← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 101 Buổi tụ tập nhỏ, nói chẳng vừa lòng. (1)

Bóng đêm buông xuống, siêu thị Gia Hòa bận rộn suốt cả ngày rốt cuộc cũng đóng cửa, dòng người ra vào tấp nập đã không còn, có điều bên trong siêu thị vẫn còn bận rộn.

Lam Đông Mai dẫn theo hai bảo an, tính toán những khoản doanh thu trong ngày, sau đó mang tiền tới ngân hàng gửi, chuyện còn chưa xử lý hết trong siêu thị thì tạm ủy thác cho cửa hàng trưởng Soái. Mấy ngày tiếp xúc đúng là có chút thay đổi cái nhìn về Soái Lãng, đặc biệt là hai ngày hoạt động đã xử lý hơn một vạn chai rượu, thực sự là phải nhìn với ánh mắt khác. Khi Lam Đông Mai đi ra sân quay lại nhìn cửa hàng trưởng Soái đóng cửa, còn rất có trách nhiệm tuần tra xung quanh, cô càng yên tâm.

Cảm giác giữa hai người rất kỳ quái, bất kể là Soái Lãng làm ra vẻ oai phong, hay là khách khí vẫy tay, lần nào cũng khiến Lam Đông Mai cảm giác hành vi của y có ám thị gì đó với mình, khiến cô phải suy nghĩ rất lâu.

Tới bãi đỗ xe nhìn chiếc Buick, thậm chí Lam Đông Mai còn hoài nghi, có phải tăng ca xong anh ta sẽ mời mình đi ăn khuya gì đó ... Nếu là lời hẹn hò từ anh ta, mình có đi không?

Ở trên xe, Lam Đông Mai có phần do dự.

Còn Soái Lãng đã quyết định rồi, lát nữa kết thúc tăng ca nhất định có một bữa ăn khuya lãng mạn, hôm nay đi đâu nhỉ? Soái Lãng đứng trước cửa siêu thị đi qua đi lại suy nghĩ, thi thoảng lại nhìn vào trong siêu thị bận rộn. Ở sân sau vẫn đang dán nhãn rượu, quầy thu ngân đếm tiền lẻ, cửa kho hàng mở rộng, mấy chàng trai đang chuyển hàng lên kệ chuẩn bị cho ngày mai. Công việc vốn đã kết thúc từ sớm nhưng vì hoạt động mà cường độ công việc gia tăng, cũng sáng tạo cho rất nhiều người cơ hội.

Soái Lãng cũng là một trong số được hưởng lợi đó.

Đi qua đi lại, vờ vờ vịt vịt đánh giá chỗ này, chỉ dẫn cho khác, thi thoảng đứng ở quầy thu ngân nhìn về khu đồ dùng hàng ngày.

Vương Tuyết Na đang chuyên tâm dán nhãn giá hàng, cùng là đồng phục siêu thị mặc lên người cô mang tới khí chất thanh thuần, rực rỡ không gắt, tựa như nắng mai, khuôn mặt nhỏ đẹp như tranh vẽ, vóc người nhỏ nhắn, bím tóc đung đưa, áo gile ôm sát người, lúc đi qua đi lại bước chân nhẹ nhàng như mèo con, lúc dừng lại thì điểm tĩnh, ngẫu nhiên quay đầu thấy Soái Lãng liền mỉm cười.

Mỗi lần như thế trái tim Soái Lãng bị rung rinh ... Biểu hiện ra là, cười như thằng ngốc.

Thế là cả hai đều cười, Soái Lãng biết mình rất thích, rất thích cô gái này, không nói được nguyên nhân vì sao lại thích, nhưng cũng cảm nhận được tiểu học muội không hề phản cảm, đó là điều quan trọng. Mỗi lần cười xong lại thấy cuộc sống mỹ hảo đang vẫy tay với mình, tương lai đang dần mở sang trang mới ...

Cộc cộc cộc!

Có người gõ cửa kính, Soái Lãng quay đầu thấy ngoài có người, đi ra hô một câu: “Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi, mai hẵng tới.”

“Tôi tới tìm người.” Ngoài kia là một cô gái tầm thước hơi béo.

“Còn chưa hết giờ làm, cô ở ngoài đợi đi, chúng tôi đang bận.” Soái Lãng bị phá ngang “công việc” hơi bực mình.

Ai ngờ người ngoài kia nói lớn: “Tôi tìm Vương Tuyết Na, nhờ anh gọi hộ một tiếng: “

Soái Lãng bất ngờ, vội đi tới gần, nhìn thật kỹ nhưng không nhận ra, đó là cô gái mặc váy đen và áo khoác nhỏ, beo béo trăng trắng, trông rất vui mắt: “Cô là gì của cô ấy?”

“Tôi là Quan Nghiên Tuệ, bạn học của cô ấy, muộn thế này cô ấy chưa về, tôi tới xem sao?” Quan Nghiên Tuệ lúc này cũng nhìn rõ người mặc vest chỉnh chu, trông rất có tinh thần kia, đột nhiên nhớ ra điều gì: “Anh là Soái Lãng à?”

“Hả, tôi nổi tiếng thế sao?” Soái Lãng vui ngay, kệ quy định với quy củ, mở cửa ra.

Quan Nghiên Tuệ nghiêng người lách vào: “Tuyết Na có kể với tôi về anh. Ừm,  cô ấy đâu rồi?”

“Phía kia ... Khu đồ dùng thường ngày, Tuyết Na, có người tìm em này.”

Thái độ Soái Lãng tức thì chuyển biến lớn, Vương Tuyết Na chỉ đứng xa vẫy tay, còn y thì rộng rãi đưa tay mời lịch sự. Quan Tuệ Nghiên tủm tỉm cười chạy tới chỗ Vương Tuyết Na. Hai cô gái tíu ít nắm tay nhau, sau đó vừa làm việc vừa nói chuyện, thi thoảng còn nhìn về phía Soái Lãng. Soái Lãng tất nhiên vờ không biết hai cô gái đang bình phẩm mình, chỉ đạo nhân viên làm việc, bày ra mấy tư thế rất ngầu.

“Nhị ca … Nhị ca, anh đang làm cái gì mà trông ngu thế?”

Có người bình phẩm, Soái Lãng giật mình quay sang, té ra là Điền Viên đã chi huy người quét dọn xong khu trao thưởng tới quấy nhiễu mình, phẩy tay đuổi ruồi: “Phải làm gì thì làm nấy đi, xong việc thì về sớm.”

“Hả? Anh mượn cối xay giết lừa à? Nhị ca, không chơi thế được đâu.” Điền Viên trừng mắt lên, mình bận rộn suốt cả ngày mà không được câu nào tử tế là sao.

“Được, được, coi như anh không đúng, mày không phải là không biết nhị ca đang rơi vào biển ái tình, không để ý được cái khác, đợi bận xong sẽ mời mọi người ...” Soái Lãng vỗ về Điền Viên, chưa nói hết ánh mắt đã lại mất tập trung.

Điền Viên kéo tay Soái Lãng, hâm mộ hỏi: “Này nhị ca, trong tay anh có tới mấy chục em gái, rốt cuộc anh thích ai?”

“Kia kìa, cô bé thấp thấp xinh xinh ở khu đồ dùng thường ngày ấy.” Soái Lãng tự hào chỉ.

Dưới ánh đèn sáng rực, khuôn mặt chưa hết non ớt ánh lên sự thanh thuần long lanh tuổi trẻ, cũng là đồng phục công tác như bao cô gái khác, mặc lên người lại có cảm giác như đóa phù dung trồi lên mặt nước.

Soái Lãng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt là biết Điền Viên đã nảy sinh suy nghĩ không lành mạnh, trừng mắt một cái hết sức tàn bạo.

Điền Viên cười hì hì lùi lại: “Xinh, rất xinh, cực phẩm ... Nhị ca thật có mắt nhìn người, tưởng anh có xu hướng ngự tỷ, giờ mới biết là có phức cảm loli, thiếu nữ vị thành niên mà anh cũng ra tay được à?”

“Đừng nói bậy, anh còn chưa nắm tay kìa, huống hồ trông trẻ vậy chứ cô ấy không phải vị thành niên, hơn hai mươi rồi.” Soái Lãng làm động tác muốn đánh, chuyện tình cảm đẹp đẽ gì qua mồm thằng này đều biến hết thành mấy thứ biến thái.

“Không sao, sớm muộn gì cũng trúng thủ đoạn hiểm độc của anh thôi ... Nhị ca, vậy giới thiệu em gái beo béo bên cạnh cho em đi, em cũng muốn cưỡi ... Úi úi ...” Điền Viên đang YY cười dâm dật, không ngờ Soái Lãng đá móc ngược ra sau, trúng ngay gối, thiếu chút nữa đứng không vững suýt ngã.

Soái Lãng uy hiếp: “Về mở phim lên mà xem, đừng có quấy rầy anh mày tán gái, cẩn thận anh trừ lương.”

“Chậc, anh thật không có mắt nhìn, quấy rầy anh không phải là em, không phải là có cái bóng đèn to đùng kia à?”

Á, hỏng rồi, Soái Lãng lập tức hiểu ra, nhưng mà chuyện này khó xử lý: “Làm sao giờ, kế hoạch không theo kịp biến hóa.”

“Đơn giản lắm, cô ấy mang theo bóng đèn, anh cũng mang theo bóng đèn, hai cái bóng đèn ghép thành một đôi, ai tán gái của người nấy, không phải thế là xong sao?” Điền Viên cười khùng khục, thời cơ tốt không lợi dụng là thằng ngốc.