← Quay lại trang sách

Chương: 33 XÀ HÌNH TRẬN

Lý Bằng và Triệu Ngọc Linh thấy bất an khi Vô Thư Tú Sĩ đột ngột bỏ chạy. Lão đi rồi hai người cảm thấy sự nguy hiểm đe dọa đúng như lời lão nói. Có thể sự vắng mặt của lão cũng là một phần lý do cho cảm giác này. Không ai bảo ai, hai người đồng trổ thuật di hình đi xuống núi. Lý Bằng đi trước, Triệu Ngọc Linh theo sau. Vừa đến một chỗ rộng ven triền núi đã nghe tiếng binh khí vang đến.

Trên nền núi đá nhấp nhô có mười sáu người đang vây đánh Vô Thư Tú Sĩ. Thế trận rất khốc liệt, như thể lão có mối thù truyền kiếp với bọn chúng vậy.

Vô Thư Tú Sĩ vừa đánh vừa la oang oang:

- Các ngươi còn không mau mau giúp ta tiểu trừ bọn chồn cáo này. Úi chao! Những tên này bản lĩnh cũng khá lắm! Đánh với lão ăn mày ta mấy mươi chiêu mà kình lực không suy giảm chút nào. Đây có thể là... oái... oái... Xà hình kiếm trận...

Lý Bằng vừa nghe đã giật mình. Hắn nghe nói kiếm trận này được mô phỏng theo chòm sao Trường xà. Theo truyền thuyết, Trường xà tinh là một con rắn có chín đầu. Những chiếc đầu này có khả năng tái tạo khi bị chém đứt. Có một kiếm sĩ đã ác đấu với quái vật và cứ mỗi lần vung kiếm lại phải đốt cháy vết chém nơi cổ, khiến con rắn không sao mọc được đầu mới...

Người đời sau mô phỏng theo chòm Trường xà mà sáng tạo ra Xà hình kiếm trận. Thế trận có thể tùy địa hình mà bố trí nhân lực. Ở đây có mười sáu tên vây đánh Tàn Khất. Trong đó chín tên áo đỏ chủ công, bảy tên còn lại trợ thủ, cùng vận hành kiếm trận vây hãm đối phương. Vì là xà trận nên bộ pháp bọn chúng sử dụng cũng thuộc xà hình bộ pháp. Mười sáu tên như những động vật bò sát, uốn éo qua lại trên nền đất. Có khi bọn chúng lại hoán đổi vị trí cho nhau nhằm làm quáng mắt đối phương. Chín tên áo đỏ giữ vai trò rất quan trọng trong kiếm trận. Chúng vừa vây hãm đối phương trong vòng sát khí, vừa ngăn chặn không cho đối thủ thoái bộ.

Nhìn bộ pháp bọn chúng, Lý Bằng rất kinh hãi. Chín tên như cửu đầu xà, lúc xuống thấp, lúc lên cao, lúc tung người như én liệng. Kiếm quang lấp loáng không còn thấy bóng người bị vây hãm bên trong.

Nhìn thấy Vô Thư Tú Sĩ xuất thủ phá trận, Triệu Ngọc Linh rất cảm phục trong lòng. Chiêu số của Tàn Khất cực kỳ linh động. Kiếm quang như mắc cửi bao quanh người lão mà vẫn không chạm vào được. Dù sử gậy chứ không phải là lợi khí, nhưng chiếc gậy Tàn Khất luôn luôn biến ảo, cứ nhằm vào cổ tay kẻ địch mà điểm.

Mười sáu tên trong xà hình không thể uy hiếp được Tàn Khất. Nhưng ngược lại lão ăn mày cũng không làm gì được bọn chúng.

Tàn Khất vung gậy gạt mấy thanh kiếm. Miệng lão thét be be:

- Các ngươi đứng đó xem tuồng hát múa ư? Còn không mau mau giúp lão già này...

Triệu Ngọc Linh thấy hơi thở lão càng lúc càng nhanh nên động lòng. Nàng quát lớn:

- Được! Ta giúp lão một phen.

Nói xong nàng lao vào vòng chiến.

Nhưng trận thế xà hình có nhiều người tham chiến, càng trở nên nguy hiểm bội phần. Triệu Ngọc Linh vừa nhập trận, kiếm quang như mưa hoa lập tức bao phủ hai kẻ bên trong.

Lý Bằng thấy vậy cũng múa kiếm xông lên.

Vô Thư Tú Sĩ quát:

- Không ăn thua! Ngươi hãy quan sát bên ngoài để tìm cách phá trận. Mọi người cứ húc đầu vào đây là đi tìm cái chết đó.

Triệu Ngọc Linh la lên:

- Người ta nói đánh rắn phải đánh vào đầu...

Vô Thư Tú Sĩ giãy nảy lên:

- Vào cái đầu ngươi thì có! Đó là những kiến thức cũ rích không còn chỗ để xài nữa rồi. Ta hỏi ngươi: Khi có rắn nhảy vào cắn, ngươi dùng binh khí đánh vào đâu?

- Đánh vào đầu!

- Cái đầu có chút xíu làm sao đánh trúng được?

- Vậy thì... vậy thì...

Lý Bằng vừa vung kiếm nghinh địch vừa quát:

- Đánh vào chỗ nào lão nói nhanh lên?

Tàn Khất thét:

- Ta... ta cũng chưa nghĩ ra...

Mười sáu thanh kiếm như những con thanh xà, cứ nhằm vào ba người bên trong mà tấn công tới tấp. Lý Bằng mỗi lần vung kiếm liền bị hai tên áo đỏ, một ở phía trên, một ở dưới, cùng phóng kiếm vào hạ bàn và vai hắn. Lối đánh bọn chúng rất nhịp nhàng, kẻ công người thủ rất khó tìm ra được sơ hở.

Triệu Ngọc Linh múa nhuyễn tiên như thần long xuất hải, cố dồn nén đội hình kẻ địch dãn ra. Nàng biết để đối phó với trận pháp, sự phối hợp là rất cần thiết. Nếu như làm cho bọn chúng mất nhịp, sẽ có cơ may phá được trận.

Nguyên lý là vậy, nhưng muốn phá được Xà hình kiếm trận đâu phải chuyện dễ dàng. Mỗi đời, hậu thế lại có người biến đổi xà trận ngày một uyên thâm. Cứ như vậy qua mấy trăm năm, Xà hình trận càng trở nên lợi hại hơn bao giờ hết...

Triệu Ngọc Linh hơi lơ là đã thấy bóng kiếm bao phủ. Hai tên áo đỏ đồng xuất chiêu Mãnh xà xuất động, vây lấy con gái Triệu Nam Sơn. Lý Bằng thấy nguy liền lách người xông đến giải vây. Nhưng hắn mới vừa cử động đã có ba tên khác án ngữ trước mặt. Những thanh kiếm cứ như bóng ma không rời hắn một chút nào. Lý Bằng vừa hóa giải được chiêu này, các chiêu sau cứ nối đuôi nhau phóng đến. Bóng kiếm trùng trùng. Sát khí tỏa ra như bóp chết sự sống...

Vô Thư Tú Sĩ cũng không khác gì hơn. Lão loay hoay giữa ba tên áo đỏ. Bọn chúng cứ như đỉa đói, không lúc nào để lão rảnh tay suy nghĩ cách phá trận. Sắc mặt Tàn Khất đỏ bừng. Xem ra lão rất tức giận vì liên tục bị quấy nhiễu. Nộ khí, lão vận lực phóng gậy đánh lui hai tên áo đỏ ra xa, rồi thét lên:

- Cái bọn đỉa đói này thật bất trị! Phải cho bọn chúng biết tay lão ăn mày này mới được.

Miệng vừa nói xong đã thấy lão đổi thế gậy. Chiếc bổng liễn thốt nhiên như sương như khói, ẩn ẩn hiện hiện khắp nơi.

Một tên trong xà hình liền thốt lên:

- Bạch Hạc Tầm Châu!

Đội hình trong Xà hình trận lập tức biến đổi. Mười sáu tên như con rắn cuộn thân lại. Chín tên áo đỏ chụm lại như hình hoa sen để đối kháng với côn pháp Tàn Khất.

Lý Bằng nghe bọn chúng hét lên cũng giật mình. Côn pháp này nghe nói đã thất truyền mấy trăm năm. Không ngờ Vô Thư Tú Sĩ lại biết mà sử ra...

Phấn khởi Lý Bằng liền sử Thanh Bình Thập Bát Thức nhằm vào những tên mặc áo xanh mà công kích.

Triệu Ngọc Linh cũng không chịu kém. Nàng ta vung nhuyễn tiên đánh thẳng xuống chân những tên đứng gần đó.

Ba người đều sử tuyệt học của bản thân để phá Xà hình trận, nhưng vẫn không sao áp đảo được bọn chúng. Tức khí Lý Bằng phóng tả chưởng đánh vào tên gần nhất. Không ngờ tên này thản nhiên cử chưởng lên đỡ. Chưởng phong vừa chạm nhau Lý Bằng liền lui ra sau mấy bước. Hắn hoảng sợ khi thấy bọn chúng đã đặt tay lên vai nhau theo thế liên hoàn. Lực truyền lực. Kiếm nối kiếm. Xà hình kiếm trận quả thật danh bất hư truyền...

Tàn Khất thấy mình đã sử tuyệt học Bạch Hạc Tầm Châu mà vẫn không phá được Xà hình trận nên càng nóng lòng. Lão vốn đi nhiều, thấy nhiều mà vẫn nghĩ không ra cách đối phó với Xà trận.

- Con rắn này thật là... Lúc nó sang tả, lúc lại chuyển hữu không lúc nào yên thì phá vào...

Mắt Tàn Khất vụt sáng lên. Giọng lão nghe thật rộn rã:

- Đánh rắn phải đánh phải đánh vào... lưng...

Lý Bằng vừa nghe nói liến phóng kiếm kìm tỏa một tên trong đội hình xà trận. Đây là tên đứng giữa trong bảy tên mặc áo xanh. Hắn hiểu: nếu khống chế được tên này thì mắc xích lập tức bị phá vỡ, Xà hình kiếm trận sẽ không sao vận hành được.

Tên mặc áo xanh vừa xoay người né chiêu kiếm Lý bằng thì trúng phải nhuyễn tiên của Ngọc Linh. Gã chưa kịp trấn tĩnh đã bị chiếc gậy Tàn Khất phóng ngay vào cổ họng.

Vô Thư Tú Sĩ vận lực rất mạnh vào chiêu thức chí mạng này, nên đường gậy đi như chớp. Tên áo xanh lúng túng chưa biết phải đối phó với ai đã trúng đòn té ngã.

Tên này vừa ngã xuống, lập tức xà trận rối loạn. Lực liên kết đã bị đứt đoạn, biến chiêu trong xà trận gần như vô lực khi cái lưng bị đánh gãy. Bọn chúng loay hoay chống đỡ những chiêu kiếm cực kỳ tinh xảo của Lý Bằng một cách rất vất vả. Nhưng diễn biến đó kéo dài không bao lâu thì sáu tên mặc áo xanh liền co cụm lại. Bọn chúng quây người thành tâm điểm cho chín tên mặc áo đỏ bao bọc ngoại vi. Tình hình lúc này giống như con rắn bị gãy lưng, không cử động được nhưng vẫn có chín cái đầu bảo vệ. Chín tên áo đỏ lúc ẩn lúc hiện mà kiếm chiêu vẫn bất tận, biến ảo khôn cùng. Lý Bằng, Triệu Ngọc Linh và Tàn Khất tận lực xuất chiêu vẫn không phá được trận thế ấy.

Ngọc Linh quát lớn:

- Sao đánh vào lưng vẫn không phá được trận?

Tàn Khất gãi đầu như không hiểu:

- Ta cũng không hiểu! Hay chúng ta cứ theo truyền thuyết, chém vào chín cái đầu vậy.

Lý Bằng cãi:

- Không ăn thua! Đánh nãy giờ có tên nào trúng thương đâu? Nếu chúng ta không có giải pháp tốt thì đừng hòng ra khỏi đây.

- Hay ta dùng lửa đốt vậy?

Tàn Khất phản đối ý kiến của tiểu thư họ Triệu:

- Y phục chúng có sắc đỏ là màu của hỏa. Ngươi dùng lửa đốt chẳng khác nào giúp hỏa cháy mạnh hơn. Truyền thuyết là vậy nhưng thực tế lại khác đi. Bây giờ phải dùng thủy để trị hỏa, thủy vốn khắc hỏa mà! Nhưng... ở đây lấy đâu có nước mà trị bọn chúng. Họa chăng... họa chăng... lấy Hắc Phong kiếm phá trận vậy...

Lý Bằng kinh ngạc:

- Hắc Phong kiếm có thể phá Xà hình trận được sao?

Giọng Vô Thư Tú Sĩ nhát gừng:

- Ta đâu có biết! Tình huống nguy nan thì cứ sử đại ra xem. Nguyên lý ngũ hành thì màu đen chính là nước. Không phải thủy khắc hỏa hay sao? Ở đó cù cưa mãi thì đi chầu ông vải đó nghe!

Triệu Ngọc Linh thấy hơi uất ức:

- Nhưng truyền thuyết nói rằng phải dùng lửa đốt cháy cửu đầu xà cơ mà?

Tàn Khất thở dài:

- Ngươi nói như vậy là hoàn toàn không hiểu lòng dạ thế nhân rồi. Ở đời kẻ gian hay nắm lấy thói quen của con người để nghĩ ra cách lừa đảo. Người có tham mới trúng kế. Kẻ háo danh mới bị mồi chài. Truyền thuyết là vậy, nhưng thực tế diễn biến lại khác. Nếu một trăm năm trước cũng không khác chi một trăm năm sau thì người ta đi học để làm gì?

Lý Bằng cảm thấy lời nói Tàn Khất rất đáng tin cậy. Nếu không, sao Cao Phong lại kết nghĩa huynh đệ cùng lão.

- Bây giờ dùng Hắc Phong kiếm đánh vào đâu?

Vô Thư Tú Sĩ nói dõng dạc:

- Bọn chúng giấu lưng thì chúng ta trảm thủ vậy!

Lý Bằng không chờ lão dứt lời liền phóng kiếm ra chiêu Lưỡng Địa Y Quan. Kiếm quang của hắn bao phủ một góc trời. Nó như một chiếc áo lớn che lấy tất cả, không còn phân biệt đâu là bóng dáng kẻ địch và người đang sử kiếm...

Chín tên áo đỏ không ngờ truyền nhân Thanh Bình kiếm pháp lại quá lợi hại. Kiếm pháp họ Lý như thật, như hư. Nhìn xung quanh đâu đâu cũng có kiếm khí vây quanh. Bọn chúng biết nguy nên đồng xuất thủ bảo hộ thượng đầu. Không ngờ Lý Bằng ra chiêu này chỉ nhằm nhử địch. Nguyên Thanh Bình Thập Bát Thức chỉ chuyên dụng trong cách phá chiêu. Ngoài sở trường trên thì tuyệt học của Lý Bằng không thể chế địch một cách hiệu quả được. Chín tên áo đỏ vừa xuất thủ thì Lý Bằng đã thấy được sơ hở. Kiếm pháp hắn đang chế ngự không gian, liền chuyển sang thế Quản Huyền Nhất Biến, điểm vào cổ tay của chín tên...

Chín tên cao thủ thấy uy thế kiếm pháp không dám xem thường, lúng túng hồi bộ ra sau.

Lúc này khoảng giữa đã bị bỏ trống, sáu tên áo xanh không được đồng bọn tiếp ứng nên xoay xở kém hiệu quả. Trận thế xà hình vì vậy cũng giảm sút rất nhiều. Chớp lấy thời cơ họ Lý liền xuất tiếp chiêu Đông Vọng Giang Đầu, đánh thẳng vào những tên mặc áo xanh. Chỉ nghe những tiếng hét thất thanh, rồi sáu tên lần lượt ngã xuống...

Tiếng Tàn Khất nói như reo:

- Hay! Hay! Xà hình trận đã bị gãy lưng. Thử xem bọn chúng còn độc thủ gì hay hơn thế nữa?

Đắc thủ, Lý Bằng phóng kiếm vào chín tên còn lại. Tinh thần hắn rất phấn chấn nên kiếm phóng ra như tia chớp. Kỳ thực, kiếm của hắn vẫn đến sau kẻ địch. Bởi chín tên đều là cao thủ, vừa thấy đồng bọn thất thủ liền phản chiêu cực nhanh.

Chiêu kiếm Lý Bằng là nhằm hóa giải các thế kiếm của địch nhân. Nhưng lúc này Hắc Phong kiếm như là khắc tinh của những tên áo đỏ. Bọn chúng thật sự rối loạn khi Xà hình trận bị phá vỡ.

Ngọc Linh đứng bên ngoài nhìn thấy sơ hở của kẻ địch cũng phóng nhuyễn tiên hộ công. Nàng nhận định rất tốt thế trận, khi biết kiếm pháp Lý Bằng không chứa sát cơ nên xuất chiêu trợ thủ.

Trong khoảng khắc chiêu số của chín tên áo đỏ đều bị hóa giải sạch. Sau đó nhuyễn tiên Triệu Ngọc Linh đã nhằm vào chỗ sơ hở chí mạng mà đánh vào. Kẻ địch chỉ thấy mắt mình hoa lên, tiếp theo sau các huyệt đạo lần lượt bị điểm trúng. Chín tên ngã xuống mà không hiểu mình bị kiếm hay nhuyễn tiên đánh bại...

Tiếng Vô Thư Tú Sĩ vang vang:

- Hai người vừa phá được Xà hình trận, một tuyệt học trong võ lâm kim cổ đó nghe!

Nhìn những kẻ xung quanh, Lý Bằng lắc đầu nói:

- Trong đó cũng có công sức lão kia mà.

Tàn Khất cười hô hố:

- Ta làm gì có tài đó! Chẳng qua lâm hiểm cảnh nên thốt đại những lời càn rỡ mà thôi. Sau này hai ngươi đừng nói cho ai nghe để mọi người cười chê là được rồi...

Tiếng cười trong trẻo của Ngọc Linh vang lên:

- Lão bình thường rất thích khoe mẻ. Sao lúc này lại khiêm tốn đến lạ kỳ. Trận thế Xà hình bị phá là nhờ vào kiến thức của lão kia mà?

- Cái gì là kiến thức với không kiến thức. Nếu như lời nói của ta không hiệu nghiệm thì hai ngươi có cho là kiến thức hay không? Con người ta đôi khi thích đề cao mình một chút, chẳng qua muốn quên đi thân phận bọt bèo... Nhưng được đề cao quá thì... thì...

- Thì như thế nào? - Triệu Ngọc Linh tinh nghịch hỏi.

- Thì bản thân phải cố gắng để xứng đáng. Nhưng... đôi lúc lại làm cho người khác thất vọng. Như vậy không phải cứ bình thường vẫn tốt hơn sao?

Lý Bằng bật cười:

- Dù sao đi nữa công đầu vẫn thuộc về lão. Có chết ta cũng nói như thế mà thôi.

Ba người mải chuyện trò nên xuống núi lúc nào cũng không hay. Tàn Khất tỏ ra cao hứng khi hiểm cảnh đã qua. Lão nghĩ hôm nay gặp lại Cao Phong phải bắt hắn khao một chầu nhậu cho phỉ sức. Công việc được giao phó xem như lão đã hoàn thành mỹ mãn. Con gái Triệu Nam Sơn và bằng hữu hắn chẳng phải đã bình yên xuống núi rồi đó sao...

Bọn họ quanh quẩn một lúc thì lọt vào một trấn rất đông người. Nơi này thật vừa mắt Vô Thư Tú Sĩ. Bởi nó có nhiều tửu quán và thực khách đông đúc như buổi chợ sớm. Ba người vừa bước vào đã nghe nhiều tiếng bàn luận râm ran.

Lúc đầu Lý Bằng cũng không mấy chú ý. Nhưng câu chuyện dần dà thu hút rất nhiều người lắng nghe.

Giọng một lão già oang oang ở bàn cạnh bên:

- Ta nói nhất định truyền nhân Mạc Tiếu Thiên sẽ đúng hẹn. Tuy hắn chỉ là người đánh xe nhưng cốt cách rất phi phàm. Các người đâu có chứng kiến cuộc đọ kiếm hy hữu đã diễn ra trên Tuyệt Anh Lâu. Hôm đó nếu trận quyết đấu thật sự diễn ra thì hay biết mấy...

Tiếng một người khác trẻ hơn chen vào:

- Nghe nói hôm ấy Trương Chí chỉ luận kiếm vài câu mà Nhất Tuyệt Phi Hồn đã rút lui. Đại trưởng lão Thiên Sơn phái vốn là một cao thủ rất nóng nảy. Thế mà hôm ấy lại bỏ đi với lời thách đấu vào tiết Nguyên Tiêu...

Một thanh âm khàn khàn cất lên:

- Ngày đó cũng gần kề rồi! Các cao thủ võ lâm châu thổ đang nóng lòng muốn được chứng kiến trận đấu vô tiền khoáng hậu này. Nghe nói Yên Phi đại trưởng lão đã dốc hết sức cho trận quyết đấu, nhằm lấy lại oai danh cho bắc Thiên Sơn. Từ khi thất lão Thiên Sơn bại dưới tay Tam Tuyệt Túy Tiên, giang hồ ít được nghe tên tuổi của các vị trưởng lão. Bây giờ đồng lúc xuất hiện ba cao thủ Thiên Sơn phái, khiến giang hồ lại nổi cơn sóng gió.

Một người chen vào nói:

- Sóng gió giang hồ lúc nào mà chẳng có! Có thể sự kiện trên chỉ khơi thêm tính hiếu kỳ ở nhiều tay kiếm khách. Bọn họ luyện kiếm vốn là dành cho những lần quyết đấu. Nếu không như vậy, bỏ mấy mươi năm khổ luyện để làm gì?

Triệu Ngọc Linh quay sang Lý Bằng hỏi:

- Lý huynh có biết gì về con người này không?

Lý Bằng không hiểu lời nói của Ngọc Linh:

- Con người nào?

- Thì về gã đánh xe có tên là Trương Chí đó!

Lý Bằng thở dài rồi nói:

- Ta chỉ thấy qua hắn có một lần. Hôm ấy trên một đồi cỏ, tại một tửu quán. Nhưng... diện mạo hắn ra sao thì không ai trông rõ. Hắn vận hắc phục, đội mũ đen che kín mặt. Đó là người đánh xe cho Bạch Vân Tiên Tử, Lâm Gia Hân.

Ngọc Linh kinh ngạc:

- Là truyền nhân của Bách Biến Vô Ảnh Kiếm, lại cam tâm làm kẻ đánh xe ư?

Tàn Khất nghe câu hỏi liền cười ha hả:

- Anh hùng quái kiệt xưa nay đâu có hiếm. Nghe nói ngày xưa Mạc Tiếu Thiên hành sự còn khác lạ hơn nữa...

Giọng Triệu Ngọc Linh như vỗ về:

- Lão biết gì về bọn họ, nói cho kẻ hậu bối nghe đi. Ta cam đoan sẽ đãi lão một chầu túy lúy cơn say.

Nghe đến đây, đôi mắt của lão ăn mày sáng rực:

- Lão ăn mày ta không biết nhiều về Mạc Tiếu Thiên, nhưng đã gặp qua Trương Chí. Con người này tính khí thâm trầm, buồn vui không để lộ. Trong thiên hạ hiện nay xét tài năng chỉ có ba người...

Lão nói đến đây thì đắn đo một lúc khiến Ngọc Linh thêm nóng lòng. Nàng ta không nhịn được quát luôn:

- Có gì cứ nói ra đi! Còn làm bộ làm tịch mãi. Ba người đó là ai vậy?

Ánh mắt Tàn Khất nhướng lên như cười:

- Ngoài Trương Chí thì có người huynh đệ của ta. Sau đó là... là...

Ngọc Linh lại nổi nóng:

- Là ai?

- Là... là tên tiểu tử này.

Vô Thư Tú Sĩ chỉ tay vào Lý Bằng, rồi nói tiếp:

- Những hiểu biết về kiếm đạo của gã họ Trương khiến người ta phải kinh hãi. Lời lẽ hắn rắn rỏi, mạch lạc, không ai có thể tranh luận được. Chính điều này khiến cho Nhất Tuyệt Phi Hồn từ bỏ ý định tỷ đấu...

- Nhưng bọn họ đã hẹn quyết đấu vào tiết Nguyên Tiêu cơ mà?

- Ta muốn nói, đáng lý trận đấu đã diễn ra ngay lúc đó mới phải. Nhưng sau một lúc tranh luận thì Yên Phi bỏ đi. Ta và Cao huynh đệ cho rằng lão bỏ đi vì trong lòng núng thế. Tuy Trương Chí chỉ là truyền nhân của Mạc Tiếu Thiên, nhưng xét bản lĩnh không thua kém gì người truyền thụ kiếm pháp cho mình.

Lý Bằng trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Hắn chỉ nói mà Yên Phi đã bỏ đi thì không thể xem thường được. Thông thường cao thủ đấu với nhau phải tính đến khí thế. Khí thế của hắn nhất định rất tuyệt...

- Khỏi phải nói! Nếu hôm ấy hai ngươi được chứng kiến mới thấy hết sát cơ từ lời nói phát ra. Yên Phi thì tính toán thắng thua. Còn Trương Chí lại lạnh lùng nhưng đầy vẻ quyết đoán. Hai ngươi cứ nghĩ mà xem: liệu Nhất Tuyệt Phi Hồn có dám ra tay trong tình hình đó không? Lão ta vốn rất khôn ngoan khi dẹp bỏ tính khí để hẹn một trận đấu sau đó. Thời hạn một năm đủ cho lão khổ luyện tuyệt học, mới nắm chắc cơ hội thủ thắng...

Ngọc Linh nêu thắc mắc:

- Võ công Yên Phi chắc chắn rất cao cường. Nghe nói trong ba trưởng lão của Thiên Sơn thì lão là người khó đối phó nhất. Giang hồ có câu truyền miệng: “Phi Hồn bất kiến, Lạc Chưởng phi tầm, Chính Tà đào thượng”...

Tàn Khất thở dài nói:

- Vừa đến châu thổ lão ta đã xuất thủ đánh trọng thương hơn hai mươi cao thủ. Kiếm pháp của Yên Phi có thể nói đã đạt đến cảnh giới tuyệt hảo trong kiếm đạo. Hôm đó trong tửu lâu, có rất nhiều thân bằng quyến thuộc các nạn nhân, nhưng không ai dám động thủ cùng lão.

Lý Bằng lặng yên không nói. Trong lòng hắn còn chứa nỗi sợ hãi khi đối đầu với Mạc Chấn Bắc. Tam trưởng lão đã khó đối phó, bây giờ cả ba người đồng lúc xuất hiện thì nguy cơ không sao nói hết. Lâu nay Lý Bằng luôn nghĩ cách phá giải Chu Sa Chưởng, nhưng vẫn chưa tìm được phương pháp khắc chế. Bây giờ lại thêm Phi Hồn, Lạc Chưởng có mặt, phải giải quyết sao đây?

Trận chiến giữa Trương Chí và Yên Phi, nói gì đi nữa Lý Bằng vẫn muốn chiến thắng thuộc về phía châu thổ. Có như vậy sĩ khí các kiếm khách sẽ được nâng cao, và hy vọng… kỳ tích xuất hiện...

Tiếng Ngọc Linh vang lên làm Lý bằng giật mình:

- Huynh nghĩ gì mà thờ thẫn cả người vậy? Không lẽ truyền nhân Bách Biến Vô Ảnh Kiếm lại thua sút Thiên Sơn phái hay sao? Muội cho rằng cuộc chiến rất hứng thú! Nhân dịp này chúng ta cũng nên dự khán một phen.

Tàn Khất xua tay:

- Từ đây đến Nguyên Tiêu còn ba tháng nữa. Nhân lúc này hắn phải có chủ ý cho riêng mình. Theo ta thấy, kiếm pháp của hắn cần có sự đột biến mới mong giải nguy cho châu thổ. Hiện tại trong Tam Kiếm đã xuất hiện hai, mong rằng Túy Tiên cũng có người thừa kế để dẹp yên sự tranh chấp này. Thanh Bình Thập Bát Thức tuy biến ảo, nhưng chưa đủ uy để trấn áp quần ma. Muốn đạt đến cảnh giới thượng thừa, hắn cần phải khổ luyện nhiều hơn nữa...

Lý Bằng chợt lên tiếng:

- Lão nói như vậy, có dám cùng ta luyện kiếm hay không?

- Ta... luyện kiếm với ngươi ư? Có nhằm không vậy! Ai đời lại chọn một lão già để khổ luyện công phu...

Triệu Ngọc Linh cười lớn:

- Được như vậy là quá tốt rồi! Không phải lão đã từng nói tài nghệ mình cũng xem xém cao nhân đó ư? Đã vậy tuyệt học Bạch Hạc Tầm Châu đâu phải tầm thường. Mà bọn ta quên hỏi: Lão học ở đâu ra tuyệt kỹ đó vậy?

Hai bàn tay Tàn Khất đưa lên gãi gãi cái đầu bù. Một lúc sau lão mới ấm ứ:

- Đó là do ta lắp ghép ấy mà có...

Lý Bằng kinh ngạc:

- Võ công mà cũng lắp ghép được ư?

- Hai ngươi kiến thức thật quá kém cỏi - Tàn Khất thở ra một hơi dài, rồi nói tiếp - Lúc nhỏ hai ngươi có chơi trò ghép những mảnh vỡ hay không? Tỷ như một cái bát bị vỡ thì ngồi ghép nó lại. Ghép như thế nào mà mọi cái trùng khớp mới được. Ta cũng làm như vậy đó!

Ngọc Linh la lên:

- Lão lại nói nhăn rồi! Võ học chứ phải đâu vật dụng mà ghép được. Hay lão cố tình loanh quanh để che giấu bí mật của mình?

- Con tiểu nha đầu này nói vậy là oan cho người tốt rồi! Xưa nay ta vốn ghét kẻ nói ngoa. Thật ra vì lưu lạc giang hồ từ lúc nhỏ nên ta thu thập rất nhiều kiến thức về võ học. Khi tuổi đã cao, chợt phát hiện ra nhiều điều mình có thể lắp ghép lại để cho ra hình ảnh của quá khứ. Mỗi ngày một chút. Có cái gì không hiểu thì chờ đợi. Cuối cùng ta đã được toại nguyện...

- Lão nói nghe sao giống những nhà khôi phục cổ thư vậy!

Vừa nghe câu nói này Tàn Khất liền la lên:

- Đúng! Đúng! Ngươi bắt đầu thông minh ra rồi đấy. Hôm nay ta ghép cái này. Ngày mai ta ghép cái khác. Cứ như vậy mà đối chiếu, so sánh. Thêm rồi bớt, bớt rồi thêm. Sau đó thì mang ra thực hành. Dần dần mọi việc bắt đầu sáng tỏ... Tuyệt kỹ Bạch Hạc Tầm Châu cũng thế! Lúc đầu ta nghe nói nhiều về võ công này nên bắt đầu ra sức tìm hiểu. Theo năm tháng, những điều mình thu thập được lớn dần. Cuối cùng khi mọi cái đã hoàn tất thì mang ra luyện tập. Dĩ nhiên nó chưa chắc đích thực là tuyệt học của cổ nhân. Nhưng dù sao võ học cũng do con người nghĩ ra, cái gì thiếu sót ta vẫn có thể bổ sung được.

Lý Bằng nghe nói đến đây liền hít hà, thán phục sự kiên trì nơi lão. Hắn nghĩ trong lòng: Nếu những người còn trẻ học được sự kiên nhẫn của tuổi già thì hay biết mấy. Trên đời đôi lúc sự nhẫn nại lại mang đến những thành công bất ngờ...