Q1 - Chương: 083 Người không hiểu ta, sao biết lòng ta. (3)
Cái mồm này của Soái Lãng là trời sinh, không liên quan gì tới mười mấy năm ăn học, tất nhiên cũng có thành phần rèn luyện ra, một cuộc gặp gỡ vô tình được Soái Lãng miêu tả so với tiếng sét ái tình còn nóng bỏng hơn. Thần thái đó, tư thế đó, vẻ thẹn thò đó, cái đảo mắt cười đó, sự ngập ngừng muốn nói lại thôi đó, tất cả tất cả làm chính Soái Lãng cũng phải ngạc nhiên sao mình có thể nhớ rõ như thế?
Ba người anh em trần truồng ngâm mình trong bể tắm ngạc nhiên nhìn nhau, em gái thanh thuần không phải hiếm, nhưng hiếm là Soái Lãng xưa nay tôn sùng "mông cong" "vú to" "dâm đãng" "chân dài", vậy mà y diễn thuyết gần mười phút không nhắc tới một chữ nào trong đó.
Thuần khiết ấy à? Có cô gái nào như vậy sao? Chắc chắn là có, nhưng không ở trong đời thực.
Thế nhưng Soái Lãng nói với vẻ rất chân thành, nói với vẻ rất nghiêm túc thì đều ngẩn người, thậm chí nói tới cuối cùng, nhị ca theo chủ nghĩa duy vật, kẻ vô thần, lại có chút duy tâm. Đem chuyện vô tình nhìn thấy ảnh của Vương Tuyết Na ở trong thư viện thành duyên phận...
Quái thật đấy.
Điền Viên phải dùng cả hai tay ôm miệng, nếu không hắn sợ mình sẽ nói ra điều gì đó không hay, bởi vì trong đầu hắn đã chất kín mấy suy đoán ô uế rồi.
Bình Quả ợ lớn một tiếng, hiển nhiên bị câu chuyện thuần khiết kia làm dạ dày sinh phản kháng, nước chua bốc lên
Soái Lãng phát hiện ra quay ngoắt sang, hung hăng nói: “Mày thái độ gì hả? Cái thứ chỉ biết tình một đêm không hiểu ái tình... Ở đây chỉ có lão đại của chúng ta là hiểu, năm xưa được công nhận là đại tài tử của Đh Trung Châu, theo đuổi hoa khôi trường tới mức bị xử phạt...”
“Hàn lão đại, lần gặp gỡ tình cờ đó còn liên quan trực tiếp tới Lôi Hân Lôi của anh năm xưa, nếu không phải vì bài thơ kia, tôi cũng không tìm được tiếng nói chung với tiểu sư muội. May mà còn nhớ bài thơ đó, cái gì mà ‘ Tôi sắp rời nhà trường/ Đợi thời điểm thích hợp /Để chôn vùi hết thảy / Cả hư vinh tự tôn...’... Lão đại, không giấu anh, năm đó hai người tình tứ với nhau, tôi chỉ muốn nhảy vào thay thế.”
“Oa oa, nếu là gái của lão đại thì thế nào cũng đẹp lắm nhỉ, lão đại này, anh cưỡi chưa?” Bình Quả sán tới để kiếm đòn.
Hàn Đồng Cảng tất nhiên cho hắn toại nguyện, một cú đá làm nước bắn tung lên trời, đó là vết thương lòng khó quên của hắn, cho nên hồi lâu không nói gì.
Điền Viên bị chuyện của Soái Lãng làm nhịn tới phát nghẹn rồi, lên tiếng: “Lão đại, anh đừng giấu trong lòng như thế, thích thì đi tìm cô ấy đi... Đúng rồi, nhị ca, giờ Lôi Hân Lôi làm gì? Năm xưa em cũng lĩnh giáo qua phong thái của hoa khôi trường, khi đó bữa tiệc hoan nghênh sinh viên mới, tiếng xuýt xoa khắp nơi, đoán chừng đêm đó về phòng quá nửa năm sinh mơ cưỡi máy bay...”
Soái Lãng dùng ánh mắt ngăn cản, không ngờ Hàn Đồng Cảng lại tỏ ra thản nhiên: “Cô ấy à, giờ đã là giám đốc phòng quan hệ xã hội của một doanh nghiệp nước ngoài, rốt cuộc cũng nở rực rỡ rồi.”
Giọng nói có vài phần ký ức vẫn vẹn nguyên, nhưng chẳng dám quay đầu nhìn lại.
Hai thằng mồm thối cũng biết ý ngậm miệng, Soái Lãng có chút tự trách không nên nhắc tới, đổi chủ đề: “Lão đại, đừng nản chí, một ngày anh trở thành phóng viên danh tiếng, có khi cô ấy còn theo đuổi ngược lại anh. Tôi định nói gì nhỉ, à đem hết thư tình anh viết năm xưa cho tôi học tí. Tiểu học muội của tôi cũng có khuynh hướng mê văn học.”
“Cậu ấy à?” Hàn Đồng Cảng nhìn Soái Lãng khiêm tốn thỉnh giáo mà không nhịn được cười.
Điền Viên không chịu nổi nữa: “ Thôi anh ơi, anh đóng giả tình thánh đã làm em buồn nôn rồi, giờ đóng giả người văn hóa không phải muốn giết người à? Anh học nổi cái khí chất thư sinh của lão đại không?”
“Sao tao không học được, mày ngứa vảy đấy à?” Soái Lãng trừng mắt lên, khoe ra cơ bắp uy hiếp.
Điền Viên chỉ tay: “Đấy đấy, mọi người xem đi, hở một chút là muốn động chân động tay, đúng là thành phần bất mãn vô văn hóa.”
“Nhị ca, em chỉ anh một chiêu.” Bình Quả giải cứu thằng bạn sắp ăn đòn, nghiêm túc nói: “Chúng ta phối hợp diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân đi, cùng lắm bọn em đóng vai ác, cho anh đánh một trận, anh rất hợp vai.”
“Ừ, Tiểu Bình Quả ngoan lắm.” Soái Lãng đưa tay xoa đầu khen ngợi.
“Không được đâu.” Hàn Đồng Cảng phủ quyết: “Ba chúng ta một thì như đầu bếp, một thì như trẻ con vị thành niên, còn anh là thư sinh trói gà không chặt, lấy đâu ra khí chất đóng vai ác? Ai mà tin.”
Đúng, ai mà tin được? Điền Viên thì một thân thịt mỡ, Bình Quả loắt choắt non choẹt, Hàn Đổng Càng dáng người cao to đấy, nhưng mà vẫn giữ vài phần khí chất thời đi học.
Cả ba nhìn Soái Lãng chằm chằm, ý tứ không nói cũng rõ, làm y rất bực: “Khỏi cần nhìn, tôi có khí chất ác đồ được chưa? Những chuyện này tôi đều nghĩ tới rồi, trừ bắt chước sở thích của cô ấy thì tôi không biết làm cách nào khác. Lão đại, anh đừng keo kiệt thế, chẳng phải là vài bài thơ tình à, phải giúp anh em chứ. Mọi người bảo tôi tới siêu thị tiếp cận tiểu học muội đó, nói tới lý tưởng, nói tới sở thích mà tôi không ngâm được vài câu thơ thì xong luôn à?”
“Được rồi, có cái chuyện nhỏ xíu, để anh mày lo, cậu muốn xem thì trong máy vi tính của tôi còn lưu, chia cho cậu một phần kho lưu trữ điện tử của tôi, cả thư trước kia cũng cho cậu. Giờ thì thấy đọc sách hữu dụng chưa, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là có chút bất học vô thuật.” Hàn Đồng Cảng rất rộng rãi.
Soái Lãng bực bội: “ Không phải tôi không học, mà học không đúng chuyên môn, nếu muốn nhé ‘Hương lạnh lò vàng, chăn cồn sóng đỏ’, tôi mở miệng ra là có, muốn ‘Chưa vì khách quét lối hoa, cửa bồng nay mới mở ra vì người.’ Tôi cũng biết luôn, đó đều là danh tác của cổ Hán thư... Ê đừng choáng vậy chứ, anh đây hay dở gì cũng học khoa Trung Văn, chỉ kém lão đại một chút thôi.”
Chát chát chát, Bình Quả vỗ trán vài cái, sốc không nói lên lời, Điền Viên giơ ngón cái: “Nhị ca đâu phải bất học vô thuật mà là vô học thành tài rồi.”
“Được, được, đừng lấy trò khoe khoang của cậu ra, vừa rồi cậu nói tới tiếp cận cô bé đó, thế cậu không đi làm nữa à?” Hàn Đồng Cảng dù sao cũng hiểu trình độ Soái Lãng, y chỉ biết mấy câu thơ dâm đãng đó thôi, ngâm nước đã đủ, rời bể quấn khăn, chuẩn bị vào phòng xông hơi.
Soái Lãng hùng hồn tuyên bố: “À, tôi chuẩn bị xin vào siêu thị, cũng yêu đương oanh liệt giống anh một hồi, vừa làm việc vừa tán gái, không để lỡ chuyện gì, tuy tiền lương ít một chút, nhưng hi sinh vì ái tình thế cũng đáng...”
Ùm, lão đại vừa lên bờ đứng không vững, ngã luôn xuống nước.
Thằng này FA kinh niên nên điên mất rồi.