← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 016 Mặc kệ ngoài kia, việc ta ta làm. (2)

Soái Lãng lắc đầu lẩm bẩm, viết mấy chữ như rồng bay phượng múa lên phần trống sau hồ sơ bệnh án, mấy ngày qua suy nghĩ, chỉ có mấy khả năng.

Thứ nhất lấy giả loạn thật, kiếm một mẻ, thứ hai chỉ cần mua chuộc người giám định, tổ chức bán đấu giá xẻo người. Nhưng dù cách nào còn một vấn đề khó giải, đó là cuốn sách trong tay y, vốn Soái Lãng chẳng coi ra gì, nhưng sau khi biết giá trị của nó, khó tránh khỏi ngứa ngáy, người có thể đứng vững trước đồng tiền không nhiều, Soái Lãng không ở trong số đó.

Trò lừa đảo có thiên biến vạn hóa thế nào thì cũng xoay quanh thật và giả, nếu như vật phẩm do hội giám bảo cung cấp là đồ thật, vậy thì đáng nghiên ngẫm, hoặc là lão già muốn rửa tay chậu vàng, hoặc là có âm mưu lớn hơn.

Soái Lãng đánh dấu hỏi ở phía đằng sau, y khuynh hướng về cái này hơn, vì y không tin lão già đó lại đi làm ăn đàng hoàng. Nếu lão ta muốn dừng tay phải dừng tay lâu rồi, mấy đứa đệ tử của ông ta đều có thành tựu, lại có hiếu như thế, thừa sức nuôi ông ta, không phải lo lúc tuổi già.

Đôi khi trực giác còn chính xác hơn cả suy nghĩ kỹ càng, trực giác của y đang bảo là trốn thật xa vào, đứng dính vào chuyện này...

Cho nên mấy ngày hôm nay Soái Lãng không đi đâu hết, trốn ở khu phong cảnh theo dõi biến hóa, dù chịu đủ thứ việc lặt vặt hành hạ cũng không thò mặt ra.

Nếu như lão già muốn lôi kéo mình nhập cuộc, sau khi dùng Thịnh Tiểu San cho mình biết chuyện này, ắt sẽ có động thái. Có điều bất ngờ là đợi mấy ngày rồi, Khấu Trọng, Phùng Sơn Hùng, Hoàng Hiểu đều không tìm y, ngay cả Thịnh Tiểu San cũng không gọi điện thoại tới nữa...

Soái Lãng đâm hoài nghi, hay là ông ta chết thật rồi, nên cây đổ đàn khỉ tan?

“Kệ mẹ ông ta muốn làm gì, mình coi như không biết, ông ta thích làm gì thì làm...”

Nghĩ không ra liền nổi cáu, Soái Lãng châm điếu thuốc ngồi hút, nói là kệ nhưng mà cái đầu chưa chịu thôi, nếu bản của mình là giả thì ok, chả sao, mình có bỏ tiền ra mua đâu, chả mất gì cả. Nếu là thật, mình cứ phủ nhận không nói cho ai biết, đợi ầm ĩ qua đi, dù nó giá trị 2 vạn hay 200 vạn cũng là của mình.

Đúng, cứ làm thế, bất kể ông ta chết thật hay giả chết thì mình cứ coi như ông ta chết rồi, chết là hết, chẳng có ai đối chứng, mình lo cái gì, chẳng ai có lý do tìm mình. Cứ đứng ngoài cuộc thôi, khà khà, kệ các người bày trò gì cũng không dính tới người ngoài cuộc được, đúng không? Đúng rồi, ai hỏi mình cứ nói, chết rồi, xong!

“Ông chủ Soái, có người tìm.” Đang suy nghĩ vẩn vơ thì bên ngoài có chị gái gọi to.

“Ai thế?” Soái Lãng ngạc nhiên, làm gì có ai tới tìm mình lịch sự thế, toàn chạy thẳng vào mà, vừa hô một tiếng thì cửa mở ra, làm y ngẩn ngơ.

Không ngờ là Lôi Hân Lôi.

Lôi Hân Lôi còn sửng sốt hơn, không nghĩ nhìn thấy cảnh Soái Lãng trốn trong phòng tối cười rất nguy hiểm, không chừng là làm chuyện xấu gì nên mừng trộm đây: “Bạn cười cái gì thế?”

“Bạn tới đấy à? Có gì đâu, vui thôi mà.” Soái Lãng cười khan, kín đáo dọn dẹp đồ trên bàn.

“Vào đây, chuyển vào đây... Hàng trên xe nhờ người tháo xuống...” Lôi Hân Lôi đứng ngoài cửa chỉ huy, hai chàng trai đưa năm sáu kiện hàng vào văn phòng lâm thời.

Soái Lãng đứng dậy sắn tay áo lên gọi thôn dân gần đó giúp sức, cùng mọi người rỡ hàng.

Cảnh tượng này làm Lôi Hân Lôi ngạc nhiên, chỉ thấy mấy bà chị chân to eo lớn cười hì hì vừa cười đùa vừa làm việc, rương hàng nặng mấy chục cân vác trên vai thoải mái như không chạy về.

Cô không rõ vai trò của Soái Lãng ở đây thế nào, vì có bà chị còn vần cái rương lớn nhất, chuyển cho ông chủ vác, đè cho Soái Lãng phải nghiến răng, cả đám người cười rũ rượi.

Chẳng mấy chốc cả xe hàng được đám nữ nhân trong phòng và ông già sàng cát ngoài phòng chất thành đống, điều kiện gian khổ, mọi người vẫn vui cười, có người làm xong đi rửa tay, người chẳng thèm rửa tay về chỗ làm việc tiếp.

Ký tên, trả tiền vận chuyển, Lôi Hân Lôi nhân lúc Soái Lãng bận rộn xem xét địa điểm chưa từng tới, thực sự là quá khác biệt so với tưởng tượng của cô.

Viện tử rất cũ, tường vừa mới quét lớp vôi, sân đất nện, nhà cửa càng chẳng có gì để xem, không nhìn kỹ còn tưởng nhà sắp giải tỏa, là kiểu nhà nông thôn cũ, có cái xà ngang to vắt ngang qua, ngẩng đầu thấy đèn tròn treo trên xà. Ở Trung Châu, bất kể là xưởng gia đình hay là nhà xưởng ba không, cô đều thấy rồi, nhưng chưa thấy nơi nào lạc hậu thế này, cảm giác như xuyên việt về quá khứ 50 năm trước vậy.

Còn chưa xem hết một bà cô ho lớn mấy tiếng, nhổ cục đờm ngay chỗ cách nơi Lôi Hân Lôi đứng không xa, làm cô cau mày bất giác lùi lại. Động tác nhỏ này bị bà cô khạc đờm nhìn thấy, trừng mắt lên với cô gái trắng trẻo tươi non tới mức tưởng chừng bóp ra nước, một tay ấn lỗ mũi phải, cố tình xì một cái thật to, làm Lôi Hân Lôi sợ hãi lui ra khỏi phòng.

“Vào đi, vào phòng ngồi... Bảo bọn họ mang hàng tới là được, làm phiền tới đại giá Lôi tài nữ thế này... Để mình lấy cho bạn chai nước...” Soái Lãng đi vào phòng, mắt còn chưa mở ra hết, mặt đầy nước, kiếm cái khăn lông vừa lau vừa nói.

Hai người vừa vào trong, tức thì đám bà chị bà cô xì xào bàn tán, người bảo là bạn gái ông chủ Soái, người bảo không phải chẳng qua thấy ông chủ Soái có tiền thì tới ve vãn chào bán hàng thôi, nói chung là không thích cô gái ăn mặc đẹp đẽ, nước hoa thơm phức này.

Lôi Hân Lôi ngồi trong văn phòng của Soái Lãng, cũng rất đơn giản, một cái bàn, một cái ghế tiếp khách, chỗ dựa còn chả có. Từ trong ra ngoài chỉ có cô ăn mặc trẻ trung đẹp đẽ là chẳng ăn nhập với hoàn cảnh nơi này.

“Nào, để mình xem, tạo hình này không tệ.” Soái Lãng mở hàng, trong có đồng hồ cát tạo hình độc đáo, bình cát được bốn thanh kim loại cố định, gật gù: “Rất tốt, cơ mà tạo hình này có hàm nghĩa gì không?”

“Mô phỏng tạo hình đồng hồ cát trong học viện phép thuật Hogwarts truyện Harry Potter.” Lôi Hân Lôi thuận miệng đáp.

“Tốt, vậy thì gọi nó là đồng hồ cát ma thuật...” Soái Lãng lại mở thùng, vừa mở vừa hỏi, đồ do xưởng nhỏ làm không sao chép thì cũng là ăn cắp, mà y thì cũng chẳng thể góp ý sửa chữa gì, dù sao có những thứ chỉ có thể bán xem sao.