← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 290 Họa từ bên trong, nguy từ sơ xuất. (3)

Thế là năm tên cảnh sát xông tới, kẻ bẻ tay, kẻ chẹt cổ, Soái Lãng nổi nóng vùng vẫy, nhưng không ích gì, kêu lên: “ Này này, nhẹ chút, tôi không phải Soái Lãng, Soái Lãng ở xe phía sau cơ... Thật đấy, không lừa các anh đâu, ở xe sau triển lãm ấy...”

Một cảnh sát nhanh chóng soát người Soái Lãng, lấy ra CMT chĩa vào mặt y: “ Biết mày là thằng lừa đảo mà, tới lúc này còn muốn lừa người à, đưa đi.”

“Này, này, các anh làm gì thế hả?” Vương Tuyết Na vứt vải chạy đuổi theo, không ngờ bị một nhân viên công tác giữ lại.

Trong xe giám sát, nhận được mệnh lệnh giữ nguyên vị trí, đám hình cảnh hết sức bất ngờ trơ mắt nhìn xe cảnh sát ở đâu tới còng tay Soái Lãng nhét vào xe, hú còi mà đi. Chi đội cảnh sát mạng, mọi người líu lưỡi, không câu được Đoan Mộc Giới Bình mà câu phải người mình rồi.

“Là xe của đồn công an Trung Khí, thuộc phân cục Trung Nguyên.”

Hành Song Thành quay đầu lại báo, đã tra ra biển số xe, đúng là cảnh sát đồn Trung Khí, vì họ rời Hoa Nghệ Viên mười phút liền quay về đồn, cái đồn công an này lập nên vì chợ giao dịch linh phụ kiện xe hơi lớn nhất Trung Châu.

Nếu ai mà không biết nội tình, e chỉ coi là cảnh sát phá án thông thường, nhưng trong lòng người ở đây đều hiểu, có kẻ sai phái sau lưng, chuyện lợi dụng công quyền dùng nát rồi. Chỉ là không nghĩ rằng thủ đoạn dùng nát ra đó lại phát sinh vào lúc quan trọng này, Trịnh Quan Quần mặt âm trầm, hôm nay đã không phải lần đầu xuất hiện chuyện cảnh sát đi làm tay sai cho người ta nữa.

Phương Hủy Đình nắm chặt tay tức giận, cô vẫn biết trong nội bộ cảnh sát có những con sâu, nhưng tận mắt chứng kiến thế này không phải nhiều, một thoáng hiểu được vì sao Soái Lãng có thành kiến lớn như thế với cảnh sát, lúc này cô cũng thấy hổ thẹn.

Ngược lại Soái Thế Tài sáng nay không tìm thấy Soái Lãng cuống cả lên, giờ nhìn con trai bị cảnh sát còng tay đưa đi lại thản nhiên như không, không phải cố tỏ ra bình tĩnh, mà thực sự là không hề sốt ruột nào, tựa hồ là chuyện không nên xảy ra trên người một người cha.

“Theo dõi sát đồn công an Trung Khí, nhất cử nhất động cũng phải ghi lại cho tôi, có kẻ muốn đùa với lửa, tôi sẽ cho hắn dẫn lửa thiêu thân...” Trịnh Quan Quần mặt âm trầm hết mức, ông già hiền hòa này tựa hồ thực sự nổi giận rồi.

Đang lúc nước sôi lửa bỏng, tin tức trông đợi từ lâu đã tới, nghiên cứu viên kinh tế tới thì thầm vài câu, Lão Trịnh gật đầu nói: “Ngân hàng đã báo án lên chi đội điều tra kinh tế, tỉnh coi trọng cao độ, thông báo tôi lập tức lên tỉnh báo cáo, đồng thời chuẩn bị lập tổ chuyên án điều tra, phá vụ án lừa đảo cực lớn này.”

Bĩ cực thái lai, khổ tận cam lai rồi, nhưng chẳng có ai vui mừng, tin tức tới muộn đã mất đi tính kịp thời, mọi người đang bận lòng chuyện Soái Lãng.

Lão Trịnh lại bổ xung: “Tôi chuẩn bị mời Thẩm Tử Ngang đảm nhận tổ trưởng tổ chuyên án này, vẫn dựa theo biên chế lần trước triển khai công tác.”

Yên lặng, càng thêm yên lặng, chỉ có đôi mắt mọi người chuyển động, đều nhìn ra bất bình trong lòng đối phương, vất vả làm ruộng chẳng được tí công nào, đến ngày hái quả lại mời người khác hái, lòng ai không phẫn nộ.

“Tôi biết mọi người không lý giải được, song tôi mong mọi người phục tùng.” Trịnh Quan Quân nghiêm nghị nói: “ Mọi người đều thấy rồi đấy, chúng ta đã đánh giá thấp Thượng Ngân Hà, từ việc hắn điều động nguồn lực cảnh sát có thể thấy, vụ án này sẽ gặp phải lực cản gì, tôi không dám tưởng tượng, ở đây trừ tôi là vị xử trưởng sắp về hưu, còn lại chỉ có một phó chủ nhiệm phó khoa là cao nhất. Không có được hậu thuẫn lớn, chúng ta không lay chuyển được những tảng đá cản trở vụ án này... Rồi, nói nhảm tới đó thôi, chuẩn bị đi, tổ chuyên án lần này thiết lập ở chi đội cảnh sát mạng.”

Không ai nói nhiều nữa, cùng đứng dậy dọn dẹp đồ dùng của mình, song không có nghĩa là bất mãn trong lòng đã không còn, Hình Ái Quốc đợi Lão Trịnh đi rồi hỏi nhỏ Phương Hủy Đình: “Tiểu Phương, Thẩm cảnh đốc có bối cảnh gì?”

“Cha anh ấy là người trong ban thường ủy thành phố, ông nội là cán bộ tỉnh đã về hưu.” Phương Hủy Đình không nói nhiều.

“Ái cha, bảo sao lại thành cảnh đốc trẻ tuổi nhất trong tỉnh.” Hình Ái Quốc phục rồi, bảo người ta hái quả của người khác gì chứ, người ta ngồi ở văn phòng cũng thăng tiến vèo vèo, cơ bản không thèm cướp công ai để thăng chức, mời người ta tới tọa trấn là vinh dự rồi.

...................................................................

“A, nơi … nơi này là đâu?” Soái Lãng xuống xe hỏi.

Trả lời y là một cú đá vào mông, kèm theo lời thúc giục: “ Đi nhanh lên.”

Mùa đông trời tối sớm, tới nơi hoàn toàn xa lạ này thì trời đã tối hẳn rồi, mười mấy cái xe đỗ trong sân tường cao bao quanh, chỉ có tòa nhà có ánh sáng, thi thoảng có cảnh sát ra vào. Lúc này Soái Lãng lại thở phào, ít ra cũng là cảnh sát thật, thế thì không sợ bị người ta giết người bị miệng rồi một cách hồ đồ rồi.

Bị mấy người đẩy vào một gian phòng không có kí hiệu gì, tên cao lớn chỉ góc tường, lạnh lùng nói: “Ngồi xuống.”

Vì thế Soái Lãng thật thà ngồi xuống góc tường như ngồi ỉa, ở nơi này quy củ rất nghiêm, đã vào rồi thì ngàn vạn lần đừng coi mình là con người, phàm là ai muốn tranh giành chút tôn nghiêm, báo đáp sẽ là một trận đòn.

Ngồi xuống một cái quả nhiên không ai làm gì, người bỏ đi, cửa đóng lại, có hai tên giác cửa. Soái Lãng lúc này mới nhìn quanh, y cũng quen với mấy chỗ thế này, phàm bọn trộm gà bắt chó bị đưa về đều bị cho ngồi như thế tra hỏi, trả lời một câu không đúng, rất tiện dùng giày da đạp một cái. Tư vị đó Soái Lãng nếm nhiều lần rồi, ký ức vẫn mới nguyên.

Mỗi lần vào đây Soái Lãng đều tìm cách che giấu chuyện mình làm, nhưng lần này có chút đặc thù, không biết vì sao bị bắt, nói ra mình cũng là người tiếp xúc với lãnh đạo cấp tỉnh, cấp thành phố, vậy mà bị bọn đồn cảnh sát bắt, thực sự mất giá quá.

Chẳng lẽ là Thượng Ngân Hà? Chiều nay về Hoa Nghệ Viên, cha y đã gọi điện dặn dò không ít, trong đó quan trọng nhất là hoài nghi Đoan Mộc Giới Bình và Thượng Ngân Hà đã đạt thành hiệp nghị gì đó, khả năng sẽ gây bất lợi với những đồng môn cũ của hắn. Mà mình tên đồng môn giả nắm Anh Diệu Thiên là đối tượng ưu tiên đầu tiên rồi.

Soái Lãng từng hình dung ra rất nhiều trường hợp, khả năng Đoan Mộc Giới Bình tóm lấy mình, ví dụ như đi qua ngã rẽ ăn một gậy vào đầu lôi đi như chó chết.... Y đã phòng hết cả, mấy thủ đoạn kiểu thế chính y cũng dùng nát rồi, nhưng tuyệt đối không ngờ tới mình lại bị cảnh sát bắt.

Mẹ nó, từ khi nào mà cảnh sát và bọn vay nặng lãi thành cùng một giuộc rồi.

Mà mình đã bị bắt vào đồn cảnh sát, bọn chúng sẽ ra tay thế nào đây? Soái Lãng nhìn qua cửa sổ, thi thoảng thấy xe cảnh sát ra vào, nếu mượn tay cảnh sát đối phó với mình chẳng thà ở trên xe bịt miệng nhét vào bao tải cho nhanh.

Không đúng rồi, có gian tình.