← Quay lại trang sách

Q.1-Chương 131 Thói đời bạc bẽo, ai người thương ta. (3)

Bình Quả đầu lóe sáng nhảy bật dậy, chạy vào phòng Soái Lãng, lục tủ quần áo, lục tủ đầu giường, lục ngăn kéo một phen, cuối cùng lấy ra cuốn sổ nhỏ kẹp danh thiếp: “Phạm vi giao tế của Nhị ca rộng hơn chúng ta, quen biết rất nhiều, nói không chừng có người giúp được, chúng ta gọi điện thông báo từng người.”

“Á, đúng rồi, biện pháp này không tệ.” Hàn Đồng Cảng khen ngợi.

Điền Viên cũng chạy tới: “Có nên nói cho trong nhà anh ấy một tiếng không?”

“Nói cái rắm ấy, cha anh ấy là cảnh sát, còn cần mày nói à? Cho mày biết, nói cũng vô ích thôi, trong nhà anh ấy còn có bà mẹ kế, hai năm vừa rồi cả Tết anh ấy cũng có về nhà đâu.” Bình Quả căm giận nói.

Điền Viên ngậm miệng hiếm một lần không đốp chát lại, kỳ thực nơi này chính là nhà của nhị ca rồi.

“A … Trình Quải, anh từng uống rượu với hắn, tên bán sách lậu... bạn từ nhỏ của lão nhị, lớn lên cùng một cái sân … ”Hàn Đồng Cảng nhìn số bấm điện thoại, cảm giác có hi vọng.

“Ai thế... À à... Nhớ ra rồi, Lão Hàn, phóng viên tòa báo... Cái gì, Soái Lãng bị bắt à? Nó làm chuyện gì... Ài, cái thằng này khá, đánh luôn cả cảnh sát à, vãi thật, tôi sẽ mời nó một bữa... Chậc chậc, anh em chúng tôi vốn là loại bị cảnh sát đánh, giờ thành đánh cảnh sát rồi, tiến bộ rồi... Ha ha ha... Giúp gì?... Lão Hàn, anh giúp thử xem, chuyện này ai dám giúp... Đừng sốt ruột, thằng đó mạng lớn lắm... Nó ra báo cho một tiếng nhé, tôi rủ đi uống rượu...”

Bên kia ba hoa một phen cúp điện thoại.

“A lô, a lô, Trình Dương...” Hàn Đồng Cảng chỉ nghe thấy tiếng tút tút, đành đặt điện thoại xuống.

“Người này... Đại Ngưu, nói chuyện bị ngắn lưỡi, là bạn học cao trung của anh ấy...” Bình Quả lại chỉ một danh thiếp.

Hàn Đồng Cảng bấm máy, sắc mặt quái dị, cay mày, sau đó chuyển loa ngoài cho mọi người cùng nghe, trong điện thoại là tiếng "á á á", tựa đau mà không phải đau, tựa sướng mà không phải sướng.

Cả ba anh em sốc, giữa ban ngày ban mặt làm việc đó mà vẫn nghe điện thoại à?

“Ai đấy, mới sáng sớm ngày ra đã gọi điện thoại, có cho người ta sống không? Vừa mới xong việc về...”

“Đại Ngưu... Là tôi đây, Hàn Đồng Cảng, bạn của Soái Lãng, cậu ấy bị đồn công an bắt rồi, tôi muốn hỏi...”

“Tưởng chuyện gì, không sao... Không sao... Đánh cho một trận là xong, có đéo gì đâu mà phải cuống lên! Thế nhé!”

“A lô... Đại Ngưu …”

Lại cúp máy rồi, ba anh em nhìn nhau chả biết bình luận thế nào... Người ta đang làm tình, quấy rầy như thế đúng là thiếu đạo đức.

Cơ mà đám bạn bè của nhị ca cũng làm anh em hoang mang, nghe nói Soái Lãng xảy ra chuyện mà chẳng sốt ruột, giọng điệu cứ như chuyện cơm bữa. Lại gọi thêm mấy người quen nữa từng tới uống rượu, căn bản không coi ra gì hoặc không giúp được, hoặc nghe tới tấn công cảnh sát là bỏ của chạy lấy người... Xong, biến sang một bên đi, đám anh em đây sợ nhất cảnh sát đấy, giúp thế quái nào được.

“Còn người này... Vương Tiểu Soái, Nhị ca vừa giúp ông ta một khoản lớn, chắc là ra mặt hỏi tình hình sẽ có tin tức chuẩn xác, dù gì cũng là ông chủ siêu thị... Nhưng đừng nói chuyện tấn công cảnh sát.” Điền Viên tìm được danh thiếp của Vương Tiểu Soái đưa ra, lại dâng lên chút hi vọng

Hàn Đồng Cảng lại bấm điện thoại.

Ông chủ Vương xem ra là vừa mới tỉnh ngủ, nghe thấy tên Soái Lãng thì tỉnh táo hơn chút: “ ... Ài cái thằng bé đó sao lại thế, thật đáng tiếc... Chuyện này ngại quá, tôi không ở Trung Châu không giúp được gì rồi, với lại cũng không có quan hệ gì với công an, các cậu nghĩ cách khác đi.”

“Đồ vương bát đản.” Điền Viên tức tối ném di động xuống bàn.

Hàn Đồng Cảng nhặt di động lên an ủi: “Thói đời xưa nay bạc bẽo, mấy ai được như anh em mình, chúng ta đều là người tầng đáy xã hội, ai coi ra gì. Thời xưa có câu, cứt khó ăn, người khó nhờ.”

“Em không tin một người hào hiệp như Nhị ca tới khi gặp khó khăn lại không ai giúp.” Bình Quả giọng có hơi nghẹn, bới danh thiếp, tìm đi tìm lại, thấy một nhân vật tiếng tăm lớn, Hoa Thần Dật, mừng rỡ cướp luôn điện thoại của Hàn Đồng Cảng tự mình bấm số.

Không ai nhận máy.

Còn có phó tổng giám đốc Trần Ngang, chức vị không thấp, hỏi thì người ta không có ấn tượng gì, lại tìm điện thoại của thư ký Lưu mậu dịch Hoa Thái, người ta uyển chuyển nói, chỉ có duyên gặp một lần, không giúp gì được.

Rồi lần lượt tìm được số điện thoại của mấy người có vẻ là ông chủ, giám đốc, thương nhân bán buôn, chủ xưởng, lần lượt gọi từng người, gọi bao nhiêu lời từ chối, người khách khí nói đang ở ngoài, người không khách khí cúp máy ngay, có người không nhận điện thoại.

Gọi mười mấy cuộc điện thoại, mọi người càng lúc càng sốt ruột, Bình Quả tức tới mức muốn đập điện thoại, Hàn Đồng Cảng vội giữ lấy: “Này này, đừng đập, đó là điện thoại của anh, muốn đập thì đập điện thoại của mày ấy.”

“Nhị ca đã vậy rồi, anh còn tiếc cái điện thoại à?” Bình Quả gần như hét lên, giận dội lại lục danh thiếp, chưa cam lòng.

Điền Viên ở bên cạnh ngáp lên ngáp xuống: “Bỏ đi, đừng lãng phí tiền điện thoại nữa, đợi tin tức thôi, nếu hôm nay anh ấy không về, chúng ta nghĩ cách mang chăn đệm cơm nước cho anh ấy, tao nghĩ chuyến này không nhẹ đâu.”

“Vậy cũng phải tìm được chỗ mà đưa chứ?” Bình Quả hậm hực, tuy vậy hắn thấy vẫn phải chuẩn bị trước.

Hàn Đồng Cảng định nói gì, trong điện thoại có giọng nói già nua, trầm mà ngắn gọn: “ A lô, ai thế?”

“A lô, bác là bác Cố ạ, tôi là bạn học của Soái Lãng, ngày hôm qua anh ấy bị cảnh sát bắt đi rồi, chúng tôi lục đồ của anh ấy tìm ra danh thiếp của bác. Nói với bác một tiếng là để xem bác có thể giúp đỡ không, chúng tôi ngay cả anh ấy ở đâu cũng không biết... Vâng, tối qua gần 10 giờ, chúng tôi đều là người ngoại tỉnh, không quen biết ở đây... Hỏi nhiều người lắm rồi mà không ai giúp.” Bình Quả hạ mình cầu khẩn, giọng nói non nớt chân thành.

Bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, khi ba người nghĩ lặp lại vết xe đổ thì xuất hiện một tia sáng.

“Các cậu ở đâu? Tôi tới ngay.”

...................................