← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 133 Đạo cao một thước, ma cao một trượng. (2)

“Làm gì thế hả, uống say như thế rồi còn để hắn lái xe, cậu chán sống thì để người khác sống chứ?” Viên CSGT thấy Soái Lãng tính táo hơn thì mắng.

Soái Lãng cẩn thận hỏi: “ Đồng chí cảnh sát, chuyện này xử lý thế nào? Phạt tiền? Tạm giữ hay là phải đi học?”

Viên CSGT chán chẳng muốn nhiều lời: “Gần như thế, cậu nói hết rồi đấy.”

Soái Lãng hối hận không thôi, thời buổi bây giờ tra say rượu lái xe rất nghiêm, huống hồ còn xô vào xe cảnh sát, lần này không bị treo bằng lái cả đời là may... Nhìn xe đi xa, nhưng còn một xe ở lại, do dự hỏi: “Vậy, tôi có làm sao không? Tôi ngồi ở ghế phụ lái thôi mà, tôi đâu có lái xe....”

“Bên trên có người tìm cậu, trong vòng ba ngày phải tới đại đội CSGT lấy lời khai, nhớ ba ngày thôi đấy... Đến rồi kìa.” Viên CSGT xé tờ giấy thông báo nhét vào tay Soái Lãng, chỉ chiếc SUV đang tới gần.

Soái Lãng nhìn một cái hơi rượu bay quá nửa, đến khi người vừa bước xuống nửa hơi rượu còn lại cũng bay luôn, là Tục Binh, Phương Hủy Đình và chính ủy Đồng, bắt tay CSGT, CSGT chỉ Soái Lãng xác nhận thân phận rồi lên xe rời đi... Soái Lãng sững người, thôi xong, uống rượu tới cả hai anh em cùng vô tù rồi.

“Tiểu Soái, lại đây, a, đầu bị thương hả, để chú xem... Kiểu gì thế hả?” Chính ủy Đồng kéo Soái Lãng lại xem vết thương băng bó tạm bợ, thương không nặng, nhưng sưng to, sau đó gọi Tục Binh mời lên xe.

Soái Lãng biết chuyện không hay, không chịu đi: “Này này, mọi người muốn gì, tôi không đi đâu cả, CSGT còn đang đợi tôi lấy lời khai.”

“Thằng nhóc, đừng giở trò với tôi, biết mình phạm tội gì không? Nếu không chúng tôi chẳng đêm hôm tới tìm.” Tục Binh đóng vai ác, gằn giọng dọa Soái Lãng.

Hỏng rồi, đụng phải lông ngược của con lừa rồi, Soái Lãng trợn mắt, chỉ thái dương mình, miệng phả hơi rượu nồng nặc: “Dọa ai đấy, tưởng nói một câu là dọa người khác được à, giỏi thì rút súng ra chĩa vào đây đi, làm đi, làm xem nào.”

Tục Binh luống cuống lùi lại, chỉ Soái Lãng không nói nữa, chính ủy Đồng đóng vai người tốt: “Thôi, thôi, ai dọa cậu đâu, chỉ có chút chuyện nhỏ, muốn cậu phối hợp,... Tục Binh, cậu làm sao thế hả? Sao lại nói chuyện với người ta như thế... Đi nào Tiểu Soái, ai không khách khí với cậu, cứ nói với chú Đồng.”

Soái Lãng vẫn lên cơn: “Hôm nay tâm tình tôi không tốt, không đi, trừ khi bắt tôi.”

Tục Binh nghiến răng ken két, hắn chuyên trị đám cứng đầu ngông ngạo, tức tới thiếu chút nữa vung tay tát rồi, cái mặt Soái Lãng gợi đòn vô cùng, nhưng mà cái thằng này lại không đánh được. Thế là bế tắc rồi, Phương Hủy Đình vốn không muốn đành ra mặt bảo hai người kia lên xe đợi, cô chưa kịp nói đã bịt mũi, mùi rượu quá nồng, Soái Lãng không thèm để ý, quay đầu đi luôn.

“Này, ngay cả với tôi cũng không muốn nói câu nào à? Cần tới mức đó không?” Phương Hủy Đình đuổi theo, tới gần nói nhỏ: “Tôi biết, không phải anh giận đội trưởng Tục, anh giận bản thân để rơi vào tay cảnh sát một cách ngớ ngẩn chứ gì?”

Trúng tim, Soái Lãng bất giác dừng bước, sợ để lộ bản thân chột dạ, không dám nói nhiều: “Xì, cô quản được à?”

“Con người anh giỏi nhất là khẩu thị tâm phi, anh biết chúng tôi tìm anh có việc gì, cho nên anh chột dạ, nghĩ tới bản thân làm chuyện ngu ngốc bị cảnh sát tóm được, nên anh tức giận... Tôi nghĩ trong lòng anh đang lo lắng trùng trùng, nên không muốn tiếp xúc với chúng tôi chứ gì?” Phương Hủy Đình lời nói nhỏ nhẹ, song xuyên thấu tim Soái Lãng.

Có vẻ cũng chính vì thế mà hôm nay mới đột nhiên nóng tính như vậy, Soái Lãng sợ em gái này rồi, vẫn mạnh miệng: “Không đúng.”

“Tuy chột dạ, nhưng tôi nghĩ anh không tới mức liên quan vào đó chứ? Hiện giờ kim ngạch vụ án đã quá 100 triệu, tôi tin anh không có năng lực thao túng chuyện lớn như vậy. Nhưng nếu chẳng may dính líu tới anh. Soái Lãng, không phải tôi dọa anh, chẳng lẽ anh không biết hậu quả?” Phương Hủy Đình hỏi, rất nhẹ nhàng, quan tâm.

Nhưng với Soái Lãng không khác gì trúng một búa, nghe tới kim ngạch đã vượt quá 100 triệu, biết gay to rồi, cảnh sát không bao giờ bỏ qua vụ án tới mức này, yết hầu cử động, sau đó... Im thít, không có phản ứng.

“Là bạn bè, tôi đã rất thẳng thắn với anh, hôm nay chúng tôi chỉ hỏi chuyện theo thông lệ, bất kỳ ai tham dự cuộc đấu giá đó đều được hỏi chuyện một lần, anh có quyền từ chối... Thế thôi, không muốn thì đi nghỉ đi, không ai miễn cưỡng anh... À phải hôm đó vốn mời anh ăn cơm, vì vụ án nên không kịp, hôm khác tôi bồi thường.” Phương Hủy Đình nói xong quay đi luôn.

Soái Lãng mắt đảo tròn, đấm đầu mấy cái, chửi bản thân luôn mồm, sau đó đuổi theo, lần này không mời mà tới, tự động mở cửa sau đi lên, làm bộ có vài phần say: “Đi thì đi, không biết nói chuyện cho tử tế... Không biết người ta vừa mới thoát chết à, ui da, đau đầu quá...”

Thế là xe khởi động, Tục Binh và chính ủy Đồng liếc mắt nhìn nhau nhịn cười, lén lút giơ ngón cái với Phương Hủy Đình, cô bé này càng lúc càng không thể xem thường rồi.

.......................................................

Rạng sáng, tại cái thành phố nhân khẩu đông đúc này tựa hồ không có khái niệm xác định rõ ràng, dòng xe cộ đi lại trên trục đường chính chỉ ít hơn ban ngày một chút, một chiếc SUV màu đen đang phóng nhanh trên đường, nhưng từ trong bóng tối đi ra.

Đường Tần Lĩnh... Đường Giang Sơn... Đường Quốc Cơ, chiếc xe như bóng ma phóng vun vút, nếu nhìn kỹ biển số trước dán "vĩnh kết đồng tâm", biển số sau dán "Bách niên giai lão", nếu bị tra, sẽ có cớ rất hay, vừa mới đón dâu, chưa kịp xé... Đó là thủ đoạn né tránh bị chụp biển số thôi, nhiều lắm, ví dụ như bôi bùn lên biển số nữa, nhiều cách lắm.

Xe đi 40 phút, tới ngoại ô, đường ổ voi ồ gà gập ghềnh, lại đi thêm mười phút dừng lại ở kiến trúc tối đen, bấm còi hai cái, cửa sắt kẽo kẹt mở ra.

Trong bóng tối có người hỏi: “Sao rồi?”

“Rất thuận lợi, thằng nhãi đó vừa từ trại giam ra, chúng tôi bám theo ngay, trực tiếp mò tới nhà bắt luôn, thằng vương bát đản nửa đêm mới về, hại tôi bị lạnh cả tối.”

“Không ai nhìn thấy chứ?”

“Không ai thấy đâu, lúc đó hơn một giờ rồi Bang ca.”

“Thế thì tốt...”

Cuộc nói chuyện sau đó nhỏ dần, người đi vào trong kiến trúc, có vẻ là ở dưới lòng đất, phải đi xuống rất sâu, rồi lại đi thêm một đoạn. Người bị áp giải được ấn xuống ghế, kéo mũ chùm đầu, rút giẻ bịt miệng, hắn tức thì thở hồng hộc, kinh hoàng nhìn quanh, chỉ thấy đen xì.

Xoẹt, lửa bật sáng, là cái đèn dầu, người kia nhìn thấy khuông mặt hung tợn như kim cương trong miếu, sợ run lẩy bẩy.

Di động ném tới, có người nói: “Huynh đệ, mày bị bắt cóc rồi, gọi điện bảo người mang 100 vạn tới chuộc.”

“Tôi, tôi làm gì có 100 vạn, đại ca, các vị có nhầm người không?”

“Mày là Ngô Kỷ Cương?”

“Vâng!”

“Thế thì không nhầm đâu.”

“Nhưng tôi không có tiền, cha mẹ tôi mất sớm, tôi là cô nhi, các vị đại ca, không tin các anh cứ tra đi, tôi không có nhiều tiền như thế, thời gian trước tôi mất mấy chục vạn ở khu phong cảnh... Á...”

Lời bị cắt ngang, mặt ăn cái tát, xem ra chỗ này không phải nơi nói tình người, phía sau có người giọng âm trầm: “Không sao, chú mày có, chắc mày chưa biết, chú mày lừa của người ta hơn 800 vạn, chia cho huynh đệ 100 vạn không phải nhiều, nếu không tìm được, bọn tao coi như làm ăn lỗ vốn, đành làm thịt mày thôi.”

Ngô Kỷ Cương toàn thân sởn gai ốc, cuống lên: “Tôi gọi, tôi gọi... Tôi gọi chú tôi.”