← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 390 Người xưa chuyện cũ, chân tướng đã rõ. (2)

“Khi đó...” Phùng Sơn Hùng nhớ lại chuyện cũ, hơi ngập ngừng: “Khi đó cô ta là má mì nhỏ ở Thủy Mộc Niên Hoa, Trung Châu thời đó mới phất lên loại trung tâm giải trí tổng hợp kiểu này, có bar, sàn nhảy, KTV rồi phòng chơi bia. Mấy đứa bọn con thường tới lêu lổng, ở đó bọn con gặp được Biện Song Lâm và cô ta, bọn họ có vẻ khá thân mật, không rõ quan hệ thế nào.”

“Đoan Mộc vì đẹp trai khéo léo nên rất được đám nữ nhân ở đó ưa chuộng, bọn con phải bỏ tiền kiếm gái, hắn thì hay rồi, Biện Song Lâm giới thiệu cô ta, thế là hắn trực tiếp ve vãn má mì dắt gái, không những chẳng mất tiền, nghe nói nữ nhân này còn móc tiền cho hắn... Có điều thời gian quá lâu, con không dám xác nhận có phải cô ta không... Lão Tam, chắc không?”

“Đúng là cô ta đấy, không thể sai được.” Ngô Ẩm Hữu xác nhận: “ Khi đó con cũng không giám xác nhận ngay, một bên là gái gọi một bên là nữ Hoa Kiều, thân phận khác nhau quá lớn.”

“Sau cẩn thận tra công ty đầu tư Bác Hựu đó, còn chuyên môn lấy danh nghĩa du lịch chơi Singapore 20 ngày, thám tử tư đương địa đòi giá rất cao, nhưng hiệu quả không thấp. Thông qua Từ Phượng Phi tra ra Vương Bình qua lại mật thiết với cô ta, chỉ cần nhìn tướng mạo Vương Bình, không cần tra bối cảnh con cũng nhận ra hắn rồi, sau tra hồ sơ bệnh viện, đúng là hắn thật.”

“Giờ hắn là người Hoa hải ngoại à?” Phùng Sơn Hùng hít sâu một hơi, giọng kìm nén hỏi.

“Đúng, hơn nữa còn có thành tựu không nhỏ, ở đương địa đầu tư xí nghiệp chế tạo điện tử, Từ Phượng Phi kinh doanh công ty đầu tư mạo hiểm, chắc cũng là trò của hắn thôi. Công ty thám tử tư kia còn chụp được ảnh Từ Phượng Phi và Đoan Mộc Giới Bình ở cùng nhau, hai người họ giờ đều là người có thân phận rồi...” Ngô Ẩm Hữu dừng lại ở đó, nhắc tới chuyện này, ai cũng rất khó bình thường được, bọn họ từng là huynh đệ thân thiết nhất, cũng là kẻ gây ra món nợ máu làm người ta tới giờ khó nguôi ngoai.

“Mười sáu năm rồi, thay đổi thật lớn.” Đã xác nhận rồi, Cố Thanh Trì chỉ xem qua loa rồi thở dài thương cảm: “Lừa đảo và gái đĩ, đúng là một đôi trời sinh. Ha ha ha, bồi dưỡng hắn thật không uổng, hắn hơn các cậu nhiều.”

Đúng là hơn đứt ấy chứ, mấy vị ngồi đây đều nhìn nhau, tâm tư tương đồng, dù là lấy toàn bộ gia sản của họ bây giờ cộng vào, không bằng số tiền bị Đoan Mộc cuỗm đi trong vụ làm ăn mười mấy năm trước. Huống hồ bao năm trôi qua như thế, số tiền kia tăng lên gấp bội, chênh lệch tới chẳng thể lấy ra so.

Khấu Trọng nhớ lại, khi đó mình lái xe cho thầy cha, vụ làm ăn đó lớn cỡ nào, tới nay hắn không rõ hết, chỉ biết vào lúc quan trọng bị chính người mình chơi một vố, ôm toàn bộ tiền bỏ trốn, chẳng những mất hết, còn khiến thầy cha vào tù 12 năm.

Cho dù là không vào tù thì những người còn lại cũng không may mắn gì, cây đổ đàn khỉ tan, mỗi người tự đi một đường kiếm sống. Ngô Ẩm Hữu làm nghề cũ, đi khắp nơi đoán số tìm mộ, về sau kết hợp với Phùng Sơn Hùng, thông đồng kiếm tí tiền. Khấu Trọng kinh doanh thủy sản, làm ăn buôn bán nhỏ.

Nếu không có thầy cha bốn năm trước ra tù tụ tập mọi người lại chỉ điểm, đã không có gia sản bây giờ.

Tất cả đều do tên Đoan Mộc kia ban cho, nhưng hắn còn một thân phận khác, là con nuôi, đệ tự đắc ý nhất của thầy cha, là đại sư huynh của tất cả những người ngồi đây.

Chuyện đáng giận nhất trên đời này chính là bị người thân lừa, huống hồ mình cũng là kẻ lừa đảo còn bị lừa.

Chuyện làm khó người ta nhất trên đời này là đối phó với chính người mình, người ta lại còn hơn hẳn mình.

Vì thế không ai lên tiếng, vẻ mặt từng người cho thấy rõ thái độ với chuyện này.

Trước đó thầy cha không tiếc công sức tìm kiếm tung tích của người kia, bọn họ không phản đối, bất kể là báo thù hay vãn hồi tổn thất, về tình về lý đều đúng. Có điều bây giờ thành đối phó với người ngoại quốc rồi, một bên thì vẫn là đám lừa đảo bản địa, còn người ta đã hòa mình vào quốc tế, chênh lệch xa càng thêm xa, ngay cả thù hận cũng bị chênh lệch xóa đi phần nào.

Cố Thanh Trì cũng không nói, hai mắt trống rỗng, hồi ức lại một thời hào hùng, ông cũng một thời tuổi trẻ rượu chè trái ôm phải ấp, nhưng xa lắm rồi, ký ức rõ ràng hơn cả là những năm tháng dài dằng dặc sau chấn song. Lặng lẽ lấy trong túi trà đeo bên hông ra một nắm trà, đó là trà Phổ Nhị loại cực phẩm, đen xì xì như cục đá rơi vào hồ phân, Cố Thanh Trì bẻ một mẩu nhỏ cho vào ấm tử sa.

“Thầy cha, chúng ta phải làm sao?” Phùng Sơn Hùng khẽ hỏi.

Cố Thanh Trì ngẩng đầu lên nhìn mấy chàng trai hồn nhiên vô tri năm nào đều đã thành người trung niên, còn mình thành ông già xế bóng. Bình thường đôi khi nhắc tới người kia, ai nấy căm phẫn nói tìm được hắn sẽ làm thế này thế kia, đến khi thực sự tìm được rồi lại chẳng biết làm thế nào. Ông già bỗng nhiên nói: “Có câu thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, có nhớ lúc các cậu nhập môn học gì không?”

“Bảy mươi hai nghề, lừa đảo là vương.” Khấu Trọng buột miệng nói ngay.

“Còn gì nữa?” Cố Thanh Trì quay sang Ngô Ẩm Hữu.

“Bước vào nghề này, chớ mong quay đầu.” Ngô Ẩm Hữu nói.

“Sơn Hùng cậu hiểu câu này thế nào?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Là đã bước chân vào nghề này là không thể quay đầu lại được ạ.” Phùng Sơn Hùng thành thật trả lời.

“Vậy vì sao không thể quay đầu?”

Câu hỏi này làm cả ba người ngơ ngẩn nhìn nhau, vì sao nhỉ? Vì tiền? Vì nữ nhân? Vì cuộc sống tốt hơn? Năm xưa tất cả quy kết vào tiền, thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà tới; thiên hạ rối rít, đều vì lợi mà đi. Bảy mươi hai nghề đều không thoát khỏi chữ lợi... Nhưng lăn lộn qua bao năm, biết chuyện không đơn giản như vậy.

“Ha ha, vậy là có tiến bộ rồi, ít ra không mở miệng nói bừa nữa.” Cố Thanh Trì mỉm cười, rót trà, lượt thứ nhất là rửa trà, lượt thứ hai là lọc trà, lượt nước thứ ba mới thong thả đợi trà ngấm: “Không phải là vì miếng cơm manh áo, có những người gia tài vạn quán, vẫn lừa gạt như thường, bỏ đi chữ tiền, kỳ thực ý nghĩa tồn tại của lừa gạt là đùa bỡn người đời, thông qua đó có được cảm giác thỏa mãn đứng trên người khác.”

“Giống kẻ háo sắc nghiện rượu, thứ nghiện này đã ăn sâu tận xương chúng ta, khiến chúng ta không ngừng lại được, Đoan Mộc cũng không ngừng lại được, nên mới có một ngày va chạm vào nhau.”

“Thầy cha, mười mấy năm rồi, bọn con vẫn là đám nhà quê, nếu không có thầy chỉ điểm, giờ không chừng con vẫn lái xe đưa hàng cho người ta. Đoan Mộc năm xưa đã hơn bọn con rồi, bao năm qua đi như thế, giờ bọn con e đứng cảnh giới cho người ta cũng chẳng xứng.” Khấu Trọng tuy nói lời nhụt chí, nhưng không ai dị nghị, đừng nói báo thù, hai bên chênh lệch, giờ e gặp nhau cũng khó.

“Cậu vẫn chưa hiểu.” Cố Thanh Trì rót trà ra bốn cái chén, thong thả nói: “Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, kẻ lừa đảo không có kết cục tốt, nếu không dừng lại được sẽ có ngày gặp ác báo. Tôi gặp rồi, các cậu khả năng sẽ có, Đoan Mộc chạy không thoát, thời khắc chưa tới, tôi đợi 16 năm vì thời khắc này.... Sắp tới rồi.”