← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 240 Chịu thả mồi ngon, ắt có cá chết. (5)

Trịnh Quan Quần im lặng một lúc lâu mới nói: “Khó là khó ở chỗ này, chúng ta không thể dùng tâm thái một người bình thường suy đoán hành vi của hắn, không thể đoán ra hành động của hắn... Mà loại tội phạm lừa đảo này đều là cao thủ tâm lý, vì muốn lừa được người ta thì phải hiểu được người ta, hắn đấu với cảnh sát chúng ta mười mấy năm, e là đã hiểu tới chân tơ kẽ tóc cảnh sát rồi, nên đi tới đâu cũng như chỗ không người.”

Vụ án kẹt ở chỗ này, một bên quá hiểu bên kia, một bên không cách nào hiểu đối phương, thắng bại chưa đánh đã rõ.

Soái Thế Tài châm chước cẩn thận mới nói: “Hắn cũng có điểm yếu, thứ nhất, hắn chưa từng sa lưới, tự tin sẽ bành trướng cực độ, điều này có thể nhìn ra từ việc hắn nghênh ngang dạo chơi ở Trung Châu. Hai, mặc dù hắn lừa đảo rất cao minh, nhưng hắn xử thế không cao minh. Còn nhớ Ngô Thanh Trì chứ, đó hẳn là người dẫn đường cho hắn, nhưng ông ta trừ bị ngồi tù mười mấy năm thì chúng ta không tìm ra được bất kỳ chứng cứ phạm tội nào... Ngược lại Đoan Mộc Giới Bình bị lộ ra quá nhiều chứng cứ phạm tội. Thứ ba, bất kể chúng ta đồng tình thế nào, hắn vẫn cứ phạm tội để trả thù xã hội, hắn đã không ngừng thì chúng ta sẽ tìm được hắn.”

“Xem ra nông có kế hoạch rồi, mau nói mau nói.” Trịnh Quan Quần thấy Lão Soái nói tự tin như thế giục.

“Bằng vào hai người yên giấc ở đây...Đoan Mộc Lương Trạch khi còn sống có bộ sưu tập phong phú, tôi từ hồ sơ tra ra, bản in ( Trung Sơn Quốc thạch khắc) là vật phẩm lưu trữ đắc ý nhất của ông ta, vì thế khi đó còn có tranh cãi trên báo là chữ Triện và văn hóa bia đá cái nào có trước. Có điều thú này người bình thường không nhận ra, căn bản không biết nó là cái gì, về sau xét nhà lưu lạc tới nhân gian.... Nếu không tìm được tới hắn thì chúng ta khiến hắn phải tìm tới chúng ta.”

“A, anh nói dùng tấm khắc đá dụ hắn ra?”

“Không dụ được hắn, nhưng dụ thế thân của hắn ở Trung Châu không thành vấn đề, nếu hắn còn ở phạm vi trong tỉnh thì sẽ hữu dụng, nếu hắn đã ra ngoại cảnh thì chịu rồi.” Soái Thế Tài không lạc quan vô cớ.

“Ừm, đáng để thử lắm, Đoan Mộc Giới Bình nếu như đã coi trọng tình thân, từ ngàn dặm xa xôi đem cha mẹ an táng một chỗ, hẳn hắn hiểu rõ tác phẩm ưng ý của cha mình... Nếu như cái này lại độ nhiên xuất hịện ở nhân gian thì chắc chắn không bỏ qua...” Trịnh Quan Quần tấm tắc khen: “ Cách hay, cách hay, đâm thẳng vào chỗ yếu nhất của lòng người... A, mà không đúng, Lão Soái, nếu đã lưu lạc dân gian, làm sao anh có được, mà thứ đó hẳn giá trị không nhỏ.”

“Ha ha, tôi là kẻ nghèo rớt, cả đời không có duyên phận với những thứ đắt tiền, có điều Soái Lãng có thể cung cấp được.” Soái Thế Tài đứng dậy phủi mông.

“Soái Lãng à, cậu ta thì lấy...” Trịnh Quan Quần nói một nửa thì sực tỉnh: “Hiểu rồi, thằng con gian thương của anh làm hàng giả chứ gì?”

“Lấy lừa đảo chống lại lừa đảo, ai phân rõ đúng sai.” Soái Thế Tài có vẻ rất nhiều cảm xúc, nói một câu không rõ ám chỉ điều gì.

Rời khỏi ngôi mộ đi xuống núi, trên đường đi yên tĩnh khác thường, cả ông già lắm mồm cũng không nói nữa, khi bắt tay tạm biệt, Soái Thế Tài ngẩng đầu nhìn cái mộ hoang đầy cỏ dại, có chút không đành lòng, móc hết tiền trong túi, lấy cả tiền tùy thân của Lão Trịnh gom lại đưa trưởng thôn, làm trưởng thôn giật mình không dám nhận. Soái Thế Tài nói: “ Không phải cho lão ca, nhờ lão ca giúp sửa sang lại mộ cho đôi vợ chống họ, chúng tôi không thể ở đây lâu chỉ có thể nhờ lão ca thôi...”

Sau đó mấy người lên xe rời thôn, trưởng thôn cầm xấp tiền đứng đó thật lâu, đến khi hai chiếc xe cảnh sát cuốn theo bụi đất biến mất không thấy đâu.

.......................................................

Một ngày sau khi cha tới trạm biến thế thăm, Soái Lãng quay trở về Trung Châu xa cách lâu ngày, dẫn Soái Anh đi ăn Mac Donald, sau đó lại cùng cha trò chuyện một đêm, cũng cảm khái không thôi, sau đó tới Đh Trung Châu, dù là đại học lớn nhất tỉnh, muốn tìm người nghiên cứu đồ đồng và bia đá cổ không phải dễ, nhưng trong trường sót lại một vị đã nghỉ hưu mười mấy năm, trên Vương Nghĩa Chính.

Đợi khi tới nơi mới trố mắt, đó chính là ông già điếc đã gặp ở hội bán đấu giá, ông nội của Vương Tuyết Na... Lại nhớ ông già này ở hội bán đấu giá bỏ 9 vạn mua lấy bản dập Hồng Lâu Mộng thời Thanh, lập tức hiểu, ông già này chắc là hàng thật rồi, không giống đám giáo sư tiến sĩ bây giờ chỉ biết sao chép luận văn của người khác.

Soái Lãng và Trịnh Quan Quần tới nhà bái phỏng một lần không kết quả gì, vì giao lưu có vấn đề. Thế là Soái Lãng mượn chuyện công làm việc tư, hẹn Vương Tuyết Na, bốc phét một phen mình có ý hướng vĩ đại muốn dồn tâm huyết nghiên cứu sản nghiệp văn hóa truyền thống Trung Châu. Hơn nữa không phải chỉ nói miệng mà còn biến thành hành động, muốn tổ chức buổi triển lảm trưng bày tác phẩm đồng và bia đá, tổ chức thật hoành tráng, nghe nói ông cụ Vương Nghĩa Chính nghiên cứu thứ này có thành quả, dù mở triển lãm cá nhân cũng không thành vấn đề.

Vương Tuyết Na coi đây là cái cớ để Soái Lãng lấy lòng mình, cảm động tới thiếu chút nữa lệ nóng tràn mi. Hai người ngồi ở vườn hoa trong trường, nghe Vương Tuyết Na buồn bã kể, Soái Lãng mới biết, tổ chức một buổi triển lãm đồ đồng và bia đá luôn là mong ước của ông nội cô, nhưng riêng sưu tầm đã rất tốn kém rồi, tổ chức triển lãm càng không làm nổi, dù sao chi phí rất lớn, hơn nữa lại sợ tổ chức không ai xem, làm ông nội cô lòng nguội lạnh...

Soái Lãng nghe thế hào khí bừng bừng sinh ra, vỗ ngực bao hết, không có tiền không sợ, anh bỏ, anh không bỏ ra được thì đi kiếm tài trợ cho ông em, sợ không có người tới không sao, anh thuê người tới góp vui.

“Anh làm những chuyện này vì cái gì?” Vương Tuyết Na sững sờ, ngây ngốc hỏi.

“ Chẳng vì cái gì cả, thích thì làm thôi.” Soái Lãng nói chẳng biết thẹn.

Nhưng câu này lại làm cho Vương Tuyết Na má đỏ bừng, quệt nước mắt, cười xấu hổ.

Vốn là chuẩn bị mượn cớ để trêu ghẹo tiểu học muội một phen, nhưng giờ lại quên mất rồi, nhìn tiểu học muội thẹn thẹn thò thò, vừa thuần khiết lại đáng yêu ngốc, thực sự không thể lấy dũng khí đưa bàn tay vô sỉ ra, đưa cái miệng vô sỉ ra.

Ngày mùng 5, giáo sư nghỉ hưu Vương Nghĩa Chính mở triển lãm sưu tầm cá nhân được đăng trên Nhật báo Trung Châu, người để ý sẽ phát hiện, từ ngày hôm đó gần như tất cả các tờ báo có lượng tiêu thụ lớn ở Trung Châu không ngừng đăng tin này... Ngày mùng 9, ĐTH còn làm một chuyên đề về Nguồn gốc văn hóa Trung Châu và nghiên cứu đồ đồng bia đá, đưa hẳn lên ĐTH tỉnh chứ không đùa.

Ngày mùng 10, trung tâm triển lảm Hoa Nghệ Viên được một phó sở trưởng của sở văn hóa tỉnh ghé thăm, đi cùng còn có chuyên gia, học giả trong tỉnh, đánh giá rất cao tác phẩm sưu tầm cá nhân của giáo sư Vương Nghĩa Chính.

Ngày 13, tấm bia ( Trung Sơn Quốc thạch khắc) treo ở trung tâm triển lãm ít người ghé thăm, dù là có người xem cũng hỏi một câu rất ngu: Trên kia viết gì thế?

Soái Lãng thi thoảng tới đây xem cũng nhìn ra tình trạng ế khách của những món đồ này, đáng thương cho ông già điếc đã tới tuổi gần đất xa trời, người có thể nhận ra nó, hiểu được nó, tán thưởng nó không còn bao, nhưng Soái Lãng tin, người đó sẽ xuất hiện...

Thả mồi ngon, sẽ có cá đớp thôi.