← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 134 Mồm đầy dối trá, nói chẳng biết ngượng. (3)

Đương nhiên là trò cười, Lão Soái là chuyên gia chống lừa đảo vang danh toàn thành phố, tài liệu chống lừa đảo xuân vận là tác phẩm của ông. Chức vụ không cao chỉ là một đại đội trưởng, nhưng được cả bộ công an biểu dương, là một trong số thành viên của tổ công tác chống lừa đảo.

“Khi chúng tôi tra được lai lịch của chàng trai này cũng giật mình, cho nên xin chỉ thị phải xử lý ra sao?”

“Liên quan có lớn không?”

“Không ạ, chúng tôi lấy danh nghĩa triệu tập đưa về, theo như lời khai của cậu ấy thêm vào tìm hiểu hành tung gần đây và quan hệ xã hội xung quanh, còn thông tri người bị hại và người liên quan tới xác nhận, hẳn không phải là thành viên nhóm lừa đảo.”

“Thế là được, không liên quan tới vụ án thì thả ra, xin chỉ thị làm gì?”

“Nhưng cục trưởng Lô, người này khả năng biết Nữ Tiêu, hơn nữa có một đoạn tình cảm với cô ta, nếu đúng thì khả năng giải quyết được liền mười mấy vụ án.”

“À, còn có quan hệ này nữa à?”

Phó cục Lô hiểu ý cấp dưới rồi, đây cũng là một cơ hội, chần chừ chốc lát, lại đi qua đi lại suy ngẫm, có chút khó xử, nếu là người bình thường thì chẳng có gì để nói, nhưng mà người này bối cảnh khá đặc thù, nếu xảy ra chuyện khó ăn nói, nên phải xin chỉ thị lãnh đạo: “Tôi hiểu con người đồng chí Soái Thế Tài, đó là cảnh sát lâu năm, tính nguyên tắc rất cao, các cậu thẳng tay mà làm đi... Có điều chú ý phương thức, không được vi phạm kỷ luật, dù sao chúng ta là đồng nghiệp, đừng để ảnh hưởng tới đại cục, ảnh hưởng tới đoàn kết hợp tác sau này. Nói xem, các cậu định làm gì tiếp theo?”

“  Chúng tôi định giữ cậu ấy vài ngày, căn cứ lời khai cậu ta tới hiện trường kiểm chứng, nếu có thể loại bỏ nghi vấn với cậu ta là tốt nhất.”

“Vậy làm đi, khách khí chút, dù sao cũng là con em trong ngành.”

Đồng Huy đứng thẳng chào, ra ngoài đóng cửa lại.

Xuống tầng ba, Đồng Huy vào văn phòng tổ hình sự, gọi nữ cảnh sát đang chỉnh lý lời khai: “Tiểu Phương, có tình huống mới chưa?”

“Chưa ạ, chúng tôi liên tục hỏi ba lần, trả lời không sai một chữ, thời gian, địa điểm, làm gì đều rõ ràng, hôm nay phân cục Trung Nguyên và đại đội sáu tới xác nhận, không phải anh ta, chưa từng xuất hiện trong hiện trường bất kỳ vụ án nào... Có điều hai nghi phạm ở quán mỳ Lão Quái nhận ra, bản thân anh ta cũng thừa nhận, ngoài ra không phát hiện ra gì nữa. Liên quan tới cái tên Cố Hiểu Nhã cũng đang sàng lọc, có hơn ba mươi Cố Hiểu Nhã phải xác nhận, chắc là mất vài ngày.” Nữ cảnh sát tóc ngắn đứng lên báo cáo, do bận rộn cả đêm, sắc mặt mệt mỏi.

“Chuyện sàng lọc không cần chúng ta lo, các cô vài ngày tới dẫn cậu ta tới địa điểm liên quan, tìm kiếm điểm nghi vấn... Nếu không đủ người tới chi đội điều trinh sát hình sự tới... À phải rồi, lãnh đạo đã dặn, khách khí với người ta một chút, dù sao cũng là con em trong ngành.” Đồng Huy an bài xong nhìn quanh phòng: “Mộc Đường Duy đâu?”

“Không phải chú nói khách khí chút sao? Đang đưa cơm cho anh ta... Chính ủy Đồng, chuyện này chú không cần an bài, người này căn bản không cần khách khí.”

“Sao thế?”

“Hôm qua chúng tôi tới ngõ Đông Quan, Tiểu Mộc vừa hỏi một câu, bị anh ta bẻ cổ tay đá vài phát, ngang lắm, nếu không phải cảnh sát đã bị anh ta đánh cho một trận.” Nữ cảnh sát họ Phương nói.

“Cái gì? Tấn công cảnh sát à? Sao tôi không nghe báo cáo về việc này?” Đồng Huy ngạc nhiên.

Tiểu Phương vội vàng giải thích, cấp dưới của cô dặn đừng để ai biết, vì đây là chuyện mất mặt, cảnh sát mà lại bị một người bình thường khống chế đánh cho thì còn ra thể thống gì nữa.

Đồng Huy nghe xong chỉ cười không coi là chuyện lớn, làm cái nghề này khó tranh khỏi va chạm, muốn truy cứu thì thành vấn đề, không truy cứu thì chẳng có gì to tát: “ ... Nữ nghi phạm kia khả năng chính là Nữ Tiêu, nếu như bắt được, hoặc tìm ra manh môi thôi cũng là công lớn rồi đấy, chịu khó chút nhé.”

“Không sao ạ, cháu đi đây.

“Nữ cảnh sát Tiểu Phương xem thời gian rồi đi ngay.

.......................

Tầng 1, hướng khuất nắng, hành lang phong tỏa, gian phòng góc phía đông.

Tiếng ăn uống sùm sụp, Phương Hủy Đình đi tới bên cửa sổ nhìn vào, vị tên Soái Lãng kia đang bê bát dùng một lần ăn say sưa, ngồi cách đó không xa là cộng sự của cô Mộc Đường Duy. Anh chàng Tiểu Mộc mới tốt nghiệp trường cảnh sát đó nhìn chằm chằm Soái Lãng, vẻ mặt như học sinh tiểu học bị ủy khuất.

Nói ra thì cũng ủy khuất thật, bị người ta đánh cho không dám nói ra, lại còn phải đi mua cơm phục vụ người đánh mình, thế là sao cơ chứ?

Có điều ai bảo người ta nắm thông tin trọng đại? Tối qua trong cuộc họp nội bộ mới nghe được truyền thuyết về Nữ Tiêu, Phương Hủy Đình có chút kích động, nếu như trong thời gian rèn luyện ở cơ sở bắt được kẻ lừa đảo nổi tiếng, sau này tha hồ oai.

Gõ gõ cửa đi vào phòng, Soái Lãng đang ăn chỉ ngước mắt lên cười lấy lòng, có điều Phương Hủy Đình ném cho bộ mặt chẳng nóng chẳng lạnh, nhún vai tiếp tục tiêu diệt thức ăn trên bàn, một bát sốt cay nóng, bốn năm cái bánh bao, đĩa củ cải dầm thái sợi.

Soái Lãng ăn thành tiếng, ăn tới ngon lành, thấy nam cảnh sát cứ trợn mắt nhìn mình suốt, đưa cái bánh bao vừa cắn một miếng tới: “Anh cảnh sát, ăn miếng đi.”

Mộc Đường Duy hừ một tiếng quay đầu sang bên.

“Ngon vậy mà.” Soái Lãng chép miệng nhét bánh bao vào miệng, đám lưu manh có giấy phép này càng ngày càng khách khí với mình, có ngốc cũng biết vì sao.

Cảnh sát sẽ khách khí với ai? Một là phạm nhân tử hình, người ta chẳng sống nổi, khách khí chút cũng nên, chặt đầu còn được ăn bữa no mà. Loại khác đương nhiên là chẳng phạm tội gì, hỏi xong phủi tay đường ai nấy đi, rảnh nợ.

Có điều hôm nay e là phiền toái tới rồi, Soái Lãng ăn xong chùi mép, ném giấy vào sọt rác, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm không có ý thả người, làm y sởn da gà: “Hai vị có ý gì thế, hay là tôi lại khai từ đầu lần nữa nhé?”

“Khai cái gì, tôi thấy anh trông thì thật thà, kỳ thực chẳng thật thà.” Phương Hủy Đình mặt lạnh nói, thực ra có ý gạt y, họ đâu phát hiện gì trong lời khai của Soái Lãng.

“Không thật thà chỗ nào, xưa nay tôi luôn thật thà với cảnh sát, đặc biệt là nữ cảnh sát.” Soái Lãng nói cũng có hàm ý.

“Thế kia à?” Phương Hủy Đình xem thường cái kiểu trêu ghẹo đó, chẳng qua không bới móc được gì, chuyển đề tài: “Anh là con trai của đồng chí Soái Thế Tài, vì sao không phản ánh lên, còn để chúng tôi đi tra.”