← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 237 Chịu thả mồi ngon, ắt có cá chết. (2)

“Cũng không phải toàn là bại gia đâu ạ, Tần Cách Phỉ biết tin sớm nhất, cô ấy đã kiếm được hơn 80 vạn rồi.” Ân Phương Thuyên thấy ông chủ không tin, giải thích: “ Thật đấy ạ, mấy hôm trước tôi và mấy người họ hẹn nhau đi làm đẹp, tất cả bọn họ đều được Thai Bác Văn cung cấp tin nội bộ.”

“Ừ, phải rồi, tôi quên mất thằng đó hiểu TTCK lắm, hôm ở bữa tiệc nói rất hay, xem ra có chút bản lĩnh.” Thượng Ngân Hà thực ra không quá am hiểu món này, trầm ngâm: “Ý cô là, hắn đang thao túng một cổ phiếu?”

“Hắn nói hai lần tăng kịch sàn là tăng kịch sàn, nếu không phải đích thân thao túng, thần tiên cũng khó đoán chuẩn như thế, với tài sản của hắn liên hợp với vài người thao túng một cổ phiếu không lớn chẳng khó. Giờ ở TTCK, người thực sự kiếm được tiền đều là nhà cái lớn tài chính hùng hậu, tự đẩy giá, tự kiếm lời, chẳng trách trước kia hắn tìm chúng ta, mở miệng một cái là vay tới 300 triệu.” Ân Phương Thuyên dựa theo đúng sự thực khách quan để phân tích.

Thượng Ngân Hà ngẫm nghĩ, nguyên nhân khiến trước đó hắn chần chừ trong chuyện cho vay tiền là bất kể Thai Bác Văn ở ngoài kia tài ba hiển hách thế nào, nhưng ở Trung Châu không gốc không rễ thì tài chỉnh đảm bảo thế nào, nên hắn từ chối.

Thế nhưng chuyện ngoài dự liệu liên tiếp xuất hiện, Thai Bác Văn không cần vay tiền của hắn, chẳng những xây dựng lên nhà máy, hơn nữa còn đả thông nhiều mối quan hệ, tin tức mới nhất là thiết bị đã tới, cuối tháng vận hành thử... Đủ các dấu hiệu cho thấy nó trái lẽ thường, Thượng Ngân Hà nhìn không thấu, giờ đã có lời giải thích rồi, có điều vấn đề lại tới, nếu thiếu tiền, sao không vay: “Tiểu Thuyên, hắn có nhắc tới chuyện vay tiền nữa không?”

“Chuyện này.” Ân Phương Thuyên ngập ngừng: “Không biết có nên nói với ông chủ không?”

“Cô xem cô kìa, còn có chuyện gì không dám nói với tôi à?” Thương Ngân Hà không vui.

“Tháng trước tôi thuận đường đi qua công ty của họ, còn chuyên môn nhắc tới chuyện này, hắn đúng là cần tiền, vừa mới gom được tiền thiết bị, nguyên liệu đang đấu thầu, đầu tư vào TTCK tạm thời không rút ra được, phía ngân hàng chỉ hứa cho vay 70 triệu.... Tài chính đúng là thiếu không ít, nhưng mà hắn mơ hồ nói, không biết ai đem xuất thân của ông chủ nói với hắn, làm hắn không dám tới...”

Ân Phương Thuyên dè dặt nói, quá khứ Thượng Ngân Hà không vẻ vang gì, xuất thân vay nặng lãi, tuy bây giờ chuyển sang làm ăn chính quy hơn, ở Trung Châu không mấy ai dám đắc tội, nhưng thanh danh vẫn không tốt đẹp gì, trừ khi cần thiết, nếu không chẳng ai muốn qua lại.

Thượng Ngân Hà bất ngờ lắm, có cái nhìn mới về Thai Bác Văn, chẳng giận mà còn cười vui vẻ: “ À, té ra là thế, nói vậy thì hắn là người làm ăn thực sự kiếm tiền đấy, loại người đó tôi rất thích, ha ha ha, hắn không dám tới thì chúng ta tới, chuyện làm ăn thì phải ngồi xuống bàn bạc mà... Tiểu Thuyên, đi cùng tôi một chuyến.”

...........................................

Điện tử Lập Tấn, mấy chữ vàng dựng ở trên cổng rất có phẩm vị nghệ thuật, dưới cột trụ là một nam tử thi thoảng xem đồng hồ, vị tổng giám đốc Thai này trong mắt nhân viên, đồng nghiệp, không phải là người phô trương, đi chiếc xe Passat bình thường, sống trong biệt thự nhỏ chẳng tính là hào hoa, bình thường ăn ở đi lại rất cẩn thận, không có gì quá giới hạn.

Xe của Thượng Ngân Hà vừa dừng lại đã chạy ra mở cửa, cướp cả việc của Ân Phương Thuyên, sự khách khí bất ngờ ấy làm Thượng Ngân Hà ngại, cười ha hả: “Giám đốc Thai ra đón như thế làm tôi tổn thọ mất.”

“Trưởng giả tới, tôi nếu không hiểu lễ độ thì làm tổng giám đốc Thượng chê cười rồi, mời...” Thai Bác Văn rất khiêm tốn, đi trước dẫn đường tới thẳng văn phòng, lại tự mình pha trà rót nước.

Lão Thượng càng lúc nhìn chàng trai này càng thấy hài lòng, đám người trẻ tuổi bây giờ chỉ cần có chút thành tựu là không coi ai ra gì, không biết trên dưới lớn bé gì nữa, anh chàng nước ngoài về này xem ra được giáo dục chính quy lắm. Hắn nhìn quanh văn phòng chỉ điểm: “Nơi này không tệ, tương lai rất có tiềm năng lên giá, giám đốc Thai, sao tôi thấy so với khi chúng ta quen nhau thì có vẻ xa lạ hơn thì phải, có phải là sợ tôi tới ăn chực không?”

“Ha ha ha, xem anh nói kìa, làm ăn nhỏ như tôi, được anh chỉ điểm là vinh dự rồi.”

“Thế có khó khăn gì không, nếu có nhất định phải nói nhé, ở nhà dựa cha mẹ, ra đường dựa vào bạn bè, có thêm vài người bạn là thêm cơ hội... Tôi lăn lộn mấy chục năm chủ yếu nhờ vào bạn bè mà vươn lên, nói chuyện với cậu tôi thấy khá hợp đấy, có khó khăn gì không?”

“Đâu dám, tổng giám đốc Thượng quá khen...” Thai Bác Văn ứng phó qua loa, tựa hồ không quen tác phong giang hồ của ông chủ Thượng: “ Tạm thời không có.”

“Không thể nào, tôi cảm giác cậu thiếu tài chính rất lớn.” Thượng Ngân Hà cầm chén trà lên hớp một ngụm, hời hợt nói.

Thai Bác Văn tức thì nhìn qua Ân Phương Thuyên như trách móc.

Thượng Ngân Hà mỉm cười: “ Xem ra cậu có ý kiến với trợ thủ của tôi, có điều người trẻ tuổi các cậu tự giải quyết đi, ha ha ha, chúng ta làm ăn thì làm ăn, thực ra tôi rất chú ý tới cậu...”

“Cám ơn tổng giám đốc Thượng quan tâm nâng đỡ vãn bối, chúng tôi vừa mới bắt đầu, có thể tử vận hành vào cuối tháng này là không tệ rồi. Vạn sự khởi đầu nan, tôi bận rộn quá, qua quãng thời gian này đích thân tới bái phỏng.”

“Bái phỏng thì không cần, tôi nói là cậu thông qua Liêu Hậu Khanh của Duệ Sĩ tìm tới tôi, lần đầu gặp nhau, cậu muốn vay của tôi 300 triệu, còn nhớ không?”

“Đường đột, thực sự là đường đột quá rồi, tôi không biết trời cao đất dày, làm tổng giám đốc Thượng chê cười.” Thai Bác Văn chắp tay khách khí, như đang che dấu sự bất an của mình.

“Không đường đột chút nào, ngược lại tôi mới là người nhìn nhầm, chúng ta đi thẳng vào công chuyện, tôi cho cậu vay 300 triệu, thế nào?” Thượng Ngân Hà trực tiếp xòe bài, đôi mắt nhìn thằng Thai Bác Văn như nhìn con mồi, vậy mà đối phương chẳng kích động, phấn khích của người được cho vay tiền mà lại khó xử, như không biết mở miệng thế nào, ông ta cau mày: “Sao, sợ tiền của tôi làm bỏng tay à?”

“Không, không, không, tôi đang cân nhắc khả năng hoàn trả... Với lại tôi không cần quá lâu, lần trước anh tính lợi tức cả năm, lãi suất đó...“ Thai Bác Văn như cô gái bị người ta ép lên giường vậy, biểu hiện sinh động vô cùng.