Q2 - Chương: 241 Thong thả buông câu, xem ai tới đớp. (1)
Ngày 13, tiểu khu dân cư ở Tương Trang, đây chính là nơi tin tức cuối cùng mà di động của Thai Bác Văn liên hệ tới, sau khi đạt được ý hướng sơ bộ với Hoa Ngân liền truyền cho Từ Phượng Phi, Đoan Mộc Giới Bình sống ở nơi này...
Đúng vậy, bọn họ chưa đi, sống ở tiểu trấn tiếp giáp biên giới ba tỉnh, đã không thuộc phạm vi Trung Châu nữa, nhưng cách huyện gần nhất của Trung Châu 15 km. Nơi vắng vẻ này không có camera giám ở khắp nơi như trong thành phố, hai người dùng khẩu âm Trung Châu, sống ở đây không ai để ý.
Khi nhận điện thoại Từ Phượng Phi đang dạo bước trên con đường rợp bóng cây, tay cầm giỏ rau, có ít thịt lợn và hoa quả, rau củ, trông cứ như phụ nữ nội chợ bình thường. Thế nhưng ai tinh mắt sẽ nhận ra, cô gái này vừa nói chuyện điện thoại theo thói quen nhìn trái phải, vẫn giữ cảnh giác, có điều lúc này, người thong thả tản bộ, tiểu thương mời chào khách, taxi đưa đón người, chẳng ai để y một nữ nhân ăn mặc chẳng hợp thời, tuổi này cũng chẳng tạo ra tỉ lệ quay quá cao nữa. Cô rảo bước, muốn đem tin tức tốt lành này báo cho Đoan Mộc Giới Bình, tốn công hơn tháng trời, rốt cuộc cũng con mồi cũng mắc câu rồi.
Tòa nhà A42, tầng 3, nơi này có thể nhìn thấy đường cao tốc đằng xa, Từ Phượng Phi mở cửa vào nhà, thấy Đoan Mộc Giới Bình vẫn đang như mọi khi ngồi trước laptop, vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không vì đầu tư trên TTCK của mình đã tăng lên gấp 3 mà động lòng. Từ Phượng Phi rửa tay, tủm tỉm cười đi tới, từ sau lưng ôm lấy cổ Đoan Mộc Giới Bình: “Hì hì, Bình, anh muốn ăn gì, xủi cảo thịt lợn rau hẹ nhé?”
“Em biết xưa nay anh chưa từng ý kiến về an bài của em mà.” Đoan Mộc Giới Bình cười, mắt thì không mảy may di động, tay đưa ra vuốt ve gò má mịn mạng của Từ Phượng Phi gác lên vai mình: “Có tin tức tốt hả?”
“Không cái gì qua mắt được anh, đúng thế, Tiểu Thai nói, Thượng Ngân Hà và trợ thủ chuyên môn tới Lập Tấn tìm hắn, muốn cho hắn vay 300 triệu, vừa đạt được ý hướng, khả năng còn cần vài ngày.”
“Xem ra Thượng Ngân Hà sẽ thành con mồi béo nhất rồi, vậy là rốt cuộc Tiểu Thai cũng chen chân vào đội ngũ người có tiền.”
“Đương nhiên cũng không xem hắn đi theo ai?” Từ Phượng Phi có chút kiêu ngạo, cô là người đào tạo Thai Bác Văn, nhìn lên màn hình, hỏi: “Tăng lên bao tiền rồi?”
“18 đồng 6 hào rồi, anh đang tính xem có nên chạy không, dựa theo giá này mà tính, dù bán ra có tổn thất một phần, kiếm gấp đôi không thành vấn đề.” Đoan Mộc Giới Bình cười.
Từ Phượng Phi chưa từng hoài nghi phán đoán của Đoan Mộc Giới Bình, cười hôn hắn một cái, chuẩn bị rửa tay làm món ăn, thời gian qua sinh hoạt nơi này khiến cô có cảm giác cuộc sống chính là như thế, thật hạnh phúc.
Đi vào bếp, vừa bắt đầu làm thức ăn chưa lâu Từ Phượng Phi lại nhìn ra ngoài, Đoan Mộc Giới Bình nhàn nhã bật TV, ngồi trên ghế sô pha nhìn cô. Từ Phượng Phi ngâm nga tiểu khúc, vặn vòi nước rửa rau. Một lúc sau đột nhiên choang một tiếng, Từ Phượng Phi kinh hãi chạy ra, thấy Đoan Mộc Giới Bình đang nhìn chằm chằm vào màn hình, dẫn chương trình phỏng vấn một người trung niên, đang giới thiệu.
“... Hai tấm bia khắc đá nước Trung Sơn, do cha tôi trước Giải Phóng vô tình bỏ 30 đồng mua về, đây là văn tự dùng nước Trung Sơn đương thời trước khi Tần thống nhất Trung Quốc, thống nhất văn tự, còn sớm hơn cả đãi triện thạch khắc, nó được gọi là giám cổ khắc thạch....”
Người xa lạ, chuyện xa lạ, Từ Phượng Phi không sao hiểu được vì sao Đoan Mộc lại nổi giận như thế, cốc nước vừa rót vỡ tan nát ở tường đối diện. Mất một lúc lâu mời nghe thấy Đoan Mộc Giới Bình rít ra từ khẽ răng: “Vô sỉ, khốn kiếp, hèn hạ....”
Không ai biết hai người ẩn náu kia nhìn thấy món đồ bị đạo nhái sẽ có cảm tưởng gì, có điều hai người ẩn náu cũng không biết được ở Trung Châu có người vì bố cục này mà bỏ bao nhiêu công sức.
Tiền thuê triển lãm Hoa Nghệ Viên không nhỏ, mỗi ngày tốn 5000, vậy mà thuê ở nơi này một tháng, đấy là còn chưa tính đầu tư bố cục, thiết kế mỹ thuật, thuê người tiếp đón giới thiệu. Đó mới chỉ bắt đầu, lại còn đầu tư quảng cáo báo chí, làm tiết mục ĐTH, tốn kém hơn tiền thuê địa điểm...
Sự kiện này làm Trịnh Quan Quần trằn trọc tới mất ngủ, chi phí lớn như thế đối với tổ chuyên án vốn kinh phí hoạt động bình thường cũng giật gấu vá vai là không thể làm nổi.
Ai ngờ tới chỗ cha con Soái Lãng có vẻ chẳng là gì, nhẹ nhàng như không giải quyết vấn đề. Khiến Trịnh Quan Quần phải nhìn đứa con trai gian thương của Lão Soái bằng cặp mắt khác, khi trò chuyện với Lão Soái, nghe nói thằng nhãi đó còn giật dây cả ĐTH tỉnh, hai ông già cười ha hả, đúng là trời sinh ra ắt sẽ dùng, chỗ hữu dụng của Soái Lãng không chỉ một chút đâu.
Sau đó nữa chẳng khó, mối quan hệ của Lão Trịnh ở sở công an tỉnh không nhỏ, tìm vài lãnh đạo có cấp bậc, đặc biệt là phương diện văn hóa, viện bảo tàng, nhờ vả chút việc vẫn làm được. Còn về các chuyên gia học giả không khó, ông có bạn ở hội liên hiệp văn học, đưa ra danh sách, phí xuất hiện là bao nhiêu, phí nhuận bút là bao nhiêu, có tiền chuyện gì cũng dễ làm thôi.... Lần này Lão Trịnh học khôn rồi, ném luôn danh sách cho Soái Lãng, kệ cho y đi lừa đảo bịp bợm người ta thế nào thì làm.
Vì thế cái sự phồn vinh giả tạo ấy làm mười mấy ngày trông càng ngày càng giống thật... Ngày 13, từ buổi sáng tới khi mặt trời ngả về tây, lại đòn 200 vị khách, trong đó không ngờ còn có một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhìn đống chữ nghĩa mà người Trung Quốc chính tông xem toét mắt không hiểu gì cũng giơ ngón cái lên như thật.
Soái Lãng lúc đó đang ngồi ở nơi đón khách, trong một cái góc sau cánh cửa, mặt ngây ra.
Vì sao? Tiền tiêu rồi, chuyện làm rồi, nhưng mà người không gặp được thì hỏng rồi.
Bây giờ càng xem càng thấy giống hỏng rồi, lại tới một đám ăn hại rõ ràng chẳng hiểu cái mẹ gì, nghe nói là còn do một vị giáo sư dẫn đội, nhìn toàn thấy đám đui mẻ què sứt, chả thấy mỹ nữ đâu, Soái Lãng buồn lắm.
Lần này hay rồi, cha biết trong tay mình có tiền, căn bản không cần biết vụ đầu tư này có thu được lợi hay không, cứ trực tiếp an bài con trai làm. Phía Lão Trịnh, cái lão già gian xảo đó nữa chứ, không khác gì quân ăn cướp, ngay cả tiền cơm cho người giám sát Hoa Nghệ Viên cũng do mình bỏ, thế quái nào mà chuyện công biến thành chuyện tư rồi? Từ khi sinh ra đến giờ y mới bị một lần bị lừa oan uổng như vậy, lại còn không có chỗ mà kêu nữa.