải làm phẫu thuật. Bác sĩ cho chúng tôi thêm các mẫu máu khi họ làm việc, chúng đang ở phòng thí nghiệm và được khẩn trương xét nghiệm. Dấu vân tay cũng được xác nhận là của Jameson Carmichael. Đặc vụ Finnegan đang ở trong viện với Priya.”

Vic gật đầu thêm cái nữa, lần này để biểu lộ sự chấp thuận. “Hãy tới bệnh viện trước. Chúng tôi sẽ gặp mẹ con nhà Sravasti và Finney.”

“Vâng, thưa sếp.” Cô bước đi mạnh mẽ, không phải do cô cố tình cũng không phải do nỗi lo lắng của họ bộc lộ ra. Chiếc xe sedan màu xanh đậm do cục tình báo cấp đang đợi bên ngoài, ngang ngược đỗ giữa làn với những tấm biển cấm đỗ. Một nhân viên an ninh sân bay đang mắng họ.

Eddison quay lại chửi. Trông anh còn kích động hơn.

Vic lắc đầu và lẩm bẩm điều gì đó đầy tức giận với những tấm biển chỉ dẫn đỗ xe.

Thật tuyệt vời, cảm giác nhẹ nhõm khi biết tin Priya còn sống.

Đặc vụ Sterling không dùng còi hụ nhưng cô cũng không quá tuân thủ luật giao thông. Eddison hoàn toàn ủng hộ. Cô lái vào làn xe ưu tiên và đỗ lại, đợi họ nhanh chóng chui ra khỏi xe. “Cảnh sát ở Huntington đang ở căn hộ của Carmichael. Tôi sẽ đỗ xe ở ga-ra, hãy gọi tôi khi các anh sẵn sàng đi.”

“Cảm ơn cô,” Vic khẽ nói. Sự tập trung của ông đã dồn vào chiếc xe cứu thương đang hú hét quanh khúc vòng. Bộ ba đặc vụ nhanh chóng bước lên vỉa hè khi Sterling rời đi.

Ramirez nhún vai. “Cô ấy gần như đã đâm phải cái xe tang.”

Eddison đảo mắt nhìn quanh. “Một cái xe tang trống không.”

“Sao anh biết?”

“Không có đoàn hộ tống theo sau.”

Vic phớt lờ bọn họ. Ông vẫn thường làm thế mỗi khi, như ông nói, họ nhắc ông nhớ các con mình hơn là đồng đội của mình. Một lễ tân có vẻ mệt mỏi hướng dẫn họ lên tầng hai. May mắn thay, họ không phải hỏi số phòng. Ở căn phòng gần nhất với phòng nghỉ của y tá, họ thấy hai người đàn ông đang dựa vào hai bên cánh cửa, một người trong bộ đồng phục đen nhăn nhúm của công ty chuyển phát DPD, người còn lại trong bộ vest nhàu nát và thắt chiếc cà vạt cũ rích.

Người mặc vest đứng thẳng dậy khi nhìn thấy họ. “Xin chào bộ ba đặc vụ.”

“Finney.” Vic tiến tới và hai người họ ngoắc tay.

Ông gật đầu chào Rarrurez và Eddison. “Cô ấy bị đánh một chút. Có vài chỗ bầm tím, vài vết rạn trên xương sườn và cổ tay trái. Cô ấy bị cắt một vết ở họng nhưng chỉ là một vài vết cào, cũng không quá sâu. Cô ấy nói như vậy, nhưng y tá đã xác nhận cô ấy không bị cưỡng hiếp.”

Vic thở phào nhẹ nhõm. “Đó là về thể xác. Thế cô ấy thực sự có ổn không?”

“Khó mà nói được.” Finney cau mày và cố chỉnh đốn lại cà vạt của mình nhưng chỉ làm cho vạt sau dài hơn vạt trước mà thôi. “Ngoài việc vẫn còn run rẩy thì cô ấy khá ổn, nhưng đôi mắt cô ấy lại hơi hoang dại. Cô ấy đã ổn định hơn một chút sau khi mẹ cô ấy tới.”

“Deshani có đang ở với cô ấy không?”

Viên cảnh sát hắt hơi một cái. Eddison lại cho rằng đó là một tiếng cười. “Có, thưa sếp, bà ấy đang ở với Priya. Bà ấy đã khiến hai bác sĩ tập sự và một nhân viên phát khóc, cho tới khi bà dừng lại và yêu cầu ai đó đi gọi ngay một y tá tới để con gái bà được chăm sóc bởi người biết mình đang làm gì. Tôi chưa từng thấy bác sĩ lại yếu ớt như mèo thế bao giờ.”

“Deshani luôn có sức ảnh hưởng,” Ramirez và Vic đồng thanh, cả hai cùng cười trước sự ngạc nhiên của viên cảnh sát.

“Tôi vào thăm cô ấy được chứ?” Eddison hỏi. Anh phải đổi trọng tâm từ chân này qua chân kia, và chống lại mong muốn được giấu tay mình vào túi. Anh chưa bao giờ hiểu được bằng cách nào Vic có thể bình thản đến vậy khi ông ấy lo lắng.

“Vâng, anh cứ vào đi. Chúng ta có thể thảo luận về kế hoạch sau cũng được, chỉnh đốn tinh thần trước đã.”

Anh không nhắc tới việc họ đã thân thiết với nạn nhân như thế nào, rằng họ không có khoảng cách mà lẽ ra họ phải có. Anh cũng đã biết họ không có khoảng cách nhưng không chắc do sự trung thành với Vic hay anh hiểu mọi việc có thể diễn biến ra sao mà anh chưa nói về việc đó bao giờ.

Eddison gõ cửa. “Tôi mang bánh Oreo tới đây,” anh thông báo.

“Thế thì lết vào đi,” Priya trả lời. “Tôi đang chết đói đây!”

Vic và Ramirez cùng cười lớn. Eddison chỉ dựa trán vào cửa và hít một hơi thật sâu. Tay anh vẫn đang run. Anh có thể cảm nhận bàn tay Vic nắm chặt vai mình và muốn gầm gừ. Anh biết anh có thể làm thế và cộng sự của anh sẽ hiểu cho cơn nóng giận, khao khát được giải tỏa và trên hết, điều đó sẽ khiến anh kiềm chế hành xử như thế. Khi cơn giận và sự nhẹ nhõm dần nguôi ngoai, anh mở cửa và dẫn đường vào.

Deshani Sravasti ngồi nghỉ ở cuối giường, vị trí nhìn thẳng ra văn phòng. Chiếc váy màu ghi đậm và áo blazer của bà trông thanh lịch nhưng lại được cắt may quá nghiêm chỉnh, hơi mềm mại một chút khi phối cùng chiếc áo tay bồng bằng lụa màu hồng khói và chiếc khăn mỏng màu hoa hồng với những họa tiết sáng xung quanh cổ. Đôi cao gót dựng trên sàn tựa vào bức tường đằng xa cùng với túi xách, bà trông khá kỳ dị với đôi tất ni lông màu xanh sáng được bệnh viện phát cho nhưng Eddison không dám nói điều đó cho bà. Anh tôn trọng Deshani như khẩu súng bên hông mình, không chắc bà hay khẩu súng nguy hiểm hơn.

Priya ngồi trên giường bệnh, ôm một chiếc gối trong lòng, một miếng gạc quấn quanh cổ họng cô, tim anh như lệch một nhịp khi thấy lượng máu trên tấm vải bên cạnh cô. Nhìn thấy bộ đồ bệnh nhân đang héo tàn của cô là một điều anh nghĩ mình sẽ không vượt qua được trong một thời gian ngắn. Cô nở nụ cười yếu ớt với anh, hầu như bị chặn lại bởi cú đấm ngay trước miệng, ngón cái tạo thành một hình xăm khi ấn vào viên pha lê màu xanh đính trên mũi cô. Vẫn còn những vệt trang điểm trên má và quanh mắt cô, còn sót lại từ nước mắt, mồ hôi và anh đoán là cả máu với những vết quẹt nhanh để lau đi.

Cô trông rất giống chị cô. Lạy Chúa, nhưng đó là một cú đấm khác vào ruột khi anh nhận ra ảnh chụp hiện trường hai vụ án giống nhau tới mức nào. Có thể sẽ giống nhau tuyệt đối, nếu cô không may mắn.

“Màu xanh dương,” cô nói, nụ cười mờ dần. Tay cô thả xuống gối, bàn tay và ngón tay quấn kín gạc và băng dính, trông chúng giống hệt tay của Inara vào lần đầu tiên anh gặp cô ấy - làm ơn hãy dừng lại đi.

Anh hít vào một hơi. “Gì cơ?”

“Thì những lọn tóc, món trang sức. Của tôi là màu xanh, vẫn là màu xanh. Còn của chị là màu đỏ.”

Anh cười khúc khích và đưa tay lên xoa xoa hàm, cảm nhận bộ râu lởm chởm mà anh không buồn cạo sáng nay bởi anh không còn chút năng lượng nào. “Cảm ơn cô.” Một lần nữa, điều đó giúp anh nhiều hơn có thể - nhưng vẫn không đủ. Cô giơ tay lên ngắm nghía, sau đó ngước nhìn anh qua hai hàng mi. Anh tiến lại gần trước khi anh nhận ra điều đó, đùi anh chạm sát thành giường khi anh đến đủ gần để vòng tay mình quanh cô và cứ thế giữ chặt cô như vậy.

Cô dựa vào anh, đôi tay cô cũng vòng quanh cánh tay anh, và khi cô thở dài một cái lớn và rùng mình, anh thấy đôi vai cô hạ xuống, những thớ cơ sau lưng cũng giãn ra. Anh nghe được tiếng tách, có thể Ramirez đang chụp ảnh nhưng anh chẳng thèm để ý. Priya vẫn còn sống. Cô đang ở đây và vẫn còn sống, anh chắc chắn hơn bao giờ hết trong suốt hai mươi năm qua rằng sau tất cả, Chúa vẫn ở đâu đó ngoài kia.

“Thế anh thật sự mang theo bánh Oreo hay đó chỉ là một cách để anh bước vào đây?”

Anh lấy từ túi ngoài cùng của áo khoác ra một gói Oreo, ném nó qua đầu cô để rơi xuống gối. Anh đã mua nó ở sân bay, phòng khi cô cần, trong khi Vic đang cãi nhau với nhân viên sân bay trực ở cổng để cho họ lên chuyến bay sớm nhất.

Cô dừng một tay để cầm nó, tay kia vẫn đặt trên cánh tay anh, không rời xa anh. “Các anh tới nhanh thật.”

“Chuyến bay kế tiếp, Vic đã đá ba người xuống danh sách chờ để có ghế cho chúng tôi.”

“Ông ấy được phép làm vậy à?”

“Tôi cũng không biết. Thật may mắn là không ai khác cũng làm vậy.”

“Tốt lắm, Vic.”

Đặc vụ cấp cao nở một nụ cười và tiến lại Deshani, đưa tay ra bắt tay bà. Bà nắm lấy tay ông, giữ nó một lúc trước khi thả xuống. Deshani không thuộc loại phụ nữ cho phép mình được quá thoải mái. “Tôi mừng là cô không sao, Priya,” Vic ấm áp nói.

“Không phải lúc nào tôi cũng ổn sao?”

“Không. Nhưng lúc này thì ổn.”

Cô cười với ông, nụ cười nhạt và méo mó, nhưng nó vẫn ở đó. Eddison miễn cưỡng thả cô ra để cô có thể ngồi thẳng thoải mái. Nhưng anh cũng không rời xa cô. “Các con gái của ông thế nào?” Cô hỏi Vic.

“Dự định của Holly là có một cuốn tạp chí đáng giá bằng cả một phòng ký túc nên con bé và mẹ nó đang lên nội dung và trang trí. Giờ tôi đã biết cái chăn là gì.” Ông nhìn cô cười nhăn nhó, trông gương mặt phủ đầy sương gió cuộc đời của ông bất ngờ trẻ trung biết bao. “Ít nhất là tôi khá chắc một cái chăn được làm từ vải và để trên giường.”

Ramirez cười khúc khích và chỉnh lại dây túi đưa thư của cô. “Bây giờ tôi thấy cô ổn rồi - hoặc là sẽ ổn - tôi sẽ đi tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra. Tôi sẽ gặp lại hai người sau.”

“Có phải bình thường Eddison mới là người điều tra hiện trường không?”

“Có một cô đặc vụ non nớt đang ở trong xe; nếu tôi để Eddison tới hiện trường với cô ấy, cô ấy có lẽ sẽ rời ngành mất.”

“Sterling cứng rắn hơn vẻ ngoài của cô ấy nhiều; cô ấy có lẽ sẽ mời anh ta ra ngoài.”

Nếu anh đủ gần Ramirez, anh sẽ tống cô ra ngoài cửa ngay lập tức. Và khi cô bước ra ngoài, cô giơ ngón tay út lên vẫy trước khi rời đi.

Chính xác thì trong phòng có hai cái ghế, một cái được bọc nhựa dẻo trông rất kỳ quặc, cái còn lại là loại ghế nhựa giả gỗ trông khó chịu và xấu như ma mà chắc họ dùng để giới hạn thời gian thăm bệnh. Vic đẩy chiếc ghế xấu tệ đó cho Eddison, rồi bưng cái ghế bành về phía bên kia giường, cạnh đuôi giường. Cả hai người đàn ông không ai mời Deshani ngồi, họ đều biết bà đang kéo căng dây xích của chính mình. Cuối giường là một điểm đủ xa để bà có thể rời đi và cho con gái mình một chút không gian.

Eddison vừa mới trải qua bốn tiếng với một khả năng thực tế là rời khỏi máy bay đồng nghĩa với tin báo Priya đã chết. Ngay lúc này, không gian không thực sự là một trong những ưu tiên của anh.

“Họ không kể cho tôi bất cứ điều gì về hắn,” Priya nói nhỏ.

“Hắn đang phải làm phẫu thuật,” Vic trả lời. “Đó là tất cả những gì chúng tôi biết cho tới lúc này.”

Cô gật đầu khi nghe tin.

Eddison không thể ngừng phân loại các vết thương của cô. Cổ tay cô quấn băng co giãn, chất liệu đã bị sờn ra quanh vết cắn của chiếc kẹp kim loại hình bướm. Anh có thể thấy những vết bầm đầu tiên trên tay cô, quanh cổ cô, trên mặt cô, đặc biệt là ở hàm và cằm. Có một vết cạo và lằn giữa hai mắt, anh tự hỏi liệu viên pha lê bindi rơi trên sàn nhà nguyện hay xe cứu thương. Finney đã bảo là không cần lo lắng về những vết thương ở hai bên mạng sườn của cô, nhưng anh không thể tự mình hỏi. Vẫn chưa.

Priya bóc gói bánh Oreo, cô lấy ra một cái, tách phần bánh khỏi phần kem bằng một cú xoáy dứt khoát và đưa nó cho mẹ cô. Những mẩu vụn bánh dính trên miếng gạc bao quanh ngón tay cô. Sau khi nghĩ một lúc, cô dùng ngón cái cạo hết lớp kem đi.

“Thật sự luôn?”

Cô liếc nhìn Eddison. “Ở đây không có sữa.”

“Nếu tôi gọi ai đó mang sữa tới, liệu cô có thôi cái kiểu ăn uống như một kẻ ngoại đạo đó không?”

Cô cuộn phần kem lại gọn gàng, gần như thành một quả bóng tròn hoàn hảo và đưa anh phần bánh đã được tách riêng. “Có nhiều thứ quan trọng hơn trên bàn, đúng chứ?”

Anh suy nghĩ về điều đó, sau đó tống chiếc bánh vào miệng. “Không.”

“Nào các bạn trẻ, cư xử cho đúng mực,” Vic nhắc nhở, trông đầy vẻ đau khổ.

Nhưng Priya nhẹ nhàng gật đầu với Eddison, không quá tinh tế, và anh lại ngả người thư giãn trên ghế. Nếu cô cần những chiếc bánh Oreo, cô sẽ không quá câu nệ cách ăn chúng. Cô nhai luôn phần kem, chải chải ngón tay cuốn gạc đã sờn của mình và vươn người lên để buộc hết tóc ra đằng sau. Một lúc sau, đám tóc ấy lại rủ xuống, mái tóc dày đen với những lọn màu xanh. “Mẹ ơi?”

“Mẹ đoán là những tấm gạc khiến con khó buộc tóc hơn một chút,” Deshani đồng ý. Bà đi vòng qua giường và tới bên con gái mình, đối diện với Eddison, dịu dàng vén lại mái tóc của Priya vào hai bàn tay mình. Mặc dù bà đã rất cẩn thận, nhưng Priya vẫn nhăn nhó đôi lần. “Có một chút máu đóng cục ở đó,” mẹ cô nói, những từ ngữ thực dụng đến ảm đạm được bù đắp bởi những âm thanh đứt quãng trong giọng bà. “Chúng ta sẽ gội lại đầu cho con khi về nhà.”

Có tiếng gõ cửa và Finney thò đầu vào. “Họ vẫn đang phẫu thuật, nhưng họ cử một nhân viên tới để cập nhật tình hình, nếu mọi người muốn nghe luôn.”

Lẽ ra Eddison sẽ là người đứng lên đi ra ngoài nhưng thay vào đó, Vic đã đứng dậy từ chiếc ghế quái thai bọc nhựa dẻo của ông. “Deshani, bà có mang theo quần áo cho Priya không?”

Bà lắc đầu. “Tôi đi thẳng từ văn phòng tới.”

“Khi ra ngoài, tôi sẽ đi xem cửa hàng quà tặng có bán quần áo không, chúng tôi sẽ mang quần áo cô đang mặc về phòng thí nghiệm.” Ông lại gần giường để lấy chiếc túi có khóa chắc chắn và đặt một tay lên vai Eddison, không nắm chặt, không siết lại, chỉ để đó một lát rồi đi tiếp. Một món quà, đúng nghĩa.

Có những lần Eddison biết anh may mắn ra sao khi có Vic làm cộng sự.

Anh không chắc anh đã cảm thấy đặc biệt bao giờ chưa.

“Tôi sẽ đi lấy cà phê cho chúng ta,” Deshani tuyên bố. “Eddison? Nếu tôi hứa sẽ khiến chúng thêm phần man rợ thì sao?”

“Vài người trong chúng ta đủ mạnh để uống cà phê theo cách mà các vị thần toan tính,” anh đáp, và bà cười sảng khoái.

“Cậu cũng đủ đắng đấy, giống như cà phê vậy.” Bà gật đầu với Vic trong khi anh giữ cửa mở cho bà.

Trong căn phòng yên tĩnh, Eddison nhìn Priya cạo hết phần kem của những chiếc bánh Oreo, đặt lại phần bánh vào gói. “Chuyện gì đã xảy ra, Priya?” Cuối cùng anh lên tiếng.

“Tôi không nghĩ tôi có thể tập trung vào nhà nguyện đó trước khi chúng tôi rời đi,” cô nói sau một phút yên lặng. “Tôi chỉ mới nhận ra điều đó nhưng nó nghe có vẻ… nghe có vẻ giống một điều mà Chavi hẳn là rất thích. Tôi biết nó thật ngu ngốc nhưng tôi không thể làm gì khác ngoại trừ cảm thấy rời bỏ đất nước này cứ như bỏ lại chị đằng sau. Chúng tôi sẽ mang tro cốt của chị theo và mọi thứ, nhưng…”

“Đó là một bước chuyển biến lớn,” anh nói chung chung. Và chờ đợi.

“Archer đã đồng ý lái xe đưa tôi tới đó. Khi tôi vào trong nhà nguyện, anh ấy ở ngoài xe. Joshua nói hắn thấy Archer trong thị trấn.” Cô hít vào một hơi chậm rãi, run rẩy, đôi mắt trong sáng vẫn còn sốc. “Tại sao anh ấy lại quay lại thị trấn cơ chứ?”

“Chúng ta sẽ nghe anh ấy giải thích tường tận sau, nhưng anh ấy đi tìm sự trợ giúp. Anh ấy nghĩ tên sát nhân có lẽ đã theo sau cô nên anh ấy để cô ở lại làm mồi nhử. Anh ấy quay lại tìm kiếm sự hỗ trợ để có thể bảo vệ cô.”

“Làm sao anh ấy có thể bảo vệ tôi khi đang ở trong thị trấn cơ chứ?”

Anh lắc đầu. Archer có thể hoặc không mất đi vị trí của anh ấy trong ngành - về lý thuyết thì sau tất cả, anh ấy đã bắt được kẻ sát nhân - nhưng anh ấy sẽ gặp rắc rối lớn. Eddison sẽ giúp tìm hiểu chắc chắn về điều đó. “Cô ở nhà nguyện một mình, cô gọi điện cho tôi và Joshua đi vào.”

“Joshua, trong tất cả mọi người. Hắn lúc nào cũng lịch thiệp, tốt bụng, tử tế mà không hề đáng sợ. Hắn mang lại cảm giác an toàn. Tôi chỉ nghĩ…” Cô sụt sịt và lau đi vệt máu giữa hai mắt mình, lau cả nước mắt. “Tôi nghĩ nếu tôi có thể thấy kẻ đã giết chị gái tôi, hắn trông sẽ giống một tên giết người, anh biết chứ? Giống như tôi có thể thấy mọi điều sai trái ở hắn. Tôi không bao giờ tưởng tượng ra một người như Joshua. Một người trông quá đỗi bình thường.”

“Tên hắn không phải Joshua mà là Jameson. Jameson Carmichael. Cô gái mà hắn giết đầu tiên là em gái hắn, Darla Jean.”

“Hắn nói Chavi là một người chị tốt.”

“Tôi biết.”

“Hắn nói Aimée là một người bạn tốt.”

Đôi mắt cô vẫn long lanh hơn anh muốn.

“Điều gì đã xảy ra sau khi điện thoại bị ngắt?”

Cô cắn môi, răng cô xé nát chỗ vảy và anh phải cố ngăn mình không nhìn những giọt máu đang chảy. Đôi mắt cô to tròn và long lanh nước; khi anh rời khỏi chiếc ghế và đưa tay ra, cô nắm lấy tay anh thật chặt, khiến những vết bầm từ tuần trước và những chỗ trầy da đau buốt. “Hắn nói hắn phải bảo vệ tôi khỏi thế giới, phải đảm bảo rằng tôi mãi là một cô gái ngoan.”

“Hắn đã tấn công cô.”

“Hắn cầm một con dao. Thì, rõ ràng quá còn gì. Hắn thích chém giết.”

“Hơn là thái lát.”

“Tôi thích anh quá,” cô hét lên.

Anh cẩn thận siết chặt tay cô.

“Tôi không nghĩ là hắn nghĩ tôi sẽ phản kháng. Có lẽ một cô gái ngoan trong quan niệm của hắn sẽ không chống cự. Nhưng tôi mạnh hơn vẻ ngoài của mình, anh biết chứ?”

“Luôn luôn.” Anh lắc đầu khi cô nhìn anh đầy nghi ngại. “Cô bé Priya mười hai tuổi, sau những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời - giận dữ, sợ hãi và buồn bã - đã ném con gấu bông vào đầu tôi và bảo tôi đừng là một gã khốn nữa.”

“Anh đã sợ phải nói chuyện với tôi.”

“Đứng vậy. Nhưng cô đã yêu cầu tôi làm thế.”

Cả hai tay cô đã vòng qua ôm trọn tay anh, cắn cắn những mẩu da thừa xung quanh móng tay anh, nhưng anh cũng không cố ngăn cô lại. “Tôi và hắn đã giằng giật con dao, nhưng hắn đô hơn tôi rất nhiều. Dẫu vậy, cuối cùng tôi cũng giằng được con dao, và tôi, tôi đâm hắn ta.” Giọng cô rớt xuống chỉ hơn một lời thầm thì chút xíu, dày và nặng trĩu nỗi đau. “Tôi thậm chí còn không chắc đã đâm hắn bao nhiêu lần, tôi thực sự quá sợ hãi hắn sẽ lại đứng dậy và đuổi theo tôi. Hắn không có điện thoại, điện thoại của tôi thì không hoạt động. Tôi nghĩ cú ném của hắn đã làm hỏng nó và điều đó không nên chút nào, vì chúng tôi phải trả thêm tiền cho vỏ điện thoại.”

“Priya.”

“Tôi đã đâm hắn ta,” cô nhắc lại. “Và con dao - một cạnh phẳng, cạnh còn lại có răng cưa. Điều đó khiến nó… cái tiếng rách ấy… tôi không hề muốn nghe âm thanh này một lần nào nữa. Tôi lẽ ra không nên nghe được nó bởi chúng tôi đều đang vật lộn, và thở hổn hển, và có lẽ tôi đang la hét, tôi cũng không biết nữa, nhưng nó giống như là âm thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy.”

“Điều gì xảy ra tiếp theo?”

“Archer chạy vào, vừa đúng lúc Joshua ngã xuống. Có hai người đàn ông đi cùng anh ta. Một trong số họ đưa tôi ra ngoài, quàng chiếc khăn của anh ta vào cổ tôi để cầm bớt máu. Anh ta nói anh ta từng là quân y. Eddison, tôi xin lỗi. Tôi thật sự xin lỗi.”

“Vì điều gì?”

“Vì đã là một con ngốc.” Mặc dù cô liên tục chớp mắt nhưng nước mắt cứ thể trào ra và anh có thể cảm thấy hơi ấm khi chúng rơi từ cằm cô xuống mu bàn tay anh. “Việc tôi không nghi ngờ gì Joshua không phải là vấn đề, tôi biết có ai đó luôn bám theo tôi. Tôi không nên buộc Archer bảo vệ mình khi anh không có ai hỗ trợ. Lẽ ra tôi nên quên những ô cửa ngu ngốc kia đi và ở nhà.”

Khoảng cách và tính chuyên nghiệp chết tiệt.

Anh ngồi lên giường, vòng tay qua ôm lấy cô lần nữa và nhẹ nhàng an ủi cô, cảm nhận sự tan vỡ trong cô. Cô gần như im lặng khi khóc, người cô run lên sau mỗi hơi thở. Anh không cố gắng bảo cô bình tĩnh lại, không cố gắng bảo cô rằng mọi chuyện đều ổn. Anh không cố gắng bảo cô rằng bây giờ cô đã an toàn.

An toàn, như anh học được, là một khái niệm mong manh, tương đối.

Cơn bão tuyết dần tan và anh với lấy hộp giấy ăn bên cạnh giường giúp cô lau mặt. Phần trang điểm còn lại trên mặt cô trông có chút đáng sợ, nhưng anh đã lau hết mức có thể mà không khiến nó tệ đi. Anh chạm vào phần chảy máu giữa hai mắt cô, hơi nhướn người lên để đặt vào đó một nụ hôn.

“Cảm ơn vì đã sống sót,” anh thì thầm.

“Cảm ơn vì đã để tôi khóc lóc khắp người anh.”

Đó là cô gái của anh.

Vic và Deshani cùng trở lại. Deshani đang giơ cao ba chiếc cốc thật cẩn thận, Vic cầm cốc cà phê của ông và chiếc túi sọc xanh da trời, trắng với những thông số và dòng biểu ngữ lặp lại It’s a boy!!! Trông ông vừa bẽn lẽn vừa giận dữ khi phải cầm nó, khiến cả Priya và Eddison cười đến choáng váng và gần như kích động.

Vic thở dài và đưa chiếc túi cho Priya. “Chúng trông chẳng giống với những chiếc túi kiểu Chúc mừng, đó là một khối u gì cả,” ông nói, vẫn chưa lấy lại được biểu cảm khuôn mặt thẳng thắn.

Eddison trượt xuống giường và tới bên Vic, trong khi Deshani kéo rèm quanh giường lại để giúp Priya thay quần áo. “Có gì mới từ phía Ramirez không?”

“Một tin nhắn. Archer vẫn ở Rosemont; Finney đã lập một đội đặc vụ cấp cao và đang trên đường tới điều tra, lấy lại lời xin lỗi của anh ta; Sterling và Ramirez đang ở căn hộ của Carmichael. Hắn ta giữ những tấm ảnh.”

“Của Priya ư?” Anh hỏi, ruột gan như thắt lại.

“Của tất cả bọn họ. Họ đang thu thập một vài món đồ trên bàn làm việc của hắn, bút, mẫu viết tay. Đương nhiên là cả những tấm ảnh. Tôi gần như chắc chắn rằng hắn ta sẽ bị kết tội nếu còn sống.”

“Có nhiều khả năng không?”

“Họ vẫn đang làm việc, nhưng có vẻ không nhiều hy vọng lắm. Phổi và mạng sườn của hắn ta gần như đã bị đâm nát, một vài vết cắt vào tim, một vài mạch máu quan trọng.” Giọng ông thật nhỏ, không giống lời nói thầm nhưng rõ ràng là nó sẽ không truyền đi quá một ly so với mức độ ông muốn. “Archer đã lấy lại con dao từ hiện trường, họ sẽ đóng khuôn nó và đối chiếu nó với những vụ giết người trước kia.”

“Nhưng nếu không sẵn lòng ghi lại hoặc thề trước tòa, cậu có thể khá chắc chắn là tên sát nhân của chúng ta đang nằm trên bàn mổ.”

“Nếu hắn sống đủ lâu để thú tội, điều ấy thật tốt.”

“Priya có cần ở lại bệnh viện không?”

Vic lắc đầu, khoanh hai tay trước ngực. “Khi dược sĩ quyết định họ muốn cho cô thuốc gì, cậu có thể đưa hai mẹ con nhà Sravasti về nhà. Nếu họ cần dừng lại giữa đường để mua thứ gì đó thì cũng được, nhưng chỉ những thứ thật cần thiết thôi nhé. Một khi cậu đưa họ về tới nhà, hãy ở đó với họ.”

Một món quà khác. Bình thường đó là việc của Vic. Nói chuyện với các gia đình, kiểm soát ai đến thăm và sẽ nói gì. Eddison thời đại học, thời trong học viện, có lẽ sẽ tự cười mình đến chết, nhưng anh của bây giờ - đặc vụ này - biết cảm ơn tình bạn thật sự mỗi khi tìm thấy chúng.

“Finney đã bố trí nhân viên an ninh túc trực bên ngoài phòng phẫu thuật và trong phòng lau dọn,” Vic nói tiếp trước khi Eddison quyết định liệu lời cảm ơn có phù hợp trong hoàn cảnh này không. “Tôi sẽ chờ ở đây với cậu xem có thêm thông tin gì không và hợp tác với Ramirez và cả đội ở Rosemont.”

Tiếng rèm kéo kêu lách cách trên thanh trượt kim loại khi Deshani đẩy nó về vị trí cũ sát tường. Priya đã yên vị trên giường, mặc quần pajama xốp màu vàng tươi và áo phông dài tay của FBI. “Đó quả là một cửa hàng quà tặng có nguồn cung tốt,” cô tỉnh bơ nói, hai tay khum lại cẩn thận ôm lấy cốc sô cô la nóng.

“Phải không?”

Có tiếng gõ cửa và sau đó gần như chỉ một giây, cánh cửa mở ra, một phụ nữ mặc đồng phục y tế màu hoa hồng bước vào. Cô nháy mắt vẻ âm mưu với Priya. “Tôi có thuốc đây, các anh,” cô nói và bắt chước điệu bộ của những kẻ buôn thuốc phiện một cách dở tệ. Cô vẫy vẫy ba chiếc túi giấy màu trắng và xanh, miệng túi được gấp và ghim lại với những tấm giấy hướng dẫn dài ngoằng màu xanh dương.

Deshani véo mũi cô.

Cô y tá nhìn thấy và bật cười. “Ôi làm ơn cho tôi chơi với. Tôi đang phải làm việc với một bác sĩ không thể quản lý nhân viên tập sự của ông ấy. Tôi cần xả hơi một chút.”

“Tôi có thể hiểu,” Deshani nói. Bà quay đầu lại, kéo giãn câu nói cho tới khi mọi người trong phòng nghe thấy tiếng xương khớp kêu lạch cạch.

“Được rồi, các quý cô, thuốc đây.” C