← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 391 Người xưa chuyện cũ, chân tướng đã rõ. (3)

Mỗi người lấy một chén, chén trà rất nhỏ, khẽ nghiêng chén một cái là hết rồi, chỉ được một ngụm, Phùng Sơn Hùng nói: “Thầy cha nói đi, cần bọn con làm gì, nếu không bỏ tiền thuê sát thủ giết hắn cho rồi.”

Câu này không nói đùa đâu, Khấu Trọng sởn gai ốc, vồn chuyện này trong nghề không hiếm, chỉ là an nhàn lâu rồi không muốn dính líu vào loại chuyện này nữa. Lại nhìn thầy cha, chỉ thấy ông lắc đầu, ra hiệu cho mọi người uống trà: “Giới đó cậu không quen thuộc, chưa chắc làm gọn gàng được.”

“Vậy thì phải làm sao, hắn ở nước ngoài, chúng ta nếu tới đó tìm người thì thành hộ ngoại lai rồi, làm việc càng không thuận tiện.” Phùng Sơn Hùng hỏi.

“Nếu đã không tiện thì khiến hắn về, 16 năm là đủ khiến hắn buông lỏng cảnh giác, 16 năm vinh hoa, đủ khiến hắn tự tin bành trướng, ta nghĩ hắn nhất định cho rằng ta đã xuống suối vàng, dù có các cậu, hắn cũng không coi ra gì.”

“Chuyện này không dễ.”

“Dễ, chỉ cần cho hắn một cái lý do không thể không về, dù sao Trung Châu là quê hắn, thế nào cũng kiếm được lý do thôi.” Cố Thanh Trì ra hiệu cho ba đứa đệ tử uống trà, rồi lại rót chén thứ hai.

Ngô Ẩm Hữu nãy giờ cân nhắc lời thầy cha, hắn không hoài nghi năng lực của thầy cha, chỉ đề xuất kiến nghị nho nhỏ: “Thầy cha, nếu như thế, cần một người lạ mặt, bọn con biết hắn, hắn biết bọn con, nếu bọn con ra mặt, hắn sẽ liên tưởng tới thầy cha còn sống, nếu không bọn con không tụ lại vào một chỗ. Bất kể thế nào cũng không thể dùng người dính dáng tới chuyện 16 năm trước, nếu không hắn cũng nghĩ tới thầy cha ở phía sau...”

“Có nhân tuyển tồi, ta đã tìm cho hắn một đối thủ tốt, có điều vẫn cần chút thời gian. Chúng ta đã gặp nạn không chết thì lần này tới lượt hắn.” Cố Thanh Trì hời hợt nói.

Phùng Sơn Hùng và Ngô Ẩm Hữu không biết người thầy cha nói là ai, nhưng Khấu Trọng nghĩ ngay tới một người, không dám tin, thấy mặt thầy cha rất nghiêm túc không hỏi.

Vì thế trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng rót trà, nước trà đỏ thẫm như máu.

...............................................

Thế giới này do đủ các loại người tạo thành, có người vì chuyện chung mà quên cá nhân, cũng có người chỉ nghĩ tới mình, có kẻ xun xoe nịnh bợ thì cũng có người đạm bạc danh lợi, có người lập chí cao xa thì có người sống cho qua ngày, có người khổ công rèn luyện thì cũng có người say sưa chơi bời.

Soái Lãng sống tạm bợ qua ngày nhiều năm, rốt cuộc tìm thấy cơ hội ở khu phong cảnh, một ngày ít thì vài nghìn, nhiều thì đút túi cả vạn, đó là cảm giác gì? Cảm giác: Anh đây chưa bao giờ có nhiều tiền như thế.

Một thời gian dài vất vả, nhất là mấy ngày qua tính toán vỡ đầu, chẳng có lúc nào uống rượu sướng khoái, hôm nay rốt cuộc có cơ hội rồi, mấy anh em tụ tập tiễn chân Đỗ Ngọc Phân.

Đỗ Ngọc Phân rất không nỡ rời xa đám anh em làm việc đều rất sảng khoái trượng nghĩa này, trong bữa cơm liên tục mời rượu, uống ba vòng, cô lại là người uống quá nhiều trước tiên. May hôm nay có hai người rảnh rỗi, phái Tiểu Bình Quả đưa chị Đỗ về trước, còn lại uống thống khoái, đầu tiên là bia, sau đó tới rượu, rượu lại thêm bia, đó là khách sạn Thiên Vũ ở ngoại ô, uống tới cả đám xiêu vẹo, đợi Bình Quả quay về thì say khướt rồi.

Say thì say, không ai phục ai, ai nói người ta say là người ta nổi nóng, Điền Viên biết tính con lừa của Soái Lãng, sắp đóng cửa rồi mà không chịu đi, chịu không nổi, gọi mấy chai rượu mạnh, khích mấy tên kia chơi cả chai... Cách này hay đám say tu nửa chai là lăn đùng ngã ngửa.

Vì thế Điền Viên, Bình Quả thêm vào Tiểu Bì, khiêng năm người uống say như chết vào kho hàng, tưởng là xong, ai dè có sự cố rồi. Hoàng Quốc Cường tỉnh táo nhất bọn, khiêng lên xe ai ngờ tỉnh dậy nhảy xuống xe, xuống xe đã đành, còn tụt quần ra đái, khiến người đi qua đi lại dừng chân xem, lại còn lấy di động ra chụp. Đám Điền Viên hết khuyên lại kéo mới dỗ tên này về xe được. Đề phòng bất trắc, khóa luôn khoang chở hàng.

Không tên nào yên phận hết, ngay cả Trình Dương say lăn ra đấy cũng làm khổ người ta, tên này không rõ thể trọng bao nhiêu, nhưng mà khó khiêng hơn cả 2 con lợn mẹ, căn bản không về nhà được. Khiêng thôi làm Bình Quả và Điền Viên mệt thở không ra hơi, Tiểu Bì lái xe, lần nữa khắc sâu bài học, năm tên này không cho thấy rượu được, say một cái là quên lối về...

11 giờ đêm về tới thôn Ngũ Long, xuống xe gọi cửa, Lão Bì khoác áo chạy ra, nhìn Soái Lãng ngáy khò khò bị khiêng như lợn, lắc đầu nói: “Mấy đứa này tuổi trẻ hiếu thắng, cứ uống rượu kiểu này rồi hại người.”

“Uống say rồi ngủ là may đó cậu, còn có người cởi quần đái ngay giữa đường kìa.”

Tiểu Bì nói quá sớm rồi, Bình Quả khiêng Soái Lãng vào phòng, vừa đặt được y nằm ngay ngắn, đắp chăn lên, ai ngờ tới quá gần, Soái Lãng ôm cổ Bình Quả hôn loạn lên mặt lên má, miệng hàm hồ: “Chị Tang, tôi nhớ chị lắm, đừng đi, đừng đi mà...”

“Mẹ nó... Buông ra, buông ra, nhìn xem em là ai?” Bình Quả cuống cuồng gỡ tay Soái Lãng ném sang bên, sợ hết hồn hết vía, chạy ra ngoài, quay lại đá đít hai cái mới hả

Thằng bạn xấu Điền Viên đã không giúp thì thôi còn cười lăn cười bò, đợi Bình Quả ra ngoài đóng cửa lại mới thắc mắc: “Chị Tang là ai nhỉ, người mày đưa về không phải họ Tang.”

“Mông Bự, mày lạc hậu rồi, giờ Nhị ca là người có tiền, không có vài nữ nhân thì có lỗi với thân phận.”

“Nói cũng phải, Bình Quả, nói chuyện tử tế, mày thực sự không về công ty quảng cáo nữa à? Tao thất nghiệp là bất đắc dĩ, mày đã thất nghiệp đâu, sao chạy tới đây chứ?”

Hai người ra sân ngồi, buổi sáng tuy trời rất nóng, nhưng đêm xuống một cái gió núi lồng lộng, mát lạnh khoan khoái, sướng hơn điều hòa. Bình Quả ngồi xuống két nước: “Tao cũng không biết, có điều điều kiện ở chỗ Nhị ca thật đúng là...”

Là làm người ta câm nín chứ còn sao, xa xôi hẻo lánh, nhà cửa cũ nát, muốn ở lại nhưng mà lại không yên tâm. Bình Quả nghĩ một lúc tự an ủi bản thân: “Nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, trong mấy chúng ta Nhị ca tháo vát nhất, chuyện gì anh ấy làm cũng tốt. Giờ tao mới thấy câu này đúng, làm công làm công, sớm muộn cũng làm không công, nghề nghiệp nghề nghiệp rồi thất nghiệp... Bất kể làm cái gì, không bằng tự làm vì mình. Mông Bự, mày hỏi tao như thế có phải có ý rút lui rồi không?”

“Lui cái gì mà lui, tao còn đường lui chắc? Tao chỉ lo lắng chúng ta làm gì? Khu phong cảnh bị đám Trình Quải, Lão Hoàng phân chia rồi. Chúng ta khác họ, họ dù gì lăn lộn xã hội nhiều năm, trong tay có chút vốn liếng, còn tao với mày cuối tháng đã phải chắt bóp, Tết về quê nơm nớp sợ tiêu quá nhiều...” Điền Viên rất lo lắng về lựa chọn lần này.

Bình Quả vỗ vai hắn: “Mông Bự, mày tính toán nhiều quá, máy nghĩ Nhị ca để cho chúng ta bị thiệt à?”

“Cái đó thì không.”

“Thế không phải xong rồi à? Sợ gì chứ.”

“Ài, tao lo chứ, tao không muốn về cái huyện Ô Long nhỏ xíu, tuy giờ ở đó cũng nhộn nhịp hơn rồi, nhưng rốt cuộc vẫn là thôn quê, nhà giàu họ buồn chán về đó chơi năm bữa nửa tháng gần gũi thiên nhiên chứ chúng ta về đó cuộc đời coi như xác định rồi. Như ông chủ Giản của Ô Long Đệ Nhất Oa đó, cũng coi như là nhà giàu có tiếng trong huyện rồi, suốt ngày cùng ông anh họ vô dụng của tao ăn ăn uống uống. Có tí dáng vẻ gì của ông chủ lớn không? Trông chẳng khác gì nông dân, quê thấy sợ, ở quê có tiền cũng vô ích thôi, tao không muốn thế.” Điền Viên bị kích thích, nhìn thiên hạ có tiền chẳng sao, nhưng nhìn thấy người anh em cùng nghèo giống mình giờ đã thành người có tiền, cảm thụ không hề tốt: “Tao muốn ở lại Trung Châu, tao muốn có sự nghiệp, được người ta coi trọng, nhưng tay trắng, phải làm sao? Nhà thì tao không dám mơ nữa, vợ khỏi mong, thế thì trông đợi gì vào cuộc sống đây.”

“Thì sống bừa cho qua ngày chứ sao, còn có thể làm thế nào nữa, tao khẳng định Nhị ca có cách, nếu không đã chẳng giữ chúng ta lại. Mày không nghe anh ấy nói à, chỗ này không thiếu việc làm, nói không chừng chúng ta theo anh ấy kiếm được chút tiền.” Bình Quả rất tin tưởng.

“Thế là tốt nhất...” Điền Viên vỗ vỗ hai bên má, tạm thời gạt bỏ lo lắng: “Này Bình Quả, kiếm được tiền rồi thì mày làm gì?”

“Tao á, du lịch thế giới, tán em gái nước ngoài, tóc vàng tóc đỏ, chậc... Thế mới là sống. Mày thì sao? ”

“Tao à, tao mở một nhà hàng lớn, đem các đầu bếp Xuyên Lỗ Kinh Tương mời hết tới, tao làm ông chủ, tới khi đó con mẹ nó tao ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn, chả cần làm gì.”

“Được đấy, tao dẫn đám em gái tới chỗ mày ăn.”

“Mấy em gái ăn thịt mày thì có.”

Gió mát thổi tới, đêm lạnh như nước, tiếng lải nhải tới tận đêm khuya, con người ta đối với cuộc sống luôn không được hài lòng, đối với tương lai luôn khao khát...

....

HẾT Q1, sang Q2 sẽ thấy Q1 chỉ là trẻ con chơi đùa thôi.