← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 135 Mồm đầy dối trá, nói chẳng biết ngượng. (4)

“Cái đó liên quan gì tới vụ án mà tôi phải khai, 18 tuổi là đủ tuổi chịu trách nhiệm rồi, tôi là tôi, cha tôi là cha tôi, đừng kéo vào làm một... Các vị không cần nể mặt ông ấy làm gì. Cô yên tâm, dù ông ấy tới gặp tôi, tôi cũng không gặp.” Soái Lãng thà ở đây chịu đám cảnh sát hành hạ chứ không muốn hai cha con gặp mặt như thế.

“Được, vậy chúng ta theo phép công mà làm... Đi thôi.” Mộc Đường Duy nói.

“Đi đâu?” Soái Lãng cẩn thận hỏi.

“Sợ rồi chứ gì, nói cho anh biết nhé, tới công viên, nhà khách, quán cà phê, tất cả những nơi anh khai để nghiệm chứng, sợ không?” Phương Hủy quan sát từng biểu hiện của Soái Lãng tìm sơ hở.

Soái Lãng "à" một tiếng quái dị.

Mộc Đường Duy sớm chướng mắt với Soái Lãng, làm ngay một câu: “Sao, chột dạ rồi hả?”

Phương Hủy cũng tranh thủ tấn công: “Vừa rồi hình như anh có vẻ căng thẳng, có phải còn che giấu gì không, bây giờ bổ xung còn kịp, đừng để tới hiện trường tìm ra sơ hở anh không lấp liếm được đâu.”

“Không phải, các cô hiểu lầm rồi, chẳng qua tôi thấy tốn thời gian vào tôi thì phí quá, tôi nghĩ cho mọi người thôi, các vị có thời gian thì động não bắt kẻ lừa đảo đi, cứ nhắm vào tôi làm gì? Tôi chẳng qua chỉ là người bị hại, các vị không thể đối xử với tôi như nghi phạm.” Soái Lãng phản đối.

“Không đi chứ gì?” Mộc Đường Duy đe dọa: “Đúng, anh không phải nghi phạm, anh có tự do, vậy tôi giao anh cho đồn công an, tội tấn công cảnh sát, còn phỉ báng, anh nói cảnh sát là cái gì có giấy phép? Có muốn bị xử phạt quản lý trị an không?”

Mẹ nó, nghe giọng điệu đó đi, còn không phải bọn lưu manh có giấy phép à? Nói sai chỗ nào? Anh là dân đen, không chấp, Soái Lãng đứng dậy luôn: “Đi, ai bảo không đi.”

Với kinh nghiệm "vào tù ra tội" của Soái Lãng thì y biết đồn công an là chỗ tệ hại nhất, cảnh sát nơi đó không nói chuyện bằng miệng, mà là chân tay và dùi cui, có tội hay không chưa biết, chứ ăn đòn là cái chắc rồi, hai người này ít nhất còn văn minh khách khí một chút.

Ba người ra ngoài, lên chiếc xe việt dã, trong lúc khởi động xe, Soái Lãng sán tới gần nữ cảnh sát: “Chị cảnh sát, xem xong mấy chỗ đó là tôi không sao rồi chứ?”

“Vậy phải xem hiềm nghi của anh có được loại bỏ không đã, phối hợp với cảnh sát phá án là nghĩa vụ của mỗi người dân.” Phương Hủy Đình trả lời một câu máy móc, đưa mắt nhìn Soái Lãng, có chút ghét bỏ vì y ngồi quá gần: “Muốn đi lắm hả?

“Chứ còn sao, cứ dính tới cảnh sát là mất tiền mất thời gian, ai mà muốn?” Soái Lãng khịt mũi, càng quan sát nhiều chi tiết thì y càng nhận ra đối phương chẳng có cái quái gì trong tay, thế nên càng lúc càng mạnh miệng.

Rốt cuộc cũng ra rồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt trời, rốt cuộc cũng được hít thở bầu không khí tự do, Soái Lãng thấy tinh thần khoan khoái, mở cửa xe hít một hơi, mặc dù không khí chẳng ra làm sao, toàn mùi xăng dầu, vẫn còn hơn cái phòng giam chật chội bí bách kia nhiều.

Xe đi vào đại lộ số hai, đi qua cục công an, tới đường Từ Kính, cuộc sống bên ngoài vẫn thế, đông đúc ồn ào náo nhiệt, làm Soái Lãng thấy thân thiết, đồng thời cũng lo lắng.

Tối hôm qua làm ra một lời nói dối lớn, giờ mơ hồ nhận ra tầm quan trọng của nữ nhân lừa đảo với cảnh sát, Soái Lãng ít nhiều ân hận rồi, lòng ngầm tính toán làm sao qua được cửa ải này, dù sao mấy trang lời khai toàn là bịa đặt hết, đám cảnh sát càng tin thì Soái Lãng càng sợ... Có điều giờ bị lên giàn thiêu rồi, trừ tiếp tục nói dối thì còn cách nào nữa đâu.

Tới rồi, muốn hay không muốn thì cũng tới rồi, xe đi đến đường Dân Hàng, áp sát vào lề đường phanh lại, Mộc Đường Duy chỉ tấm biển "Nhách khách sung sướng nhanh gọn", thực chất là khu chung cư xây sát đường, từ tầng một tới tầng sáu sửa thành nhà khách, ở Trung Châu loại nhà khách thế này vừa rẻ vừa vệ sinh, rất được hoan nghênh, cũng là nơi Soái Lãng từng có tình một đêm khi đi bán bảo hiểm.

Phương Hủy Đình quay đầu lại nhìn Soái Lãng: “Nghĩ kỹ chưa, đừng có lãng phí thời gian của chúng tôi... Nếu hai người từng ở đây thế nào cũng để lại hình ảnh giảm sát, dùng CMT giả cũng tính, chỉ cần anh nói đúng thời gian, ngày mùng 6 tháng 3, buồi tối 19 giờ tới 8 giờ sáng hôm sau, tôi nói không sai chứ?”

“Không sai.” Soái Lãng thật thà đáp.

“Vào đi, tra ghi chép, xác nhận một chút.” Phương Hủy giục.

“Không có ghi chép đâu.” Soái Lãng nhả hai chữ, rất bình tĩnh.

Hai cảnh sát tức thì nổi giận, Mộc Đường Duy sấn sổ tới trước mặt Soái Lãng: “Anh đùa với chúng tôi đấy à, anh có biết nữ nghi phạm đó là chủ mưu của mười mấy vụ án lừa đảo không, tôi thấy anh không muốn ra nữa rồi.”

“Anh đừng vội, nghe tôi nói hết, tôi và cô ấy ở đây, nhưng không có đăng ký, ở nơi này không cần CMT, không đăng ký cũng vào được... Đừng nói ở đây, bất kỳ khách sạn nào ở Trung Châu, tôi không cần CMT vẫn thuê phòng được. Thật đấy.” Soái Lãng thoải mái nói.

“Vớ vẩn.” Mộc Đường Duy không tin, nhà khách này trang hoàng cầu kỳ, cửa kinh phải lớn mười mấy mét vuông, không phải nơi cao cấp cũng không phải thứ nhà khách ở mấy cái ngõ nhỏ có thể so sánh được, hầm hừ: “Tôi không tin, hai người nếu không có gì cả khách sạn làm sao dám cho ở lại?”

“Tôi thấy hai người không tin... Đừng nói nơi này, cứ tùy tiện chọn một khách sạn 5 sao đi, tôi không cần CMT vẫn vào ở được, vậy có tính không?” Soái Lãng hùng hồn tuyên bố.

Có thể vào ở được sao?

Mộc Đường Duy và Phương Hủy tất nhiên không tin, có điều nhìn Soái Lãng tự tin như vậy lại không dám chắc nữa, hai người trao đổi ánh mắt, ra hiệu cho Soái Lãng thử xem.

“Anh...” Soái Lãng kéo dài giọng xuống xe chỉ Mộc Đường Duy, người anh em này mùi sữa quá đậm, nếu không mặc cảnh phục ai cũng nói là trai bao, lại còn là trai bao nóng tính, tuy không gây chuyện gì với y, nhưng thái độ cực kỳ ác liệt.

Mộc Đường Duy đánh bạt tay Soái Lãng sang bên trừng mắt: “Sao, lại kiếm cớ gì nữa, không dám thử à?”

“Anh không được vào.” Soái Lãng nói nốt lời cố ý nói dang dở kia.

“Vì sao?” Cảnh sát trẻ không phục.

“Anh đã thấy hai nam nhân đi thuê phòng chưa?”

Soái Lãng lắc đầu theo kiểu, chán, thế thôi cũng không hiểu, sau đó hướng ánh mắt về phía cô cảnh sát mặt lạnh như băng, dáng người cao chừng bằng mình, với nữ mà nói thế là thuộc loại cao ráo rồi. Đánh giá từ trên xuống dưới, sơ mi cộc tay căng đen, quần âu cà phê thẳng tắp, giày La Mã, vóc dáng cân đối nóng bỏng, bất kỳ vị trí nào cũng có thể gây ra liên tưởng.

Em gái này đưa vào đội ngũ cảnh sát đúng là lãng phí, nếu không sưng mặt mà cười một cái, không biết bao nhiêu nam nghi phạm điên đảo.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái vẻ mặt lành lạnh vênh vênh ấy rất có phong thái nữ vương lại khiến người ta nổi lên dục vọng chinh phục.

Đáng tiếc, đi làm cái nghề không có tiền đồ, trời sinh đứng ở phía đối lập với ca ca.

Ca ca không muốn lừa cô em, nhưng đành vậy thôi.