Q1 - Chương: 084 Liên tục từ chối, trăm khó không sờn. (1)
“Ài, anh, anh … sao anh lại tới, tôi đã nói với anh bao lần rồi, chỗ chúng tôi không tuyển người.”
Cánh cửa mang biển phòng thị trường của Siêu thị Gia Hòa bị đẩy ra, cửa hàng trưởng Lam Đông Mai cởi áo vest treo lên mắc ghế, chỉ mặc sơ mi lụa màu ngà mềm mại, đang chăm chú viết lác gì đó. Trên sống mũi cao đeo chiếc kính không gọng tròn tinh tế, mái tóc búi cao gọn gàng, mang khí chất mỹ nhân công sở, lạnh lùng nghiêm nghị.
Vừa nhìn thấy người hôm qua thì từ cô thở hắt ra một hơi bất lực, bỏ kính xuống, không đợi đối phương lên tiếng đã từ chối thẳng thừng luôn, kèm theo một cái lườm, người này thật không biết điều, liên tục tới hai buổi sáng rồi.
“Với tần suất lưu động nhân viên của siêu thị, lúc nào cũng cần tuyển người, nhất là nhân viên tay nghề thuần thục như tôi. Cửa hàng trưởng, chị cho tôi một cơ hội đi, không cho làm sao mà biết tôi có làm được không?” Chính là Soái Lãng, y đi xin việc ở siêu thị thật, mặt dày mày dạn đưa hồ sơ tới trước mặt người ta.
“Không phải vấn đề anh làm được hay không, chúng tôi đã đủ người rồi, sao anh lại không tin nhỉ? Bây giờ không phải là mùa đông khách, chúng tôi tuyển nhiều người thế làm gì?” Lam Đông Mai đang tính toán một bảng biểu quan trọng, bị người này quấy phá mất hết tâm trạng.
“Tôi cũng đâu nói là làm nhân viên bán hàng, dù là lái xe, công nhân vệ sinh, nhân viên tiếp thị, cái gì cũng được, tôi không kén chọn gì hết, chị hài lòng chưa?” Soái Lãng tiếp tục dây dưa.
Nam nhân tốt sợ nữ nhân lười, nữ nhân tốt sợ nam nhân bám, từ ngày đầu tiên phát hiện ra nữ cửa hàng trưởng này cũng là cô em không tệ, Soái Lãng đeo bám càng hăng, phát huy đầy đủ sở trường mặt dày vô liêm sỉ khi bán bảo hiểm.
Tính sơ sơ, cả vào văn phòng lẫn chặn cửa, phải tới bảy tám lần rồi, dù cô cửa hàng trưởng này có làm cao có kiêu kỳ cũng bị y mài sạch.
Quả nhiên là rốt cuộc cũng có hiệu quả, cửa hàng trưởng Lam thở dài, đánh giá chàng trai vóc dáng tàm tạm, khuôn mặt thường thường, nhưng da mặt siêu dày lại còn mang họ Soái này, cực kỳ bất đắc dĩ nói một câu: “Được rồi, anh để hồ sơ lại đây đi, tôi báo cáo lên ông chủ, có cơ hội thử việc sẽ thông báo cho anh.”
“Ấy, đừng như vậy mà, cô làm thế chẳng phải đối phó với tôi sao? Cô bảo tôi đợi chẳng phải đợi tới hoa tàn cơm nguội à.” Soái Lãng lại chẳng quá thừa kinh nghiệm xin việc hay sao, đừng hòng lừa y.
“Ài, tôi nói này, đâu ra cái chuyện ép người ta thuê mình như anh chứ? Anh thật đúng là, ai lại đi tranh công việc tiền lương có tí tẹo này?” Lam Đông Mai đau đầu, người này vượt xa mọi hiểu biết của cô.
Chưa hết sốc đâu, Soái Lãng nài nỉ: “Chị hai, tôi thực sự vô cùng cần công việc này, tôi mang theo 120% thành ý tới xin việc, tiền lương hơi ít một chút cũng được, nhưng không thể không cho tôi chút cơ hội nào chứ?”
“Chị hai? Tôi già thế à?” Lam Đông Mai vừa nghe cách xứng hô này một cái, mắt phượng dựng lên.
“Không già, không già, sao chị già được cơ chứ?” Soái Lãng vội xua tay, em gái này mắt phượng mũi quỳnh, bờ vai thẳng tắp, đôi chân dài, ăn mặc rất tiêu chuẩn, áo lụa cổ áo ren hoa văn cầu kỳ ôm lấy vòng eo nhỏ, khuôn mặt cực kỳ hợp với gu thẩm mỹ phương đông. Trừ da hơi thô một chút, song vẫn là mỹ nữ, không liên quan gì tới gen, lớn lên ở cái phương bắc cát bụi này, người thường khó giữ làn da như mỹ nhân Giang Nam, xinh đẹp cỡ này đã là hiếm có.
Nhưng mà cái cỡ này lại còn mang tính đanh đá của phụ nữ Trung Châu, chưa bỏ qua cho y: “Cảnh cáo anh, lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi, đừng ép tôi gọi bảo an.”
“Chớ, chớm đổi xưng hô nhé, em gái được không? Anh nói này em gái, em nhất định muốn anh đi tìm giám đốc à?” Độ mặt thớt của Soái Lãng thực sự là vô hạn.
“Em gái á? Anh anh...” Lam Đông Mai rùng mình, người này được đằng chân lân đằng đầu quá rồi.
“Hơi buồn nôn phải không, vậy đổi thành Lam tiểu thư thì thế nào?” Soái Lãng thấy em gái này khó nói chuyện, ác ý sinh ra, cố tình nói.
“Được, anh giỏi lắm.” Lam Đông Mai nổi giận vượt kiểm soát, hít sâu một hơi làm ngực nhô lên rõ ràng, hô: “Bảo an đâu?”
“Thôi, gọi bảo an làm gì, tôi tự đi được.” Soái Lãng khịt mũi, y biết đàm phán lâm vào bế tắc rồi, chẳng thèm nỗ lực nữa, quay đầu bỏ đi, nhưng không quên nói vài câu chướng tai: “ Tiểu thư, tôi nói năng tử tế với cô ba ngày, đừng ép tôi quay lại ngồi vào vị trí của cô, một cửa hàng trưởng là cái rắm gì, chẳng qua là cô em làm công, kiêu thấy sợ.”
Lam Đông Mai rít lên, quơ bừa bản báo cáo trên bàn định ném, không ngờ người kia còn nhanh hơn, chuồn mất rồi, lại còn đóng cửa lại. Điên rồi, em gái phương bắc rời bàn, rầm rầm xuống lầu, gọi bảo an mắng mỏ một trận, nếu gặp người này trực tiếp đuổi ra ngoài.
..................................
Chẳng nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị từ chối rồi, Soái Lãng đã quen sống trong những lời nói khắc nghiệt của người khác, cho nên chẳng có cảm giác đặc thù gì về chuyện này.
Nhưng mà bây giờ làm Soái Lãng hao tâm tổn trì là, chẳng ngờ mình đã hạ mình như thế mà ngay cả một cái công việc lương thấp tè cũng khó đến thế. Cái chuỗi siêu thị Gia Hòa này là xí nghiệp bản địa Trung Châu, sau khi nghe ngóng một phen biết do ông chủ tư nhân mở, tìm hiểu kỹ hơn thì gần như chẳng có tầng quản lý gì cả, trừ ông chủ ra thì có hai vị cửa hàng trưởng quản lý, một quản nhập, một quản xuất.
Mới đầu cứ nghĩ chỉ cần tay chân nhanh nhẹn chăm chỉ một chút là kiếm cái công việc này dễ như không, ai ngờ người ta sau khi tuyển một lượng lớn nhân viên thì bây giờ nhân lực cực kỳ sung túc, mà vị cửa hàng trưởng Lam này lại còn khó đối phó.
Làm sao bây giờ?
Soái Lãng cũng đã nghe ngóng rõ tình hình của Vương Tuyết Na rồi, cô bé đi làm từ hai giờ chiều tới tám giờ tối, cho nên y mới tới quấy rối vào buổi sáng, chỉ đợi vào được bên trong tạo ra cuộc gặp gỡ mỹ lệ. Ai ngờ rằng bước đầu tiên đã đi gian nan như thế, thực sự khiến Soái Lãng gãi đầu gãi tai không thôi.
Rời siêu thị cũng không đi xa, quanh quẩn gần đó, thi thoảng nhìn bãi đỗ xe và cửa siêu thị, nơi đó gần ngay trước mắt mà chẳng thể tiến thêm một tấc.
Soái ca nhà ta buồn ơi là buồn, rầu ơi là rầu.