← Quay lại trang sách

Chương: 39 NGƯỜI SỞ HỮU BẢO KIẾM

Trời đã sáng tỏ.

Tiếu Diện Giai Ông đứng dậy nói với Cao Phong:

- Ta và người hãy bỏ qua thói quen thường gặp trên giang hồ. Bây giờ chúng ta không dùng võ học phân định thắng thua, chỉ lấy kỹ xảo bản thân ra thi thố. Ai thắng thì ngươi đó có thể đem thanh kiếm ra đi.

Cao Phong tỏ ra kinh ngạc:

- Ý lão là...

- Chúng ta sẽ thi đấu ám khí hoặc một ngón nghề nào đó. Nếu ai cao minh hơn là thắng cuộc. Bất kể ngươi dùng kỹ xảo nào mà ta không theo được cũng coi như đã thắng.

Cao Phong không khách khí. Hắn tỏ ra mừng vui khi lão già chọn một giải pháp ôn hòa.

- Được! Chúng ta thoả thuận như vậy. Nhưng lúc lão thua cuộc nhớ đừng thán oán.

Lý Thế Xung quát lớn:

- Tiểu tử đừng nói càn gỡ. Ta không bao giờ nuốt lời trước lũ hậu bối như ngươi. Bây giờ ta sẽ ra tay trước, sau đó đến ngươi.

Tiếu Diện Giai Ông nói xong liền cầm lấy ba chiếc lá. Lão ta hành động rất nhanh, lời chưa dứt đã thấy ba tia sáng xanh bay về hướng núi đá như chớp. Ba chiếc lá xếp hàng, chiếc trước chiếc sau như có ai điều khiển. Đi được một khoảng thì chiếc lá thứ hai chợt phóng nhanh vào chiếc lá thứ nhất, xé toạc nó ra làm hai. Nhưng hai mảnh lá vẫn phi nhanh trong khi chiếc lá thứ ba lại tiến lên phân chiếc lá thứ hai làm hai mảnh. Ba chiếc lá phút chốc biến ra năm, thi nhau bắn vào vách đá. Chỉ nghe mấy tiếng xoẹt khẽ, năm mảnh lá đã cắm sâu vào núi như được ai tạc vào. Kỳ lạ hơn nữa là chúng được sắp xếp khéo léo như hình một hoa mai.

Những ai từng luyện ám khí, trông thấy thủ thuật của Tiếu Diện Giai Ông cũng phải khiếp hãi. Lão xuất thủ đã nhanh, nhưng phương vị được tính toán rất chính xác. Nếu lực đạo xê lệch chút ít thì không thể nào thi triển công phu tuyệt hảo đến vậy.

Cao Phong xem xong liền cười ha hả. Hắn tỏ ra thích thú với ngón nghề Lý Thế Xung vừa thi triển. Sau một lúc hắn cúi người xuống nhặt lên hai cây que. Trong tay hắn là hai cành khô rơi xuống từ bách mộc sống trên vách núi. Hắn nói với Tiếu Diện Giai Ông:

- Tuyệt tác của lão chưa hoàn chỉnh. Hãy để ta thêm vào cho đủ...

Lời chưa dứt đã thấy kình phong nổi lên. Hai chiếc que lao vào vách núi như tên bắn. Nhưng Cao Phong sử kình như thế nào không hiểu mà cành sau lại quay tít như cánh quạt, rồi vỡ tung ra tan tác. Đến lúc mọi người định thần nhìn lại, đã thấy trên vách núi hiện lên hình một cành mai. Bông hoa của Tiếu Diện Giai Ông bây giờ đã có thêm cành lá trang điểm vào như một bức tranh cực kỳ sinh động.

Trương Chí chợt thở dài:

- Không ngờ ngươi lại có diệu thủ tinh tế như vậy! Ta thấy thanh kiếm Long Quân thật sự thuộc về ngươi rồi.

Lý Thế Xung không tỏ vẻ gì phiền muộn. Lão cười và nhìn Cao Phong:

- Tiểu tử! ngươi nên cẩn trọng. Tuy ta không lấy thanh kiếm nhưng nhất định Trịnh sư điệt sẽ đoạt lại nó. Hắn vốn là người kiên trì với mục đích. Trong các đời chưởng môn chỉ có mỗi Trịnh Quang Nguyên là hùng chí hơn người. Ta không biết nên nói vậy hay gọi là “dã tâm” khi hắn ngày một đi quá xa trên con đường của mình. Những người như ta thật ra không muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ. Nhưng đôi khi con người cũng phải tôn trọng di huấn của tiền nhân. Không giúp hắn thì cũng không nên ngăn cản hắn đưa Phi Tin môn lên đỉnh cao trong võ lâm.

Lão dừng một chút rồi nói tiếp:

- Hai ngươi đều có võ công rất cao và cũng chính là trở ngại cho hắn. Sau này lúc hành tẩu giang hồ phải nên cẩn trọng. Muốn mở đường người ta phải chặt gai... Hãy nhớ lấy lời nói của ta.

Cao Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Tiền bối là trưởng bối của Trịnh Quang Nguyên sao không khuyên nhủ một lời. Tạo kiếp sát trong võ lâm chỉ có lợi cho những thế lực bên ngoài. Tranh hùng tranh bá phải dựa vào tài nghệ bản thân. Thật ra Trịnh chưởng môn đang đẩy Phi Tin môn vào chỗ tối với những mưu đồ riêng tư vậy.

Tiếu Diện Giai Ông thở dài:

- Không ai có thể lên tiếng cản ngăn hắn được! Bởi vì hắn đang làm những việc mà người khác không vươn đến được... Ta cũng bị hắn lôi kéo vào chuyện này với việc cất giữ thanh kiếm Long Quân. Xem ra đây cũng là một tính toán khôn ngoan khi muốn mượn ta tiểu trừ các cao thủ trong giang hồ. Các ngươi đi đi... và hãy nhớ lời của ta nói: Phi Tin môn nhất định không từ bỏ ý định đoạt lấy thanh Long Quân thần kiếm...

Nói đến đây Tiếu Diện Giai Ông thoắt một cái đã mất dạng.

Cao Phong nhìn Trương Chí, hỏi:

- Thương thế ngươi như thế nào? Có thể đi được không?

Gã đánh xe vẫn không từ bỏ tính cách cố hữu của mình, vẫn lạnh nhạt trả lời:

- Ta không chết được đâu. Chút xíu vết thương ngoài da nào có sá gì. Lão già đó phản ứng khá nhanh, trúng một kiếm của ta mà vẫn xuất cước rất chính xác.

Hai người vừa đi, vừa nói với nhau những chuyện trong giang hồ. Không ngờ Trương Chí hiểu biết rất nhiều chuyện về Phi Tin môn. Nhưng những chuyện ấy dường như không đáng để gã quan tâm. Điều duy nhất mà Cao Phong hiểu, Trương Chí vô cùng lo lắng cho Bạch Vân Tiên Tử. Đối với gã trên đời chỉ có mỗi mục đích là tìm cho ra nàng...

Cao Phong thấy thất vọng vì cuộc chiến giữa Trương Chí và Yên Phi diễn ra không như mong đợi. Không biết Bạch Vân Tiên Tử có đến đây hay đã lọt vào tay Phi Tin môn?

Hắn không thể giấu mãi suy nghĩ nên nói ra:

- Ta biết Phi Tin môn rất quan tâm đến Hỏa Vân thần công. Lão già họ Trịnh đã ra lệnh cho thuộc hạ phải tìm cho được Lâm Gia Hân. Theo như ta biết, Hỏa Vân thần công chính là khắc tinh của Thanh Bích cương khí. Chính vì vậy việc tìm ra Bạch Vân Tiên Tử cũng như có được thanh kiếm Long Quân là mục đích thiết yếu của Trịnh Quang Nguyên.

Trương Chí lạnh lùng:

- Lão ta nhất nhất cho rằng trên thiên hạ không có võ công nào khắc chế được Thanh Bích cương khí ư? Theo ta nghĩ, lão đang ngăn ngừa nguy hại cho mình và cố tình dẫn dụ Tam Kiếm châu thổ lộ diện. Nếu như truyền nhân những người này xuất hiện thì có rất nhiều cao thủ trung nguyên sẽ tìm đến gây sự. Đây chính là cái bẫy sắp sẵn để mượn giáo giết người của Phi Tin môn. Và như vậy trong thâm tâm Trịnh Quang Nguyên vẫn e ngại ba danh gia kiếm thuật trong Tam Kiếm sẽ gây khó dễ cho mình. Hiện tại võ lâm đã có Lý Bằng và ta. Người còn lại...

Nói đến đây Trương Chí nhìn đăm đăm vào mặt Cao Phong.

- Ngươi phải chăng là truyền nhân của người ấy?

Cao Phong nhìn rất lâu vào ánh mắt gã.

- Ngươi cho rằng ta có tài ấy ư?

Trương Chí thở dài:

- Ngươi rất khéo léo nhưng không thể giấu mãi được! Lúc ngươi đấu với Lý Thế Xung có một sơ hở lộ ra mà sau đó ta mới nghĩ ra...

Nét mặt Cao Phong hơi đổi sắc khi nghe gã đánh xe nói.

- Thật ra với võ công của ngươi không thể nào để Yên Phi đoạt được kiếm. Trong tình huống đó nếu ngươi muốn giữ kiếm buộc phải thi triển tuyệt học ra... Còn thanh kiếm rơi vào tay đại trưởng lão phái Thiên Sơn chẳng khác nào đưa lão vào con đường chết. Nhất định Tiếu Diện Giai Ông và ta sẽ không để lão tự tiện lấy thanh kiếm mang đi. Hơn nữa kiếm pháp mà người sử dụng rất giống một người... Người đó... Lý Hồng Quân và Mạc Tiếu Thiên vốn là bằng hữu một thời. Ngươi không biết điều này ư?

Cao Phong chợt cười lớn:

- Ngươi đang đem hào quang khoác lên người gã ăn mày ư? Ta vốn bất tài nên miễn cưỡng đấu với Tiếu Diện Giai Ông vài chiêu. Không bại dưới tay lão đã là điều đáng mừng rồi, làm sao mang trong người tuyệt kỹ Đoạt Hồn Tam Tuyệt được!

Nét mặt Trương Chí không chút lay động:

- Ngươi có phải là đệ tử của Túy Tiên hay không, rất dễ phân xử...

Vừa nói đến đây kiếm trong tay gã họ Trương đã vũ lộng. Gã ra tay bất ngờ như chính lời nói của mình. Trong khoảnh khắc những huyệt vị hiểm yếu của Cao Phong đã bao phủ một vòng kiếm quang lạnh lẽo.

Cao Phong không ngờ Trương Chí vừa mở miệng đã xuất chiêu. Nhưng thân thủ hắn vốn nhanh nên phản ứng cực kỳ thần tốc, liền lùi ra sau. Nhưng gã họ Trương không cho hắn có thời gian để lẩn tránh. Kiếm pháp của gã như bóng với hình vẫn bám theo Cao Phong không rời một bước. Gã tấn công chí mạng còn hơn cả lúc đánh nhau với Yên Phi.

Cao Phong không còn đất để lui nữa. Hắn biết với tốc độ này Trương Chí không thể hồi kiếm. Và nếu hắn chậm trễ sẽ trúng thương ngay...

Kiếm Long Quân lập tức đưa ra. Khắp người Cao Phong bỗng xuất hiện một màn thanh quang rực rỡ...

Tiếng cười lồng lộng của Trương Chí vang lên...

- Đây chính là Phong Điện Yên Ba, chiêu kiếm tối hậu trong Đoạt Mạng Tam Tuyệt. Ngươi đã lộ chân tướng rồi...

Cao Phong thở dài rồi ngừng tay.

- Ngươi làm thế để làm gì? Ta đang cố tách mình khỏi dòng phiền phức mà vẫn không được toại nguyện. Tam lão phái Thiên Sơn mà biết tin này thì ta không một ngày yên thân...

Tiếng gã họ Trương vẫn lạnh tanh:

- Người giang hồ vốn có chuyện của giang hồ. Ngươi không thể lẩn tránh mãi được. Mấy mươi năm trước, những người sáng lập ra ba môn kiếm pháp oai chấn châu thổ vốn không muốn sính cường với người. Nhưng rồi liên tục xảy ra nhiều biến cố trong võ lâm khiến các vị không thể khoanh tay đứng nhìn. Đã có kiếm thì phải có máu. Ngươi không giết người tất bị người hại lại. Đó là điều xưa nay vẫn xảy ra đó thôi.

Cao Phong cắt ngang lời hắn:

- Mỗi người điều có chí hướng của mình. Ta không hứng thú với việc so tài cùng người. Ngươi không nên là cao thủ để trở thành cái đích cho người khác nhằm vào. Một khi biết ngươi mang tuyệt kỹ trong người, thiên hạ sẽ gieo phiền phức đến ngay.

- Ta nghĩ, điều ngươi lo sợ sẽ không tránh được bao lâu. Con người sinh ra trong đời là để đón nhận nhiều điều không mong muốn. Có người không muốn giết ai nhưng vẫn phải làm. Bởi có những kẻ không dùng kiếm nhưng lại giết người còn hiệu quả hơn kiếm khách trong giang hồ. Chung qui đã cầm kiếm thì thân bất vô kỷ...

Trương Chí đã đánh một đòn chí mạng vào nội tâm của Cao Phong. Hắn ôn lại những việc mình trải qua mà không biết nên buồn hay vui. Từ sự hiếu kỳ muốn nhìn thấy thanh Long Quân thần kiếm, rồi hắn bị kéo tuột vào vòng xoáy của giang hồ. Rồi Quỷ Tiếu Thiên Tôn, Tam Độc Quỷ Vương, lão già họ Trịnh... thay nhau xuất hiện... Sau đó là nỗi đau khi thiếu vắng bóng hình một người con gái...

Cao Phong chợt thở dài. Có thể hắn đã đánh mất những ngày tháng hồn nhiên từ khi trở thành người giang hồ. Và nói như Trương Chí, quả là đáng sợ khi mình dần dần mất đi sự thuần nhất vẫn hiện hữu trong tâm. Người giang hồ thân bất vô kỷ... Phải chăng đã lao vào giang hồ là không còn ai giữ được khuôn mặt của chính mình. Họ thay nhau tô trát lên mặt sự giả dối, che giấu lòng tham lam ích kỷ, để tư lợi cho bản thân. Những người như Đinh Kiên phút chốc trở thành kẻ xấu khi bán mạng cho Phi Tin môn. Và biết đâu vẫn còn nhiều kẻ mang trên mặt chiếc mặt nạ chết người bởi nụ cười như mật ngọt. Nghĩ đến đây hắn chợt phát hiện nhiều điều mà xưa nay mình không nghĩ đến. Người ta thích dối lòng để tuôn ra những lời hoa mỹ, bởi chính người thiên hạ lại trông chờ quá nhiều đến sự giả tạo chết người ấy. Hắn đau khổ nghĩ lại, mình đã bao lần nói những điều dối trá nhằm làm người khác vui lòng...!

Trong khoảng khắc hắn cảm thấy mình khô kiệt, cảm xúc như chết đi nhường chỗ cho sự ghẻ lạnh. Có thể Trương Chí đã đi trước hắn một bước khi biểu hiện sự lạnh nhạt trước cuộc đời. Con người từ khi bắt đầu biết đến dục vọng, đã đánh mất đi nhiều điều tốt đẹp mà chẳng ai hay...

Cao thủ trong giang hồ thường mượn cớ để tỷ kiếm. Thực chất họ vốn che đậy ý đồ của mình là hạ bệ đối thủ, để dương danh lập dạng trong võ lâm. Chung qui ai ai cũng muốn đứng trên muôn người khi có cơ hội đưa đến. Vậy những người như Trịnh Quang Nguyên không thiếu. Không có lão cũng xuất hiện nhiều kẻ với mưu đồ chẳng khác gì nhau. Và muốn tiêu diệt đi cái tham vọng bá quyền, những người cầm kiếm như hắn phải làm sao?

Nghĩ đến đây Cao Phong lắc đầu ngán ngẩm cho câu trả lời...

Hắn chợt cười khô:

- Có thể ngươi đúng với phong cách nghĩa hiệp. Nhưng... giết người thì giết đến bao giờ. Cuộc chiến giữa thiện và ác vốn bất phân. Ngươi có thể giết người nhưng không thay đổi được suy nghĩ của họ. Và nếu như suy nghĩ của họ có thể thay đổi thì liệu ngươi có đổi thay hay không?

Giọng gã đánh xe lạnh như băng:

- Ta nhất quyết không rời bỏ lý tưởng của mình...

Cao Phong chua chát nói:

- Vậy ngươi cũng đừng trông mong sự tỉnh ngộ ở kẻ khác...

Trương Chí bình thản nói:

- Bởi vậy giang hồ còn mãi... chảy máu...

Cao Phong dường như biết trước câu trả lời. Cái có thể làm hắn ngạc nhiên phải là hướng giải quyết rốt ráo, đưa đến sự yên bình cho muôn người. Nhưng điều đó hiện ở đâu? Học thuyết kiêm ái của Mặc gia có còn đứng vững trước biến động cuộc đời. Hay nó chỉ là tư tưởng vọng cầu cho một trật tự trong mơ...

Bỗng nhiên Cao Phong thấy mình lạc lõng. Hắn thấy ước mơ có cuộc đời ung dung tự tại thật không dễ. Và biết đâu hắn lại trôi tuột vào một nơi mà mình chưa hề mong muốn!

Bảo kiếm trong tay hắn để làm gì? Hữu dụng của kiếm phải đặt vào chỗ nào mới đúng cái dũng khí người luyện võ? Giá như thanh kiếm rơi vào tay kẻ khác... hắn cảm thấy lại tốt hơn...

- Ngươi nói như vậy hãy nhận lấy kiếm. Ta cảm thấy ngươi giữ nó tốt hơn bất cứ ai.

Trương Chí ngạc nhiên nhìn hắn:

- Xưa nay ta không dựa vào lợi kiếm, giữ nó có ích gì?

Gã chợt cười lớn:

- Ngươi đang sợ ư?

- Ta không sợ kiếm, chỉ sợ cho chính mình! Kiếm muốn giết được người phải lạm sát từ trong tư tưởng. Ta không muốn mình có đặt quyền sinh sát ấy.

Gương mặt xấu xí của Trương Chí tỏ ra khó hiểu.

- Phải chăng ngươi nói ta thích lạm sát người? Điều đó... ta cũng không thích. Nhưng... nếu giết một người để thiên hạ được thái bình thì ta không phải nghĩ suy nhiều. Và giết bao nhiêu cũng mặc.

Cao Phong thở dài:

- Đó là điều... vĩnh viễn ta không bằng ngươi.

Trương Chí định nói gì nhưng lại thôi. Mắt gã hướng vào cánh rừng rồi quát lớn:

- Ai? Hãy ra mặt đi.

Từ trong rừng vang lên tiếng cười lớn:

- Mấy tên tiểu quỷ dư hơi. Chết đến nơi mà còn nói nhăn nói cuội.

Tiếng nói còn vang động đã thấy tám bóng người lướt ra như chớp.

Trương Chí ánh mắt sáng rực. Sắc mặt gã trong chốc lát đã nhuộm đầy sát khí.

Cao Phong quan sát rất nhanh những kẻ mới đến. Hắn ngẩn người vì không nhận ra môn phái của chúng. Những người này sử binh khí rất phức tạp, không đồng nhất. Kẻ dùng phán quan bút, người sử chùy. Mấy người còn lại sử búa và nhiều loại hung khí của các bộ tộc ngoại biên. Chúng không phải là người châu thổ, bởi phục sức và binh khí quá dị kỳ.

Người đi đầu là một lão già ốm tong teo, tay cầm chiếc quạt lớn. Vừa bước đến lão đã cười hăng hắc:

- Các ngươi đừng tranh nhau thanh kiếm. Chuyện khó xử đó hãy để huynh đệ bọn ta giải quyết cho. Bảo kiếm có bao giờ thiếu người sử dụng. Người không dùng thì ta dùng vậy.

Lửa như cháy trong mắt Trương Chí. Gã cười lạnh:

- Các ngươi cho rằng mình có bản lãnh ấy ư? Chỉ sợ lòng tham đặt không đúng chỗ lại thiệt mạng tại xứ người.

Cả tám tên đồng cười hô hố.

Vừa nghe tiếng cười bọn chúng Cao Phong liền chột dạ. Hắn biết bọn này là cao thủ nội gia, khí huyết cực kỳ sung mãn.

Trương Chí mặc dù đang nội thương nhưng thái độ vẫn không chút lo lắng.

Lão già phơ phẩy chiếc quạt như coi đối thủ chẳng vào đâu.

- Bọn ta xưa nay có ba điều “không”. Một là không thất thủ. Hai là không dùng tên. Ba là không tha mạng...

Chiếc quạt trong tay lão già bỗng xòe ra rồi ám khí đầy trời. Như được báo trước, những tên còn lại đồng vung binh khí đánh vào Cao Phong và Trương Chí.

Trương Chí vừa đảo người tránh chiêu thức đã trúng ngay ám khí. Bọn người này cực kỳ hiểm độc. Chúng sử dụng lối đánh liên hoàn, ai tránh được độc chiêu liền trúng ngay ám khí của lão già cầm quạt.

Cao Phong sử kiếm bảo vệ khắp châu thân. Trong lòng hắn cực kỳ kinh hãi bởi lối đánh như điện chớp của địch nhân. Xung quanh Trương Chí đầy bóng hung khí, trong khi Cao Phong lại đối phó khá dễ dàng. Hắn còn đang ngạc nhiên thì khắp người Trương Chí đều bị hung khí truy kích rất gấp. Nếu Cao Phong không tương trợ nhất định trong vòng mười chiêu gã đánh xe sẽ bỏ mạng. Không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, Long Quân thần kiếm liền phóng vào mạng sườn ba tên gần nhất. Cao Phong vừa xuất chiêu đã vỡ nhẽ ra mưu đồ của kẻ địch. Hắn không xuất thủ tương trợ thì thôi, nhưng khi muốn cứu Trương Chí áp lực liền dồn về phía mình. Hung quang như chớp động, khiến Cao Phong lúng túng múa kiếm chống đỡ nên không thể giải vây cho Trương Chí được.

Với lối đánh này, tám tên cao thủ muốn Cao Phong phân tâm khi phải chú ý đến gã đánh xe. Nếu Cao Phong thất thủ, sớm hay muộn Trương Chí cũng chết. Còn Trương Chí quỵ trước thì Cao Phong phải đơn độc chống tám cường địch.

Mặc dù kiếm pháp Trương Chí cao cường cũng không thể phát huy trong lúc trọng thương. Nhuyễn kiếm mỏng manh trong tay gã khi tiếp xúc với binh khí nặng liền lộ ra điểm yếu. Gã không thể gạt binh khí kẻ địch mà chỉ di chuyển để tránh né. Khi có thời cơ tấn công Trương Chí lại bị lão già sử quạt ám tiển.

Tình thế thập phần nguy hiểm nhưng Cao Phong và Trương Chí không liên thủ được với nhau. Tám tên cứ thi nhau chia cắt hai người không để cho bất cứ ai rảnh tay tương trợ.

Tiếng cười khùng khục của lão già vang lên:

- Hôm nay các ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này.

Trương Chí vừa thở vừa quát:

- Ngươi hãy giết lão ta trước đi.

Gã mới nói đến đây đã vội hồi kiếm bảo vệ vùng ngực.

Lão già càng cười lớn:

- Giết ta ư? Các ngươi nói sao dễ nghe thế! Bát Độc Truy Hồn đâu thể chết ở vùng đất nhỏ nhoi này được.

Lão ta nói xong liền phe phẩy chiếc quạt trước mặt. Lão đâu ngờ hành động ấy chính là sự ngu ngốc của bản thân. Chiếc quạt vừa đưa ngang, mũi kiếm Cao Phong liền đâm vào. Hắn xuất chiêu rất quyết đoán. Phương vị ra chiêu không sao lường được. Mũi kiếm xuyên từ dưới lên, cắt đứt vành tai của lão già. Cao Phong xoay ngang cổ tay. Một tiếng rú phát ra đứt nghẹn. Chiếc cổ lão già đã nhuộm đầy máu tươi...

Trương Chí khen:

- Ngươi có tiến bộ rồi đó! Đối phó với loại người này không thể nhân từ...

Gã nói chưa hết câu đã vội múa kiếm chống đỡ. Mặc dù lão già đã chết nhưng áp lực bảy người còn lại thật kinh khủng. Binh khí của chúng đang xen vào nhau rất khó phá giải. Cao Phong bất ngờ hạ được lão già cũng không làm cho bọn chúng bối rối. Như thể bọn chúng sinh ra là để hành động, lấy mục đích làm yếu chỉ chứ không quan tâm đến chuyện khác...

Cuộc chiến diễn ra mỗi lúc mỗi nhanh. Kiếm, đao, thương, côn, chùy, cứ quay tít trên không. Cao Phong vừa đánh vừa nghĩ, không biết bọn người này thuộc bang phái nào mà rất lợi hại. Chiêu thức và bộ pháp rất điêu luyện, tiến thoái nhịp nhàng không chút rối loạn. Võ công bọn chúng không phải ai cũng có thể đối phó được. Nhìn cách đánh, Cao Phong cho rằng đã gặp phải bọn sát thủ chuyên nghiệp. Nhưng không biết ai sai bọn chúng đến đây? Hay đây chỉ là bọn tà ma ngoại đạo thuộc các bộ tộc ngoại biên muốn tìm cách chiếm đoạt thần kiếm?

Cao Phong vừa nghĩ đến đây, phán quan bút của một tên đã phi đến đầu vai. Hắn vội trầm vai xuống để tránh thì nó biến thế xuyên vào bụng. Cao Phong định lùi lại, lập tức nghe gió rít sau lưng. Một cây mâu đang tấn công vào huyệt Mệnh môn của hắn. Chưa kịp đối phó, hai bên tả hữu đều có hung khí chỉ vào.

Trương Chí quát lớn:

- Coi chừng!

Tiếng hắn ngân vang trong vách núi rồi hòa vào âm thanh loảng xoảng của binh khí. Nhiều tiếng la, rồi sau đó nhiều bóng người nhảy lui ra.

Cao Phong cười lớn:

- Hôm nay ta cho các người biết sự lợi hại của Long Quân thần kiếm. Các ngươi không biết điều rút lui thì ta cũng chẳng khách khí.

Binh khí của hai tên đã gãy đôi rơi xuống đất. Nhưng những tên còn lại vẫn tiếp tục ra chiêu. Cao Phong vung mạnh tay. Bóng kiếm lấp loáng rồi tắt vụn. Tất cả binh khi của bảy tên điều bị bảo kiếm chém gãy, rơi vương vãi trên mặt đất.

Trương Chí xuất thủ rất nhanh, khống chế ngay một tên:

- Ai sai các người đến đây?

Nhưng gã sững sờ nhìn lên gương mặt tên ấy. Đôi mắt bỗng đổi màu trắng bệch rồi đờ đẫn buông kẻ ấy xuống. Trên mặt đất chỉ còn lại cái xác đang biến màu một cách dị thường.

Cao Phong quay ra nhìn những tên còn lại, lòng chợt kinh hãi. Sáu tên còn lại lần lượt ngã xuống bất động.

- Bọn chúng tự hại bằng độc chất?

Trương Chí thản nhiên trả lời Cao Phong:

- Đó là thói quen hành xử của sát thủ phương bắc. Nếu như bọn chúng trở về mà không hoàn thành sứ mạng cũng sẽ chết.

Cao Phong băn khoăn trong dạ. Việc này xảy ra làm hắn liên tưởng đến một việc, nhưng vẫn chưa ghép được những sự kiện lại với nhau. Đâu phải chỉ phương bắc mới có thói quen này...

Trương Chí rút trên vai ra hai mũi phi tiễn. Sắc mặt gã không đổi cho đến khi hai mũi ám khí được lấy ra ngoài. Bấy giờ tình hình của gã còn bi đát hơn lúc ban đầu. Vừa bị trọng thương, vừa bị trúng tiễn. Máu dây khắp người. Nhưng dù lâm vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh, Trương Chí vẫn giữ nét mặt cố hữu của mình. Máu chảy từ vai xuống thấm vào chiếc áo đen loang ố. Gương mặt xấu xí của Trương Chí trắng bệch như người chết.

Cao Phong nhìn Trương Chí áy náy:

- Ngươi có đi được không? Hay chúng ta đi tìm nơi nào đó nghỉ ngơi cho lại sức.

Gã họ Trương khoát tay:

- Ta không sao! Ngươi đừng bận tâm. Từ thuở nhỏ ta đã quen cảnh này rồi...

“Quen cảnh”, gã nói sao nghe lạ ghê! Người giang hồ rách thịt chảy máu là chuyện thường nhật. Nhưng nói “quen cảnh” thì Cao Phong mới nghe lần đầu. Cao Phong còn nhiều thắc mắc nhưng biết hỏi gã cũng không nói. Hắn tự nhủ sao này gặp lại Bạch Vân Tiên Tử nhất định hỏi cho ra ngọn ngành.

Nhìn bước đi gã đánh xe không biết sẽ ngã vào lúc nào. Nhưng thái độ của Trương Chí rất kiên cường. Gã đi rất chậm nhưng không cần sự giúp đỡ từ Cao Phong. Thỉnh thoảng Trương Chí đứng lại và thở dốc.

Cao Phong bỗng nói:

- Ta thấy mệt rồi. Chúng ta sang phía kia mà nghỉ một lúc. Ôi! Cả đêm thức trắng, xương cốt của ta như rã ra hết. Ngươi hay thật, thương tích như vậy mà vẫn cứ đi mãi.

Nói đến đây hắn ngã người xuống một bóng cây rồi ngủ vùi.

Nhìn hắn, Trương Chí biết chỉ là giả vờ. Hắn làm vậy chẳng qua muốn gã đừng cử động, vì như vậy sẽ làm máu chảy ra nhiều hơn.

Trương Chí ngồi xuống theo tư thế thiền tọa. Gã muốn tranh thủ lúc này lấy lại khí lực cho bản thân. Cuộc chiến cuối đêm và mới đây làm gã mệt nhoài.

Lúc Trương Chí ngồi bất động thì Cao Phong trở dậy. Hắn biết xung quanh Hắc Phong lĩnh cao thủ rất nhiều. Nếu như kẻ địch nhân lúc này mà tấn công sẽ nguy mất...