Chương: 32 ĐẠI NÁO HUYỀN KHÔNG ĐỘNG
Huyền Không động tọa lạc trên Ngũ Hành sơn. Từ xa nhìn vào cửa động như cái miệng của một người đang nằm ngủ. Xung quanh động cấy cối bao phủ chỉ chừa một lối nhỏ vừa đủ cho một người đi. Ngoài một ngôi chùa nằm trên núi vắng, xung quanh mấy dặm không có lấy một ngôi nhà.
Giữa cảnh vắng lặng và tiêu điều, chợt có một bóng người phi nhanh lên núi. Thân pháp của người này thật phi thường. Dốc núi chập chùng những tảng đá lớn mà hắn lướt đi như trên đất bằng.
Áo chẽn xanh. Lưng mang kiếm. Kẻ lạ không phí thời gian với phong cảnh đẹp như chốn thiên thai. Hắn phi người lên những phiến đá như một trò chơi quen thuộc, không chút tốn sức.
Khi người này còn cách cửa động khoảng trăm bước thì xung quanh bỗng sáng ngời ánh kiếm. Từ hai bên triền núi có rất nhiều bóng người nhảy ra. Những người này vừa hiện thân là xuất thủ ngay, không cần hỏi họ tên và mục đích của người lên núi.
Kiếm quang vừa chớp động đã có nhiều tiếng hét vang lên. Tiếng binh khí liên tục phát ra như pháo liên châu mà không bên nào có thời gian quan sát chiêu số của nhau. Tất cả bọn họ chỉ nhìn phương để xuất thủ. Chiêu thức phát ra toàn là những chiêu chí mạng không chút khách khí.
Có năm sáu bóng người đã ngã xuống nhưng không ai chịu bình thủ. Tiếng rít của binh khí xen lẫn tiếng quát tháo rất hỗn độn. Đám đông vẫn chưa làm được gì kẻ lạ. Thanh kiếm đen nhánh trên tay hắn múa tít như mưa sa, hóa giải hầu hết các chiêu kiếm hung hãn của đối phương đang hướng vào mình.
Tiếng một người trong đám đông vang vang:
- Hắn chính là Hắc Phong Tiểu Hiệp Lý Bằng, truyền nhân của Tích Linh chân nhân Lý Hồng Quân!
Có tiếng gầm nghe thật đinh tai:
- Mặc kệ hắn là ai! Đã đến đây thì không ai có thể tự tiện hí lộng. Phi Tin môn thành danh mấy mươi năm, chẳng lẽ để mặc cho người muốn vào là vào, muốn đi là đi hay sao?
Lời nói chưa dứt tiếng kiếm rít lên càng thêm dữ dội.
Lý Bằng một mình tung hoành trong số đông, chiêu thức trước sau vẫn tỏ ra không chút rối loạn. Hắn vốn có kinh nghiệm và tinh thần rất kiên định, trước lúc đến đây đã suy nghĩ rất nhiều về tình huống này. Địch nhiều ta chỉ có một, rất dễ lâm vào cảnh bị quần hồ vây khốn. Nhưng nếu hôm nay hắn không mạo hiểm, làm sao có thể cứu được Triệu Ngọc Linh. Con gái Triệu Nam Sơn tuy tính khí rất quật cường, nhưng lúc lâm vào hiểm cảnh nàng ta có thể tự xoay xở được hay không...?
Nghĩ đến đây kiếm trong tay liền vũ lộng thần oai, mở một lối xông thẳng vào cửa động. Phía sau có nhiều tiếng la hét vang lên. Mặc kệ tất cả, Lý Bằng giờ chỉ quan tâm mỗi việc là xông vào trong hậu thất.
Vừa đến cửa động Lý Bằng nghe tiếng binh khí phát ra ở phía trước. Vì mới từ nơi sáng bước vào nên hắn không nhận ra đối thủ sử binh khí gì. Kiếm trong tay hắn chạm vào một vật rất nặng. Bàn tay cầm kiếm của Lý Bằng tê buốt. Thân kiếm trầm xuống như muốn rời khỏi tay.
Lý Bằng kinh hãi nghĩ thầm: Trong Phi Tin môn có nội gia cao thủ như thế này ư!
Ý nghĩ chưa dứt đã nghe tiếng gió phát ra nơi đỉnh đầu. Không còn thời gian nghĩ ngợi nhiều, họ Lý liền vung kiếm ra chiêu Phi Nhạn Hoành Không. Đây là chiêu thứ tám trong Thanh Bình Thập Bát Thức mà Lý Bằng đã dày công tập luyện. Kiếm vừa cử ngang đỉnh đầu đã chạm vào binh khí đối phương. Lý Bằng vụt lui nhanh ra sau. Tai hắn ù đặc khi tiếp nhận âm giai chạm nhau của binh khí.
Lý Bằng quát lớn:
- Ngươi là ai?
Tiếng cười sằng sặc vang lên trong động tối:
- Có cần thiết để ta báo họ tên không? Dù sao cũng vô dụng đối với ngươi, một người sắp chết.
Tiếng gió lại rít lên. Lý Bằng lại phóng kiếm niêm chặt chiêu thức địch nhân. Trong lòng hắn cực kỳ hoang mang. Binh khí nặng. Chiêu thức áp đỉnh. Không lẽ đây là...
“Choeng, choeng”. Thanh kiếm Hắc Phong như quằn đi dưới sức nặng binh khí địch nhân.
Lý Bằng hồi bộ ra sau rất nhanh rồi phóng kiếm đánh vào vùng trống trước mặt...
Tiếng gió lại rít lên. Lần này xuất phát từ phía trái của Lý Bằng. Hình như địch nhân đã đoán được ý đồ hắn nên biến chiêu rất thần tốc.
Lúc này Lý Bằng đã thấy binh khí kẻ địch. Đó là một thiết xích có gắn chùy đồng. Loại binh khí cực nặng như thế này đòi hỏi sự tinh tế và khéo léo của người sử dụng. Bởi nếu sơ xuất lúc đánh ra rất dễ trở thành nạn nhân cho chính mình. Vậy địch thủ của Lý Bằng không ai khác hơn Thần Châu Thiết Xích, Lê Đại Hải. Một cao thủ xuất thân trong giới hắc đạo nổi danh đồng thời với Hắc Phong Tiểu Hiệp...
Quả chùy được điều khiển bởi thiết xích lại lao đến như gió lốc. Lần này nó nhắm vào huyệt Bá hội của Lý Bằng mà giáng xuống. Thanh kiếm trong tay họ Lý nghiêng đi rồi vung lên cao để gạt quả chùy. Hắn đã sử dụng tuyệt học Phù Vân Nghinh Phong, một chiêu tối hậu trong Thanh Bình Thập Bát Thức với lối đánh tá lực để phá chiêu thức kẻ địch.
Quả chùy trượt đi trên thân kiếm rồi giáng mạnh xuống nền động vang rền. Tiếng dội trong lòng động như sấm vang, khiến cho những kẻ bên ngoài đều kinh hãi dừng bước.
Mũi kiếm Lý Bằng vừa trầm xuống đã bật lên chỉ vào huyệt Kiên trinh trên vai đối thủ. Có tiếng rên khẽ vang lên. Đối thủ hắn đã trúng thương đành lui nhanh vào trong. Không chần chờ, họ Lý phi mình vọt nhanh vào hậu động. Đang chạy hắn chợt thấy phía trước có tinh quang chói ngời. Chưa kịp nhận diện, vật ấy đã lao vào người hắn. Hắc Phong kiếm lại vung lên. Sau một tiếng “soẹt” khẽ, vật kỳ lạ đã rơi xuống chân hắn. Hóa ra đó là một tấm lưới tơ tầm được ném ra nhằm cản bước Lý Bằng, nhưng đã bị bảo kiếm chém rách toạc làm hai.
Lý Bằng chạy được mấy trăm bước thì trước mắt hiện ra một thạch thất. Hắn rất nóng vội, không cần suy tính thiệt hơn, chạy nhanh vào.
Từ trong động thất lại có hai mũi kiếm đồng phóng đến. Nhìn thế kiếm, Lý Bằng kinh hãi. Đây là kiếm pháp của Võ Đang kia mà!
Lý Bằng vừa trầm người xuống tránh, hai thanh kiếm đã biến thế đâm vào đùi hắn. Thế kiếm cực kỳ tinh tế và xảo diệu khiến Lý Bằng buộc phải hồi bộ. Hai thanh kiếm như hình với bóng vẫn bám sát Lý Bằng không rời một bước. Họ Lý vừa xuất chiêu phá song kiếm thì một mũi kiếm chợt cong đi rồi đâm vào vai hắn. Chỉ nghe xoẹt một cái, chiếc áo Lý Bằng đã rách một mảnh lớn. Vai hắn đã đỏ máu. Không phí mất thời cơ, mũi kiếm giống như giao long lại nhằm vào mắt Lý Bằng mà điểm.
Quát lớn một tiếng, Lý Bằng phóng kiếm vào ngực hai đối thủ. Mũi kiếm mới đi nửa vời đã biến thế đâm vào cổ tay kẻ địch.
Hai người sử kiếm không thể ngờ Lý Bằng lại ra chiêu kỳ dị như vậy, nên hốt hoảng trầm cổ tay xuống. Nhưng đã hơi muộn... Mũi kiếm Lý Bằng đã cứa vào tay hai kiếm thủ. Cả hai tên cùng la “úi chao” rồi đánh rơi binh khí.
Không kịp nhìn mặt hai kẻ cản đường, Lý Bằng lao vào động thất. Bên trong, Triệu Ngọc Linh hai tay bị trói chặt, đang giương đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn.
- Lý huynh đấy ư?
Lý Bằng không trả lời. Hắn phóng kiếm chém đứt dây trói quanh người nàng.
Triệu Ngọc Linh phản ứng cũng rất nhanh. Vừa được giải thoát nàng đã chạy đến vách động lấy ngọn nhuyễn tiên xuống. Cả hai vừa thoái bước thì bên ngoài rất đông cao thủ Phi Tin môn đã kéo đến. Thấy nguy Lý Bằng nắm tay Triệu Ngọc Linh chạy liều vào trong. Hắn nghĩ: Bên ngoài rất đông cao thủ, nếu lao ra chẳng khác chi nạp mạng. Bây giờ chạy vào trong rồi sẽ tùy cơ ứng biến...
Hai người xuyên qua một hành lang hẹp đã thấy có ánh sáng lấp ló trên đỉnh đầu. Nơi này là một khe núi lộ thiên, người đứng phía dưới có thể nhìn thấy những tảng mây bay trên cao. Vách đá hai bên trơn tuột, cách nhau hơn hai xích. Từ phía dưới nhìn lên đỉnh ước khoản nửa dặm. Xa xa có mấy loài hoang mộc nhô ra từ vách núi, trông cứ như người canh cửa vậy.
Hai mắt Lý Bắng sáng rực, hướng lên khe núi. Thấy thái độ của hắn, Triệu Ngọc Linh nghi ngại:
- Huynh định vượt lên hẻm núi này ư?
Nét mặt Lý Bằng rất cương quyết:
- Chúng ta không có lựa chọn nào khác! Nếu không mạo hiểm, người của Phi Tin môn kéo tới mỗi lúc một đông sẽ nguy mất. Linh muội có dám...
Hắn nói đến đây liền ngưng lời nhìn Triệu Ngọc Linh.
Ánh mắt cô con gái Triệu Nam Sơn như có lửa cháy. Sao nàng lại phải sợ? Có hắn cạnh bên kia mà!
Nhìn ánh mắt Triệu Ngọc Linh, Lý Bằng không hiểu nàng đang nghĩ gì. Hắn không còn thời gian để phán đoán ý nghĩ người khác trong lúc này. Tính thế rất cấp bách, chỉ cần chậm trễ tính mạng sẽ nguy mất.
Lý Bắng lấy trong người ra một sợi dây dài ước khoản mười xích, rồi nói với Triệu Ngọc Linh:
- Ta lên trước! Muội cứ nắm lấy đầu dây mà nương đà lên theo.
Nhìn thần sắc Lý Bằng rất nghiêm nghị, Triệu Ngọc Linh không dám nói thêm lời nào. Nàng gật đầu rồi nắm lấy đầu dây hắn đưa cho.
Lý Bằng hít vào một hơi chân khí. Hai tay hắn khoanh vào để trước ngực, lòng bàn tay hướng xuống đất. Bất thần hắn hú lên một tiếng vang động rồi vút người lên cao như một mũi tên. Người hắn cách đất khoảng năm xích đã hết đà. Lý Bằng liền điểm chân vào vách đá cho thân mình chênh chếch sang vách núi đối diện. Cứ như thế, trong chớp mắt Lý Bằng đã leo lên một khoảng khá xa. Lúc này tay cầm dây của hắn hất mạnh. Lực đạo hắn sử dụng rất khéo léo, không suy yếu cũng không quá mạnh, vừa đủ để Triệu Ngọc Linh mượn đà phi lên cao. Hai người kẻ trước người sau như hai con én chao liệng giữa hai vách núi, trong khoảnh khắc đã lên gần đến đỉnh.
Bọn thuộc hạ Phi Tin môn vừa kéo đến đã không thấy bóng dáng ai nữa. Chúng ngước nhìn lên, chỉ thấy hai bóng người nhảy qua lại theo hình chữ chi, càng lúc càng nhỏ dần trên khe núi lộng gió...
Lý Bằng triển khai tuyệt học Tích Linh Phi Không cùng Triệu Ngọc Linh leo lên đến đỉnh Ngũ Hành Sơn. Lên đến đỉnh, vết thương trên vai hắn máu ra ướt cả áo.
Triệu Ngọc Linh nhìn thấy thế liền hốt hoảng:
- Huynh bị thương ư?
- Ta không sao! Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng phải bận tâm.
Triệu Ngọc Linh lấy trong người ra một chiếc khăn. Nàng cẩn thận buộc quanh vết thương để ngăn không cho máu chảy. Lý Bằng đã thấm mệt nên cứ phó mặc cho nàng hành sự, không chút phản ứng. Hai ngươi từ lúc quen nhau đã trải qua bao gian nguy, tình cảm trở nên sâu nặng nhưng không ai chịu nói ra. Bây giờ có dịp dùng hành động để bày tỏ, đôi bên đều thấy trong lòng dễ chịu vô cùng...
- Ngươi... Linh muội làm sao lại rơi vào tay bọn Phi Tin môn? Không phải muội đã nói, mình sẽ về Kim Sa đảo sao?
Triệu Ngọc Linh nhìn hắn thở dài:
- Hôm đó muội tìm được thuyền gia vượt biển về đảo Kim Sa. Không ngờ mới đi được nửa ngày thì đụng độ thuộc hạ của Độc Độ Giang Long, Mạnh Thử. Những kẻ này rất sành thủy chiến trên biển. Bọn chúng đục thuyền cho chìm rồi loạn chiến dưới nước. Lối đánh này rất bất lợi cho nữ nhi. Bởi khi xuống nước, y phục cứ bám vào người làm muội rất khó xoay xở...
Lý Bằng than:
- Bọn chúng thật quá thủ đoạn. Mỗi khi hành sự đều đã tính trước. Sau này khi đối đầu với thuộc hạ Phi Tin môn, Linh muội nên thận trọng hơn...
Triệu Ngọc Linh bĩu môi nói:
- Muội không sợ bọn chúng. Chẳng qua bọn chúng ra tay lúc bất ngờ mà thôi. Nếu sau này có cơ hội gặp lại, muội sẽ cho chúng biết thế nào là kình ngư trên biển. Dân trên đảo khi xuống nước đều có loại y phục đặc biệt để mặc... Nếu hôm đó muội khoác chúng, có đâu trở thành tù nhân cho kẻ địch.
Nàng nói đến đây liền nhướng cao mày phụng, nhìn Lý Bằng không chớp mắt:
- Nhưng huynh… sao biết muội thất thủ mà đến đây giải cứu? Còn những người khác đâu, sao không thấy đến?
Lý Bằng liền đem mọi việc kể lại cho Triệu Ngọc Linh hay. Nàng ta vừa nghe vừa hít hà như chính mình cùng chung cảnh ngộ. Nghe đến đoạn Đinh Kiên trở mặt, Triệu Ngọc Linh không sao kìm được tức giận, quát lớn:
- Thật là quân mặt dày! Vì chút hư danh mà bán rẻ đồng đạo giang hồ. Uổng cho lão là tôn sư một phái, lại đi nối giáo cho giặc, giết hại bằng hữu từng bao phen gắn bó với mình.
Lý Bằng trầm ngâm:
- Tuy lão hành sự không chút liêm sỉ nhưng đã cho chúng ta biết một số việc...
Triệu Ngọc Linh ngạc nhiên hỏi:
- Biết được chuyện gì cơ?
- Biết rằng trên giang hồ hiện nay có rất nhiều cao thủ đã qui thuận Phi Tin môn. Nói không chừng trong các phái, người của Phi Tin môn đã cài sẵn tự lúc nào. Chỉ như vậy mới giải thích vì sao nhất cử nhất động các phái lớn trong võ lâm đều bị Phi Tin môn nắm rõ. Ngay cả Giác Ngạn Thiền Lâm mấy lúc gần đây liên tục chịu sự quấy rối của Trịnh Quang Nguyên. Thiền Lâm như đất cấm trong võ lâm, thế mà cao thủ Phi Tin môn vào ra như chỗ không người.
Nét mặt Triệu Ngọc Linh tỏ ra đăm chiêu:
- Nếu nói như vậy chẳng lẽ... Kim Sa bang cũng có người Phi Tin môn trà trộn vào... Thôi chết! Chúng ta phải tìm cách thông báo cho phụ thân muội biết. Kim Sa bang xưa nay có tiếng quản giáo thuộc hạ chặt chẽ. Nếu như bọn chúng lọt vào chẳng khác nào nuôi dưỡng bọn đầu trộm đuôi cướp, gây họa cho võ lâm.
Lý Bằng thở dài ngao ngán:
- Việc đã đến nước này có vội vã cũng vô ích. Bây giờ chỉ biết mong chờ vào sự sáng suốt của Triệu lão bang chủ, như vậy mới tránh cho Kim Sa bang rơi vào cảnh thật giả bất minh, người người úy kỵ lẫn nhau...
Những chuyện Lý Bằng nói, không phải Triệu Ngọc Linh không nghĩ đến. Nhưng lâu nay quanh quẩn trên đảo, không mấy khi xuất môn ra ngoài, nay diễn biến giang hồ càng lúc càng thêm phức tạp, nhi nữ như nàng không sao tránh khỏi cảm giác chán nản. Đành rằng giang hồ vốn hiểm ác, nhưng những chuyện như thế này thật ngoài sự tưởng tượng của Triệu Ngọc Linh. Ví như Triệu Nam Sơn oai danh lừng lẫy, ai thấy cùng ham cầu. Nhưng lão bang chủ Kim Sa bang vươn lên đứng đầu một phái là xuất phát từ tấm lòng quan tâm đến ngư dân trên đảo. Trách nhiệm của lão là do mọi người bình chọn, đâu phải mưu mô soán đoạt từ tay kẻ khác. Mấy mươi năm nắm quyền bang chủ, Triệu lão anh hùng chỉ một lòng một dạ vì sự an nguy của võ lâm và người dân trên đảo. Điều này thật trái ngược với mưu đồ của chưởng môn Phi Tin. Lão dốc tâm cho đại nghiệp xưng bá, hãm hại giang hồ đồng đạo nhằm thoả mãn tham vọng cá nhân. Vì mục đích xưng hùng, lão bất chấp tất cả. Ngay cả những người một thời là bằng hữu lão cũng phó mặc, có khi còn đưa họ đi vào chỗ chết là đằng khác...
Lý Bằng đang định nói điều gì, bỗng đưa tay ra hiệu cho Triệu Ngọc Linh im lặng. Thính giác hắn rất tinh tường khi Triệu Ngọc Linh còn chưa hiểu việc gì xảy ra. Mãi một lúc sau nàng mới phát hiện ra tiếng bước chân đang đi đến gần.
Từ xa vang đến tiếng lẩm bẩm của một lão già:
- Ta đã nói rồi mà không chịu nghe! Ở đây núi cao chất ngất làm gì có ai lên đây để chơi đùa. Người huynh đệ này thật phiền phức. Cái gã tiểu tử họ Lý và Triệu đại tiểu thư của Kim Sa bang đâu có khùng mà chọn nơi tâm sự tại chỗ quỷ quái như thế này.
Lời nói của lão già lọt vào tai làm Triệu Ngọc Linh đỏ bừng mặt. Nàng thẹn thùng không dám ngó mặt Lý Bằng. Ở đâu bỗng lọt ra một lão già có thể biết được tâm sự hai kẻ đầu xanh. Nghe khẩu khí lão hình như quen biết với người nào đó, liên quan đến nàng và Lý Bằng.
Tiếng lão già lại vang lên:
- Người trẻ thật thích đùa với lửa. Ái tình nam nữ như một trò chơi đầy nước mắt, những người trải qua nói kinh nghiệm chẳng ai buồn nghe. Sau này... sau này... kết cục đâu khác gì nhau. Đó là… bởi người trẻ tự tin cho mình là giỏi, nhưng... sáu mươi năm sau đầu ai mà chẳng... bạc... giống nhau...
Lý Bằng nghe một lúc bỗng thấy tức cười. Lão già không tin bọn họ có mặt ở đây. Còn hắn không tin trên đời lại có một người nhiễu sự như lão. Chén cơm của ai nấy ăn! Lão già này lại đi bao đồng, lo chuyện thiên hạ. Người già đã trải qua nhiều khúc chiết nên ân tình nhạt. Còn tuổi trẻ vì chưa biết nên nôn nóng muốn tìm hiểu là lẽ tất nhiên. Nhưng... câu sau cùng của lão thì không ai có thể cãi được. Sáu mươi năm sau, ai mà chẳng đầu... bạc!
Tiếng lão già vẫn đều đều:
- Nghĩ thân nữ nhi cũng lạ! Lúc thường, có tình cảm với người thì không dám ngỏ. Đến lúc khăng khít thì rứt không rời... dời không đi...
Triệu Ngọc Linh nghe đến đây liền nổi cáu, quát lớn:
- Lão ăn nói lăng nhăng gì thế! Bộ nơi vắng vẻ thì có thể tùy tiện nói xấu kẻ khác hay sao?
Trước mắt nàng đã xuất hiện một lão già, hình vóc như kẻ ăn xin. Nhìn thân hình và áo quần lão thật kinh khủng. Thật là người không ra người, ngợm không ra ngợm. Cho nên lời nói... cũng giống như tấm thân của chính mình...
Lão già giương đôi mắt kinh ngạc nhìn Triệu Ngọc Linh, nhưng giọng vẫn tỉnh bơ:
- Ta nói xấu ai... bao giờ...?
- Thì... thì... lão vừa nói...
Triệu Ngọc Linh ấp úng nhưng không thể nói hết câu. Bởi nói sao nàng cũng yếu lý hơn đối phương.
Lão già nheo mắt nhìn nàng và Lý Bằng một lúc rồi hỏi:
- Hai ngươi có phải là đôi... đôi...
Triệu Ngọc Linh đỏ mặt quát:
- Lão lại nói nhăng nữa ư?
Lão già ngạc nhiên:
- Tiểu nha đầu này thật nóng nảy. Sau này ai kết phu phụ với ngươi thì thật bi thảm...
- Ngươi... ngươi dám...
- Cái gì dám hay không dám? Lúc nãy ta chỉ muốn hỏi hai ngươi có phải là “đôi cao thủ” vừa đại náo Huyền Không động không? Rằng ngươi là con gái của Triệu lão hủ và... tên kia có phải là Hắc Phong Tiểu Hiệp Lý Bằng hay không? Mới bấy nhiêu mà ngươi đã giãy nảy lên như bị người ta cướp của không bằng.
Lý Bằng nghe hai bên đấu lý với nhau mà dở khóc, dở cười. Lão già mở đầu câu nào cũng khiến người nghe phải bực mình. Nhưng... nghe lão giải thích lại rất hữu lý. Và Triệu đại tiểu thư thì không sao dùng ba tấc lưỡi chọi với lão được. Điều này khiến con gái Triệu bang chủ bị thương tổn tính hiếu thắng, vì xưa nay nàng vốn không chịu nhượng bộ ai bao giờ. Nhưng hôm nay vừa lâm trận Ngọc Linh đã gặp phải cao thủ trên tay, không thể dùng lời lẽ phản bác được. Thử hỏi làm sao không tấm tức trong lòng...
Nghe lão và Triệu Ngọc Linh lời qua tiếng lại, Lý Bằng chợt nghĩ đến một người.
- Lão có phải là Vô Thư Tú Sĩ, Tàn Khất hay không?
Lão già nheo đôi mắt ngó Lý Bằng:
- Ngươi cũng có nhãn quang khá lắm. Ta, đi không đổi họ, chết chẳng đổi tên, đích danh là Vô Thư Tú Sĩ...
Triệu Ngọc Linh vụt cười lên khanh khách:
- Thì ra lão đúng là một tên ăn xin. Còn bày đặt cái gì... là… là... Vô Thư Tú Sĩ. Nhìn cái bộ lão chữ nhất bẻ làm đôi chưa chắc đã biết. Huống hồ...huống hồ...
Lão già ngắt ngang lời Triệu Ngọc Linh:
- Huống hồ là sao? Dễ thường ngươi biết chữ nhất bẻ đôi là chữ gì ư?
Triệu Ngọc Linh chẩu môi nói:
- Đứa con nít cũng biết đó là chữ “Nhị” nữa là!
Vô Thư Tú Sĩ làm ra vẻ kinh ngạc. Lão với tay lấy một cành cây rồi thong thả nói:
- Bẻ như vầy có phải không?
Lão nói xong liền vận lực lên các ngón tay. Cành cây trên tay lão liền gãy đánh cách một tiếng.
- Như vậy có đúng không?
Ngọc Linh thấy điệu bộ của lão rất khôi hài nên bật cười nói:
- Đúng rồi! Không ngờ lão cũng biết chữ nhất bẻ đôi cơ đấy!
Nét mặt Vô Thư Tú Sĩ đầy vẻ ngạc nhiên, lại có phần sửng sốt:
- Đây đâu phải là chữ “Nhị”! Ngươi chưa học chữ bao giờ ư?
Lão nói đến đây liền ném cành cây xuống đất, nhìn Triệu Ngọc Linh ra chiều thương cảm.
Tiểu thư Kim Sa bang chợt nổi giận. Nàng quát lớn:
- Không phải chữ “Nhị” thì là chữ gì?
Nàng nói đến đây liền ngó xuống đất. Cành cây bị lão ăn mày bẻ đôi chỉ còn dính chút vỏ. Hai đầu cành dịch ra xa một chút như là... như là...
- Ngươi... ngươi... Lão thật là...
Nét mặt Tàn Khất tỉnh khô:
- Ngươi thấy sai lầm của mình chưa? Đó là chữ “Bát” mà “lị”...
Lý bằng cũng sửng sốt nhìn trên nền đất. Ở đấy đúng là chữ “Bát” thật!
Vô Thư Tú Sĩ cười ha hả:
- Bây giờ các người đã thấy cuộc đời biến ảo hay chưa? Mấy mươi năm lăn lóc trên chốn giang hồ, không lẽ Vô Thư Tú Sĩ ta là hư danh?
Lúc này Triệu Ngọc Linh tự biết mình không thể thắng lý được lão nên đâm ra tâm phục. Vả lại nàng thấy thái độ hành vi lão rất hoạt kê nên tính hiếu kỳ liền nổi dậy.
Lý Bằng lại khác, hắn xưa nay không thích nói nhiều. Có thể hắn không có tài lý sự, nhưng lại thích nghe chuyện của người.
- Lão là vị bằng hữu mà Cao huynh thường hay nhắc đến? Không ngờ chúng ta lại diện kiến trong khung cảnh như thế này.
- Cái gì diện kiến hay không diện kiến! Ta đâu có cốt ý lên đây. Chỉ tại tên tiểu huynh đệ của ta cho rằng, người lâm vào cửa tử thường có hai đường để đi: Một là độn thổ. Hai là thăng thiên. Hắn nói ngươi và con gái Triệu Nam Sơn nhất định sẽ đào thoát bằng con đường này. Vì vậy hắn thuyết phục lão ăn mày ta đến đây chiếu cố cho hai ngươi đó.
Triệu Ngọc Linh lại sừng sộ:
- Ai cần lão chiếu cố đến ta? Tự bản cô nương cũng chăm lo cho mình được cơ mà! Nhìn bộ dạng lão, lo cho mình còn chưa xong. Huống hồ là việc... quan tâm đến người khác.
- Các ngươi đừng tưởng ra được đến đây là có thể huênh hoang khoác lác. Phi Tin môn rất đa mưu nhiều kế, kẻ xâm nhập trọng địa không dễ gì ung dung tự tiện rút lui. Không chừng đường xuống núi bây giờ đã có thiên la địa võng chờ sẵn rồi đó.
Đôi môi xinh xắn Triệu đại tiểu thư lại cong lên:
- Dễ thường nó không chờ lão ư? Và không biết lão có tài cán gì để hạ sơn an toàn đây?
Vô Thư Tú Sĩ rền rĩ than vãn:
- Người ta nói có đàn bà, đại sự trở thành nhiễu sự quả thật không ngoa. Con tiểu nha đầu này thật quá ương ngạnh. Ngươi đâu biết kỳ nhân dị sĩ vốn xem thường ngoại vật nhưng lại có thể thấy được bản chất sự việc. Tuy ta không thuộc vào hàng kỳ nhân nhưng tài nghệ cũng xem xém. Nếu thật sự không có cách bảo toàn cho mình thì ngu sao đem cái mạng già đến đây. Có người vì ngươi không ngại hiểm nguy xông vào hang hùm cứu mỹ nhân. Còn vị tiểu huynh đệ của ta cũng vì bằng hữu, tập hợp cao thủ võ lâm đại náo Huyền Không động. Riêng ta lại cho rằng: Lâu nay ai cũng bỏ công sức đi tìm chưởng môn Phi Tin để thanh toán ân oán với lão. Nhưng từ đây về sau mọi người đừng hòng có ngày yên ổn. Cái lão chết tiệt họ Trịnh nhất định sẽ đi tìm các người trả món nợ phá hang ổ cho mà xem. Bây giờ nếu không mau chân, cáo bầy chồn lũ của lão kéo đến thì chỉ có nước mọc cánh mà bay mới thoát được. Các ngươi còn trẻ, khí mãnh còn sung, xem cái chết tợ lông hồng. Còn ta thân đã già, lại sợ chết, nên không muốn dây dưa vào chuyện tử sinh. Ba mươi sáu chước, thôi thì chọn cách cuối cùng vậy!
Triệu Ngọc Linh nghe lão nói mà ôm bụng cười sặc sụa:
- Thì ra lão nói tới nói lui cũng chẳng có cách gì hay. Ta ngồi nghe đã nửa ngày mới biết “tẩu đào vi thượng”. Tưởng chi chứ việc bỏ chạy thì ai cũng có chân, đâu cần lão lặn lội đến đây để “chiếu cố”.
Lý Bằng cũng nói xen vào:
- Vậy lão đến đây để khuyên chúng ta bỏ chạy ư? Tưởng gì chứ chuyện bỏ chạy thì đâu có khó...
Vô Thư Tú Sĩ nghiêm sắc mặt:
- Ai nói bỏ chạy là chuyện dễ? Bốn phương tám hướng phải chọn nẻo mà đi. Băng sông, vượt đèo hay xuống biển cũng phải có cách. Và... cuối cùng... thời gian bôn tẩu là hàng đầu.
Triệu Ngọc Linh cười vẹo cả người:
- Chạy mà cũng chọn thời gian ư?
- Sao không chọn thời gian! Có lúc phải chờ kẻ địch đến gần mới chạy. Lúc ấy địch mệt, ta khỏe, chỉ cần tăng tốc là “hô biến”. Lại có khi ta chạy trước. Lúc ấy thì không nên vội vã, vì nóng vội sẽ làm ta mất sáng suốt và mau chóng kiệt sức.
Lý Bằng thấy lão nói dằng dai mà chưa có lời giải đáp nên nóng ruột hỏi:
- Vậy lúc nào chúng ta mới... chạy?
Vô Thư Tú Sĩ nói gọn lỏn:
- Bây giờ!
Lão vừa nói xong đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Lý Bằng và Triệu Ngọc Linh giật mình kinh hãi. Sợ thay thuật di hình của lão ăn mày...