Q1 - Chương: 102 Buổi tụ tập nhỏ, nói chẳng vừa lòng. (2)
“Oa, xong rồi.” Quan Nghiên Tuệ giúp Vương Tuyết Na dán xong nhãn tiền cuối cùng, lần đầu tiên làm loại việc này, cảm giác rất thú vị, phủi tay bĩu môi: “Chẳng khó khăn gì cả.”
“Chà, nói nghe dễ dàng nhỉ, bạn cứ ở đây làm đi làm lại một việc mười mấy tiếng xem.” Vương Tuyết Na dọn dẹp số nhãn không dán cất đi: “Mình đã gọi điện thoại về nhà báo rồi cơ mà, bạn còn đến làm cái gì?”
“Cha bạn không yên tâm, bảo mình đi xem sao.” Quan Nghiên Tuệ hạ thấp giọng đánh mắt về phía Soái Lãng, giọng điệu mập mờ: “Này Tuyết Na, đã phát triển tới mức nào rồi?”
“Chẳng phát triển gì cả, vẫn vậy thôi.” Vương Tuyết Na nói một câu mơ hồ.
“Xì, mình nhìn một cái nhận ra ánh mắt anh ta không bình thường, mười phần mười là nhìn trúng bạn rồi... Con người thì miễn cưỡng chấp nhận được, không hung dữ như tưởng tượng. Chỉ là công việc hơi kém, cái công việc này chắc chẳng kiếm nổi bao tiền đâu nhỉ?” Quan Nghiên Tuệ vừa dứt lời, không ngờ Vương Tuyết Na hứ một tiếng xoay người đi đưa đồ, vội đuổi theo.
“Này, này, thái độ gì thế hả, hỏi bạn một câu thôi trêu chọc gì bạn đâu.”
“Bạn không biết đi hỏi anh ấy à? Mình đang làm việc, đừng quấy rầy.”
“Bạn tưởng mình không dám à?”
“Dám thì đừng hỏi mình.”
“Xì... Mình đi thật đấy.”
Hai cô gái cãi nhau, giống như từ nhỏ tới lớn, mỗi lần bất đồng ý kiến là lời qua tiếng lại như thế, tính cách trái ngược, vậy mà vẫn chơi với nhau là vì sao? Dễ hiểu thôi mà, tuổi tác ngang nhau, lớn lên cùng cái sân, cha mẹ thân thiết, tất nhiên thành bạn thân.
Vương Tuyết Na không muốn nói, Quan Nghiên Tuệ thì vô cùng muốn nghe. Chẳng đi được mấy bước, Quan Nghiên Tuệ phì cười: “Còn cần mình hỏi à, người ta tự dâng tới miệng rồi.”
Quả nhiên vừa mới xong việc Soái Lãng dẫn Điền Viên như cái đuôi phía sau, đến trước mặt hai người, hiếu kỳ đưa tay ra với Quan Nghiên Tuệ: “Nghiên Tuệ, chào em, đây là Điền Viên, tốt nghiệp khoa vi tính, bốn người chúng ta đều là bạn học.”
“Xin chào, xin chào... Tôi là Điền Viên, cửa hàng trưởng Soái, anh xem Nghiên Tuệ từ xa tới, anh không chiêu đãi sao được.” Điền Viên bắt tay Quan Nghiên Tuệ rồi quay sang trách Soái Lãng.
Soái Lãng liền thuận thế nói: “Đúng đúng, hay là thế này nhé Nghiên Tuệ, bạn học cùng trường gặp nhau thế này không dễ, cùng nhau đi ăn khuya đi, ăn xong đưa các em về trường... Tuyết Na, em không ý kiến gì chứ?”
“Vâng, được ạ.” Quan Tuệ Nghiên biết người ta tới lấy lòng, đương nhiên là không vấn đề.
Vương Tuyết Na bĩu môi nhéo tay Quan Tuệ Nghiên một cái, có điều cũng không dị nghị.
Thế là thành cuộc hẹn bốn người, vốn là định hẹn riêng Vương Tuyết Na, nhưng mà xuất hiện cái bóng đèn như thế, nguyện vọng không thành, Soái Lãng dẫn luôn Điền Viên đi theo kéo chân cái bóng đèn kia. Không đưa theo không được, nếu không hai cô gái mà thương lượng cùng nhau về nhà, cơ hội ngồi cùng ăn một bữa cũng chẳng có.
Ra ngoài, đợi một lúc, Soái Lãng lái chiếc Buick tới, rất oai phong bẻ lái để đuôi xe đỗ ngay trước cổng siêu thị, Điền Viên lịch thiệp mời hai quý cô lên xe. Quan Nghiên Tuệ giật mình, ghé tai cô bạn nói: “Oa, trẻ thế mà đã tầng lớp có xe rồi, có tiền đồ.”
Vương Tuyết Na hơi thiếu tự nhiên nhích người sang bên, không để ý tới cô bạn, Điền Viên ngồi trên hỏi đi đâu ăn, hiềm khi thấy hắn lịch sự như thế.
Hiện cũng đơn giản, đã hơn 11 giờ, nghĩ một lúc tới chợ đêm Đông Quan, Quan Nghiên Tuệ không khách khí, đề nghị ăn đồ nướng, đề nghị này trúng ý Điền Viên, hay quá, chính chủ liền biến thành bóng đèn.
Đôi khi rất kỳ lạ, hai người có tình cảm với nhau, cảm giác đa phần nói ít đi, nếu một đôi chả liên quan gì, lại cứ thao thao bất tuyệt. Hôm nay vừa vặn có hai đôi như thế, dọc đường Điền Viên và Quan Nghiên Tuệ khỏe nói không ngơi nghỉ tới một giây phút nào, đến khi xuống xe cái miệng cũng không ngừng, may mà chuyện ăn uống đạt được ý kiến thống nhất, mọi người đều biết quán nướng Đông Bắc Lão Nhị tên không hay nhưng rất nổi tiếng ở đây,
Ban đêm ở nơi này cũng náo nhiệt không kém gì phố xá tan tầm, phòng bao đã hết, bốn người may mà chộp được một bàn vừa mới đứng lên, gọi đồ uống, bia.
Hai cô gái chỉ gọi vài xâu thịt dê và cánh gà, Điền Viên thì chẳng khách khí gì, đã ăn không mất tiền thì phải ăn cho nứt bụng, chỉ thực đơn gọi bảy tám món, Soái Lãng thì luôn giữ tư thái lịch sự ít nói, sợ lộ ra bản chất bất học vô thuật để người ta cười cho.
Học cùng trường không chênh nhau mấy khóa, cho nên đề tài chung rất nhiều, kể chuyện trường học năm xưa, rồi kể kỷ niệm trường có ai về, quyên góp cho trường bao nhiêu, nói khóa nào có ai làm gì, nói tới danh nhân của Đh Trung Châu. Thậm chí khi nói tới một đồng môn nay đã làm CEO của công ty liên doanh nước ngoài, Quan Nghiên Tuệ tỏ ra hết sức sùng bái, đến khi đồ ăn lên, vừa ăn vừa nói chẳng nhàn rỗi.
Dần dần không khí thoải mái, Soái Lãng cũng thi thoảng nói vào vài câu, có điều đem so với Vương Tuyết Na rất chừng mực thì Quan Nghiên Tuệ ngồi ở đối diện lại giống hệt Điền Viên, như toàn thân chỗ nào cũng mọc miệng vậy.
“Ừm... Không tệ, mùi vị này khá đấy, Tuyết Na, ăn đi chứ.”
Quan Nghiên Tuệ rút một xâu thịt dê trên đĩa đưa cho Vương Tuyết Na, đưa mắt nhìn tên béo cầm cả hai tay gặp miếng thịt lớn như chó gặm xương, rất bất nhã, trong khi Soái Lãng ngồi bên cạnh Vương Tuyết Na khá vừa mắt, ăn uống văn nhã, nhai kỹ nuốt chậm, còn không quên đưa khăn giấy cho Vương Tuyết Na.
Nhìn hai người họ, Quan Nghiên Tuệ đột nhiên nhớ ra một chuyện Vương Tuyết Na lấy ra trêu mình: “Anh Soái, anh học chuyên ngành văn thư, có học lớp của giáo sư Vương Trì Quảng không?”
Đối phương là danh nhân trường, Soái Lãng tất nhiên biết rồi: “Anh có học, thầy ấy là chuyên gia Hồng học mà, rất thích kể Kim Lăng thập nhị sai trong Hồng Lâu Mộng.”
“Ồ...” Quan Tuệ Nghiên rất thất vọng, có điều Vương Tuyết Na thì đắc ý lắm, ném cho cô bạn ánh mắt kiêu ngạo, là bạn từ nhỏ, cô thừa biết không có ý tốt gì đâu.
Biến cố xảy ra, lời vừa dứt thì Điền Viên nhảy vào mồm cứ như là sợ bị người ta cướp mất phần: “ Tôi cũng biết, tôi cũng biết... Nghe nói kể Bảo Ngọc dạo ảo cảnh cùng tiên tử làm cái chuyện đó đó, giảng cho đám nam sinh chảy nước dãi, làm cho lão đại thuê cùng phòng với chúng tôi bị trúng độc, tới bây giờ vẫn si tình, không tìm được bạn gái...”