← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 289 Họa từ bên trong, nguy từ sơ xuất. (2)

“Ông chủ, xe lái về Nam Trang rồi, có 6 tấm thẻ, tổng kim ngạch hơn 2 triệu, vâng, tôi biết rồi.”

Ngũ Quân Cường cúp điện thoại, xe mang về đỗ trong sân, hành lý trong xe có mấy tấm thẻ ngân hàng, tên lừa đảo này cũng cẩn thận lắm, không bỏ hết trứng vào một cái giỏ, dù gì cũng thu hồi được một ít tổn thất rồi.

Kúc này Thai Bác Văn mệt mỏi bị còng dựa vào tường, gương mặt điển trai không còn sức sống, mũi còn có vết máu chưa khô, Ngũ Quân Cường thuận chân đá một cái: “Ông chủ Thai, đừng hận huynh đệ, huynh đệ kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng, anh lại đẩy mọi người vào đường cùng, tính tròn chưa được 300 vạn, vậy chúng tôi phải làm sao đây?”

“Không phải tôi không trả, đại ca, hiện giờ tiền ở tiền trang cả, tôi không lấy ra được.” Thai Bác Văn kể khổ, giờ hối hận lắm rồi, sao lại đợi tới phút cuối khi mọi thứ sắp bung bét mới chịu đi, đáng lẽ nên đi từ sớm hơn mới phải.

Ngũ Quân Cường cho hắn một cước: “Sáng còn nói điều về được, giờ lại thành không à?”

Tên đó đá rất hiểm, Thai Bác Văn đau tới co giật, trán lấm tấm mồ hôi, không dám ho he nữa, giờ số tiền hắn có thể lấy ra được chỉ có ngần ấy, còn kém khoản đi vay quá xa.

Hết cách rồi, lòng Thai Bác Văn như tro tàn, bị người ta giam ở nơi hẻo lánh này, khóc rồi gào rồi nhưng vô ích, rõ ràng xung quanh đây chẳng có người khác, giờ còn biết đợi để người ta giết mổ.

“Ngồi dậy trả lời, đứng đóng giả chó chết nữa.” Thai Bác Văn đá cái nữa, lần này nhẹ hơn: “Nói đi, chuyện tấm thạch khắc gì gì đó là sao?”

Thai Bác Văn giật mình, thạch khắc, sao đám này lại hỏi tới món đó? Lập tức nhớ tới một loại khả năng, khiến hắn có cảm giác đang bị đùa bỡn.

……….. ……….. ………….

Thượng Ngân Hà lúc này vẫn đang đi bộ trong văn phòng, suốt một ngày biến cố làm hắn như già đi mấy tuổi, mày nhíu chặt không có lúc nào giãn ra, đi mệt rồi lại về bàn làm việc ngồi, xem mấy bức ảnh, già trung niên trẻ tuổi có cả. Đó là điều kiện người thần bí đưa ra, dùng những người này đổi lại tài chính bị mất, động tác của Hoa Ngân không chậm, dùng vài tiếng đã tra được thân phận họ, nhưng tất cả đều không rõ tung tích.

Đây cũng là giai đoạn thăm dò của Thượng Ngân Hà, xem rốt cuộc chuyện này lớn cỡ nào, thăm dò mới biết không hề nhỏ. Hắn vẫn làm song song hai việc, có điều từ trên người tên lừa đảo Thai Bác Văn khó ép ra được nhiều mỡ hơn, đành phải đi theo bố trí của người thần bí.

Nhưng kẻ đó là ai, tin tức không nhiều để suy đoán.

Điện thoại lại reo rồi, Thượng Ngân Hà chẳng còn làm bộ làm tịch được nữa, nhấc máy luôn, nóng nảy nói thẳng: “Huynh đệ, tôi đã tra tên người và địa chỉ anh đưa cho rồi, cơ bản đều biến mất giữa chừng, nếu ở Trung Châu thì tôi còn có cách, nhưng rời Trung Châu thì tôi hết cách... Còn cả cuốn Anh Diệu Thiên, tới người tôi còn chẳng tìm thấy, nói gì tới sách.”

Một bên cáu gắt, bên kia lại hết sức ôn hòa: “Nếu dễ thì đã chẳng trị giá 150 triệu, thế này đi tổng giám đốc Thượng, tôi biết trong lòng anh còn nghi ngờ không biết có lấy được tiền không, tôi nghĩ ra một cách lưỡng toàn kỳ mỹ, không biết anh có muốn nghe không?”

“Nói đi, tôi có lựa chọn sao?”

“Thế này, tôi trả trước cho anh 20 triệu tiền cọc, chuyện này chưa chắc là đã làm được, nhưng chỉ cần làm được một chuyện thôi, tôi trả thêm cho anh 20 triệu. Thực ra không khó, tôi đảm bảo với anh, người tên Cố Thanh Trì vẫn còn ở Trung Châu... Còn nữa Anh Diệu Thiên trong tay kẻ tên Soái Lãng, đó cũng là tên lừa đảo có thành tựu, không chỉ lừa tôi ở hội đấu giá, còn lừa 200 vạn của Thai Bác Văn mua hai phiến đá. Người của tôi đã chứng thực y thực sự thường xuất hiện ở triển lãm Hoa Nghệ Viên... Người khác ở trong tối không dễ tìm, nhưng 20 triệu tìm tên này chắc không khó chứ?”

Thượng Ngân Hà động lòng lắm: “Tôi nhận, có điều gửi đặt cọc đi.”

“Ha ha ha, đã tới tài khoản của anh rồi, chúng ta lần đầu tiếp xúc, cần có chữ tín, nên đã tự ý chuyển tiền rồi, mong tổng giám đốc Thượng... Được rồi, tôi đợi tin của anh.” Người kia cực kỳ hào phóng.

Đối phương cúp điện thoại rồi, Thượng Ngân Hà vẫn còn vui mừng, bấm số gọi Ân Phương Thuyên, quả nhiên vừa có 20 triệu gửi vào, cô chưa dám báo cáo.

Vậy là yên tâm hơn rồi, Thượng Ngân Hà rút tiện thoại chỉ huy Ngũ Quân Cường: “Lại tới Hoa Nghệ Viên, tìm tên họ Soái kia, không thì tới nhà hắn, nhất định tìm cho ra mới thôi.”

Nửa tiếng sau, một chiếc xe của Hoa Ngân nhận được một kiện hàng của Thai Bác Văn được vận chuyển nhanh mang tới, cầm món hàng đó mang tới hiệu trang sức Kim Ba Lợi, Tần Cách Phỉ nghe nói là hàng giả thì miệng biến thành chữ O, kinh ngạc tới mắt tròn xoe. Biết mình bị lừa phẫn nộ đi theo người kia.

Đúng 17 giờ, sắp tới lúc triển lãm đóng cửa, đang thu dọn bàn ghế và dọn dẹp vệ sinh, Soái Lãng vươn vai từ ghế đứng lên, cuộc sống hôm nay vừa thoải mái vừa buồn chán. Nửa đầu cùng tiểu học muội vui chơi thật vui vẻ, nửa sau bị cha và Phương Hủy Đình xuất hiện phá hỏng hết cảm xúc, đặc biệt là tiểu học muội có chút thiếu tự nhiên. Soái Lãng chửi thầm trong bụng cả đống, mẹ nó chứ, tính chân đạp hai thuyền, giờ cái thuyền nào cũng không vững.

Chẳng những thế mà tự do nhân thân cũng không còn, cha không cho y về đơn vị, cũng không được về nhà, không được về nơi ở trọ, đặc biệt là không được rời khỏi tầm giám sát của cảnh sát làm Soái Lãng tức lắm. Nhìn tiểu học muội vùi đầu lau cửa kính, vốn định đi chợ đêm, bây giờ xem ra hỏng rồi.

Đang nghĩ đêm nay sẽ ngủ ở đâu đây thì bất ngờ có tiếng còi cảnh sát phá vỡ yên tĩnh, Soái Lãng ngờ người, sao cảnh sát lại trống giong cờ mở tới đây thế, không sợ lộ à? Chỉ thấy hai chiếc xe van cảnh sát đỗ xịch lại, sau đó năm sáu cảnh sát xông ra, ai nấy đồng phục thẳng tắp, sắc mặt nghiêm trong, trong đó một người đối chiếu ảnh chỉ Soái Lãng: “Đúng là y.”

“Tìm tôi à?” Soái Lãng trố mắt, sao cảnh sát lại tìm mình, không phải giờ mình là người một nhà với cảnh sát à.

Xem ra suy nghĩ quá đương nhiên rồi, sáu cảnh sát tản ra, hình thành thế bao vây Soái Lãng, người đứng đầu giọng âm u: “Anh tên là gì?”

Soái Lãng chẳng hiểu ra sao: “Soái Lãng, các anh có nhầm lẫn gì không vậy, chúng ta là người một nhà...”

Không ngờ tên cảnh sát đó như được chí bảo, không thèm nghe đoạn sau, quát: “ Chính y rồi! Bắt!”