← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 136 Từ người nhìn lòng, độc đáo khác biệt. (3)

Lão Hình cười ha hả vỗ vai Soái Lãng tỏ ra thông cảm: “Nam nhân mà, có gì phải xấu hổ, nơi đó tôi cũng tới rồi, khá lắm, có quán bar âm nhạc, các em gái đều là sinh viên đại học, sắc nghệ song tuyệt ... Cậu thật là, tới đó phải tỉnh táo, nếu không phí lắm, xem cậu uống say khướt mà ra thế kia còn làm ăn gì, đó là nghề của họ đấy chuốc say dễ lấy tiền ...”

Chính ủy Đồng và Tục Binh không biết Lão Hình có chiêu xấu gì, Soái Lãng nghe nói cảnh sát đi hộp đêm, lại còn tới tầng 4 xem thoát y vũ thì giật mình: “Oa, anh tới cả tầng 4 cơ à, chịu chơi thế.”

“Quả nhiên cậu cũng biết.” Lão Hình ôm vai Soái Lãng lắc.

“Không, không, tôi có biết gì đâu, tôi uống say quá, bị tên béo lôi đi khắp nơi, chả biết gì cả.” Soái Lãng biết lỡ miệng, nhưng kiên quyết phủ nhận.

Xem ra Lão Hình đang thăm dò giới hạn tâm lý của Soái Lãng, đối với loại chuyện này, đại đa số mọi người đều không thèm nói dối chuyện này, vậy mà Soái Lãng cứ chối đây đẩy. Thế là tốt, làm người còn biết xấu hổ thì chưa phải là hết thuốc chữa, Lão Hình không nhắc đề tài này nữa, lấy ra một xấp ảnh, nghiêm mặt nói: “Tiểu Soái, không đùa với cậu nữa ... Cuộc sống cá nhân phải nắm chắc, phải có chừng mực, cậu tham gia đấu giá, giúp chúng tôi nhận diện vài người, ngàn vạn lần đừng che giấu, vụ án này lớn lắm đấy, thế nào, bắt đầu nhé.”

Soái Lãng yếu ớt gật đầu.

“Biết người này không?”

Ảnh Hoa Thần Dật.

“Biết, là người mua.”

“Biết người này không?”

Ảnh Vương Tu Nhượng.

“Biết, cũng là người mua.”

“Biết người này không?”

Ảnh Từ Phượng Phi.

“Biết, cũng là người mua.”

“Biết người này không?”

Ảnh Điền Nhị Hổ, gác cửa của thủy sản Khấu Trọng.

Soái Lãng trơn miệng, đáp chả suy nghĩ: “Biết, cũng là người mua.”

“Chậc chậc, cậu nhìn kỹ lại xem.” Phó chính ủy Đồng gõ bàn.

Soái Lãng bấy giờ mới chịu nhìn kỹ, mặt rất ngơ ngác: “À, hình như không phải người mua ... Có điều hơn 100 người cơ mà, anh bảo tôi nhớ hết được à? Anh thử xem.”

Trong lòng thầm nghĩ, cảnh sát đã tra tới Điền Nhị Hổ rồi, nhanh quá, tên này là đồng phạm của lão già, tốt nhất là mình đừng nhận ra.

“Thừa lời, thế cái này?” Lão Hình mặt lúc này mặt lạnh tanh, đưa ra một bức ảnh.

Mí mắt Soái Lãng giật một cái, sợ tới điếng người, là Lôi Hân Lôi, cô gái này thật là, sao lại dính líu gì vào đây vậy? Mình đã phải nhảy vào kéo cô ấy ra rồi, ngu ngốc, bị đám người đó lừa một lần còn chưa tỉnh à?

Tục Binh nhận ra sắc mặt Soái Lãng biến đổi, nhảy vào: “Định nói không biết chứ gì?”

“Biết chứ ... Tên là gì nhỉ?” Soái Lãng gãi đầu gãi tai, đang rối hết cả ruột, không biết cô dính líu vào vụ án này sâu cỡ nào, tất nhiên càng không biết cảnh sát có biết quan hệ giữa mình và Lôi Hân Lôi không, hồi nghi thăm dò: “Tên là gì nhỉ, đã ra tới miệng còn quên.”

Thăm dò có tác dụng ngay, ba người kia đồng loạt im lặng chờ đợi, thấy rồi, bọn họ thậm chí chẳng biết cô ấy là ai.

“A nhớ rồi ...” Soái Lãng bất ngờ vỗ bàn: “Là Tiểu Mễ.”

“Cái gì? Tiểu Mễ? Đó là tên người à?” Chính ủy Đồng hỏi.

“Tôi cũng không rõ, cô ấy nói cô ấy tên Tiểu Mễ, có lần chơi sàn nhảy quen cô ấy ... Có phải Tiểu Mễ không tôi không chắc, đây là ảnh toàn thân, nhìn không rõ ...”

Giọng nói ngần ngừ, vẻ mặt không chắc chắn, Soái Lãng thành công bịa ra cuộc gặp gỡ tình cờ, cùng nhau thưởng thức bữa cơm dưới ánh nến, đó là ba tháng trước, địa điểm thì lục một cái nhà hàng đã đóng cửa để trả lời ... Không phải y sợ dính dáng, sợ Lôi Hân Lôi dính dáng kìa, vừa giận vừa áy náy, cô ấy vốn là người không liên quan, nếu chẳng phải vì đám khốn kia muốn kéo mình vào thì đã sống cuộc đời bình thường rồi.

Chịu rồi, một sơ hở dẫn tới manh mối không đầu không đuôi, ba người kia rất thất vọng, nhưng Soái Lãng xác định được, điều tra của cảnh sát mới dừng ở bề nổi, chưa thực sự chạm vào được màn đen phía sau.

............... ............... ...........

“Tiểu Phương ... Em đi đâu thế?” Thẩm Tử Ngang vừa tiễn mấy đồng nghiệp đi, quay về phòng hội nghị thì vừa vặn gặp Phương Hủy Đình đi ra.

Phương Hủy Đình chỉ: “Gặp vị kia.”

“À, vậy đi cùng đi ... Tiểu Phương, buổi thảo luận sáng nay sao em không phát biểu? Vừa rồi em có nhiều phát hiện quan trọng mà. ” Thẩm Tử Ngang quan tâm hỏi, lúc này không phải trường hợp chính thức, hắn mới tỏ ra thân thiết.

“Tổ trưởng Thẩm, nhiệm vụ anh giao cho tôi là ghi chép, không phải phát biểu.” Phương Hủy Đình thuận miệng đáp.

“Ha ha, chúng ta phải mở rộng tiếp nhận ý kiến chứ, với lại vụ án có bước chuyển ngoặt đáng kể là nhờ em, mà sao anh có cảm giác ...” Thẩm Tử Ngang không tìm ra từ thích hợp.

Phương Hủy Đình tiếp lời: “Thông minh hơn phải không?”

“Đúng, là ý đó, một đám lừa đảo rối rắm, tới giờ anh làm rõ được manh mối, sao em nhìn ra được.” Thẩm Tử Ngang vừa là tò mò, cũng có ý lấy lòng mỹ nữ.

“À, không phải do em nghĩ ra, mà nhờ kinh nghiệm một vị tiền bối, có một lần em tới chỗ ông ấy thỉnh giáo, nhận được không ít kinh nghiệm quý giá, còn có cả tài liệu ghi chú không ít tâm đắc của ông ấy, thi thoảng em lại đọc ... Trong đó có vụ án về đấu giá, phân tích tam giác quan hệ giữa người bán, người mua và nhà cái ...” Phương Hủy Đình nhắc tới lần đó cùng Tiểu Mộc đưa Soái Lãng về nhà, Lão Soái mừng lắm, đem tài liệu thu gom nhiều năm tặng cả cho cô: “Chỉ là kết quả không ích gì, chúng vẫn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.”

“Đừng nản, chính bởi vì có những kẻ như thế tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, nên chúng ta mới phải nỗ lực.” Thẩm Tử Ngang luôn nói những lời đường hoàng đại nghĩa như vậy: “Vị tiền bối em nói là Soái Thế Tài chứ gì?”

Đúng lúc này thấy Soái Lãng đi đầu bước ra, theo sau là ba vị cảnh sát, trán Soái Lãng thì dán băng gạc, quần áo nhàu nhĩ, hai tay cho vào ống tay áo, người co ro, giống mấy kẻ lười mùa đông ra ngoài tắm nắng, tệ hết chỗ nói.

Thẩm Tử Ngang ở bên cạnh hơi nghiêng người sang bình phẩm nhỏ với Phương Hủy Đình: “Cha anh hùng con kém cỏi, đúng là bi ai của đời người.”

Soái Lãng cũng nhìn thấy Phương Hủy Đình từ cầu thang đi xuống, bên cạnh có một soái ca cảnh sát, cao ráo lại uy phong, bên cạnh là cô gái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan tinh xảo thanh tú đẹp đẽ, vừa nhìn liền cho người ta cảm giác trai tài gái sắc, bước chân dừng lại một chút.

“Sao thế, còn muốn chúng tôi tiễn à?” Tục Binh thấy Soái Lãng dừng lại, miệng nói lời khó nghe, đã hỏi chuyện xong tất nhiên chẳng cần khách khí với thằng nhãi này nữa.

“Thèm vào, xì ...” Soái Lãng đi thẳng xuống sân, rời cổng, bị trạm gác kiểm tra cho đi, không thèm quay đầu lại cái nào.

Phương Hủy Đình vốn tới gặp Soái Lãng, lúc này không hiểu sao lại chẳng nói gì cả, chỉ có Thẩm Tử Ngang nhíu mày, sinh ra chút ngờ vực.