Chương: 38 QUYẾT ĐẤU TRƯỚC GIỜ HẸN
Lão già tóc bạc sắc mặt phừng phừng. Hai luồng nhãn quang sắc lạnh nhìn Cao Phong không chớp. Lão đã lăn lóc giang hồ gần hết một đời người, nhưng chưa có ai dám đoạt vật trên tay lão. Tên tiểu tử mặt còn hơi sữa mà dám giỡn mặt với tiền bối, nhân lúc chiến sự phiền hà đã ra tay đoạt kiếm...
- Tiểu tử! Ngươi thật to gan. Dám đùa cợt với lão phu ư! Ngươi có biết ta là ai không?
Cao Phong nhìn lão cười tươi:
- Ta biết lão để làm gì? Thiên hạ vốn có nhiều điều để tìm hiểu. Nhưng bảo ta đi tìm hiểu một lão già như lão thì thật không hứng thú chút nào.
Lão già đầu bạc cười vang. Tiếng cười làm Trương Chí biến sắc. Gã không ngờ một người tuổi tác đã cao mà nội lực lại hùng hậu như vậy. Xem ra võ học của lão còn cao hơn Yên Phi một bậc.
- Năm mươi năm về trước giang hồ gọi ta là Tiếu Diện Giai Ông, Lý Thế Xung, một trong ba người có công sáng lập ra Phi Tin môn. Nếu tính theo vai vế ngươi chỉ thuộc hàng tiểu bối mà dám cướp thanh kiếm Long Quân trong tay lão. Vì thấy ngươi trẻ người non dạ, không hiểu chuyện tiền nhân nên lão phu tạm bỏ qua. Hãy trao thanh kiếm lại cho ta và cút đi cho rảnh...
Trương Chí bắt đầu vỡ lẽ nên hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn xem Cao Phong xử trí ra sao. Gã thừa biết lão già này không đơn giản chút nào. Tiếu Diện, Thanh Y và Huỳnh Thủ là những bậc tiền bối nổi danh sau Mạc Tiếu Thiên khoảng mười năm. Những người này sau khi sáng lập ra Phi Tin môn liền ẩn danh nơi thảo dã, ít ai biết đến họ. Nhưng giang hồ vốn là những trang sử bất thành văn. Cao thủ trong võ lâm dù đã mai danh nhưng tiếng tăm của họ không bị mai một. Truyền nhân các đời thường được nghe về lai lịch của người đi trước. Từ võ học, tính cách, diện mạo đều được mô tả qua. Chính vì vậy mà những kiếm khách ít khi xuất hiện trong giang hồ vẫn có kiến thức rất vững về các cao thủ đời trước.
Cao Phong giật mình khi nghe qua danh tánh lão già. Hắn biết dù lão không báo danh thì võ công cũng chẳng kém đi chút nào. Trên đỉnh Hắc Phong, Cao Phong đã quá chiêu cùng lão nên rất rõ thực lực của Lý Thế Xung. Nói về thời gian tu luyện, trên võ lâm hiện nay khó tìm được người thứ hai như lão. Nội kình của lão lúc phát ra như dao cắt, mạnh như di sơn. Chính Yên Phi trưởng lão cũng tỏ ra kính trọng Tiếu Diện Giai Ông đôi phần...
Trong đầu Cao Phong suy tính rất nhanh. Nếu hắn bỏ chạy thì sẽ mất mặt trước Trương Chí. Còn ra tay đấu cùng lão thì... thì... mọi chuyện sẽ hỏng bét...
Tiếng nói trầm đục của Tiếu Diện Giai Ông lại vang lên:
- Thế nào? Ngươi quyết định trả kiếm hay để lão phu đại khai sát giới.
Cao Phong bật cười ha hả. Hắn đã quyết định nên trêu chọc Lý Thế Xung:
- Ở đời muôn sự của chung. Thanh kiếm trên tay lão vốn cướp từ Kim Sa bang. Bây giờ nó vào tay ta, sao gọi là của lão được. Từ khi Long Quân thần kiếm được tìm thấy, chưa có ai tự nhận mình là chủ nhân... Lão thấy ta nói có đúng không?
Lý Thế Xung nhìn vào mặt Cao Phong xem hắn định giở trò gì.
- Đúng vậy! Kiếm Long Quân vốn chưa có chủ.
Tiếng cười vang động của Cao Phong chấn động cả cánh rừng.
- Vậy ta long trọng tuyên bố cho lão hay. Từ hôm nay Long Quân thần kiếm đã thuộc về ta...
Lý Thế Xung cười ngất:
- Ngươi có bản lĩnh để giữ nó ư? Hãy coi chừng, bảo vật thường mang họa sát thân đó. Ta chỉ sợ ngươi làm chủ không được bao lâu thôi!
Yên Phi đứng bên cạnh lạnh lùng nói:
- Ngươi chết đến nơi mà còn bẻm mép. Ta tự hỏi, ngươi làm sao thoát thân một lần nữa đây? Dù lão già đó có cho ngươi thoát thì ta cũng chẳng dung cho ngươi.
Trương Chí lạnh lùng:
- Lão không có phần trong chuyện này. Hắn đâu có lấy gì nơi lão? Và ta nghĩ: mỗi người nên tự giải quyết chuyện của mình. Lão và ta cũng có nhiều điều để nói kia mà...
Yên Phi quắc ánh mắt nhìn gã rồi nói:
- Cuộc hẹn giữa ta và ngươi ngày mai mới đến. Hay ngươi muốn giải quyết luôn tại đây?
Trương Chí nhìn về phía Cao Phong. Gã nghĩ, nếu mình không nhúng tay vào chuyện này rất có khả năng hai lão sẽ liên thủ đối phó với Cao Phong. Long Quân thần kiếm vốn là vật chí bảo trong thiên hạ, ai cũng muốn sở hữu nó. Vậy nếu có cơ hội thì Yên Phi nhất định sẽ ra tay.
Tiếu Diện Giai Ông cười lớn. Lão nhìn Cao Phong một lúc rồi nói:
- Nếu ta quyết hơn thua với ngươi thì giang hồ sẽ cho rằng ỷ lớn hiếp yếu. Bây giờ ngươi hối hận cũng không muộn kia mà.
Cao Phong lắc đầu cương quyết:
- Ta nhất định bảo vệ thanh kiếm! Không thể để bảo kiếm lọt vào tay những kẻ có quá nhiều dã tâm. Nếu thanh kiếm rơi vào tay Phi Tin môn giang hồ làm sao tránh được sát kiếp.
Lý Thế Xung vẫn giữ nét mặt tươi cười:
- Vậy ta nhường ngươi ba chiêu. Sau đó ngươi đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ. Nếu như ngươi có thể thắng được thì từ nay giang hồ không còn nghe đến Tiếu Diện Giai Ông nữa.
Cao Phong cầm ngang thanh kiếm Long Quân trong tay, lòng thầm tính. Có thanh bảo kiếm thì cơ may của hắn sẽ lớn hơn. Vã lại lão già Lý Thế Xung quá kiêu ngạo, không coi hắn ra gì. Trong ba chiêu nếu làm lão kinh hoảng thì có thể tìm được chiến thắng. Nhưng… đánh nhau với lão ở nơi này thật không tiện. Còn dụ lão đến nơi khác liệu có được không? Thôi đành phải tùy cơ ứng biến vậy…
Và Cao Phong xuất chiêu…
Chiêu thức hắn vừa phát ra, Tiếu Diện Giai Ông không còn cười nữa. Sắc mặt lão trầm tư đến kinh ngạc. Hình như trong thâm tâm có điều gì đau khổ mà không thốt lên được.
- Tiểu tử ngươi… ngươi…
Lý Thế Xung lùi người rất nhanh. Thân pháp lão làm Yên Phi và Trương Chí cùng bật miệng tán thưởng.
Mặc dù Tiếu Diện Giai Ông phản ứng cực nhanh nhưng kiếm chiêu của Cao Phong vẫn bám theo như hình với bóng.
Bên ngoài Trương Chí không còn giữ được nét mặt lạnh nhạt. Gã bật miệng hô lên:
- Hảo kiếm pháp! Không ngờ trên thiên hạ lại có kẻ đánh được chiêu này.
Yên Phi lại nghĩ khác. Lão không tưởng tượng được tên tiểu tử như ăn mày lại là cao thủ về võ học. Kiếm pháp hắn không hoa mỹ nhưng biến hóa thật kỳ ảo. Bàn tay của đại trưởng lão Thiên Sơn phút chốc ướt đẫm mồ hôi. Châu thổ thật lắm người tài! Ngay như lão khi đôi công với Trương Chí cũng chưa biết thắng bại ra sao. Bây giờ lại thêm một tên tiểu tử có võ học thật khó lường xuất hiện…
Tiếu Diện Giai Ông không dám để tay mình chạm vào Long Quân thần kiếm. Lão biết muốn thắng chỉ còn cách tận dụng sở học để phá giải kiếm chiêu đối thủ. Vì vậy Lý Thế Xung đảo người liên tục để tránh chiêu thức của Cao Phong. Tuyệt học cả đời lão không thể đem ra sử dụng, vì trong lúc bốc đồng đã bật miệng nhường đối thủ ba chiêu…
Cao Phong đánh xong chiêu thứ nhất trong lòng cũng hoảng hốt. Thân pháp Tiếu Diện Giai Ông rất siêu phàm. Mặc dù hắn công kích rất nhanh với ý đồ gây bất ngờ nhưng Lý Thế Xung vẫn tránh thoát chiêu kiếm vừa rồi.
Thanh Long Quân thần kiếm chợt biến đổi. Nó như thần long lúc ẩn lúc hiện, công hãm vào chín đại huyệt của Tiếu Diện Giai Ông. Cao Phong xuất chiêu này cực kỳ hung hãn. Hắn biết nếu không tận dụng thời cơ thì khó lòng thắng được Lý Thế Xung. Lão già này tu luyện công phu đã nhiều năm. Nếu lấy hỏa hầu ra so thì hắn còn kém xa...
Tiếu Diện Giai Ông không hổ danh là một trong ba cao thủ vang danh trong Phi Tin môn. Chỉ thấy lão ta đảo người mấy cái đã thoát khỏi mũi kiếm của gã tửu đồ. Nhưng lão không hoàn toàn hóa giải hết chiêu kiếm, một nhát kiếm đã lướt qua cắt đứt ống tay áo của lão.
Sự việc xảy ra trước mắt Trương Chí và Yên Phi, khiến cả hai cùng kinh hãi. Hai người không ngờ kiếm pháp Cao Phong lại quá cao minh. Hắn không những ép Lý Thế Xung vào thế hạ phong mà còn khiến lão đối phó thập phần khó khăn. Chỉ cần lão bất cẩn hay phản ứng chậm đi một chút là chuốt lấy thất bại ngay lập tức...
Cao Phong thấy đối thủ tránh được chiêu kiếm thứ hai của mình thì càng kinh sợ. Trong thâm tâm hắn vẫn nghĩ, lão già dù có lợi hại cũng không thể tay không đối phó cùng lợi kiếm. Thế nhưng đối thủ tránh hai chiêu kiếm của hắn rất dễ dàng. Ngoài mảnh vải nơi tay áo, Cao Phong vẫn chưa chạm vào được, dù là một sợi tóc của Tiếu Diện Giai Ông.
Ánh dương quang đầu tiên vừa ló dạng thì mũi kiếm Long Quân một lần nữa lại phóng ra. Lần này chiếu thức Cao Phong phóng ra rất chậm. Nó không vội vã như lúc trước mà cứ từ từ đẩy về phía Lý Thế Xung. Thế kiếm đi chậm chạp như không có khí lực, nhưng bên trong chứa đựng nhiều bất trắc khó lường.
Sắc mặt Lý Thế Xung và những người bàng quan trầm hẳn xuống. Mọi người đều biết chiêu kiếm này dùng sự tĩnh tại để khống chế biến hóa của đối thủ. Bởi nó quá giản đơn thì cần chi biến hóa để đối phó. Nhưng... nếu bất động chờ đợi thì mũi kiếm nhất định sẽ đến đích. Còn sử chưởng để ngăn chặn, kiếm chiêu nhất định biến hóa đến tận cùng.
Mục đích Cao Phong trong chiêu này là lấy tĩnh chế động. Hắn không vội vã mà chỉ ra chiêu để quan sát phản ứng đối thủ...
Tiếu Diện Giai Ông không tránh cũng không lùi bước. Sắc mặt lão vẫn lạnh lùng không lộ chút sợ hãi. Trong tình huống này mà chọn cách đứng chờ là tự sát. Người dám đứng bất động thì đởm lược nhất định phải hơn người.
Yên Phi quan sát trận đánh mà mồ hôi cứ rịnh ra trên trán. Nếu là lão nhất định không thể chọn cách này. Đứng bất động chờ kiếm đối thủ nguy hiểm hơn lui người ra sau. Bởi mũi kiếm đến càng gần, càng khó có không gian để xoay chuyển tình thế.
Ánh mắt của Trương Chí rất kỳ lạ. Nó vừa như lộ ra kỳ dị, vừa tỏ ra thán phục. Nhìn gã không ai hiểu nội tâm chứa đựng điều gì. Gã như một nghệ nhân đứng quan sát một tuyệt tác của võ học, mặc cho thế sự thăng trầm, tâm tư bất định.
Tiếu Diện Giai Ông ngưng thần chờ mũi kiếm Cao Phong cách yết hầu khoảng một tấc mới đột ngột lộn người phi lên cao. Thân pháp lão cực kỳ đẹp mắt, trông tựa như cánh hạc lưng trời.
Nhưng mũi kiếm Cao Phong cũng không dừng lại. Nó đột nhiên biến đổi rồi phi theo thân hình đối thủ...
Đã quá ba chiêu, Tiếu Diện Giai Ông vung tay ra. Từ tay lão xuất hiện một binh khí rất kỳ dị. Trông nó như một con mãnh xà với thân hình cong queo, khô cứng.
Vừa có binh khí, Lý Thế Xung quát lên một tiếng lớn rồi xuất chiêu bảo vệ dưới chân. Lão ra chiêu này cực kỳ nhẹ nhàng nhưng rất tinh tế. Tất cả biến hóa đều nhằm vào cổ tay của Cao Phong mà uy hiếp. Lão biết Long Quân thần kiếm rất lợi hại nên cố tình lẫn tránh, không để binh khí chạm vào.
Cao Phong vừa hồi kiếm thì Lý Thế Xung đã tấn công. Kiếm chiêu của lão mờ mịt một góc trời, không phân biệt được phương vị hướng vào đâu. Lúc này mọi người mới thấy rõ chân tài thực học của lão già. Tiếu Diện Giai Ông dù ẩn cư đã lâu nhưng tài nghệ vẫn tinh tuyệt. Chiêu số của lão làm bất cứ cao thủ nào cũng lúng túng, không biết hóa giải ra sau. Chiêu thức vừa xuất ra, trước sau phải trái Cao Phong đều có kình lực uy hiếp. Cho dù hắn có xoay chuyển ra sao vẫn không thể thoát khỏi làn kiếm ảnh.
Trương Chí đứng cạnh bên, ngây người nhìn kiếm pháp của Tiếu Diên Giai Ông. Gã như không tin được trên đời lại có thứ kiếm pháp diệu kỳ như thế...
Cao Phong lại khác. Hắn biết Tiếu Diện Giai Ông là cao thủ bậc nhất trên giang hồ thì võ học nhất định rất độc đáo. Chiết chiêu với lão thiên hạ không có mấy người. Vậy tại sao hắn nhất định phải trực diện đối kiếm cùng lão...
Cao Phong lui người rất nhanh. Hắn biết cố sức đánh vào làn kiếm quang là nguy hiểm vô cùng. Mặc dù Cao Phong đã lùi lại, nhưng dư kình vẫn đẩy hắn lui thêm mất bước nữa mới yên vị. Lúc này nơi Cao Phong đứng rất gần với Yên Phi. Hắn còn chưa kịp thở thì mũi kiếm lại phóng đến...
Đột nhiên một sự cố xảy ra làm ai cũng sững sờ. Lúc Cao Phong đang dụng hết tâm trí để đối phó với chiêu kiếm của Tiếu Diện Giai Ông thì Yên Phi đột ngột xuất thủ. Lão không nhằm vào ai cả mà chỉ chú trọng thanh kiếm trong tay Cao Phong. Ý đồ của lão là nhân lúc mãnh hổ tương tranh ra tay đắc thủ. Vì vậy chiêu số của nó rất nhanh và hiểm độc, không cho đối phương bất cứ cơ may phản kháng nào.
Không ai có thể ngờ tình huống này. Đại trưởng lão của Thiên Sơn là một cao thủ thành danh tại trung nguyên sao lại có hành động vô sỉ đến vậy! Và chỉ trong loáng mắt thanh Long Quân thần kiếm đã nằm trong tay Yên Phi.
Vừa đoạt được kiếm, Yên trưởng lão đã cười vang dội. Lão biết có thanh kiếm thì không phải sợ ai cả. Tiếu Diện Giai Ông, Trương Chí, Cao Phong đều mặc kệ. Cho dù bọn họ liên thủ lão cũng có thể cao chạy xa bay...
Cao Phong bị đoạt kiếm trong sự bất ngờ, nhưng chiêu số kẻ địch vẫn phóng đến như tia chớp. Hắn không còn chút cơ may nào để hóa giải chiêu kiếm. Trong tay không một tấc sắt thì làm sao đối phó với đối thủ vượt trội hơn mình...
Xà kiếm còn cách huyệt Đản trung của Cao Phong gang tấc đột nhiên dừng lại, rồi biến chuyển phương vị. Kiếm chiêu quay sang đối phó với một tình huống khác cũng bất ngờ như lúc Yên Phi ra tay.
Trương Chí đã xuất thủ. Gã vốn nhìn chăm chú vào trận đấu như bị hút hồn nên không nhận ra mưu mô của Yên Phi. Nhưng lúc kiếm của Lý Thế Xung phóng vào Cao Phong với chiêu thức đoạt mạng thì hắn thấy ngay sự hung hiểm. Gã xuất thủ cực kỳ nhanh. Nhuyễn kiếm trong tay như chớp lòe phóng ngay vào mạng sườn Lý Thế Xung. Đây là chiêu thức với dụng ý vây Ngụy cứu Triệu, nhằm buộc đối phương phải hồi chiêu tự cứu. Quả nhiên Lý Thế Xung phải xoay chuyển kiếm thế để đối phó với Trương Chí. Và... Cao Phong đã thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc...
Tiếu Diện Giai Ông vừa lùi lại liền quát lớn:
- Ngươi đường đường là trưởng lão một phái mà thủ đoạn không sao chấp nhận được. Nhân lúc người nguy cấp mà đánh trộm thì không phải bản sắc kẻ anh hùng.
Yên Phi cười lớn:
- Anh hùng ư! Vậy tên tiểu tử này nhân lúc ta và lão đang ẩu đả mà cướp kiếm thì phải nói sao?
Sắc mặt Lý Thế Xung đỏ bừng. Nhìn thần sắc lão vô cùng tức giận.
- Tên tiểu tử ấy cướp vật chứ không thể nói là cướp kiếm. Bởi lúc ấy ta và ngươi ai cũng có thể ngăn cản. Nhưng đợi ta và hắn đấu đến hồi sinh tử mới ra tay thì ngươi thật quá thâm hiểm. Ngay cả bọn tà ma ngoại đạo cũng không lợi dụng tình thế này để chiếm phần tiện nghi.
Trương Chí chợt lên tiếng:
- Vô độc bất trượng phu! Nhưng lão ta quên một điều… Cho dù có Long Quân thân kiếm thì chắc gì Thiên Sơn phái rửa được mối nhục năm xưa.
Câu nói Trương Chí như một nhát búa đập mạnh vào ngực Yên Phi. Lão đã bỏ qua tất cả bản sắc của người cầm kiếm để mong có ngày đánh bại Đoạt Hồn Tam Tuyệt. Với thanh kiếm Long Quân, lão hy vọng mình có khả năng đó. Thế nhưng lời nói của Trương Chí đầy vẻ miệt khinh, coi lão chẳng ra gì thì làm sao không tức giận...
- Mối nhục đó ta chưa nói đến. Nhưng trận chiến giữa ngươi và ta thì... hà, hà... Ngươi không may rồi!
Trương Chí lạnh lùng nói:
- Lão cho rằng có Long Quân thần kiếm thì uy hiếp được ta ư? Ta nói cho lão biết: Dù có bảo kiếm, lão cũng chưa chắc đánh bại được ta. Lão không tin ư? Hãy thử qua sẽ biết ngay thôi...
Nói đến đây gã quay người đứng đối diện với Yên Phi.
Cao Phong la lên:
- Lão đang nợ ta kia mà!
Trương Chí cười lạnh:
- Ta không thích hành vi của lão. Trước sau gì ta và lão cũng đánh nhau. Hôm nay ta sẽ lấy thanh kiếm thay ngươi vậy!
Tiếu Diện Giai Ông cũng hét lớn:
- Thế còn trận đánh của ta và tên tiểu tử này thì sao? Các ngươi muốn biến lão già này thành con rối ư!
Cao Phong nhìn lão cười lớn:
- Ta và lão hãy hoãn cuộc chiến của mình, chờ dịp khác vậy. Trận chiến giữa hai người này rất đáng xem. Người trong thiên hạ đổ xô về đây chỉ mong chứng kiến trận đấu có một không hai. Chúng ta không làm đấu sĩ thì dự khán cũng không mất mát gì.
Cách nói chuyện của Cao Phong khiến Tiếu Diện Giai Ông thấy thích thú. Lão sống ẩn dật trong rừng sâu núi thẩm lâu ngày nên rất thích chuyện trò. Tên tiểu tử này tuổi còn trẻ mà náo hoạt, lại rất gan dạ, hợp với ý lão... Vậy nghe hắn cũng có sao? Đằng nào Yên Phi muốn thoát khỏi nơi đây cũng không phải dễ. Bởi trước mắt lão còn một trận chiến sinh tử đang đợi mình.
Nghĩ vậy Lý Thế Xung cười xòa:
- Ta thấy tên họ Yên hôm nay gặp phải tai kiếp rồi! Nếu điều đó xảy ra thì cũng tự hắn tạo ra, không thể trách ai được. Bách Biến Vô Ảnh Kiếm vốn không phải là hư danh.
Yên Phi cười vang dội. Tiếng cười của lão chấn động khiến các loài cầm điểu vụt bay tan tác.
- Tai kiếp giang hồ vốn là điều không tránh khỏi. Từ lúc dấn bước giang hồ ta đã coi thường sinh tử. Đao kiếm vốn vô tình. Đã chọn nghiệp cầm kiếm thì ngại chi chuyện máu đổ đầu rơi.
Lúc này Trương Chí đã đối diện cùng Yên Phi. Cả hai đối thủ quan sát nhau chăm chú để tìm chỗ sơ hở. Họ biết trận đấu đỉnh cao bao giờ cũng cần sự tập trung cao độ. Chỉ một sơ suất nhỏ là đủ để đối thủ tận dụng thời cơ đánh vào. Cả hai ngưng thần, tay cầm chặt đốc kiếm nhìn nhau chăm chăm.
Cao Phong đứng quan sát mà tim cứ đập thình thịch. Hắn biết trận chiến này khác hẳn lúc giao đấu với Tiếu Diện Giai Ông. Bởi nó đầy đủ động cơ và sự nung nấu lâu ngày. Cả hai đối thủ đã chờ đợi ngót một năm cho ngày này. Và họ sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để thủ thắng...
Lý Thế Xung là người tích lũy quá nhiều kinh nghiệm xương máu. Lão không có gì phải căng thẳng trong giờ phút quyết định. Điều quan tâm duy nhất là lũ hậu bối cứ thả sức đánh nhau để rồi lão là người chiếm lợi thế.
Tựa lưng vào vách đá Tiếu Diện Giai Ông thản nhiên tọa sơn quan hổ đấu...
Nhuyễn kiếm trong tay Trương Chí bất động. Sắc mặt gã lạnh lùng như người chết. Nhìn gương mặt xấu xí, người bên ngoài có cảm giác rờn rợn như đang đứng cạnh tử thi. Mà người chết thì đâu có cảm xúc? Như vậy gã nghĩ gì, muốn gì, không ai biết được…
Trên Tuyệt Anh Lâu, Yên Phi và Trương Chí đã trao đổi kiếm học mà ngấm ngầm biết được thực lực của nhau. Lúc ấy lão cho rằng muốn thắng được Trương Chí cực kỳ khó khăn. Bây giờ đối diện với gã, lão lại cảm thấy hoang mang. Hoang mang bởi gương mặt lạnh nhạt không chút sinh khí và ánh mắt sắc lạnh từ đối thủ. Mặc dù là cao thủ khét tiếng tại trung nguyên, nhưng Yên Phi cũng e dè khi đối mặt với tên tiểu tử tuổi còn non choẹt. Có thanh kiếm Long Quân trong tay là một lợi thế. Nhưng nó không là gì nếu lão không chuyển ưu thế thành thắng lợi. Và như vậy áp lực đang đè nặng lên tinh thần lão, trong khi đối thủ lại an nhiên tiếp nhận diễn biến cuộc đấu...
Hôm nay không đấu thì ngày mai cũng đến hẹn... Nghĩ vậy Yên Phi phóng kiếm về phía Trương Chí...
Trong ánh sáng ban mai, mũi kiếm như điểm tinh quang lòe sáng hướng vào cổ họng Trương Chí. Đây chính là tuyệt tác võ học độc môn của Thiên Sơn phái: Phi Tuyết Lâm Vân Đoạn Hồn kiếm. Bình nhật Yên Phi không sử dụng loại kiếm pháp này. Bởi nó quá lợi hại, quá tàn nhẫn. Từ khi luyện Phi Tuyết Lâm Vân Đoạn Hồn kiếm, Yên Phi chỉ trông đợi cuộc hạnh ngộ với Tam Tuyệt Túy Tiên Bạch Đầu Ông. Nhưng lúc gặp truyền nhân của Mạc Tiếu Thiên, lão biết thời khắc sử nó đã đến. Ngoài Tam Kiếm Độc Tôn thì không ai có thể là đối thủ của loại kiếm pháp này...
Nhuyễn kiếm trong tay Trương Chí vung ra như mưa hoa. Gã biết rõ đối thủ của mình thật sự cao minh. Đại trưởng lão phái Thiên Sơn tiếng tăm hiển hách, võ học đã đạt đến cảnh giới thượng thừa. Muốn có một chiến thắng, gã nhất định phải tận lực bình sinh.
Bách Biến Vô Ảnh Kiếm vốn lấy tâm ý của đối thủ làm biến hóa. Địch thủ muốn làm gì, công vào đâu, đều được người sử kiếm tĩnh tâm nắm bắt. Một khi đã biết được ý đồ đối phương thì việc phá giải không mấy khó khăn. Vì vậy khi Yên Phi xuất thủ thì những nơi hiểm yếu của Trương Chí đã được bảo hộ chặt chẽ.
Những kiếm pháp bá đạo lúc xuất thủ thường muốn lấy ngay mạng đối phương. Vì vậy biến hóa của nó đều tập trung đánh vào các tử huyệt trên người đối thủ. Yên Phi vừa xuất chiêu, Trương Chí đã nắm được yếu chỉ của nó. Gã phóng mũi kiếm bao quanh mình như một bức màn bao phủ. Bất luận Yên Phi đánh vào đâu đều bị mũi kiếm khống chế. Nếu lão không thu kiếm, nhất định sẽ bị mũi kiếm Trương Chí đả thương kinh mạch nơi cổ tay.
Nhưng lúc Yên Phi hồi kiếm thì kiếm chiêu của Trương Chí lại bám theo như hình với bóng. Từ vai đến khuỷu tay lão đều bị kiếm ảnh bao phủ. Nhìn cách đánh của Trương Chí giống như đã biết trước ý định đối thủ. Gã ngăn chặn từ gốc, không cho Yên Phi có thời cơ phản kích hay biến chiêu.
Yên Phi trưởng lão vừa xuất thủ đã rơi vào thế hạ phong. Nhưng lão vốn có nhiều kinh nghiệm nên đấu pháp liền biến đổi. Lão không tiếp chiêu mà chỉ nghiêng người để tránh né. Kiếm trong tay cứ hướng vào đùi đối thủ mà điểm. Trông lão như muốn liều mạng với lối đánh lưỡng bại câu thương. Nhưng quan sát tinh tế mới thấy hết sự ảo diệu của nó. Nếu Trương Chí không hồi bộ thì các huyệt Cơ môn, Khúc tuyền đều trúng kiếm. Mà nếu gã hồi bộ, chiêu số của bản thân lại tự hóa giải mà đối thủ không cần phải tác động vào.
Cao Phong vừa trông thấy liền xuýt xoa:
- Hảo kiếm pháp! Hảo kiếm pháp! Lời Cao Phong chưa dứt, bên ngoài Trương Chí và Yên Phi trưởng lão đã trao đổi với nhau mười mấy chiêu. Kiếm quang lấp loáng như mắc cửi. Không thấy bóng dáng hai đối thủ ra sao.
Yên Phi đánh mấy mười chiêu liên hoàn mà không sao ép Trương Chí lùi được nửa bước. Trong lòng lão cực kỳ kinh hãi. Mấy mươi năm chưa từng xuất thủ Phi Tuyết Lâm Vân Đoạn Hồn kiếm. Thế mà ngày nay vừa thi triển đã gặp phải kình địch. Thật ra lão biết võ công Trương Chí rất cao cường. Chính vì thế cuộc hẹn tiết Nguyên Tiêu là nhằm kéo dài thời gian để lão nghiên cứu đối thủ, tìm ra đấu sách cho cuộc quyết đấu sau này. Bây giờ đứng trước truyền nhân của Mạc Tiếu Thiên, lão chưa chiếm lấy một chút lợi thế nào sau mấy chục chiêu tương đấu.
Trương Chí rất khôn ngoan. Gã chưa bao giờ để binh khí của mình chạm vào Long Quân thần kiếm. Mặc dù hai bên đã đánh với nhau cả trăm chiêu mà hai thanh kiếm vẫn chưa chạm vào nhau. Yên Phi và Trương Chí đều công thủ những nơi hiểm yếu. Kiếm điểm không trúng liền hồi thủ bảo vệ bản thân. Không bên nào chịu phung phí kiếm chiêu khi chưa nắm chắc thời cơ thủ thắng.
Tiếu Diện Giai Ông tự cho mình có vai vế cao hơn Yên Phi một bậc. Thế nhưng cuộc chiến bên ngoài thu hút sự chú ý của lão ngày một lớn. Càng xem lão càng kinh hãi khi thấy thiên hạ có sự đổi thay quá lớn. Trương Chí tuổi còn trẻ mà đã lãnh hội hết tinh túy kiếm pháp của Mạc Tiếu Thiên. Gã xuất thủ rất kín đáo, không để một khoảng trống nào cho đối thủ tận dụng. Nhìn Trương Chí, Lý Thế Xung chợt có cảm giác mình đã già. Lão tự biết những kẻ hậu bối này sẽ không chịu nhường bước trước bất cứ đối thủ nào, ngay cả khi đối diện với lão...
Lúc này Yến Phi đã thay đổi đấu pháp. Kiếm trong tay lão cứ nhằm vào binh khí của Trương Chí. Ý đồ của lão là ép gã phải đọ kiếm. Long Quân thần kiếm cực kỳ sắc bén. Chỉ cần hai kiếm chạm nhau chắc chắn binh khí trong tay Trương Chí sẽ bị chém gãy. Nhưng Trương Chí rất tinh ý. Gã luôn luôn biến chiêu để lảng tránh lưỡi kiếm Long Quân.
Đột nhiên Yên Phi một kiếm phân ba đánh vào phương vị thượng bàn của Trương Chí. Nếu gã tránh được kiếm thứ nhất thì nhát kiếm thứ hai sẽ đến liền sau đó. Lúc này chỉ có mỗi một cách là đưa kiếm lên ngăn. Ngoài cách này Trương Chí không sao tránh được chiêu thức độc hại của Yên Phi. Và... Trương Chí đưa kiếm lên thật...
Chỉ nghe một tiếng xoẹt nhẹ vang lên. Nhuyễn kiếm đã bị Long Quân thần kiếm chém đi một nửa.
Yên Phi cười lên đanh ác:
- Bách Biến Vô Ảnh Kiếm chỉ có thế thôi ư...
Lời lão chưa dứt thì một việc xảy ra làm ai cũng bàng hoàng. Nhuyễn kiếm trong tay Trương Chí như được mọc ra. Mũi kiếm tưởng như đã bị chém đứt, bây giờ lại bung ra đâm thẳng vào huyệt Kiên trinh nơi vai Yên trưởng lão...
Mọi người đều kinh ngạc. Ngay cả Yên Phi cũng bất ngờ. Làm sao lão có thể tin chuyện kỳ lạ như thế... Trong cơn kinh hãi, lão xuất cước đá vào ngực của gã họ Trương...
Một âm thanh khô khốc nổi lên và tiếp theo là hai bóng người cùng lùi ra sau. Thanh kiếm Long Quân rơi xuống đất. Máu nhuộm đỏ nơi vai của Yên Phi và khóe miệng Trương Chí...
Cả hai đều trúng độc thủ trong sự ngỡ ngàng của Cao Phong và Lý Thế Xung.
Bây giờ thì Cao Phong đã hiểu... Kiếm trong tay Trương Chí chỉ là một ngọn roi da. Có điều gã đã vận động nội lực vào để biến ngọn roi thành cương kiếm. Nhuyễn kiếm của Trương Chí có thể thu phát là vậy. Một bảo kiếm sắc bén thế nào cũng không thể chém đứt một vật mềm không đối kháng. Chính điều này khiến nhuyễn kiếm gã họ Trương không sợ Long Quân thần kiếm...
Yên Phi nhướng đôi mắt mệt mỏi lên nhìn Trương Chí. Trong lòng lão chợt dâng lên một nỗi niềm cay đắng. Võ lâm châu thổ đã cho lão một bài học sâu sắc về kiếm học. Lý ra, lão không thua sút đối thủ, chỉ tại quá dựa vào lợi kiếm. Chính điều này khiến lão sập vào chiếc bẫy của chính mình...
- Không ngờ thanh kiếm là một trò trá ngụy. Thế trận hôm nay cũng chưa nói lên mạnh yếu. Sau này gặp lại, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi...
Trương Chí cười lạt, mặc cho những tia máu ứa ra từ miệng:
- Nếu lão không dựa vào tài nghệ đích thực thì lần sau vẫn là bại tướng mà thôi. Lão đi đi. Ta nhất định sẽ bồi tiếp lão chu đáo nếu có cơ hội...
Yên Phi quay người bước đi. Lão không dám nhặt lấy thanh kiếm Long Quân, vì bây giờ sự tranh chấp đã vượt khỏi khả năng mình.
Cao Phong nhìn theo lão cho đến khi khuất dạng mới than khẽ:
- Lão ta là một cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng tâm tư bất chính mới có kết cục này. Nếu như lão vứt hết dục vọng thì trong giang hồ khó tìm được đối thủ xứng tầm...
Tiếu Diện Giai Ông cười lên ha hả:
- Hắn đã bỏ đi, chỉ còn lại ta và ngươi phải giải quyết sao đây? Ta nghĩ ngươi nên rút lui là tốt nhất, tránh sự xung đột không cần thiết.
Cao Phong nhìn Trướng Chí một lúc rồi nói:
- Ta rất muốn chiều ý lão, chỉ sợ hắn không đồng ý mà thôi. Dù sao hắn cũng vì ta mà đấu một trận chí mạng. Nếu ta bỏ cuộc quá dễ dàng, chẳng phải uổng phí tấm chân tình mà hắn dành cho đó ư?
Trương Chí gượng cười nói:
- Ngươi nhất định phải giữ lấy thanh kiếm. Giang hồ châu thổ sẽ không để thanh kiếm ấy rơi vào tay bọn tà ma ngoại đạo...