Q2 - Chương: 287 Sai có một ly, đi cả ngàn dặm. (3)
Nhìn một cái, đúng là Soái Lãng thật, đang ngồi trên xích đu ở ngoài hiệu kem, tay cầm que kem, mặt quay sang một tiểu cô nương thanh thuần, trông như trẻ vị thành niên, hai người vừa ăn vừa tán gẫu. Lúc sau Soái Lãng ghé tai tiểu cô nương thì thầm gì đó, khiến tiểu cô nương cười cười ngả người ra sau.
Lão Soái tức bầm gan tím ruột, rẽ đám đông ra tới nhắm thẳng đầu Soái Lãng vung tay bợp một phát.
Ái dà, Soái Lãng bị đau kêu lên, trợn mắt quay lại vừa thấy cha mình thì cười hì hì: “Cha, sao cha ở đây?”
“Di động đâu?”
“Trong túi.”
“Sao gọi điện không nghe?”
“Con tắt tiếng.”
“Mày...” Lão Soái giận tới mức vung tay muốn tát cái nữa.
Bị cha đánh trước mặt tiểu học muội, Soái Lãng né một cái, không vui gân cổ lên: “Làm sao, con đi tán gái không muốn người khác quấy rầy không được à?”
Ông già hung dữ đó làm Vương Tuyết Na sợ hãi trốn biệt sau lưng Soái Lãng, không biết xảy ra chuyện gì. Lão Soái trước mặt người khác phải nén giận, giáo huấn vài câu, bảo Soái Lãng xéo về triển lãm không được rời khỏi tầm quan sát, sau đó giận dữ bỏ đi.
Đợi Lão Soái đi rồi Vương Tuyết Na mới từ sau lưng nhô đầu lên khẩn trương hỏi: “Ai mà dữ thế?”
Soái Lãng quay đầu lại trả lời học muội ngốc: “Cha anh, kệ ông ấy, làm cảnh sát đều có bệnh nghề nghiệp... Chúng ta tiếp tục đi, nói tới đâu rồi nhỉ, à tối nay đi chợ đêm hay đi kịch viện.”
“Không đi, tối om om ấy.” Vương Tuyết Na lắc đầu.
“Sợ cái gì, có anh đây rồi.”
“Xin anh đấy, người ta không sợ tối mà sợ anh.”
Soái Lãng mặt dày vô sỉ nói: “Em thật là, anh còn cần phải vào chỗ tối sao, hôm nay chúng ta ở triển lãm.. Á á...”
Vương Tuyết Na nhéo hông Soái Lãng, hỏi: “Mà có phải chị Phương làm cùng đơn vị với cha anh không?”
“Không phải, cha anh là cảnh sát đường sắt, cô ấy ở trên cục thành phố, cùng nghề không cùng đường.”
“Chị Phương thật xinh đẹp, có phải là hoa khôi ở cục không?”
“Đẹp cái rắm, kém em xa. Tính tình lại hung bạo chẳng ai ưa, cho em biết, đó là bà cô ế ở cục cảnh sát chứ hoa khôi gì.” Soái Lãng không ngại khen một người dìm người kia.
“Nói bậy, chị Phương rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt.” Vương Tuyết Na giảu môi, đầu hơi cúi xuống nhìn ngực mình, lại càng thêm tự ti, cô thấy bất kể vóc dáng hay dung mạo đều thua kém người ta.
Soái Lãng vừa nghe có người khen tính cách Phương Hủy Đình thì bình luận: “Tốt đẹp gì cô ta, nói ba câu là trợn mắt đánh người, nhiễm đủ thói xấu của ảnh sát.”
“Anh nói linh tinh.”
“Tuyệt đối không linh tinh, em gái hung hãn đó sau này ai cưới về chắc chắn là loại sư tử Hà Đông, có điều nghe nói tới giờ vẫn chưa có ai dám liều mình đi thử, cho nên vẫn vò võ một mình...”
Vương Tuyết Na cười khanh khách, Soái Lãng còn nghĩ là mình hài hước, nói cho tiểu học muội cười, ai ngờ phát hiện mắt Vương Tuyết Na cứ nhìn ra sau, một linh cảm cực kỳ không lành dâng lên trong lòng. Soái Lãng nuốt nước bọt từ từ quay đầu ra sau, nhìn thấy Phương Hủy Đình mặt như hàn băng nghìn năm đứng đó, cách chưa đầy một mét, khỏi cần nói, cái gì cần nghe thì đã nghe hết rồi, cái gì không cần nghe cũng nghe ráo rồi.
Không đợi Soái Lãng giải thích, Phương Hủy Đình tóm ngay cổ áo y kéo đi, tới chỗ ngã rẽ một cái ngách nhỏ mới dừng lại, Soái Lãng rối rít nói: “ Ôi, ôi, chị Phương, nghe tôi giải thích, tôi tuyệt đối không có ý nói xấu chị đâu, tôi khen chị cân quắc không thua kém nam nhi... Úi da!”
Chưa nói hết đã đau gập người, đúng là em gãi hung hãn mà, một cú lên gối gọn gàng dứt khoát làm Soái Lãng cơ hội né tránh cũng chẳng có.
Phương Hủy Đình dùng giọng điệu của Soái Lãng nói: “Tôi tuyệt đối không có ý đánh anh đâu, chỉ muốn anh nhớ kỹ, sau này đừng nói xấu sau lưng người khác.”
Nói xong hừ một tiếng đi về chiếc xe đỗ cách đó không xa, ngang qua Vương Tuyết Na còn mỉm cười chào, nhưng chớp mắt quay đi mặt đã lạnh như băng.
Rất lâu sau Vương Tuyết Na mới nhón chân chạy đi tìm Soái Lãng, nhìn thấy y ôm bụng miễn cưỡng đi ra, quan tâm hỏi: “Anh làm sao thế?”
“Không sao, anh đã nói mà mùa đông đừng ăn kem, ăn nhiều đau bụng đấy, đi nào, về thôi.” Soái Lãng làm ra vẻ xoa bụng cười gượng gạo mà đi, y biết tiểu học muội nhìn ra đấy, chẳng qua là không nói ra thôi.
Mà Vương Tuyết Na từ ánh mắt rực cháy lửa giận của Phương Hủy Đình thì cũng nhìn ra rồi, hai người họ lặng lẽ mà đi giống như đôi tiểu tình nhân đang giận dỗi.
Cách đó 1 km, một chiếc Buick màu đen dừng lại, người ngồi ở ghế phụ lái rút điện thoại chỉ nói một câu: “Ngũ ca, bọn em đến Hoa Nghệ Viên rồi, đúng là có một cái triển lãm.”
Chiếc Buick chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đi vào bên trong bãi đỗ xe của Hoa Nghệ Viên, cho dù là giữa mùa đông lạnh căm, Hoa Nghệ Viên dưới sự bao phủ của lồng kính cực lớn vẫn nở hoa muôn màu, cực kỳ đẹp mắt, màu xanh thẫm của những tán cây đan xen nhau trong khu vườn, phân ra con đường nhỏ rõ ràng. Mỗi năm lễ hội hoa đều tổ chức ở đây, nói ra cũng là một địa điểm quen thuộc với người Trung Châu.
Có điều cảnh sắc tú lệ này không hề khiến hai người xuống xe chú ý, một cao một thấp, đồ vest chỉnh chu, tiểu chuẩn của mấy ca ca thương vụ, tựa có tâm sự bước chân vội vã tới thẳng triển lãm. Tích tắc đó, biển số xe, diện mạo đặc trưng lọt vào tầm giám sát.
Sảnh triển lãm trừ 4 mỹ nữ được thuê, còn lại 2 bảo an 2 nhân viên công tác đều là hình cảnh, trừ dụ bắt Đoan Mộc Giới Bình, còn phụ trách bảo vệ những người liên quan. Vừa đi qua cửa, một em gái cao ráo mặc sườn sám đã mỉm cười tới hỏi thăm, một trong số đó nói chỉ tùy ý đi loanh quanh, sau đó chắp tay sau lưng lang thang trong triển lãm không mấy đông người... Tiếp sau đó nữa không có gì phát sinh, thản nhiên như không lên xe, rời đi.
Có điều nhân viên kỹ thuật đã tìm ra, xe thuộc Cty cho vay khoản tiền nhỏ Hoa Ngân.
Tin tức này làm đám người Soái Thế Tài, Trịnh Quan Quần sáng mắt, hai người dùng ánh mắt giao lưu với nhau, điều này đã khẳng định suy đoán của họ, Thượng Ngân Hà đã thành thế thân tiếp theo của Đoan Mộc Giới Bình.
Cá, cắn câu rồi sao?