← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 238 Chịu thả mồi ngon, ắt có cá chết. (3)

Phản ứng của Thai Bác Văn làm Thượng Ngân Hà tin vào phán đoán của mình: “ Được, tôi thích người trẻ tuổi thực tế, nếu cậu ba hoa chích chòe, tôi thực sự lo cho an toàn khoản tiền của mình, vậy đi, lãi suất tính theo tháng. Bất kể là lúc nào, cậu muốn vay bao nhiêu, tôi cho cậu vay bấy nhiêu, song phải có thế chấp, đó là quy củ trong nghề... Tiểu Thuyên, cho giám đốc Thai xem hợp đồng.”

Cứ như không ngờ mọi chuyện nhanh như vậy, Thai Bác Văn luống cuống đứng dậy nhận lấy bản hợp đồng từ tay Ân Phương Thuyên, xem qua một cái hơi nhíu mày xem rất chăm chú, tựa nghiền ngẫm từng điều khoản trên đó, xem đi rồi lại xem lại, có vài chỗ xem lâu hơn thường lệ, chẳng để ý tới có khách bên cạnh. Thượng Ngân Hà càng ung dung, biểu hiện này cho thấy đối phương thực sự cần tới tiền.

Rất lâu sau Thai Bác Văn mới ngẩng đầu lên: “Cám ơn tổng giám đốc Thượng, đây đúng là tặng than trong tuyết, trưởng giả tặng, không dám chối từ... Như vậy tôi có thể lấy nhà xưởng, xe cộ, cùng với thiết bị sắp tới để thế chấp, mượn tiền dùng ba năm tháng, nếu không trả được, số tài sản này đủ trả nợ rồi...”

“Ha ha ha, được, hiện giờ người làm ăn thật thà không có nhiều nữa, Tiểu Thai cậu xem như là một trong số đó, được rồi, chi tiết để Tiểu Thuyên bàn bạc với cậu. Ký giấy tờ xong, trong vòng ba tới năm ngày có thể lấy tiền, tôi cho cậu biết, tiền của tôi không hề bỏng tay, chẳng những an toàn lại còn thuận tiện. Nếu như ở Trung Châu này có ai muốn tra, hoặc là tịch thu, không sao hết, tính cả cho tôi... Như thế cậu yên tâm rồi chứ?” Thượng Ngân Hà xong việc là đứng dậy.

Thai Bác Văn lúc này mới nhẹ nhõm xen lần mừng rỡ: “Vâng, uy danh của tổng giám đốc Thượng, tôi đã nghe thấy... À, xin đợi một chút.”

Hai người kia vừa định đi, Thai Bác Văn gọi lại, chạy về bàn làm việc, lấy giấy viết dòng chữ "Khâm An Y Dược 600*23" đưa cho Thượng Ngân Hà: “ Một chút quà gặp mặt, không đủ thể hiện lòng thành, xin tổng giám đốc Thượng nhận cho.”

“Đây là... Tên cổ phiếu à?” Thượng Ngân Hà biết còn cố hỏi.

“Vâng, cổ phiếu này tôi và vài người bạn đang đẩy lên, không lớn, nhưng khá an toàn, Trung Châu, Quảng Đông, Singapore, Hong Kong hỗ trợ nhau, không ai tra được. Tôi kiến nghị tổng giám đốc Thượng đầu tư vào đó 1000 vạn, để hai ba ngày …”

“Ồ, khả năng kiếm được bao nhiêu?”

“100 vạn, coi như quà gặp mặt, nếu không được 100 vạn, tôi tới nhà thỉnh tội.” Thai Bác Văn tự đắc nói.

“Vậy thì cám ơn cậu... Có điều tôi không hứng thú với cổ phiếu.” Thượng Ngân Hà thuận tay đưa Ân Phương Thuyên.

Khách sáo một hồi, tiễn thần tài đi, Thai Bác Văn mới thở phào, người hơi lảo đảo một cái, lúc này tim đập cuồng loạn, mặt đã không che giấu được niềm vui nữa, rút điện thoại bấm số đã thuộc làu trong lòng: “Chị Từ, mắc câu rồi... Chi tiết chưa xác định, một loạt động tác trước đó của chúng ta đã có tác dụng, tôi vừa đem chuyện cổ phiếu tiết lộ cho hắn, đoán chừng hắn bỏ vào vài nghìn vạn, chị duy trì thêm hai ba ngày nữa... “

....................................................

Trên xe, Thượng Ngân Hà đưa tay ra lấy lại tờ giấy kia từ chỗ Ân Phương Thuyên, có điều nhìn qua nhìn lại chẳng hiểu gì, còn Ân Phương Thuyên biết ông chủ xưa nay không thích chứng khoán, không ngờ hôm nay bị Thai Bác Văn ảnh hưởng, cũng hứng thú với cổ phiếu rồi.

“Tiểu Thuyên, cổ phiếu thực sự kiếm nhiều vậy à, 2 ngày mà kiếm được 10%, còn ác hơn vay nặng lãi.” Thượng Ngân Hà không tin lắm.

Ân Phương Thuyên gật đầu: “Vâng, nếu như cố tình thao túng, nói không chừng không chỉ 10%... Ở thành phố tuyến hai như Trung Châu không rõ ràng, ở Kinh Thượng Quảng thì người chỉ dựa vào chơi cổ phiếu kiếm gia sản trăm triệu nhiều lắm.”

“Ồ, sống bao nhiêu năm vẫn là ếch ngồi đáy giếng, lạc hậu rồi, lạc hậu rồi, xem ra tôi thực sự không theo kịp thời đại nữa.” Thượng Ngân Hà có chút cảm thán đưa tờ giấy trở lại: “Tiểu Thuyên, cô có tài khoản ở TTCK chứ, có phải là cho tiền vào đó là có thể mua thứ này?”

“Vâng ạ, ông chủ nếu muốn thử, hay bỏ vào chút xem hiệu quả.” Ân Phương Thuyên dè dặt đề nghị.

“Ừ, vậy thì ít ít thôi, 50 triệu đi, để một hai ngày, nếu lỗ đi tìm hắn tính sổ, ha ha ha... Tiền đừng cho hắn vay vội, để hắn sốt ruột..” Thượng Ngân Hà cười lớn, tiền của hắn, không bỏng tay cũng không dễ cầm thế đâu.

Thợ săn con mồi, trong một vài cuộc chơi vai trò rất dễ hoán đổi, khác biệt đôi khi rất mong manh.

Những người tích cực hoạt động không phải chỉ có họ.

Thời gian tạm quay lại hai tuần trước, đó là ngày 1 tháng 11, địa điểm thôn Thạch Giới Hà, xã Bình Hồ, huyện Loan San, cách Trung Châu 400 km...

Xe cảnh sát rời đường cao tốc, đi hơn 30 km đường đất mới tới được cái thôn nhỏ không có tên trên bản đồ, nghe nói vào thời đại luyện thép thì đây là cái thôn lớn, có điều sau cải cách mở cửa, nhiều người rời khỏi thôn tìm đường mưu sinh khác, giờ 200 hộ chỉ còn chưa tới 100.

Cảnh sát xã cùng Trịnh Quan Quần và Soái Thế Tài đi cùng nhau, tới cửa thôn nhìn thấy một ông già mặc áo cũ, thắt lưng vải, giày vải, tóc lưa thưa chẳng còn mấy cái, đây là cán bộ cơ sở nhất: Trưởng thôn.

“... Các anh tìm Ngô Nhân Mỹ à … Ài, cô ấy nhảy xuống sông chết, chính ở đây này, chết rất nhiều ngày, thông dân gánh nước nhìn thấy thì trương lên không còn ra người nữa... Con người muốn chết, chết kiểu gì cũng được, chỉ có đừng nhảy xông, Long Vương sẽ lột quần áo, cô gái tốt như vậy mà bị lột trần truồng, bụng to như có thai, trông sợ lắm.... Khi đó tôi mới lấy vợ, sợ tới nhiều ngày không dám đụng vào vợ... Các anh không thấy chứ, thấy rồi cả đời không quên được...”

Ông già lưng còng, vừa đi lên núi vừa kể chuyện Ngô Nhân Mỹ nhảy sông tự tử, ông già này chẳng biết cố tình không, kể rất khoa trương.

Dân cảnh đi cùng chướng tai nói: “Chú Ma Lư, lãnh đạo bên trên xuống hỏi tình huống, chú đừng nói lan man, chúng tôi còn đi đường.”

“Hả, không nói cái đó à, các anh chẳng phải nói là đi tìm mộ Ngô Nhân Mỹ sao?” Ông già quay đầu thắc mắc.

“Không sao không sao, lão ca kể hay lắm... Bất kể tình huống gì liên quan tới cô ấy, chúng tôi đều muốn biết.” Soái Thế Tài đi ra giảng hòa, xưng hô tôn kính, lại đưa thuốc lá tới.

Ông già thấy thuốc lá đắt tiền, không nỡ hút, gài lên tai rồi lại tiếp tục lải nhải: “ Không sao... Cô ta bị giám sát lao động, hồi đó người ngay cả người thành phố xuống quê cũng không thèm để ý tới cô ta, người trong thôn không dám tiếp xúc với cô ta, thế nên ở trong cái lán đầu thôn, cách một đoạn thời gian thì ủy ban cách mạng tới điều tra tình hình lao động thế nào... Trước khi chết chính là ủy ban cách mạng thông báo cho cô ta, hình như là nam nhân của cô ta chết, sáng sớm vừa mới nói, thế mà thoáng cái không thấy người đâu nữa, tưởng cô ta chạy về thành phố rồi cơ …”