Chương 687 Mộng Yểm Nữ Vương 4
Trương Bưu sau khi nộp linh thạch xong liền trở về cửa hàng của mình ngủ say.
Mộng Ma Nữ Vương chỉ cần linh thạch và linh tài cao cấp, những thứ khác đều thuộc về Trương Bưu.
Sau một lát.
Một Ngưu Đầu Nhân lén lút xuất hiện, hắn cũng mang theo bảo vật của mình, đó là một đóa Quỷ Diện Hoa mọc trên thi thể, cũng là linh tài cực kỳ hiếm thấy, ngoài ra Ngưu Đầu Nhân còn lấy ra một khối nguyên thạch.
Tất cả nam nhân là chủ quán trong chợ ốc đảo đều đã bị Hà Thục Hoa gieo xuống ám hiệu tâm linh…
Sở dĩ chỉ có Trương Bưu và Ngưu Đầu Nhân đến hiến bảo là vì chỉ có hai người bọn họ mới có được bảo vật đủ khiến Hà Thục Hoa động lòng, những thứ rác rưởi khác Hà Thục Hoa căn bản không thèm để vào mắt.
Ngoài bảo vật ra.
Hà Thục Hoa càng hứng thú với con người hơn.
Bất cứ kẻ nào từng xuất hiện ở ốc đảo, Hà Thục Hoa đều sẽ nghĩ hết biện pháp để ra tay.
Trong chợ của ốc đảo sa mạc, ngoại trừ nữ nhân và những thứ rác rưởi chưa thành tiên, Hà Thục Hoa đều sẽ ra tay gieo xuống ám hiệu tâm linh trong lòng bọn chúng.
Hà Thục Hoa có thể thông qua ánh mắt của đám người Trương Bưu để giám sát toàn bộ ốc đảo.
Mọi thứ trong ốc đảo đều không thể nào thoát khỏi cảm giác của Hà Thục Hoa.
Ả ta chính là nữ vương khống chế tất cả trong ốc đảo này.
Hà Thục Hoa rất rõ ràng, Lý Tiểu Thúy đang ở bên ngoài.
Đương nhiên Hà Thục Hoa không quên Lý Tiểu Thúy.
Chỉ là không cần thiết phải nhận nhau.
Bản thân đã trở thành cái dạng này rồi, cần gì phải ra ngoài lộ diện nữa.
Huống chi Phệ Hồn Ma Vương đang tìm kiếm nàng khắp nơi.
Chỉ cần Phệ Hồn Ma Vương còn chưa chết, Hà Thục Hoa tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt mọi người.
Chậm rãi tích lũy lực lượng…
Mãi cho đến khi thời cơ chín muồi mới bùng nổ.
Bây giờ, với lực lượng Mộng Ma Âm Ma của Hà Thục Hoa, cho dù là Cổ Tiên cấp Tử Kim cũng có thể bị nàng gieo xuống ám hiệu tâm linh.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là hắn phải là nam nhân.
Trong số đó, thậm chí bao gồm cả Phí Tường - kẻ đã nghiên cứu ra cách dùng độc khí đặc biệt, và cả Lan Anh Kiệt - kẻ đã sửa chữa Thú Hóa Cổ thành Thú Hóa Nhân.
Ngạc Nhân cầm bảo vật Trương Bưu và Ngưu Đầu Nhân cung phụng, trong đêm tối chui vào một hang động cực kỳ chật hẹp.
Ở trong hang động chật hẹp rẽ trái rẽ phải, hắn ta lại đi tới cung điện dưới mặt đất, gặp được Mộng Ma Nữ Vương nằm lười biếng trên vương tọa màu đen.
Hà Thục Hoa trước tiên nhận lấy nguyên thạch, hấp thu lực lượng trong đó.
Hà Thục Hoa bật cười.
Lực lượng trong loại nguyên thạch này căn bản không thể so với linh thạch, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, sở dĩ Trương Bưu và Ngưu Đầu Nhân cảm thấy lực lượng này đặc thù là bởi vì cỗ lực lượng này có liên quan đến Cổ.
Giữa thiên địa tuyệt đối không thể tự nhiên sinh ra loại vật này.
Chắc chắn Lý Tiểu Thúy có kỳ ngộ khác.
“Thưởng cho ngươi.” Hà Thục Hoa ném nguyên thạch trong tay cho Ngạc Nhân.
Ngạc Nhân vội vàng cúi đầu khom lưng, mừng rỡ vô cùng.
Ngạc Nhân rời đi…
Trên bàn đá bên cạnh Hà Thục Hoa lại nhiều thêm hai khối linh thạch và một gốc Quỷ Diện Hoa.
Khi Ngạc Nhân rời đi, Hà Thục Hoa xác định xung quanh không còn ai khác, bèn đứng dậy để lộ tấm kính thủy tinh ở phía sau.
Ngón tay ả ta nhẹ nhàng điểm vào kính thủy tinh, mặt kính lập tức nHộn nhạo ra từng đợt sóng gợn.
Tiếp đó Hà Thục Hoa ném Quỷ Diện Hoa, hai khối linh thạch cùng với một cái mai rùa vào trong kính thủy tinh.
Kính thủy tinh lại khôi phục yên tĩnh…
Trong không gian quỷ dị của kính thủy tinh.
Vô số linh tài bị khí màu đen bao bọc, tản ra từng điểm linh quang.
Những linh tài bảo vật này giống như những ngôi sao sáng chói, xoay tròn trong một dải ngân hà.
Trong mai rùa đen…
Chú thỏ Thanh Thái hoạt bát đáng yêu lập tức trở nên uể oải.
Lãnh Ngọc Trinh và Bạch Ấu Anh đang khoanh chân đả tọa cũng sợ hãi mở mắt ra.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Bạch Ấu Anh kinh ngạc hỏi.
“Ta bảo Lý Tiểu Thúy vứt mai rùa đi là hy vọng có thể tiến vào kho phòng của đám thương nhân kia cướp sạch một phen, nào ngờ lại tiến vào một cái bảo khố thế này.” Cửu Cát giải thích.
“Vì sao ngực ta lại buồn bực đến thế này?” Lãnh Ngọc Trinh bối rối nói.
“Không gian này không thể tồn tại sinh vật, mai rùa cũng không hoàn toàn tự thành không gian, sinh cơ bên trong đang không ngừng trôi đi, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.”
“Rời đi bằng cách nào?”
“Không khó… Cũng giống như rời khỏi Lưu Sa Thần Điện thôi.”
“Lưu Sa Thần Điện có thể tự mình rời đi sao?” Bạch Ấu Anh kinh hoảng hỏi.
“Đương nhiên là có thể… Trước khi đi phải kiếm chút đồ đã.” Cửu Cát vung tay, ném quyển 《Vô Dụng Kinh》 được bện bằng que trúc lên đỉnh đầu.