← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 135 Từ người nhìn lòng, độc đáo khác biệt. (2)

Thẩm Tử Ngang đợi tất cả mọi người đều xem tài liệu mới tiếp tục đề tài: “Tôi còn có chuyện thú vị hơn đây, mọi người xem màn hình, người mua số 88, chính là Từ Phượng Phi hay Từ Lệ Nhã, nhưng đăng ký đấu giá dưới tên Vương Lệ, cái tên rất bình thường, kiểm tra CMT mà cô ta dùng để đăng ký tham gia đấu giá, là giả. Cô ta cũng có tham gia cạnh tranh Anh Diệu Thiên nhưng thất bại... Kết hợp mấy điểm này, mọi người có thấy cô ta có liên hệ nào đó với Đoan Mộc Giới Bình chưa?”

Đương nhiên rồi, thảo luận bắt đầu, không một ai ngoại lệ, đều đặt trọng điểm lên Từ Phượng Phi, nữ nhân này thành manh mối trọng yếu là chắc chắn... Từ ảnh ở chỗ người tố cáo cho thấy điểm này, có lẽ người tố cáo có nỗi khổ riêng không thể nêu đích danh mà phải dùng thủ pháp bất đắc dĩ đó, dù sao người ta cũng suýt mất mạng dưới tay Đoan Mộc Giới Bình, cẩn thận là chuyện có thể hiểu.

Căn cứ thảo luật xác định, toàn lực điều tra tung tích Từ Phượng Phi, áp dụng hành động với Cty Thụy Dục, căn cứ sổ sách qua lại thanh tra Tụ Nghệ Các, tranh thủ khuếch đại thành quả. Tăng cường lực độ thẩm vấn nghi phạm đã bị bắt giữ, mở rộng phạm vi điều tra, tranh thủ moi ra manh mối...

Sau một đêm có thể thấy biến hóa của Thẩm Tử Ngang, tuy mắt đỏ kè vì thiếu ngủ, nhưng tinh thần cực kỳ hưng phấn, giọng nói hùng hồn hơn nhiều.

Phương Hủy Đình thuần thục gõ bàn phím, ghi chép lại buổi thảo luận cùng nhiệm vụ bố trí, thi thoảng lại nhìn Thẩm Tử Ngang ngồi giữa đang phát lệnh chỉ huy, trong lòng cứ luôn đem so sánh với người còn đang nằm trong phòng tạm giam.

Một người tuổi trẻ tài cao, một người chẳng biết tới năm nào mới nên người, một thì đẹp trai mơ hồ ẩn chứa quan uy, một bình thường lại còn vô lại, một thì lịch sự tôn trọng mình, một thì chưa nói câu nào tử tế đã hôn hít đụng chạm đủ rồi... Cô hơi thất thần, tiềm thức gõ thành... Mình thích ai đây, rồi vội vàng xóa đi như trộm.

Cuộc họp kéo dài 20 phút, thành viên tổ chuyên án mỗi người một phận sự, Tục Binh và chính ủy Đồng đi ra, thấy thời gian đã là 8 giờ hơn, an bài tiếp tục cậy miệng cái kẻ ngay cả tên không chịu nói, ngoài ra phải tiếp tục đi gặp gỡ người mua trong cuộc đấu giá, rồi phối hợp các bên điều tra nữ nhân vừa lộ diện.

Đúng là kẻ lừa đảo, riêng thân phận đã có vài cái, thật đau đầu, Tục Binh bình luận: “Một kẻ lừa đảo, một gái làng chơi, đúng là trời sinh một cặp.”

Chính ủy Đồng không tiếp lời: “Đi theo tôi gặp vị kia đã.”

“Anh nói con nhà Lão Soái à?” Tục Binh chỉ tầng dưới lắc đầu, cái thằng nhãi đó chẳng khá hơn: “ Thôi, chính ủy Đồng, anh đi đi, nói thật nhé, tôi nhìn thằng đó chỉ muốn đấm, rõ ràng là nó học được từ Lão Soái không ít thủ đoạn. Nói chuyện với nó có mà vòng vèo tới hết buổi.”

“Anh không đi thì tôi đi.” Hình Ái Quốc đi tới, hắn có cái nhìn khác: “Chú nhóc đó khá lắm, nếu làm cảnh sát sẽ giống anh đấy, nhất là lúc trừng mắt nhướng mày...”

“Anh thôi đi, lấy tôi mua vui à?” Tục Binh hừ một tiếng.

“Đi đi đi, đi cả đi... Khách khí tới, khách khí đưa đi, tôi nghĩ chuyện này cậu ta chưa chắc biết gì đâu, nếu dính líu tới trọng án không tới mức quanh quẩn ở Trung Châu sau đó uống say bị CSGT bắt được.”

Chính uỷ Đồng phán đoán, điều này mọi người cơ bản đồng ý, vụ án đã vượt quá trăm triệu, không phải loại thân phận như Soái Lãng có thể thúc đẩy được, y chỉ là tên tiểu lưu manh ăn uống chơi bời thôi.

Sự thực không khác dự liệu, vị kia ở phòng tạm giam nằm trên ghế ghép tạm thành giường mà ngáy như sấm, không khác gì ở nhà cả. Ba người đi vào đứng hình mất mấy giây, Lão Hình thích đùa vỗ bàn: “Này này, dậy đi, mặt trời chiếu tới mông rồi.”

Tục Binh đá chân ghế Soái Lãng mới tỉnh, y ném cho Tục Binh ánh mắt bất thiện, sau đó ngáp ngắn ngáp dài vặn mình: “Hôm qua hỏi rồi mà, muốn lặp lại lần nữa sao?”

“Thế cũng được.” Chính ủy Đồng nói thuật theo.

Đây là sở trường của Soái Lãng rồi, từ bé tới lớn, bị cha y tra khảo ít à? Huống hồ lần này trằn trọc mấy ngày đã tính toán câu trả lời rồi, vì thế kể từ đầu tới cuối, đó là nhận ủy thác của tổng giám đốc Dương Phượng Thanh của Phượng Nghi Hiên, mua hộ người ta trà phiếu trà cao và túi trà. Nghe nói trà cao Phổ Nhị có tác dụng trừ độc, dưỡng nhan, giảm béo, làm đẹp, vị tổng giám đốc này là người mê trà, sau đó tất nhiên là đi đấu giá, còn đồ giao cho nhà thiết kế Thịnh Tiểu San của Phượng Nghi Hiên rồi...

Quá trình không có sơ hở nào hết, nếu ai nghi vấn vì sao ra giá cao như thế, Soái Lãng phản bác, có phải tiền của tôi đâu, tôi chẳng thấy cao, với lại giá người ta dự liệu còn cao hơn. Lại hỏi vì sao cạnh tranh Anh Diệu Thiên, y nói, tôi thấy người ta cạnh tranh tưng bừng nên góp vui không được à?

Mỗi lần y phản bác là làm người hỏi phải uất nghẹn, Soái Lãng lại thích nhìn cảnh mấy vị cảnh sát á khẩu không nói gì được. Có điều đừng thấy y mồm mép liến thoắng, thực ra cũng lo thon thót, lúc nhận tiền Thịnh Tiểu San đã căn dặn y như thế nếu bị điều tra, không cần hoài nghi, vị tổng giám đốc mà y chỉ mới thấy qua ảnh kia chắc chắn cũng nói như thế.

Nói hết rồi, vấp một cái cũng chẳng có, lúc này Soái Lãng đã tỉnh rượu, đây là vụ lừa đảo lớn, dù là mình, Hoa Thần Dật, hội trưởng Vương, đám danh nhân thành phố, đều thành quân cờ hoặc người hợp tác với lão già. Mình còn kém lắm, lúc đó nhìn hội trường đấu giá chỉ thấy bề ngoài, không thấy thực chất, bao nhiêu kẻ diễn trò như vậy mà không nhận ra... Tóm lại nơi đó chẳng có kẻ nào tốt đẹp, đều đi kiếm tiền cho lão già, kiếm được bao nhiêu không rõ, xong chắc chắn hơn lần bán mộ.

Tục Binh đưa cho Soái Lãng cốc nước nóng, lại nhận được ánh mắt khó ưa của Soái Lãng, Lão Hình mỉm cười hỏi: “Tối qua đi đâu mà say thành như thế?”

“Hả, à... Cái này.” Câu này hỏi quá đột ngột, Soái Lãng đề phòng cạm bẫy trong đó, vỗ đầu: “Ài, say quá, không nhớ ra.”

Nếu để cha biết y tới hộp đêm đốt tiền, thế nào cũng ăn vài cước.

“Nói dối.” Lão Hình nhìn Soái Lãng chằm chằm: “Toàn thân toàn mùi rượu, nửa đêm canh ba đi lung tung... Lão Tục, chỗ giải trí gần nơi xảy ra tai nạn tên là gì?”

“Hộp đêm Đại Phú Hào thì phải.” Tục Binh cười đểu.

Lão Hình lại hỏi: “Nhớ ra chưa, có phải tới đó không?”

“Không, không, chắc chắn là không phải.” Với cái tên mặt có nếp nhăn mà chẳng đứng đắn này, Soái Lãng thấy khó chơi.