← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 132 Mồm đầy dối trá, nói chẳng biết ngượng. (1)

“Chắc là ở đây rồi.”

7 giờ 45 phút sáng, giờ cao điểm đi làm, Khấu Trọng lái chiếc xe Audi mới cóng đỗ chỗ đỗ xe tạm thời lề đường, chỉ một đơn vị nhỏ không có gì đáng chú ý, quay sang giải thích với Cố Thanh Trì: “Con và đồn trưởng Tiêu không quen, thông qua khu trưởng Trương nghe ngóng, thời gian này là 100 ngày quyết chiến cướp bóc lừa đảo gì đó.”

“Trăm ngày công kích cướp của lừa đảo.” Hàn Đồng Cảng rất nhạy cảm với văn tự chữ nghĩa nên ở sau đính chính.

Điền Viên bực mình nhéo một cái: “Đừng chen lời, có khác gì nhau đâu.”

Khấu Trọng bị cắt lời không phật ý, người trung niên vạm vỡ tráng kiện còn cười, trông có vẻ gia sản không nhỏ, nhưng không làm cao, gật đầu nói: “Đúng, là trăm ngày công kích cướp của lừa đảo, trọng điểm là chấn chỉnh vụ án cướp của và lừa gạt, cục công an thành phố lập tổ công tác, bộ chỉ huy đặt ở đây. Theo đồn trưởng Tiêu nói, hôm qua người mang Soái Lãng đi từ bộ chỉ huy tới... Chi tiết vụ án thế nào thì ông ấy cũng không biết, nhưng chắc chắn sẽ bị giam ở đây.”

Nghe ngóng được tin tức này Khấu Trọng cũng tốn không ít công sức nhờ vả vòng quanh mới có.

Cố Thanh Trì nhìn nơi này tới xuất thân, không nói gì cả, ba người đằng sau vẫn không biết tiếp theo phải làm sao, nhưng rất cảm kích hai người kia, vừa nhận điện thoại một cái liền tới ngay, phần tình nghĩa này rất lớn, chỉ hơi tò mò sao Soái Lãng quen biết hai nhân vật cỡ này.

“Thế này đi... Tiểu Hàn, Điền Viên, còn cháu là Bình Quả hả?” Cố Thanh Trì hồi lâu mới quay lại, vẻ mặt hiền hòa, ba anh em ngồi chen chúc ở ghế sau, có tên béo Điền Viên đâm ra chỗ ngồi chật chội, có điều lúc này không cảm giác gì cả, yên tĩnh lắng nghe vị trưởng giả mặt mày hiền từ nói: “Chuyện này giao cho bác, mấy đứa nên làm gì thì làm đi... Hiện giờ tin tức chưa rõ ràng, làm gì cũng vô ích thôi, có gì bác thông báo cho mấy đứa.”

“Nhưng … Bọn cháu không thể giúp gì sao?” Bình Quả sao có thể hoàn toàn trông vào người khác còn mình không làm gì.

“Ài, tấn công cảnh sát chỉ là sự kiện ngẫu nhiên, hơn nữa không nghiêm trọng, không đáng là gì, nếu như đã tới đây, hẳn là liên quan tới vụ án nào đó. Nếu không có vấn đề gì, mấy đứa lo lắng vô cớ, cậu ta sẽ tự ra thôi. Nếu như là có chuyện, mấy đứa có đợi cũng chẳng ra được, đúng không?” Cố Thanh Trì nhẹ nhàng thuyết phục.

“Vậy đi làm cả đi, có chuyện chúng ta lại tới.” Hàn Đồng Cảng mở cửa xe ra, trong xe quá chật, hắn muốn xuống lâu rồi.

Cố Thanh Trì muốn an bài Khấu Trọng đưa đi, nhưng ba anh em không dám nhận, kiên quyết từ chối. Lão đại vẫy tay gọi taxi, Bình Quả chạy tới chỗ ghế phụ lái, khom người với Cố Thanh Trì, ông đi ra cười: “Sao thế Tiểu Bình Quả?”

“Ông Cố, xin nhờ ông, bọn cháu là người ngoại tỉnh, thực sự không còn cách nào mới phải làm thế, chỉ có ông mới giúp được thôi.” Bình Quả luôn biết cư xử.

“Nếu người vào đó là cháu, Soái Lãng cũng sẽ làm thế này chứ?” Cố Thanh Trì đột nhiên hỏi.

“Chắc chắn là thế ạ, mấy anh em cháu đều không bằng anh ấy, nếu là anh ấy thì đã nghĩ ra cách từ lâu rồi.” Bình Quả khẳng định chắc nịch.

“Xe tới rồi, cháu đi đi... Bạn bè làm tới mức này là hiếm có đáng quý lắm rồi.” Cố Thanh Trì vẫy vẫy tay với Hàn Đồng Cảng và Điền Viên đang gọi ở phía bên kia.

Bình Quả đi rồi vẫn quay đầu lại mấy lần, trông ông Cố rất tự tin, trực giác tìm đúng người.

Nhìn ba anh em kia lên xe đi rồi, Cố Thanh Trì mới quay về xe, nhưng vẻ tự tin kia không còn, mắt nhìn tâm biển Trung tâm giám sát thông tin cục công an, tường bao sơn trắng, ra vào đều bị trạm gác kiểm tra nghiêm ngặt, cái sân không rộng nhưng bận rộn đi ra đi vào tòa nhà bốn tầng màu xám, không ai biết tình hình bên trong ra sao.

Chuyện này trong mắt ông ta vốn chẳng đáng kể gì, mỗi lần cảnh sát hành động lớn đều có mấy trò thế này, kỳ thực thanh thế càng lớn, tội phạm có kinh nghiệm càng biết mà chạy.

Nhưng mà lần này chuyện ngoài dự liệu quá nhiều, đám Phùng Sơn Hùng chỉ muốn thử phản ứng của Soái Lãng khi xảy ra chuyện, không ngờ ba người bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, làm ông ta càng hiểu Soái Lãng sâu hơn, có bất ngờ có vui mừng, nhưng chớp mắt thành khó xử.

Rất khó xử, dân không đấu với quan, cướp không đấu với cảnh sát, cán cân này không thay đổi được.

Khấu Trọng cũng nhìn nơi canh phòng nghiêm ngặt này mà khó xử, nhỏ giọng nói: “Thầy cha, giờ phải làm sao? Vừa rồi con không dám nói, nếu bị đưa vào đây thì không phải là vụ án nhỏ, không chừng thằng nhóc đó còn gánh trên lưng vụ án nào đó.”

“Không, tuyệt đối không thể, dính líu thì có, thằng nhóc có thói xấu thuận tay dắt dê nên chỗ nào cũng dính một ít, nhưng mà gây án thì không đâu.” Cố Thanh Trì lắc đầu.

“Vậy cũng không phải chuyện nhỏ, đây là hành động liên hợp của cảnh sát toàn thành phố, vụ án nhỏ bình thường do đồn công an, phân cục xử lý, không tới nơi này.” Khấu Trọng phân tích.

“Tìm kiếm mối quan hệ cậu tích góp những năm qua, làm hết sức nghe mệnh trời đi, giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.”

“Vâng, không thành vấn đề ạ.”

“Đi thôi.”

Xe khởi động, từ từ chuyển bánh, dù là hai người họ, đối diện với bộ máy quốc gia cũng chỉ biết nghe mệnh trời thôi. Cố Thanh Trì có chút cảm khái, lại có chút bùi ngùi vì bất lực: “Khấu Trọng, mấy đứa bé đó làm tôi nhớ tới mấy đứa các cậu năm xưa... Cậu nói xem, nếu cậu vào đó, ngoài kia có ai nhớ tới không?”

“Ha ha ha, con thấy trừ cái tên Hoàng Hiểu đầu óc chậm chạp ra thì chẳng còn ai.” Hoàng Hiểu cười.

“Đúng là thế, tiền bạc dễ có, tình nghĩa khó tìm, trên người thằng bé đó làm tôi thấy được nhiều thứ chúng ta thiếu... Tận lực mà làm đi, ra được hay không xem tạo hóa.”

Cố Thanh Trì tựa hồ nhớ tới chuyện gì trong quá khứ, khép mắt lại, câu nói đó cũng làm Khấu Trọng xúc động, im lặng không nói.

Ngày hôm đó Hàn Đồng Cảng về tòa báo ngáp ngắn ngáp dài viết lách, Điền Viên vẫn bận rộn đón tiếp khách hàng ở trung tâm điện máy Thanh Long, Bình Quả tới công ty quảng cáo nhốt mình trong phòng buồn bã, tới tận trưa vẫn không có tin tức gì.