← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 286 Sai có một ly, đi cả ngàn dặm. (2)

Tình hình phía cảnh sát hiện giờ vẫn bế tắc, bọn họ thiếu một thời cơ phá vỡ bế tắc, Trịnh Quan Quân nhìn Soái Thế Tài đang hút thuốc không quấy rầy, có rất nhiều tiền lệ trước đó rồi, giờ mọi người đều hi vọng vào đồng chí già này, dù sao có thể đi trước người ta một bước, thấy được vài bước, không phải ai cũng làm được.

Tin tức, bây giờ bọn họ thiếu nhất là tin tức hữu hiệu, tổ chuyên án không chính thức, chỉ được lãnh đạo ngầm cho phép, lập án cũng chưa được, bọn họ không có quyền hạn đi sâu điều tra, lực lượng có thể huy động cũng hạn chế.

Đến trưa cơm được đưa tới, vẫn là cơm hộp, Lão Soái không động đũa, chỉ uống một cốc nước, trừ đứng bên cửa sổ ra thì đi qua đi lại trong phòng, một câu cũng không nói. Nhưng phàm có tin tức truyền về là giỏng tai lên lắng nghe, nghe xong lại chìm vào trạng thái điên điên đó.

Phàm là người làm được chuyện phi thường, đều có chỗ khác thường, kẻ lừa đảo là thế mà chống lừa đảo cũng là thế.

10 phút trôi qua, chỉ có một tin tức là bảo an trông coi Lưu Nam Trang ra ngoài mua hộp cơm, mang về mấy két nước khoáng, xem ra định kháng chiến lâu dài.

20 phút trôi qua, trong căn nhà của Thai Bác Văn ở biệt thự Sâm Đào, một nhóm người tới lục lọi. Sau đó đồn công an Đường Trang lại báo tin, lãnh đạo của bên trị an gọi điện đánh tiếng thả xe, còn mắng cho đồn công an một trận vì bắt xe bừa bãi, đồn trưởng chống không nổi áp lực đẩy cho đội hình cảnh, tin này làm Lão Trình tức chửi um lên.

Nửa tiếng trôi qua, có một tin tức kỳ quái, Ngũ Quân Cường lái xe của Thượng Ngân Hà dẫn người tới địa chỉ cũ của công ty Thủy sản Khấu Trọng, còn tới cả nơi ở của Điền Nhị Hổ.

Hai nơi này đều là chỗ Điền Nhị Hổ người cung cấp cuốn Anh Diệu Thiên giả, chính ở đây bọn họ phát hiện ra manh mối trọng đại liên quan tới vụ án. Vòng vèo một hồi về nguyên chỗ cũ, Phương Hủy Đình nhíu mày, cô mơ hồ nghĩ ra điều gì.

Chát, Soái Thế Tài im lặng mấy tiếng đồng hồ vỗ bàn mặt đầy kích động nói: “ Tôi hiểu rồi, tôi hiểu ý đồ của Đoan Mộc Giới Bình rồi... Mọi người ngồi lại đây.”

Phấn khích rồi, mừng rỡ rồi, tất cả đều chạy tới vây quanh bàn ngồi xuống.

Lão Soái châm chước từ ngữ nói: “Có lẽ chuyện chúng ta làm vô tình đã đúng với mục đích của Đoan Mộc Giới Bình, đó chính là hủy tên thế thân Thai Bác Văn, vì sứ mệnh của hắn chính là dẫn tới tên thế thân thứ hai.”

“Lại còn có tên thế thân thứ hai sao?” Hình Ái Quốc không kìm được thốt lên kinh ngạc.

“Đúng, mọi người đừng quên mục đích ban đầu Đoan Mộc Giới Bình về Trung Châu cho tới nay hắn vẫn chưa làm được, mà Thai Bác Văn không thể nào giúp hắn làm việc này, hắn cần một tên thế thân có thế lực ở đương địa, tựa như Lương Căn Bang vậy, mà kẻ này chính là Thượng Ngân Hà.” Nói tới đây giọng Lão Soái cũng có chút run lên.

Lão Trình cũng lập tức bừng tình: “Ái dà, hắn muốn mượn đao giết người.”

“Đúng, chính là mượn đao, hắn đã rời khỏi Trung Châu mười mấy năm rồi, khác gì bèo không rễ, chẳng gây được sóng gió, Lương Căn Bang thì đã bị chúng ta bắt, đừng quên hắn dùng Lương Căn Bang giết đồng môn Ngô Ẩm Hữu. Hắn muốn tìm là tìm một nhân vật có chỗ đứng cả ở hắc bạch đạo giúp hắn hoàn thành những việc đó, Thượng Ngân Hà là nhân tuyển tốt nhất. Đó là lý do vì sao hắn chĩa mũi giáo vào Thượng Ngân Hà, cũng giải thích vì sao người của Thượng Ngân Hà tới đúng chỗ như thế...” Soái Thế Tài càng nói càng thêm tin tưởng.

“Nhưng Thượng Ngân Hà đâu phải là người mà ai cũng có thể chỉ huy được?” Hình Ái Quốc nghi ngờ.

“Ha ha ha, nếu như trong tay tôi cầm 200 triệu của cậu, cậu dám không nghe lời tôi không? Có tiền là tiểu gia, nợ tiền mới là đại gia, dùng cái đòn bẩy này để sai khiến Thượng Ngân hà không thành vấn đề.” Soái Thế Tài đang cười nói, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó hai tay đập lên bàn đứng bật dậy: “ Hỏng rồi.”

Tất cả mọi người giật nảy mình, không biết chuyện gì hỏng rồi, chỉ thấy Lão Soái như lên cơn thần kinh, lấy điện thoại ra bấm liên tục, bấm hai lần không được người run lên: “Hỏng rồi, xử trưởng Trình, tôi xin nghỉ phép...”

Nói rồi chạy ngay.

Lão Trình gọi với theo: “Chuyện gì hỏng rồi?”

“Soái Lãng, thằng nhóc thối tha nhà tôi, không gọi được cho nó nữa.”

Tất cả cùng giật mình, Soái Lãng cũng là mục tiêu trọng yếu của Đoan Mộc Giới Bình, Lão Trình cũng cuống lên xua tay: “Nhanh, nhanh, mọi người mau đi tìm cậu ta, Tiểu Hành, cậu dùng camera giám sát tìm thằng nhãi đó.”

Hình Ái Quốc, Phương Hủy Đình không chút chậm trễ đuổi theo Lão Soái lên cùng một cái xe, lên xe rồi Lão Soái liên tục bấm điện thoại, nhà thì nó chắc chắn là không về, chỗ làm việc ấy à? Khỏi hi vọng, nó trốn việc mấy ngày rồi.

Cũng may có một cảnh sát ở Hoa Nghệ Viên báo, 11 giờ sáng nay Soái Lãng về triển lãm, cùng Vương Tuyết Na đi ăn cơm chưa về, hỏi điện thoại của Vương Tuyết Na, cả đám ngớ ra, chẳng ai biết, đành gọi điện về nhà thầy giáo Vương Thành, thầy Vương ngủ trưa chưa dậy, không liên hệ được.

Chiếc SUV phóng như bay tới hiệu ăn nhanh Gia Gia Nhạc cách Hoa Nghệ Viên 2km, lúc tới nơi đã là 2 giờ hơn, đại sảnh vắng tanh chẳng có mấy khách, hỏi phục vụ viên thì người quá đông, căn bản không có ấn tượng. Lúc này rốt cuộc cũng liên lạc được với nhà Vương Tuyết Na, nhưng thầy giáo Vương Thành lại trả lời một câu làm ai nấy lạnh ngắt: Tuyết Na quên di động ở nhà rồi...

Thôi xong rồi, xong rồi, thằng nhãi thối đó, không chịu đi làm tử tế, cứ lêu lổng khắp nơi, Lão Soái lòng bấn loạn, gọi thêm mấy lần điện thoại nữa không được, đã giận lắm rồi. Phương Hủy Đình và Hình Ái Quốc khuyên không nổi, may nhờ đám cảnh sát mạng thần thông quảng đại, tra camera giao thông, chỉ thị ba người quay ngược lại, Soái Lãng và một tiểu cô nương ăn cơm xong rời nhà hàng đi bộ mấy trăm mét, rẽ vào một cái ngõ, từ đó không thấy ra nữa.

Vì thế ba người vội vàng tới địa điểm, Phương Hủy Đình an ủi, Thượng Ngân Hà dù có thần thông quảng đại cũng không thể tìm ra Soái Lãng nhanh như thế, nói không chừng hai người đi chơi.

Nhưng đi chơi cái gì? Xem đi vào ngõ, trong ngoài toàn là cửa hiệu phục trang, ba người tìm kiếm trong dòng người đông đúc, đột nhiên Hình Ái Quốc phì cười: “Không phải kia sao, chúng ta đúng là nóng ruột phí công, người ta thật tiêu diêu.”