Q2 - Chương: 017 No cơm ấm cật, lòng sinh dâm dục. (1)
Lôi Hân Lôi ngạc nhiên, số hàng lên tên hàng vạn mà Soái Lãng quyết định qua loa thế: “Vậy là xong hả?”
Soái Lãng gật đầu: “ Ừ, còn thế nào nữa? Làm nhanh nhé... Tiền đặt hàng bao nhiêu, mình gửi cho.”
“Không phải, ý mình là, bạn chỉ nhìn qua rồi quyết định hết sao? Các bạn không có kế hoạch hay là chiến lược tiêu thụ gì à? Cũng không có ai phụ trách đánh giá thị trường sao? Chẳng lẽ mỗi mình bạn quản lý.” Lôi Hân Lôi choáng thực sự, lượng tiêu thụ hàng của Soái Lãng cực lớn, cô cứ nghĩ Soái Lãng phải có một công ty, tới đây còn phải đối diện đội ngũ đánh giá sản phẩm, thuyết phục được họ mới có thể xác định vụ làm ăn này, ai mà ngờ...
Chỉ một câu nói thôi sao?
“À, đây là mô hình quản lý hiện đại hóa kiểu phương tây, trừ một mình mình là ông chủ thì còn lại là làm công, ông chủ mình thi thoảng cũng phải làm việc... Với lại bọn mình bán tới khi bán được đồ thì thôi, cần đống kia làm gì?” Soái Lãng đang vừa viết vừa tán gẫu vừa trả lời vừa hỏi, tiện thể dát vàng lên cách quản lý kiểu thổ phỉ của mình.
Lôi Hân Lôi chỉ còn biết làm vẻ mặt đành vậy.
“Ha ha ha, nhìn một cái là biết bạn thất vọng rồi, đám tiểu hộ bọn mình không lọt vào mắt bạn phải không?” Soái Lãng trêu một câu, y chú ý rồi, Lôi Hân Lôi chiếc áo vàng gạo hoa nhỏ li ti, chiếc váy hoa văn xanh, đẹp hơn nhiều so với mặc trang phục công sở, rõ ràng cô bỏ công sức ăn mặc một phen mới tới đây. Có điều vừa qua cửa ánh mắt như bị dội gáo nước lạnh ấy, nói lên cô thất vọng lắm, có khi thất vọng với cả người nơi này.
“Không đâu, tốt lắm.” Lôi Hân Lôi nói trái lương tâm.
Soái Lãng mở nắp chai Sprite đưa cho cô: “Tốt thế nào được, mình có số khổ, không có người cha tốt, muốn kiếm ít tiền phải chịu vậy thôi.”
Lôi Hân Lôi bĩu môi: “Nào có thấy bạn khổ, tốt nghiệp mới ba năm, có bạn học chưa tìm được việc, toàn làm tạm bợ, mấy người có thành tựu gì đâu, bạn coi như vươn lên trên người khác rồi.”
“Bằng vào công việc này, ở cái chỗ này à? Cho bạn đấy, để bạn vươn lên.”
“Công việc lương một vạn một tháng mà chẳng đổi được, mình không tin bạn nỡ vứt đi.”
“Nỡ chứ, nếu có việc nhẹ nhàng hơn mà lương cao hơn thì mình vứt ngay.” Soái Lãng cười lớn.
Lôi Hân Lôi cũng cười, cười xong cảm giác không biết phải nói gì nữa, tâm lý thực sự mất cân bằng.
Hai người ngồi cách nhau rất gần, ở giữa chỉ có một cái bàn nhỏ, hơi lúng túng, cầm chai nước lên uống, uống xong rồi vẫn không kiếm ra đề tài, không khí càng lúc càng kỳ lạ.
“Bạn...”
“Bạn....”
Hai người đột nhiên cùng lên tiếng, rõ ràng có ý phá vỡ bầu không khí không thoải mái này, ai ngờ lại đụng xe, nói ra thấy người kia định nói liền dừng lại, không ngờ cả hai người cùng dừng, căn phòng im phăng phắc.
Soái Lãng thấy mình là chủ nhà, không nên để khách khó xử, lên tiếng: “Hân Lôi, chỗ của mình lộn xộn lắm, điều kiện kém, điều hòa còn chẳng có, bạn không cần tới đây cho khổ, chuyện làm ăn cứ để phía dưới làm là được... Ừm...”
“Không nên dính dáng tình cảm cá nhân chứ gì?” Lôi Hân Lôi nói tiếp.
Soái Lãng nhẹ người: “Ừ, đúng.”
“Không đúng.” Lôi Hân Lôi như cố ý trêu chọc Soái Lãng, hỏi ngược lại: “Vì không có cơ sở tình cảm.”
“Hả?” Soái Lãng ngớ ra mất một lúc, nói có chút tự trào: “Cũng đúng, điều kiện tiên quyết không thành lập mà.”
Đúng thế, chưa từng có, người là hoa khôi trường, mình là cỏ độc, người ta là tài nữ, mình là sinh viên cá biệt, trước kia từng là cả khoảng cách lớn. Bây giờ à, có vẻ cũng vậy thôi, không chỉ vì vài đồng tiền mà thay đổi....
Trong bữa cơm hôm đó cùng Liêu Hậu Khanh chẳng có thu hoạch gì, nhưng phát hiện ra, cô bạn cũ sống không tốt như trong lời đồn, thế nên hơn tháng qua, Soái Lãng cố tình giao đơn đặt hàng cho Lôi Hân Lôi làm, không phải y có ý nghĩ gì, chỉ là không muốn thấy hồng nhan bạc mệnh.
Lôi Hân Lôi lại im lặng, tay vô thức mân mê chai nước, nam nhân trước mắt so với những người theo đuổi và ở bên cạnh cô chênh lệch rất lớn, vóc dáng hơi thấp, không đủ đẹp trai. Có điều cô sao không nhận ra Soái Lãng đang giúp mình, giúp rất lớn, hơn nữa trong sự giúp đỡ đó lại chẳng có chút vụ lợi nào.
Nếu bản thân cô không phải là người chủ động, có lẽ chàng trai đó mãi mãi lặng lẽ giúp cô như vậy, Lôi Hân Lôi hít một hơi: “Thực ra nam nhân khiến nữ nhân tán thưởng nhất là sự tự tin... Bạn có mà, điều kiện tiên quyết gì ở trước sự tự tin đều không quan trọng.”
Í, Soái Lãng nhướng mắt lên, có ý nghĩ kỳ quái xuất hiện trong đầu, này này này, không phải là mỹ nữ đang chủ động khiêu khích mình chứ.
Người vừa hơi có chút lâng lâng lại nghĩ tới Hàn lão đại, thế là xìu xuống ngay, có câu vợ anh em, không thể cưỡi, bạn gái cũ cũng tính vào phạm vi cấm kỵ đó. Chẳng may lang chạ với nhau rồi thì nhìn anh em thế nào đây.
Còn bảo tình cảm nam nữ thuần khiết thôi à, Soái Lãng không có hứng với loại tình cảm đó.
Rất xinh đẹp, rất mê người, lại là cô gái mà bản thân thầm thương trộm nhớ suốt bốn năm, nhưng ở góc độ nào, hai người không có cơ hội phát triển. Vì thế Soái Lãng thấy phải dứt khoát, xua tay: “Tự tin chính là điểm yếu của mình đấy, từ sơ trung mình đã học tán gái rồi, nhưng mà đánh đâu thua đó, tới giờ chưa từng thắng... Thế nên tự tin sớm mất sạch rồi.”
Lôi Hân Lôi bị lời tự trào của Soái Lãng làm cười khúc khích: “Không phải là không có tự tin, mà là có tâm kết chứ gì?”
“Tâm kết gì? Mình làm gì có tâm kết?” Soái Lãng giả ngốc phủ nhận.
“Tâm kết là Hàn tài tử.” Lôi Hân Lôi khẽ kháng nói một câu kèm nụ cười nhẹ.
Soái Lãng sững người thoáng chốc, nụ cười cứng đờ, không phát ra được tiếng nào, ngây ra nhìn Lôi Hân Lôi. Chẳng trách năm xưa cô gái này được gọi là tài nữ, thực sự khác người mà, chuyện này e chẳng cô gái nào nói ra đâu.
Có điều cô ấy không nên nhìn trúng mình mời đúng, y hơi hoài nghi lời ám thị nho nhỏ này, đối với chuyện này Soái Lãng rất tự biết mình, y đâu đẹp trai tới mức ai nhìn cũng thích, còn các điều kiện khác như giàu có thì cũng chẳng bằng ai, văn hóa thấp, bối cảnh càng bằng con số 0.
Bằng vào cái gì người ta thích mình? Vô lý!
Vì thế Soái Lãng lại cười, cười rất ngốc, rất thật che giấu: “Lão Hàn là người thật thà... Ha ha, khi đó người ta vì bạn mà đau đớn không muốn sống, thiếu chút nữa nhảy lầu.”