← Quay lại trang sách

Tập 2

Dạ chào thầy ạ!

Trung Hoàng mỉm cười đáp lại cái chào của Văn Quân.

− Em vào nhà đi!

Văn Quân bước theo. Cô ngạc nhiên vì bàn tiệc bày dưới đất và có cả Thiên Nga, Trọng Lưu lẫn Cao Thành.

Cô lúng túng:

− Thầy...

− Em ngồi xuống đây đi Quân.

Trung Hoàng đỡ xấp tài liệu trên tay Văn Quân để lên bàn:

− Cái này để tính sau đi. Ngồi xuống đó đi.

Văn Quân gật đầu chào cả 3 rồi ngồi xuống cạnh Trung Hoàng. Cô không hiểu ông thầy của mình đang làm gì, khi ông nhắn cô tới.

Trung Hoàng rót rượu ra những cái ly:

− Chắc 3 người biết tôi là thầy của Văn Quân, giờ còn hướng dẫn Quân làm đề tài tốt nghiệp?

Trọng Lưu cười:

− Đề tài gì vậy?

− "Trách nhiệm hình sự của người chưa thành niên". Quân làm khá lắm. Đề tài này cũng có nhiều người làm, nhưng Quân có cách tiếp cận mới, tạo được phong cách riêng.

Văn Quân bối rối.

− Thầy...

Thiên Nga kín đáo ném cho Trung Hoàng cái nhìn bén ngót và đầy ác cảm. Rõ ràng Trung Hoàng mượn cớ sinh nhật mình để có cuộc họp mặt này. Tự dưng cô thấy mình phải cảnh giác.

Văn Quân bịt miệng ly lại khi Trung Hoàng rót rượu vào ly của cô:

− Xin lỗi thầy, em không biết uống rượu.

− Không sao đâu, rượu nhẹ và uống 1 chút thôi.

− Dạ, thôi.

Thiên Nga cất giọng:

− Để anh Hoàng rót đi Quân. Ở đây ai cũng uống, không lẽ Quân không uống?

Văn Quân cương quyết lắc đầu:

− Dạ, thôi.

Trọng Lưu giải vây cho Quân, nửa đùa, nửa thật:

− Nè! Thầy gì kỳ thế, dạy hư học trò.

Trung Hoàng trợn mắt:

− Cái thằng này! Mày nghĩ tao như thế đó hả? Văn Quân không uống, tao không ép, nhưng phần mày bị phạt uống thay phần của Văn Quân. Cái tội dám nghĩ xấu cho bạn mày.

Lưu búng tay:

− Chuyện nhỏ!

− Mày nói đó nghe. 1 lát say bí tỉ ngã lăn ra, tao không chứa mày đâu.

Cao Thành nâng ly lên cắt ngang:

− Tuyên bố lý do của buổi tiệc hôm nay đi Hoàng.

− Chờ 1 chút!

Trung Hoàng đi lại mở tủ lạnh lấy cho Văn Quân lon Coca.

− Không uống được thì uống Coca nhé.

− Dạ, cám ơn thầy.

Trung Hoàng cụng ly vào ly Cao Thành.

− Xin mời mọi người! Hãy chúc mừng sinh nhật thứ 27 cho tôi!

Văn Quân lúng túng:

− Xin lỗi thầy, em không biết.

− Không biết sinh nhật thầy nên không chuẩn bị quà chớ gì? Không sao, hát tặng thầy 1 bài là được.

Văn Quân ấp úng:

− Em...

− Ừ, đừng nói là không biết hát, "Chiêu" đó xưa lắm rồi.

Trung Hoàng tự nhiên, nên Văn Quân đỡ bối rối. Cô nghịch ngợm:

− Vậy... cung kính không bằng tuân lệnh hả thầy?

Văn Quân lấy đôi đũa gõ nhịp trên chén, hát như tay bợm thứ thiệt.

"Ai trên đời ai mà không uống rượu, rượu từ gạo mà ra..."

Thiên Nga châm biếm:

− Rượu có nhiều loại, đâu phải từ gạo, còn từ lúa mạch, nho, táo...

Văn Quân cười nhẹ:

− Ở VN, người ta chỉ chuyên làm rượu từ gạo. Rượu khác em không tính.

Trọng Lưu bắt chước cầm đũa gõ theo:

− Hát tiếp đi Quân!

− Dạ.

− "Ai trên đời mà không uống rượu

Rượu từ gạo mà ra

1 lít 1 ngàn ba

Ta thà không uống rượu

Rượu là rượu, mà ta là ta."

Trung Hoàng chọc:

− Chà! Văn Quân đang hát ca trù đó à? Lại rành giá rượu nữa, thế mà nói không biết uống rượu.

Trọng Lưu đùa:

− Vì mày đãi rượu ngoại cho nên Văn Quân không biết uống. Quân chỉ uống toàn rượu đế không hà.

Văn Quân thản nhiên hát tiếp:

− "Ai trên đời mà không có miệng

Miệng lại có môi

Miệng làm khổ đời ta

Uống bằng miệng và hôn bằng môi..."

Câu hát nghịch ngợm, làm cho tất cả cười phá lên.

Cao Thành không cười, anh uống cạn ly rượu. Bên tai vẳng lại "Rượu là rượu mà ta là ta".

Anh từng muốn quên và mượn rượu để quên, nào có quên đâu. Cơ thể say mèm, nhưng đầu óc cứ tỉnh táo.

Thiên Nga đã trở lại cùng với anh, và bà nội đuổi anh ra khỏi nhà. Nhưng sao trái tim anh không còn ấm áp và nguyên vẹn nữa. Có 1 điều gì đó giống như gương vỡ lại lành, chữa mãi vẫn còn vết sẹo. Anh không tìm thấy cảm giác hạnh phúc, yên ổn vô tư như ngày xưa. Tại sao thế?

Anh vẫn yêu Thiên Nga tha thiết kia mà. Hay tại bản tính anh vốn không được rộng lượng? Trong lòng anh vẫn lưu lại mãi cảm giác bị phản bội và câu nói từng làm anh đau điếng của Thiên Nga: "Tình yêu mà em dành cho anh chỉ là sự ngộ nhận. Thật đấy anh Thành". Anh rộng lượng kêu gọi cô trở về và cô đã trở về với anh. Cái cảm giác tự nhiên như thưở nào biến mất, dường như chỉ có gượng gạo và đắp vá.

Trung Hoàng vỗ vai Thành:

− Gắp gì ăn đi chớ, ngồi uống rượu hoài vậy?

Trọng Lưu quay sang gợi chuyện với Văn Quân:

− Quân làm đề tài đến đâu rồi?

− Dạ, đã hơn phân nửa. Quân đang xin số liệu thực tế ở các toà án để dẫn chứng, sau đó tổng kết lại là tạm ổn.

− Tiếc là anh không quen nhiều bên toà án để giúp Quân.

− Cám ơn anh. Thầy Hoàng đã giới thiệu cho Quân.

Trọng Hoàng hích cùi chỏ vào ngực Lưu:

− Văn Quân đừng tin nó, nó không có lòng tốt đâu.

− Dạ, thầy an tâm. Em luôn nghe lời thầy dạy.

Giọng Văn Quân láu lỉnh. Trung Hoàng cố nén cười:

− Giỏi lắm!

Trọng Lưu nhún vai:

− Chẳng sao. Thua keo này ta bày keo khác.

Nhìn qua Cao Thành và Thiên Nga, Trung Hoàng kêu lên:

− Sao 2 người này ngồi im lặng vậy? Nói gì đi chứ!

Thiên Nga mỉm cười lơ lửng. Nãy giờ cô rất khó chịu, giờ Trung Hoàng mở ý, cô còn chần chờ gì mà không làm cho đối phương giật mình.

Giọng cô to và rõ:

− Nga và anh Thành định tháng tới làm đám hỏi và 2 tuần sau cưới nhau.

Chén xúp trong tay Văn Quân suýt sánh ra ngoài. Thiên Nga hả dạ quá chừng. Nhưng sao Trọng Lưu lại tỉnh bơ. Cô tức tối đặt tay lên vai Thành:

− Có đúng không anh?

Cao Thành nhìn Thiên Nga, cái nhìn bất giác làm cô rụt tay lại. Dường như anh không hài lòng và khám phá ra điều gì đó ở cô.

Trung Hoàng vỗ vai Thành:

− Chúc mừng mày! Bà nội đành chào thua mày.

Thành hờ hững cụng ly. Đính chính để làm gì, điều mà anh cần là có gì đó để uống cạn ly rượu.

Trọng Lưu châm chọc:

− Văn Quân à! Nếu em bằng lòng thì mình cũng có tin báo cho mọi người đi.

Văn Quân cười gượng:

− Anh lại giỡn nữa!

Ai biết anh ta thật hay giỡn? Thiên Nga nóng ran vì giận, chẳng lẽ cô tính sai nước cờ?

Không sao. Thiên Nga nheo mắt nhìn Thành. Cô đã không hạnh phúc thì cũng không ai được hạnh phúc. Trung Hoàng gắp 1 cái cánh gà chiên bơ đưa lên cao:

− Quà của mọi người, tôi đã nhận, nhưng chưa ai chúc tôi hết.

Cao Thành gạt ngang:

− Nói câu chúc mừng sinh nhật được rồi, màu mè quá!

− Tự ái nghe mậy! Sinh nhật của tao, tao phải được quyền ưu tiên chớ. Tao muốn mày chúc tao trước.

− Ừ, sinh nhật thật vui vẻ.

− Mày đúng là cứng đầu, khô khan, thiếu văn vẻ. Nào Lưu, đến lượt mày!

Trọng Lưu đưa ly lên:

− Chúc công thành danh toại, bảo vệ luận án tiến sĩ trước năm 30 tuổi. Nào, dzô!

− Dzô!

Uống cạn ly, Trung Hoàng rót ly khác:

− Nào! Đến em Thiên Nga.

Thiên Nga nghiêng đầu suy nghĩ:

− Em chúc anh sớm tìm được người như ý.

− Cám ơn.

Trung Hoàng cười khanh khách:

− Đến phiên cô học trò của anh. Em chúc anh gì đây Quân? Cấm chúc trùng ý.

Văn Quân tỉnh bơ:

− Em chúc thầy phước như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.

− Nè nè! Em chúc gì như chúc thọ thế?

Văn Quân ngây thơ:

− Thì đúng như vậy mà thầy.

Trọng Lưu phá ra cười sặc sụa:

− Ý cô bé chê mày già đó ngốc.

Trung Hoàng hầm hừ:

− Hay nhỉ! Chúc lại nghe coi

− Thầy xử ép em.

− Đã nói hôm nay tôi có quyền ưu tiên mà. Chúc mau đi, không thôi sẽ bị phạt.

Văn Quân cong môi:

− Em chúc thầy qua tuổi mới sẽ tìm được bạn gái.

− Trùng ý với Thiên Nga, phạt!

Trọng Lưu hưởng ứng:

− Phạt đi!

Hoảng quá, Văn Quân cười cầu tài:

− Dạ, qua tuổi mới thầy có cô, có tuổi mới, thầy có baby.

Trung Hoàng gật gù:

− Miễn cưỡng chấp nhận. Tha cho em đó.

Cao Thành kê nhẹ:

− Lên bao nhiêu đó đủ rồi Hoàng, xuống đi!

− Làm tao quê mậy.

Văn Quân lén nhìn đồng hồ, đến giờ cơm hẹn với cô Thảo. Nén tiếng thở dài, Văn Quân cáo từ.

− Thưa thầy, em xin phép về.

− Sao thế, tiệc chưa tàn mà?

Trọng Lưu lên tiếng giữ Văn Quân:

− Ngồi 1 lát đi Quân. Tiệc tàn, anh đưa em về.

− Cám ơn anh. Em có hẹn với mẹ em ở nhà.

− Vậy là em không ở lại được phải không?

Văn Quân đứng lên:

− Xin lỗi, em xin phép về trước.

Trung Hoàng đứng lên theo:

− Thầy đưa em ra cửa.

− Dạ thôi.

Quân đẩy xe đạp đi, cô đi 1 cách vô thức với nỗi buồn trĩu nặng. Thành sắp cưới Thiên Nga. Cô đã thua 1 cách thê thảm... Mà nào cô có tuyên chiến đâu, thế mà lại thua.

Văn Quân về nhà hơi muộn. Cô vừa chạy xe vào trước cửa nhà, Trung Hoàng đã đi ra.

− Em đi đâu về tối vậy?

Văn Quân ngạc nhiên:

− Thầy...

Trung Hoàng ngắt lời:

− Vào nhà cất xe đi, rồi ra đây tôi chở đi.

− Đi đâu vậy thầy?

− Bệnh viện. Cao thành, Trọng Lưu và Thiên Nga.

Văn Quân kinh ngạc. Mới buổi trưa ăn sinh nhật chung đây mà.

− Để em cho cô Thảo hay.

Trung Hoàng khựng lại:

− Cô Thảo ở đâu?

− Dạ, ngồi ngoài quán cà phê với mẹ em.

− Thôi đi Quân! Cô Thảo mà biết, mọi chuyện sẽ rối tung lên hết.

− Sao lại rối tung hả thầy?

− Lên xe đi!

− Thầy không nói, em không đi đâu.

Trung Hoàng nhăn nhó:

− Khổ quá, tại Thiên Nga tất cả.

Văn Quân thấy chán nản. Cô đã chịu đựng, bất lực rồi dồn nén lâu ngày làm cô muốn nổ tung. Ngày hôm nay, cô cứ như cái đèn cù lăn qua lăn lại giữa cô cháu họ. Bấy nhiêu đã đủ, cô không thể chịu đựng hơn nữa. Cô mệt mỏi:

− Xin lỗi, em không đi được.

Trung Hoàng nắm tay Quân lôi đi.

− Tôi biết em đang nghĩ gì. Hãy xem như lòng tốt của em đối với bạn bè đi. Đi!

Văn Quân cúi đầu leo lên xe.

Trung Hoàng bắt đầu kể lúc xe lăn bánh...

Trọng Lưu uống khá nhiều rượu, anh nắm tay Thiên Nga bóp mạnh:

− Tại sao cô lại làm như thế?

Thiên Nga khó chịu, cô rụt tay lại. Trọng Lưu cười nhạt:

− Cô muốn khoe khoang hạnh phúc hả? Cô có hạnh phúc thật không?

Cao Thành bực mình:

− Đủ rồi đó Lưu!

− Đủ là sao? Bao nhiêu là đủ?

Trung Hoàng can cả 2.

− Mày say rồi Lưu.

− Ừ, tao say, tao say nhưng vẫn nhận rõ ai là kẻ đáng thương trong vở hài kịch này. Tao, Cao Thành và Thiên Nga đều là những kẻ ích kỷ, chà đạp lên kẻ khác.

Trọng Lưu hất mặt gay gắt:

− Mày nói đi Thành! Có phải khi xin hủy hôn ước, mày có cân nhắc đến lợi ích của Văn Quân? Hay chỉ là cái cớ mày vịn vào ngụy biện cho lương tâm mày yên ổn? Nói đi!

Cao Thành không buồn nhìn Trọng Lưu lấy 1 cái.

− Tao nói gì, nghĩ gì, không liên quan đến mày.

− À! Như thế hả?

Lưu cười nhạt quay sang Thiên Nga:

− Còn cô?

Thiên Nga lảng ra:

− Anh đã say rồi, hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện.

− Không được. Giá mà bụng cô được thuần khiết như lời nói của cô nói. Đàng này không phải thế.

Thiên Nga khó chịu:

− Anh đừng mượn rượu để cạnh khoé người khác.

Lưu cười vang:

− Lại như thế nữa. Cô quay về với Cao Thành để chọc tức tôi. Nếu như tôi mắc lỡm, ngỏ ý kéo cô về thì hợp ý cô quá rồi. Bằng không cô cũng quơ đại thằng Thành. Nó đáng mặt cho cô trao thân gởi phận đó, còn có tiền hơn cả tôi nữa, nếu như bà nội của nó thừa nhận cô.

Thiên Nga cắn mạnh môi châm biếm:

− Anh có dụng ý gì mà ly gián chúng tôi vậy? Nói xấu 1 cô gái anh đã từng yêu... Đáng mặt, đáng nể ghê thật.

− Em nặng nhẹ tôi dữ vậy. Coi chừng hối hận không kịp, vì tôi vẫn còn yêu cô đấy, Thiên Nga.

Thiên Nga ấp úng:

− Anh... anh...

Trọng Lưu như lật hết ván bài mình.

− Tôi đã chịu thua, thừa nhận tình cảm của tôi rồi đó, cô chịu trở lại với tôi không?

Thiên Nga đứng dậy:

− Tôi không nói chuyện với người say.

− 1 kiểu né tránh khá hay.

− Đợi đã Nga!

Cao Thành đột ngột lên tiếng.

− Anh cũng muốn có câu trả lời.

Thiên Nga nhíu mày:

− Anh cũng nữa sao anh Thành?

Thành cười nhẹ:

− Anh chưa say đâu. Anh muốn nghe câu trả lời của em.

Trọng Lưu gật đầu:

− Trả lời đi Nga!

Thiên Nga lắc đầu:

− 2 người đừng ép tôi.

− Không ai ép em hết. Mọi người muốn nghe câu trả lời của em.

− Trả lời? Muốn em trả lời sao đây?

− Tùy em, miễn đừng dối trá nữa.

Thiên Nga giận dữ:

− Anh nghĩ là em lừa dối anh? Vậy thì anh cần gì phải nghe câu trả lời của em.

− Có nhiều cái đã biết đó là sự thật, nhưng anh vẫn muốn khẳng định lại.

Thiên Nga bật khóc:

− Thì ra trong mắt anh, em là 1 con người dối trá. Chẳng phải khi ấy em nói với anh: em chưa quên được anh Lưu. Anh còn nói là anh chấp nhận, anh chờ đợi em sự quay về của em, thế mà bây giờ...

Cao Thành nhăn mặt, anh không quen nói toạt ra chuyện riêng tư của mình cho người khác nghe.

Trung Hoàng giải vây giúp Cao Thành:

− Song lúc đó cô làm gì nói rõ mục đích của cô, mà cái cô cho là thành thật ấy, chỉ là công cụ mà cô dùng để nhằm che đậy sự gian dối bên trong.

Thiên Nga cứng họng đáp bừa:

− Có những chuyện người ngoài cuộc như anh không biết. Anh đừng tự tiện xen vào. Anh tưởng tôi không biết ý đồ của anh sắp xếp buổi tiệc này sao? Rõ ràng anh cố tình giăng bẫy tôi.

Trung Hoàng xoa cằm:

− Chẳng phải mọi người đều biết có sự sắp đặt, nhưng cố tình như không hay biết sao?

Trọng Lưu can thiệp:

− Khoan, hãy khoan khích bác nhau? Hãy cho tôi nói. Tôi đã không đủ độ lượng lẫn tự tin, nên không dám nhìn nhận tình yêu của mình sau khi phá sản.

Lưu cười sặc sụa:

− Và hôm nay, tao vì vị kỷ bản thân đi giành tình yêu với mày.

Anh khoác tay lên vai Thành.

− Hồi còn đi học, tao vừa ghét vừa nể mày. Ghét vì không bao giờ tao hơn mày. Nể, vì bao giờ mày cũng nổi bật. Bây giờ thì ha... ha... tao hơn mày rồi đó Thành. Cô ta yêu tao chứ không yêu mày.

Trung Hoàng đẩy Trọng Lưu ra:

− Mày xử sự như vầy không đẹp đâu Lưu.

Lưu búng tay cười đểu:

− Thế giới này rất rộng lớn, có ai dám chắc mình không thua 1 kẻ yếu cơ hơn mình về lãnh vực nào đó.

Bốp! Thành vung nắm tay đấm vào mồm Lưu. Máu từ khoé miệng Lưu rỉ ra, làm Thiên Nga hoảng hốt. Cô vội lấy khăn lau lại chặm máu cho Trọnng Lưu.

Trọng Lưu gạt mạnh cô ra:

− Đã đến lúc nắm đấm lên tiếng rồi à. Nói cho mày biết nghe Thành, mày và gia đình mày là 1 phường đạo đức giả.

Cao Thành lầm lì:

− Chuyện giữa tao và mày để hai đứa tự giải quyết. Đừng lôi kéo gia đình tao vào.

− Chẳng cần lôi kéo. Nó vốn dĩ có liên quan. Cô Thảo của mày giúp đỡ mẹ Văn Quân, nhưng lại dùng ân nghĩa buộc người ta.

Cao Thành gầm lên:

− Mày im đi!

Trọng Lưu hất mặt khiêu khích:

− Mày không dám nghe à? Nếu không vì ân nghĩa, mày nghĩ xem Văn Quân và gia đình Văn Quân có chịu nhận mày không? Coi con gái người ta như 1 trái banh, đá qua đá lại...

Bốp! 1 cái đấm thứ hai vào mặt Lưu. Lưu gầm lên nhảy tới đánh lại Thành. Cả hai vật lộn xuống sàn nhà, Lưu đấm lại vào mặt Thành:

− Mấy cái vụ đấm đá này, tao hơn mày. Bởi tao không giống như mày, lúc nào cũng ra vẻ đàng hoàng.

Huỵch! Thành đảo ngược thế cuộc, ngồi đè lên người Lưu mà đánh. Thiên Nga lẫn Trung Hoàng cố kéo 2 người ra mà không được, cô còn bị gạt cho té nhào.

Lưu giơ tay bấu vào mặt Thành:

− Sao, bỏ rơi bộ mặt ngụy quân tử rồi hả? Đập lộn cũng ra phết phải không?

Cao Thành mím môi:

− Mày phải xin lỗi cô tao.

− Tao nói đúng, mắc gì phải xin lỗi. Nhà mày ỷ giàu xem thường nhà Văn Quân.

Bốp... Hự... Cả hai tiếp tục quần thảo trên sàn nhà.

Trung Hoàng và Thiên Nga cố kéo 2 người ra, quần áo của cả 2 xốc xếch, mặt mày bầm tím, môi sưng vù toé máu. Thành xốc lại cổ áo, đi luôn ra cửa. Trung Hoàng cản lại.

− Mày đang say, lái xe nguy hiểm lắm.

Thành gạt mạnh ra:

− Mặc tao!

Cao Thành mở khoá xe đề máy.

Trọng Lưu hét lên:

− Gia đình mày và mày nữa, mỗi bên dồn ép người ta 1 kiểu. Khó coi lắm! Cô Thảo thì dùng chiêu bài ân nghĩa, tước mất sự phản kháng của người ta. Còn mày thì...

Cao Thành sang số, siết tay ga, quẹo gấp ra ngoài nhà Trung Hoàng, bánh lết xuống mặt đường khét lẹt. Bỗng chiếc xe ngă lăn kềnh. Cao Thành nằm bẹp dí dưới đất...

Trung Hoàng và Văn Quân tất tả đi dọc theo hành lang bệnh viện. Trọng Lưu cùng Thiên Nga cũng vừa từ phòng sơ cứu đi ra.

Trung Hoàng chán ngán nhìn Lưu. Lưu biết lỗi cúi đầu:

− Tao xin lỗi...

Trung Hoàng sẵng giọng:

− Mày để câu nói đó 1 lát mà nói với thằng Thành.

Lưu quay đi. Thiên Nga sờ lên miếng băng keo cá nhân nơi cằm của mình, cô không vui.

− Em không ngờ có lúc anh thiếu kiềm chế như vậy? Lỡ như anh Thành có chuyện gì thì sao?

Cô ôm đầu khổ sở:

− Anh biết rõ tình cảm của em rồi, sao không gặp em nói riêng, để em đi tìm anh và không làm tổn thương anh Thành? Đàng này anh lại đi nói như tạt nước vào mặt anh ấy. Xưa nay, anh Thành rất sĩ diện, anh không biết sao?

Văn Quân lảng ra xa:

− Em đi đây 1 chút.

Trung Hoàng ngạc nhiên:

− Em muốn đi đâu?

− Dạ, em đi gọi điện thoại về cho mẹ em. Hồi nãy đi gấp, em quên để lại lời nhắn.

Trung Hoàng rút điện thoại đưa cho Văn Quân.

− Em gọi đi!

Văn Quân cầm lấy:

− Cám ơn.

− Quân này! Em đừng nói chuyện xảy ra nhé.

− Dạ. Em biết mà.

Văn Quân đi lại 1 góc, gọi điện về cho mẹ. Khi cô quay trở lại, nguời bác sĩ phòng cấp cứu cũng vừa đi ra.

− Xương chân trái, tay trái bị nứt phải bó bột. Hiện giờ chưa phát hiện có gì nguy hiểm. Tuy nhiên do có va chạm ở đầu, nên để bệnh nhân nằm tại bệnh viện vài ngày.

Trung Hoàng cám ơn bác sĩ, anh không thèm để mắt đến Lưu và Thiên Nga, mà kéo Văn Quân đi.

− Chúng ta vào xem Cao Thành như thế nào rồi.

Văn Quân bước theo Trung Hoàng. Trọng Lưu và Thiên Nga nhìn nhau, họ quyết định ở lại bên ngoài.

Đúng như Văn Quân đoán, vừa rẽ qua cua hành lang bệnh viện, cô đã thấy Trọng Lưu ngồi bệt dưới đất, ngước mặt lên trời... ngắm sao.

Cô bước đến khều vai anh và đưa cho anh cái áo khoác cùng cà mèn phở.

Lưu ngạc nhiên:

− Ở đâu vậy?

Văn Quân tự nhiên ngồi xuống bên cạnh:

− Quân nhờ bạn mang đến.

− Bạn nam à? Chắc là thân lắm hả?

Quân mỉm cười:

− Thân. Bạn của Quân là chúa đi chơi đêm, nhờ nó mà lương tâm không ắn rứt.

Lưu cười theo:

− Trung Hoàng và Thiên Nga còn ở trong đó à?

− Không, thầy đã đưa chị Nga về rồi.

Lưu ngập ngừng:

− Em không trách anh sao Quân?

Văn Quân nhướng mày ngạc nhiên. Chợt hiểu, cô cười xoà:

− Không có đâu. Anh đưa áo, Quân cầm cho. Ăn phở đi kẻo nguội không ngon.

Lưu mở cà mèn ra, anh lặt rau bỏ vào cà mèn.

− Có thể nói cho anh biết lý do không?

Quân cuộn tròn cái áo trên tay:

− Tại thầy với chị Nga nóng ruột cho anh Thành nên mới nói anh như thế, chứa ai cũng hiểu tính anh mà. Anh đâu phải người hẹp hòi. Em nghĩ là anh nói ra hẳn có lý do riêng của anh. Chuyện xảy ra cho anh Thành là tai nạn ngoài ý muốn.

Lưu thoáng sững sờ nhìn Quân. Bắt gặp cái nhìn của cô, anh vội quay đi. Quân tinh tế quá! Anh sợ cô sẽ đọc được những suy nghĩ tình cảm của anh. Có vội vàng lắm không, khi anh nói anh yêu cô gái này?

Bỗng dưng trong anh nổi dậy cảm giác muốn che chở, bảo vệ cho cô.

Quân nói đúng! Anh cố tình làm như thế để cho Cao Thành tỉnh táo nhận ra đâu là đá, đâu là vàng.

Hừ! Không ngờ mình cũng biết đóng vai hiệp sĩ cao thượng. Lưu tự giễu cợt mình. Văn Quân yêu Thành, anh biết rõ như thế.

Anh dễ yêu và mau quên, và cũng nhận rõ ra Quân hoàn toàn khác anh. Sống nội tâm và khi yêu thì chung thủy và biết chờ đợi, sống trọn vẹn cho nguời mình yêu. Lưu từng yêu và đi qua nhiều mối tình, cho nên anh khao khát có 1 tình yêu như thế.

Liếc mắt qua nhìn Văn Quân, mặt cô đang buồn xo, bất giác anh thấy bực mình quá, không muốn ăn nữa. Có lẽ cô đang lo cho Thành cũng nên. Anh đóng mạnh nắp cà mèn lại, đẩy nó sang 1 bên.

− Cao Thành thật may mắn!

Văn Quân không biết có nghe không, cô không nói gì cũng không quay lại. Im lặng quá! Lưu định bắt chuyện, nhưng phát hiện Văn Quân đang khóc thầm, mắt cô ướt nước. Anh trở nên lúng túng, thò tay vào túi quần rút khăn đưa cho cô. Quân cầm lấy chùi nước mắt. Cái vẻ lặng lẽ cam chịu ấy làm Lưu đau nhói cả lòng.

Giá như cô đanh đá hay ngây thơ... 1 sắc thái rất riêng tư mà anh từng gặp và thầm yêu, có lẽ hay hơn là cô buồn câm nín như thế này. Anh cứ nhìn cô mà không biết phải làm gì.

Lấy được tự chủ lại, Văn Quân chùi nước mắt cho khô, cô cười ngượng ngùng.

− Xin lỗi anh.

− Đâu có gì.

− Quân thật buồn cười và dở hơi quá, phải không anh?

Giọng Lưu vẫn nhẹ nhàng:

− Đã nói không có gì mà. Ai lại không có những phút yếu đuối như vậy.

− Không có bàn chải đánh răng, anh nhai đỡ cái này.

− À!

Không ngờ cô bé quá chu đáo. Lưu cầm thỏi kẹo chewingum lột giấy bỏ vào miệng nhai.

− Cao Thành sao rồi?

− Anh ấy vừa ngủ, bác sĩ nói ổn rồi. Sáng mai, anh vào thăm anh ấy truớc khi ra về chứ?

Lưu đáp nhát gừng:

− Có lẽ...

Văn Quân đứng lên:

− Thôi, Quân về phòng bệnh đây.

− Ừ.

Đi được mấy bước, như nhớ điều gì, Quân quay lại:

− Hay anh vào phòng bệnh mà ngủ luôn nghe?

Không nghe anh trả lời, cô lại nói thêm:

− Ở ngoài này buổi tối lạnh và muỗi nhiều lắm.

Lưu lắc đầu:

− Anh nghĩ ở ngoài này tốt hơn.

Văn Quân bước lại gần Lưu, giọng cô nhỏ xíu:

− Năn nỉ mà, vào trong với Quân đi!

Lưu cười nhẹ:

− Cũng được.

Mặt Văn Quân tươi lên. Lưu bước theo cô. Văn Quân nửa đùa nửa thật:

− Anh Lưu thật tốt bụng, dễ thương.

Lưu gắt khẽ:

− Stop! Nè, nhờ anh được nên em đưa anh lên mây xanh à? còn không nhờ vả... chắc là...

Văn Quân tỉnh bơ:

− Anh muốn nói gì cũng được, em tin anh là người tốt.

Cô bé lúc "em" lúc "Quân", vui buồn lẫn lộn chợt làm cho Lưu ngẩn ngơ, xao xuyến. Cái nhìn của anh kỳ lạ với cô, Văn Quân lúng túng quay đi.

Dọn dẹp cà mèn Thành vừa ăn xong, Văn Quân nhúng khăn ướt toan giúp anh lau miệng. Cô biết 1 tay và 1 chân anh bị băng bột thì quá bực mình rồi, nên vừa giúp anh vừa an ủi anh.

Anh nắm chắc tay cô lại và nhìn thẳng vào mắt cô.

− Quân!

Văn Quân lúng túng rụt tay lại.

− Anh muốn nói gì, anh Thành?

− Em đang học học kỳ của năm thứ tư phải không?

Văn Quân trả lời bằng cái gật đầu.

− Chừng nào em thi?

− Dạ, giữa tháng sau.

− Khi nào thi xong?

− Chừng 1 tháng.

− À!

Thành nhẩm tính rồi ngập ngừng:

− Đến đó mình cưới nhau được không?

1 câu hỏi bất ngờ, Văn Quân há hốc cả miệng, cái khăn rơi trên người Thành, không ai muốn nhặt lên:

− Có chuyện gì xảy ra với anh phải không?

Thành cau mặt không hài lòng.

− Anh không hiểu tại sao em hỏi anh câu này. Anh lặp lại: em đồng ý kết hôn với anh chớ?

− Em... Nếu gia đình anh thấy thích hợp em thì... sớm hay muộn đều như nhau.

− Anh muốn đám cưới là do ý em muốn, em đừng để bị chi phối bởi gia đình anh và cũng đừng nói với anh là em không có ý kiến.

Văn Quân mở lớn mắt nhìn Cao Thành, trông anh khác với ngày thường. Cô khe khẽ:

− Chuyện của anh và em là do người lớn sắp đặt.

− Vậy em nghĩ thế nào?

Quân thận trọng:

− Xin lỗi, em không hiểu ý anh.

Cao Thành nhạt nhẽo:

− Vậy mà anh từng nghĩ khác về em. Thì ra tất cả mọi người con gái đều như nhau, thích vờ vĩnh.

Văn Quân cúi đầu, cô không muốn suy nghĩ câu nói anh vừa nói ra.

Nhưng Cao Thành chợt dịu giọng:

− Hôn nhân của chúng ta nhất định là hôn nhân hạnh phúc. Em yêu anh, anh biết. Anh sẽ cố gắng yêu em và mang lại hạnh phúc cho em như bà nội mong muốn. Những gì trước đây anh làm cho em buồn, xin em bỏ qua và quên đi. Anh đang có cảm tình với em đấy, Quân ạ.

Văn Quân lặng người, có đến gần cả phút cô thở không nổi.

Choáng ngợp và đau buốt ở trái tim phong toả con người cô.

Hồi lâu như sực tỉnh, cô dang ra và đi lại ghế ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi run run.

Dường như Cao Thành nhận ra phản ứng của cô, anh bối rố:

− Quân! Anh xin lỗi...

"Xin lỗi, xin lỗi". Ngoài 2 tiếng ấy ra, anh không còn từ nào để nói với tôi sao? Tình cảm mà tôi hết sức nâng niu, trân trọng thì lại là thứ anh mang ra đo lường, ước lượng. Anh nói với tôi bằng 1 thái độ tỉnh táo, không chút xúc động.

Văn Quân hít 1 hơi thở thật sâu, cô cố ghìm giọng nói cho nhỏ nhẹ. Cô nói thật chậm như sợ mình hấp tấp sẽ để cảm xúc nhấn chìm cô xuống:

− Anh có biết là khi làm tổn thương người khác rồi xin lỗi... tiếng xin lỗi ở đây chỉ có ý nghĩ lịch sự cho chuẩn mực khuôn phép cư xử giữa người và người. Có bao giờ anh nghĩ đến người bị tổn thương dù cho vết thương đã lành, vẫn còn lại sẹo?

Cách nói chuyện của Quân khá đau đầu, Thành nhăn mặt:

− Chắc là anh nói chuyện vụng về nên em buồn. Anh có tình cảm với em là anh nói thật, không phải là lời nói bộc phát trong lúc xúc động vì những lo lắng săn sóc của em, khi anh nằm trên giường bệnh.

Văn Quân nhìn sâu vào mắt Thành:

− Cám ơn anh. Song yêu 1 người mà cố gắng để yêu thì thật vất vả cho anh.

Thành đưa tay xoa trán:

− Em có thể nói chuyện đừng gai góc được không Quân?

Văn Quân biết mình hơi mất tự chủ. Tâm trạng của cô đang tuột dốc 1 cách thảm hại, cô thấy mệt quá.

− Người Ba Tư có câu nói: "Đàn ông ghen tuông là tự đánh thuốc độc vào thức ăn của mình, rồi sau đó lại tiếp tục ăn bữa đó". Anh đừng vội đưa ra quyết định nào trong lúc này. Đúng! Em yêu anh. Nhưng bản thân em cũng có những ích kỷ tầm thường. Nếu kết hôn xong, em có quyền vì em là vợ anh, em có quyền ghen, và nhất định sẽ không cho anh 1 ngày yên ổn.

Cao Thành ngỡ ngàng ngồi im. Văn Quân lấy túi xách khoác lên vai.

− Nước và thuốc trên bàn, anh uống đi, cần gì bấm chuông gọi cô Lý. Em mệt lắm, em muốn về nhà.

Quân đi hấp tấp như chạy. Ra đến ngoài công viên, cô mới ngồi gục xuống ghế đá mà khóc.

Đã biết tình cảm của cô, sao anh còn đối xử như thế? 1 chút tế nhị anh cũng không thể cho cô.

Cũng được, ngày mai anh tháo băng bột xuất viện, mọi chuyện cô Thảo sẽ đảm nhận, cô sẽ không đi gặp anh nữa mà tập trung vào việc học. Tương lai của cô đang ở phía trước, cô không muốn bị anh xem thường nữa.

Sinh nhật 22 năm nay của Quân, cô không tổ chức gì cả. 1 chiếc bánh kem nhỏ và 22 ngọn nến hồng, cô ngồi 1 mình trong căn phòng khách nhà mình. Và điệu nhạc tình vang lên nho nhỏ đi vào trái tim đang lặng lẽ buồn của cô.

"... Gió hãy nói rằng tôi luôn nhớ em

Anh mang thương nhớ gởi vào trong gió

Giây phút bên nhau được nghe anh nói với em

Cơn gió nào bay ngang cuộc đời, nói với em rằng tôi lẻ loi..."

Cánh cửa bị đẩy vào, Văn Quân ngỡ ngàng đứng lên.

− Anh Thành!

Anh ôm bó hoa hồng to tiến vào:

− Chúc mừng sinh nhật thứ 22 của em! Chúc em sang tuổi mới thêm nhiều hạnh phúc mới!

Vừa ngỡ ngàng vừa xúc động vừa bối rối, Quân bật khóc. Cô là như vậy, dễ rơi nước mắt.

Thành nhăn mặt.

− Anh tệ thật! Lâu rồi không gặp em khi gặp lại làm em khóc. Anh còn muốn chúc em 1 câu nữa. Chúc mừng em đã đậu tốt nghiệp!

Anh lấy tay lau nước mắt trên má cô, bàn tay để luôn trên má cô, mắt nhìn sâu vào mắt cô. Văn Quân cúi đầu.

− Anh... bỏ ra đi. Anh cư xử như thế này làm em sợ lắm.

Thành co tay lại:

− Sợ?

− Dạ. Cám ơn anh đã đến chúc mừng sinh nhật em. Nhưng em có hẹn bạn bè ở ngoài. Vậy anh về đi nhé!

Văn Quân đi ra cửa, nhưng anh kéo mạnh tay cô lại và ôm cô luôn vào lòng mình.

Văn Quân quẫy người đẩy anh ra:

− Anh đừng làm như vậy. Chân anh đã thật lành rồi à?

− Lành rồi và thật buồn vì 2 tháng qua em bỏ mặc anh.

− Em bận học. Anh về đi nhé. Em phải đi đây.

− Em nhất định đi để tránh anh. Anh phải làm gì đây để em tim là anh bắt đầu yêu em?

Chẳng thà anh đừng nói câu này có lẽ Quân đỡ đau lòng hơn. Cô có cảm giác anh đang thương hại mình, nên lạnh nhạt:

− Chỉ có thời gian mới trả lời được.

− Vậy anh sẽ chờ.

Anh giúp cô thổi nến và đi ra cho cô khoá cửa lại. Đạp xe đi, Quân không hiểu nổi mình nữa. Cô từng mong anh đến mà, vậy mà khi anh đến, cô lại cư xử lạnh nhạt. Nhớ lúc được trong vòng tay anh, sao mà xao xuyến lạ lùng.

Văn Quân đạp xe đi lang thang qua các con đường. Đây là lần sinh nhật buồn nhất đời Quân, nhưng cô nhận ra mình xử sự đúng. Cô không muốn bị anh thương hại, hay cố gắng yêu cô làm vui lòng bà nội.

Hơn 10 giờ đêm, không biết đi đâu, Quân đành quay về nhà. Cô sững sờ vì anh vẫn còn chờ cô, chờ kiên nhẫn trong 2 giờ đồng hồ đi hoang và khóc của cô. Anh đón cô và giúp đẩy xe vào nhà. Cả hai không có 1 lời nào với nhau. Đúng hơn là Quân không biết nên cư xử như thế nào cho đúng cách.

Anh mở tủ và làm 1 ly nước mang lại cho cô.

− Cám ơn.

Anh nhìn cô:

− Em không tha thứ cho anh được sao Quân? Dù muốn hay không, em vẫn phải chấp nhận sự hiện diện của anh trong cuộc đời của em. Bà nội anh, cô Thảo và mẹ em quyết định đầu tháng này chọn ngày đám cưới cho chúng ta.

Anh chồm người tới, nắm tay cô:

− Anh không chắc là sẽ mang thiên đường đến cho em, nhưng 1 cuộc sống vui vẻ sẽ có đấy.

−...

− Trong thời gian qua, tâm trạng anh không tốt, anh biết anh đã làm tổn thương em, anh thành thật xin lỗi. Đêm nay anh đợi em về là cốt nói với em tình cảm anh có với em là thật. Đừng nghi ngờ mà hãy tin anh! Bây giờ anh đi về đây. Em đóng cửa và đi ngủ sớm đi.

Chỉ có cái nắm tay nhẹ và buông ra, sau đó anh đi về, nhưng để lại trong lòng Văn Quân nỗi xúc cảm kỳ lạ. Lần đầu tiên, Văn Quân thức trắng 1 đêm.

Vừa đạp xe vào sân nhà, Văn Quân ngỡ ngàng vì nhà cô đông người quá. Văn Quân gật đầu chào cô Thảo và mọi người. Cô Thảo thân mật ôm vai Quân:

− Cô Thảo lên đón con và mẹ con xuống quê trước ngày cưới 1 ngày. Do tuổi con và Cao Thành có chút vấn đề, nên bà nội quyết định không rước dâu được. Cho nên làm lễ lạy ông bà xong ở nhà con, đến chiều con và Thành đưa nhau về quê.

− Dạ.

− Đừng buồn nghe con! Bà nội nói phải làm như vậy đó.

Văn Quân cười gượng. Cô chỉ còn biết nghe theo mọi sắp đặt của người lớn mà thôi.

Bà Hương âu yếm:

− Mẹ đã sắp quần áo vào túi xách cho con. Con muốn lấy gì nữa thì con xem lại đi.

− Dạ.

Xe đã sẵn nên Văn Quân lấy thêm 1 ít đồ dùng là ra xe đi...

Cuộc sống của Văn Quân không còn giây phút riêng tư cho cô. Tất bật công chuyện, tối đến còn ngồi hầu bà nội Thành và nghe bà dạy đạo làm con, làm vợ, lễ nghi xử thế...

Đêm nay bà nội ngủ sớm, nên Quân đi thả bộ bên ngoài. Đêm vùng quê yên tĩnh thật. Cách đây nửa năm, Quân đã từng về đây. Đêm giáp tết cuối năm ấy, con trăng già soi ánh sáng mờ nhạt. Còn đêm nay, con trăng non treo trên cao chênh chếch như sắp lặn.

Văn Quân ngồi xuống một khoảng đất trống, cô nhặt 1 cành cây, vạch những đường vô nghĩa lên mặt đất.

Vẽ chán, cô ném cành cây đi, nhìn mông lung.

Có tiếng chân giẫm trên xác lá. Quân ngẩng đầu lên. Là Cao Tân! Cậu cười với Văn Quân:

− Biết ngay là chị ở đây mà. Có khách tìm chị kìa.

Văn Quân đứng dậy, cô đi ra phía cổng rào, Tân gọi lại:

− Khách đợi chị ở phòng khách, không phải nhà ngoài ấy đâu.

− Vậy à?

Văn Quân đi ngược vào. Chợt nhớ, cô định hỏi Cao Tân khách là ai thế, nhưng Tân biến mất tiêu, Quân đành đi nhanh hơn.

− Quân!

Thì ra là Cao Thành. Anh tươi cười nhìn cô, cái nhìn dịu dàng. Ngực Văn Quân như đánh trống, cô không hiểu sao mình run và mừng đến thế khi thấy anh.

Anh bước đến nắm tay cô.

− Vào trong này với anh!

Đi vào trong, anh kéo ghế cho cô ngồi:

− Mấy ngày qua chắc là em vất vả lắm phải không? Anh bận công việc ở Sài Gòn quá nên đến bữa nay mới về được. À! Em uống nước không?

Không đợi cô trả lời, anh đi lại mở tủ lạnh lấy 2 lon bia.

− Trông em bơ phờ lắm đó, uống chút bia vào cho dễ ngủ. Ngủ ngon thì mới đẹp. Nếu không bộ dạng của em sẽ giống... như bị người yêu chọc giận vậy.

Quân im lặng nhận lon bia và uống. Thành lại cười:

− Nét mặt này hình như không hợp với em chút nào. Sao, em buồn gì nói anh nghe đi.

− Không có.

− Có mà. Anh biết rõ.

Văn Quân vụt nổi cáu:

− Anh nói vậy nghĩa là sao?

− Dường như anh thấy lại em, 1 Văn Quân lần đầu anh gặp ở nhà em. Sau 1 thời gian mình không gặp, anh đã suýt không nhận ra em.

− Anh muốn nói gì nói đi, đừng dông dài trêu tôi nữa.

Cao Thành đưa ngón tay lên môi:

− Suỵt! Ai lại xưng hô với chồng lạnh nhạt như thế.

Văn Quân ngoảnh mặt sang nơi khác và tiếp tục uống bia.

− Này! Em uống nhiều sẽ say đó. Anh nhớ hôm sinh nhật Trung Hoàng em không biết uống rượu.

− Ừ, không biết, nhưng cái gì cũng có lần đầu tiên, phải không?

− Đúng. Và anh còn muốn biết em nghĩ gì khi chúng ta sắp cưới nhau nữa kìa.

− Anh thực sự muốn biết?

− Ừ.

Mắt anh tìm kiếm mắt cô:

− Tuy nhiên em không nói cũng được. Chúng mình uống thứ khác nhé.

− Thứ khác là thứ gì?

− Vẫn là rượu. Rượu gạo ấy.

Thành nháy mắt hát:

"Rượu từ gạo mà ra

1 lít 1 ngàn ba

Ta thà không uống rượu

Rượu là rượu mà ta là ta..."

Văn Quân đỏ mặt, không ngờ anh nhớ bài hát ngông nghênh trẻ con của cô.

Thành rót rượu gạo thật, rượu Gò Đen:

− Dám uống không Quân?

Văn Quân bặm môi:

− Tại sao không?

Vậy thì uống.

Cứ như thế, Quân 1 ly, Thành 1 ly. Rượu cay nồng, mặt Quân đỏ gấc như tôm luộc. Cô mơ màng vì anh ôm cô sát vào anh, và anh cúi xuống trên môi cô.

− Hãy uống rượu bằng miệng và hôn bằng môi.

Nụ hôn làm cho Văn Quân đờ ra, cô lớ ngớ để anh hôn. Nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời...

Văn Quân mở mắt ra, căn phòng lạ làm cho cô bật ngồi dậy, nhưng đầu cô nặng và nhức như búa bổ, cô lại nằm vật xuống.

Mình đang ở đâu thế? Đêm qua... cô và anh đã uống rượu, anh hôn cô và gì nữa?

Khung ảnh của Thành và quần áo của anh cho Văn Quân biết: đêm qua cô đã ngủ trong phòng anh. Cánh cửa bị đẩy nhẹ vào và Thành bước vô. Anh nhìn Văn Quân tươi cười:

− Em ngủ ngon thật!

Văn Quân đỏ mặt... Cô gượng ngồi dậy, cô thấy xấu hổ chết đi được trước cái nhìn như có lửa của anh. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì hở trời? Văn Quân không tài nào nhớ nổi.

Anh ngồi xuống cạnh cô, ôm qua vai cô:

− Nhức đầu lắm à? Anh giúp cho!

Anh xoa xoa tay lên trán và thái dương của cô, cho Văn Quân cảm giác dễ chịu. Cô không chống lại sự săn sóc của anh vì dù sao cô sắp là vợ anh và chính cô... cũng thích được anh săn sóc quan tâm.

− Thành à! Cô vào được chớ?

Tiếng cô Thảo. Thành vội buông tay ra:

− Dạ, cô vào đi!

Nhìn thấy có Văn Quân trong phòng Thành, cô Thảo khựng lại, nhưng rồi thản nhiên ngay:

− Nội gọi con, cả Văn Quân nữa.

− Dạ.

Quay sang Quân, Thành nhẹ nhàng:

− Em về phòng thay quần áo đi, anh lên phòng nội trước.

Khi Văn Quân vào thì Thành đã ngồi bên bà nội. Cô cúi sâu đầu chào bà.

− Con ngồi xuống đó đi Quân!

Văn Quân khép nép ngồi xuống ghế. Bà nội tiếp tục câu chuyện với Thành:

− Con trả lời đi chứ. Tại sao con làm như vậy hả Thành?

− Dạ, con vừa nói với nội, con muốn giúp bác Kỳ vượt qua khó khăn. Là sự giúp đỡ đơn thuần thôi, thưa nội.

− Có thật như con nói không? Giúp 1 lần cả 100 cây vàng như vậy sao?

− Nội...

− Đừng gọi nội! Nội thật thất vọng vì con và tội nghiệp cho Văn Quân. Nội cho con nghĩ lại đó Quân. Cao Thành bằng lòng cưới con để được 100 cây vàng và 100 cây đó, nó đưa hết cho Thiên Nga.

Thành kêu lên:

− Nội...

Tiếng Thành tắt nghẹn như tiếng lòng Quân tắt nghẹn. Thì ra anh đề nghị hôn nhân với cô vì nguyên nhân như thế, 1 sự thật làm cho Văn Quân đau đớn. Đã như vậy, đêm qua anh còn uống rượu và hôn cô, còn cô như đang bơi trong biển hạnh phúc.

Bây giờ biển ấy cạn queo còn lại cô giữa trũng sâu lầy lụa, 2 chân ngập bùn không sao đứng lên được. Quân cố gắng dìm cơn sóng lòng mình xuống, mắt anh tìm mắt cô và tay tìm tay cô. Quân rụt tay lại mắt nhìn xuống.

Bà nội nghiêm mặt:

− Con thật biết lựa thời gian đó Thành. Ngày kia đám cưới và nội không thể khuyên Văn Quân hủy hôn. Hai đứa đi ra ngoài đi!

Trước khi đứng lên, Văn Quân khe khẽ:

− Nội cứ yên tâm, đám cưới vẫn tổ chức, nội ạ.

Văn Quân bỏ đi... cô về phòng mình và đóng ngay cửa lại. Mọi việc xảy ra quá sức chịu đựng của cô. Nhào người lên giường Văn Quân khóc như mưa.

Suốt chặng đường về nhà, Văn Quân vờ tựa đầu vào thành xe, cô ngủ suốt. Cô không muốn đối mặt hoặc nghe bất kỳ lời giải thích nào của Thành trong lúc này.

Bấy nhiêu sự việc xảy ra, cô hiểu quá đủ rồi, còn chờ đợi biết hay hiểu gì nữa. Niềm tin trong cô đã sụp đổ.

Công việc của 1 lễ cưới cuốn lấy Văn Quân và Thành. Anh và cô ở cạnh nhau nhưng không hề nói với nhau 1 câu riêng tư.

Tiệc cưới bắt đầu, Trọng Lưu đến, anh tặng 2 cây bonsai khá đặc biệt. 1 cây mang tên "Quân tử", và cây còn lại tạo dáng thành chữ "Tam cương, ngũ thường". Dĩ nhiên là Cao Thành hiểu "thông điệp", Trọng Lưu muốn gởi đến anh qua 2 chậu bonsai. Không ngờ chuyện anh cho gia đình Thiên Nga mượn vàng lại lan nhanh đến như vậy. Nó đang thành đề tài trong cuộc tán gẫu của nhiều người.

Nhìn Cao Thành lầm lì bắt tay Trọng Lưu mà Văn Quân thấy buồn cười. Họ như con nít ăn miếng trả miếng.

Trọng Lưu đáo để thật, khen Cao Thành là 1 quân tử qua hành động cho Thiên Nga mượn vàng.

Bỏ mặc 2 người đàn ông ở đó, Văn Quân đi vào phòng thay quần áo. Thiên Nga đuổi theo:

− Văn Quân!

Cô săm soi Văn Quân từ đầu đến chân:

− Đơn giản quá vậy Văn Quân! Áo dài gấm hồng, tóc búi... 1 cây trâm hay hoa tươi cũng không có à?

Hiểu câu nói của Thiên Nga, Văn Quân cười nhẹ:

− Như thế này thôi. Tôi quen đơn giản, không thích rắc rối.

Vậy mà cô Thảo khoe với mọi người, áo cưới mua tận bên Pháp lận.

− Sáng nay làm lễ, tôi mặc áo đó rồi.

Thiên Nga cười nửa miệng:

− Cô Thảo dụng tâm ghê. Bộ áo cưới làm lễ có 2, 3 tiếng đồng hồ vậy mà phải đặt mua tận bên Pháp.

Văn Quân nhìn Thiên Nga. Cô ta hất mặt:

− Muốn đánh giá lại đối thủ của mình à?

Văn Quân cười nhạt:

− Tôi chưa bao giờ xem chị là đối thủ cả.

Thiên Nga cũng không vừa:

− Giá trị của tôi đâu phải ai cũng nhận thức được.

Đúng là lời nói chẳng đánh mà đau. Văn Quân đau ghê gớm. Tuy nhiên cô vẫn tỉnh như không:

− Có lẽ người nhận thức chân giá trị của chị không phải là tôi rồi. Tuy nhiên giá trị của chị sẽ thay đổi trước và sau hôn nhân của tôi, sẽ không giống nhau.

Thiên Nga khoanh hai tay trước ngực, hằn học:

− Cô nghĩ như thế à?

− Phải. Lạ thật! Sao chị lại hằn học? Lẽ ra chị phải nghĩ tôi là cứu tinh của chị chứ.

− Sao?

− Ai quen chị cũng đều biết chị quyến luyến anh Lưu, mà trong mối quan hệ 4 người chúng ta...

Văn Quân cố tình không nói hết câu.

− Chị biết rõ hơn tôi mà.

Thiên Nga quắc mắt:

− Cô...

Cao Thành bước vào, anh không lạ khi thấy Thiên Nga.

Cô lúng túng nói như giải thích:

− Em muốn chúc mừng riêng Văn Quân.

Cao Thành kín đáo quan sát Văn Quân. Gương mặt đẹp kia đang đóng kín như bưng, cho nên anh không thể biết điều gì đã xảy ra.

Thiên Nga cười, cao giọng:

− Văn Quân nhìn hay lắm, rất quý phái tuy rằng đơn giản và có lẽ rất hợp với bà nội của anh.

Cao Thành ngỡ ngàng trước câu nói châm biếm của Thiên Nga. Văn Quân thản nhiên bước đến, ôm cánh tay Cao Thành cười:

− Cám ơn chị Nga đã khen. Để được hợp ý nội, tôi còn phải phấn đấu nhiều hơn nữa. Có phải không, anh Thành?

Thiên Nga mím môi, lập tức cô hiểu ngay ý Văn Quân, cố tình làm như thế để Cao Thành nhận rõ sự khác biệt của cả hai. Cô châm chích, còn Văn Quân cởi mở. Thiên Nga giận dữ bỏ đi.

Mãi gần khuya, tiệc mới tan. Văn Quân về phòng trước, còn Cao Thành phải lo toan bên ngoài.

Mở cửa phòng, không quan tâm đến căn phòng mới của mình, Văn Quân ngồi xuống trước bàn trang điểm, cô nhìn mình trong gương. Đầu óc cô mệt mỏi, không muốn suy nghĩ gì nữa cả, 1 cảm giác buồn và 1 cảm giác đau xót lẫn lộn.

− Em chưa thay quần áo à?

Văn Quân giật mình. Anh vào từ lúc nào và đang đứng sau lưng cô. Anh đưa tay gỡ cây kẹp trên tóc cô.

− Để anh giúp em!

Như 1 phản xạ có điều kiện, Văn Quân đứng lên lảng tránh.

− Em tự làm được.

Cô hấp tấp đi lại tủ quần áo rút bừa 1 bộ đồ.

Rồi bước ngay vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Văn Quân tắm thật lâu, cô cứ đứng dưới vòi nước, cho đến lúc lạnh run mới chịu lấy khăn lau người và mặc quần áo vào.

Trở ra, thấy Thành còn ngồi đợi mình, Văn Quân vội vã nói:

− Em đói quá, để em xuống nhà tìm cái gì ăn. Anh ăn không, 1 lát em mang lên cho?

Anh khoát tay:

− Anh đi lấy cho.

Anh xuống bếp bưng lên 1 tô xúp cua.

− Khuya rồi, em ăn xúp cho nhẹ bụng.

− Dạ.

Văn Quân ăn xong thì Thành đi tắm cũng vừa ra. Anh vừa đưa tay ra định đặt tay lên vai cô, Quân đã bước đi, thành ra bàn tay anh rơi vào khoảng không.

Đợi cho cô uống nước xong, anh cất cái ly và nắm 2 vai giữ cho cô đối diện với anh:

− Có vấn đề gì vậy, Quân?

Quân nhìn xuống.

− Dạ, đâu có gì. Em phải đi đánh răng.

1 cái đánh răng gần nửa giờ. Và cho dù Quân nấn ná tránh né, cuối cùng cô vẫn phải đối diện với anh.

Thành kiên nhẫn ngồi đợi, anh không tìm cách tiếp cận với cô nữa mà giữ 1 khoảng cách đủ cho Quân cảm thấy an toàn.

− Nói ra đi Quân!

Quân dè dặt ngồi xuống ghế.

− Nói gì hả anh?

− Chuyện mà em cần thiết phải nói.

Quân bối rối cúi đầu, 2 tay cô vô thức đan vào nhau, mái tóc buông thả che một nửa gương mặt.

Trên gương mặt cô, anh không thấy gì ngoài sống mũi thanh thanh và cái dáng vẻ ngồi ủ rũ làm cho anh nao lòng. Anh không nói gì thêm. 2 người ngồi như thế thật lâu, cuối cùng anh đứng lên:

− Thôi đi ngủ. Chắc là em mệt lắm rồi.

Thành bật ngọn đèn ngủ và tắt cây đèn lớn. Quân kêu lên thất thanh:

− Đừng tắt!

Thành khựng lại, anh mở cây đèn lớn lại, và đi lại bên cửa sổ mở rộng 2 cánh cửa ra.

Gió đêm mát lạnh phả vào phòng. Anh đã nhận thức rõ mình đã làm tổn thương Văn Quân. Lâu nay anh cứ hành động, cứ làm theo suy nghĩ của mình mà không hề để ý cảm giác của cô.

Đêm hôm nay, nếu như anh buộc cô làm vợ anh, thì không biết anh làm tổn thương cô dến đâu nữa. Anh nói anh yêu cô và sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho cô, nhưng hành động thì quá vô tình.

Anh nói mà không quay lại:

− Lên giường ngủ đi Quân! Anh sẽ không ép em làm bất cứ chuyện gì em không thích.

Sau lưng anh, Văn Quân đã quá mệt mỏi cho nên cô rón rén leo lên giường và nằm xuống. Hai chân co lại, mặt quay vào vách và đậy cái gối lên. Mắt Quân díp lại trong lúc đầu óc căng ra.

Cao Thành đứng lặng bên khung cửa, đếm thời gian đi qua với điếu thuốc cháy đỏ...

Ngày cuối cùng nghỉ phép cưới, giữa lúc Văn Quân phụ Cao Thành thu xếp hành lý để mai về thành phố làm việc, Trung Hoàng đến thăm.

Văn Quân làm 2 ly nước uống mang lên. Cô định rút lui, thì Trung Hoàng ngăn lại:

− Em ngồi đây đi Quân. Sao, vui vẻ chứ?

− Dạ.

Văn Quân cười gượng dạ 1 tiếng. Làm sao cô nói được 1 tuần qua, cái người ta gọi là tuần trăng mật đối với cô hoàn toàn không có. Thành làm việc suốt bên cái máy vi tính, còn Văn Quân ôm khư khư các văn bản pháp luật, các giáo trình học miệt mài. Cô đang mong được về Sài Gòn, ở đó cô không phải sống giả tạo, sẽ sống rất thực. Anh là anh và cô vẫn là cô. Nhình mấy món đồ đang cột gọn lại. Trung Hoàng nhướng mắt:

− Mai về thành phố chưa?

Thành gật đầu:

− Về. Hay mày ở lại mai cùng đi. Tối 2 đứa ngủ chung.

Trung Hoàng phì cười:

− Thôi đi! Mày bỏ Văn Quân 1 mình à?

Nhìn lại thấy Văn Quân đã đi, Thành buồn hiu:

− Mày tin không, tao là tao và cô ấy là cô ấy.

Trung Hoàng trợn mắt, trong lúc Thành lắc đầu:

− Thật ra thì tao chỉ muốn giúp bác Ký thôi, cho ông ấy đừng phá sản. Kẻ phá bĩnh ông ấy phá sản từ thua chí thua là cô Thảo của tao.

− Mày biết nguyên nhân tại sao không?

− Gia đình tao không ưa gia đình Thiên Nga. Mẹ tao từng là người yêu đầu tiên của ông Ký.

Trung Hoàng cắn môi:

− Còn 1 điều tao không biết có nên nói với mày hay không?

− Sao?

− Ba tao nói hôm ấy ông Ký đi gặp ba mày, và không hiểu ông ta nói gì mà ba mày giận dữ lôi má mày ra xe. Có lẽ 2 người đã cãi nhau rất dữ dội, nên ba mày không tự chủ được. Thế là xe lạc tay lái lao xuống ruộng.

Cao Thành bấu chặt 2 tay vào nhau, 1 sự thật anh vừa biết và cũng làm đau xót cả lòng. Bây giờ anh đã hiểu nguyên nhân, tại sao nội và cô Thảo ghét bỏ Thiên Nga, cương quyết phản đối chuyện anh và Thiên Nga. Người lớn có tội hay không để cho họ phán xét, còn anh và Thiên Nga vô tội.

− Này Thành!

− Gì?

− Mày nghĩ như thế nào?

− Chẳng muốn nghĩ gì cả. Đã cưới Văn Quân rồi, chỉ có 1 con đường để đi. Tiếc là tao đã làm tổn thương Văn Quân nhiều quá, cho nên khi tao nói yêu Văn Quân, cô ấy không tin tao nữa.

Thành cười buồn:

− Trước mặt mọi người thì vui vẻ hạnh phúc lắm, về phòng thì... thân ai nấy biết. Nhưng bà nội và cô Thảo thương yêu Văn Quân là được rồi.

Trung Hoàng ngồi im, anh biết nói câu nào để chia sẻ tâm sự não nề của Thành đây?

Tiễn Trung Hoàng về, Thành đi vào phòng. Không thấy Văn Quân trong phòng, anh đi vòng ra sau vườn kiếm.

− Văn Quân ơi!

Cô đang ngồi sụm dưới đất, mặt nhăn nhó. Thành bước lại gần:

− Em sao vậy?

− Em đạp miểng chai. Máu ra quá trời, em sợ muốn xỉu luôn.

Thành nhìn xuống, anh hốt hoảng. Máu chảy đọng vũng dưới chân. Anh vội vàng bế cô chạy vào nhà, lấy thuốc và bông băng cầm máu lại.

− Anh đưa em đi bệnh viện. Vết thương sâu lắm. Đi đứng sao không cẩn thận vậy? Vết cắt này phải chích ngừa, nếu không sẽ bị phong đòn gánh.

1 lần nữa anh bế cô ra xe. Chưa bao giờ cả hai gần gũi đến như vậy. Văn Quân nhìn thấy rõ những sợi râu mọc lún phún dưới cằm anh, cô còn nghe cả nhịp đập của trái tim anh.

− Em có đau nhiều lắm không Quân?

Quân ứa nước mắt:

− Dạ, đau.

Buổi tối đó, anh nằm ra xa cô hơn vì ngại đụng vào cái chân đau của cô. Khoảng cách giữa cô và anh tuy thật gần mà cũng thật xa.

Văn Quân nằm nhắm mắt. Nếu như đêm tân hôn hôm ấy cô không tránh né anh, không hiểu mọi việc sáng ra như thế nào? Hành động của cô đêm ấy đã đẩy anh đi thật xa, dẫu đêm đêm anh vẫn nằm cạnh cô, và cái gối ôm là biên giới ngăn cách cả hai.

− Chào anh!

Thiên Nga ngồi xuống chiếc ghế cạnh Thành. Từ hôm anh cưới vợ cho đến nay, cả hai mới gặp lại nhau. Xem vẻ anh không có gì thay đổi.

− Anh đi dự tiệc công ty chiêu đãi sao không rủ bà xã cùng đi?

− Văn Quân bận.

Thiên Nga cười nụ:

− Bận gì thì bận, không nhín chút thời gian đi với anh được sao? Sắp làm luật sư nên là người bận rộn quá rồi.

Thành im lặng búng đầu lọc ra xa. Đốm lửa nhỏ bay ra xa rồi tắt ngấm. Anh không thích kiểu nói của Thiên Nga. Nếu như anh từng hành động làm tổn thương Văn Quân, thì Thiên Nga cũng thế, cư xử của cô quá tầm thường, khiến anh đau lòng và hiểu rằng việc anh yêu Văn Quân hay cưới cô làm vợ là quyết định đúng đắn, dẫu anh và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

− Bà nội có khoẻ không anh? Nghe nói tuần nào anh và Văn Quân cũng về thăm?

− Nội khoẻ.

− Anh hạnh phúc chứ?

− Ừ.

− Vậy xin chúc mừng anh!

− Còn em dạo này ra sao?

− Anh muốn hỏi em về công việc hay tình yêu?

Thành mỉm cười:

− Cả hai.

− Cũng tốt.

Câu trả lời chung chung. Thiên Nga vụt nói nhanh:

− Anh có thể cho em 1 cái hẹn không?

Cao Thành lặng im. Thật sự anh muốn từ chối.

Thiên Nga ngầm quan sát Thành. Cô nhún vai rồi cong ngón tay tinh nghịch búng vào vành tai anh, 1 cử chỉ thân mật ngày xưa cô hay hành động và đùa với anh.

Thành giật mình, trong lúc cô phá lên cười vui vẻ:

− Nếu như công việc của anh dạo này nhiều quá thì thôi vậy.

Cử chỉ quen thuộc chợt làm tim Thành nhói lên. Ngày xưa cô luôn thích trêu chọc anh bằng cách búng vành tai anh, những cử chỉ dỗi hờn nũng nịu.

Thiên Nga bưng ly nước của Thành lên uống, giọng cô trở nên bùi ngùi:

− Không ngờ mẹ anh ngày xưa lại là người yêu của ba em. Em mới biết tối đêm qua đó. Ba em nói nếu ba anh không dùng tiền cướp đoạt mẹ anh, thì mẹ anh là vợ của ba. Bà đã thuộc về ba em khi về với ba anh.

Thành cắn mạnh môi. Anh hiểu ông Ký đã nói câu gì để cho cha mình phải điên lên và lao xe xuống ruộng, chiếc xe bốc cháy, họ đã chết thật thảm khốc.

Thiên Nga đứng lên:

− Em đi nhé!

Thành đưa tay ra ngăn lại.

− Khoan đã Nga!

− Anh muốn nói gì?

Thành nói mà không nhìn lên.

− Khi nào em rảnh?

Thiên nga hiểu ngay, cô cười duyên dáng:

− Ngày mai, 10 giờ sáng.

− Ở đâu?

− Ở công ty của anh, được không?

− Được.

− Chào anh! Mai gặp lại!

Thành ngồi tư lự. Anh muốn qua Thiên Nga để hiểu nhiều hơn, nhưng liệu sự thật sẽ như thế nào đây?

Thiên Nga đi nhanh vào nhà, cô nhớ đến cái hẹn với Thành, nên vui ra mặt.

Hát líu lo, Thiên Nga gọi chị Tư:

− Hôm nay tôi không ăn cơm nhà, nhờ chị nói giùm với mẹ tôi.

− Dạ. À, cô Thiên Nga! Lúc nãy có đi