Q2 - Chương: 321 Cha con đồng lòng, đầu đường đổ máu. (2)
Soái Lãng vẫn câu đó: “ Đơn giản, tôi bố trí người tới tất cả những nơi anh nói.”
Thẩm Tử Ngang cau mày: “Tất cả? Cậu đùa tôi à? Cậu có bao nhiêu người cho đủ chứ?”
Soái Lãng xì một tiếng: “Tôi không theo dõi người, tôi chỉ nhắm vào mấy chỗ, quán cơm, siêu thị, chợ, không tốn quá nhiều người. Các anh cứ nghĩ vấn đề phức tạp, tôi chẳng phiền phức thế, dù thần tiên vẫn phải ăn. Bọn họ có thể thông qua thân phận giả để thuê được chỗ ở cảnh sát không nghi ngờ, nhưng tôi không tin nhà ở thuê có đầy đủ nồi niêu xoong chảo, dầu mỡ mắm muối, rồi hắn phải mua trà này, đồ uống này, đủ thứ.”
“Khiên cưỡng.” Hình Ái Quốc bắt bẻ: “Bọn họ gọi đồ ăn tới tận nhà thì sao?”
“Ha ha ha, anh vẫn chưa chịu chú ý nhỉ, sao tất cả cứ nhìn vào Đoan Mộc Giới Bình thế? Nên nhớ hắn đi đâu cũng mang Từ Phượng Phi đi theo, mà chuyện nữ nhân thì phiền toái lắm, một đống đồ dùng tư nhân này, đồ lót này, đồ vệ sinh này....” Soái Lãng lắc đầu liên hồi.
Cả đám lại im lặng rồi, đang đợi Soái Lãng có biện pháp thần kỳ gì cơ, không nghĩ quá trình vô vị như vậy, đơn giản như vậy. Nhưng đơn giản thật sao? Không hẳn, đơn giản thế thì cảnh sát đã không phải truy bắt mười mấy năm trời rồi.
“Thực ra tôi chọn rình ở chỗ này còn có nguyên do, nơi giao thoa giữa thành phố cũ và mới, người đông, thành phần hỗn tạp, lại còn tiếp giáp khu khai phát, ngõ ngang ngõ dọc, muốn điều tra ở đây, đừng nói vài người, dù kéo cả trung đội tới cũng không thể lấp đầy chỗ trống.”
Đang nói thì có điện thoại, là Hoàng Quốc Cường, hắn giục liên hồi: “ Mày mau lên, mau cái chân con mẹ mày lên, người ta sắp ăn xong rồi... Cái gì, mày bảo tao bám theo à, bớt vớ vẩn đi, bọn tao nhìn một cái là biết người xấu, người ta có mà chạy nhanh hơn ấy... Chặn lại, mày đùa à, cô ta là đại mỹ nữ đấy, hô một cái bọn tao no đòn.... Bớt lải nhải, mau lên...”
Nghe Soái Lãng và bạn mình cãi nhau, Phương Hủy Đình nói lớn: “ Sắp tới rồi, đi qua ngã rẽ này là Bạch Trang, cách mục tiêu chưa tới 4 km... Nắm chặt.”
Nói xong Phương Hủy Đình lần nữa tăng tốc, xe vọt đi cái vèo, trong xe không ai nói thêm nữa, Soái Lãng kiếm chỗ bám, sợ xe làm vài cú xoay trên không thì dương thọ của mình dừng ở đây mất.
Xe vọt qua đầu đường, Phương Hủy Đình tắt còi cảnh sát, nhưng xe vẫn phóng như tên về phía Tiểu Lăng Đề.
Cách đó vài km, từ ba phương hướng, xe cảnh sát cũng đang phóng hết tốc độ, còi cảnh sát dốc sức rống lớn.
Đồn công an Bạch Trang, đồn công an Tây Lưu Trang, đội trị an Nam Cương, ở trong xe cảnh sát sẵn sàng, cảnh sát chạy lên không kịp đóng cửa xe đã lao vọt đi, tới địa điểm tập kết.
Lấy Tiểu Lãng Đề làm trung tâm, vòng vây khép lại.
Bầu không khí ngày một căng thẳng.
“Ở đâu rồi?” Soái Lãng cũng bị xung quanh ảnh hưởng, lòng như lửa đốt, lần nữa hét vào trong điện thoại.
“Vừa đi, bọn tao đang lái xe đi theo.” Lão Hoàng đáp.
“Tao hỏi mày ở chỗ nào mà, tao không nhìn thấy?” Soái Lãng nóng ruột lắm rồi, xe đã tới đầu đường Tiểu Lãng Đề, giữa buổi sáng, người đi đường qua lại không ít, nơi này nhà cửa nhấp nhô lộn xộn, khó phân được nam bắc.
“Tao cũng có thấy mày đâu... Phía trước, cái hiệu trà thuốc Chân Phẩm ấy, phía trước có nữ nhân xách hộp đồ ăn, chính là cô ta.” Lão Hoàng trong điện thoại nói.
Có cột mốc, Soái Lãng liền chú ý tới tấm biển, vỗ lưng ghế ngồi trước: “Dừng xe dừng xe, tôi nhìn thấy cô ta rồi.”
“Có phải không thế?” Phương Hủy Đình cũng thấy rồi, một nữ nhân dáng người cao, mặc áo len, đầu buộc khăn, đi thong thả giữa dòng người, hoàn toàn không gây chú ý.
Đúng thế, có phải không đây, Thẩm Tử Ngang cầm ống nhòm lên nhìn, có điều bị khăn quàng che đi, không rõ diện bạo, đến lúc vạch trần chân tướng thì hắn lại chột dạ, sợ người Soái Lãng thuê nhìn nhầm thì thành trò hề.
Lão Trình quyết đoán hơn: “Theo trước đi, Ái Quốc, Lão Soái đi vòng qua dải... Này Soái Lãng, quay lại...”
Cửa đột nhiên mở ra, Soái Lãng nhảy xuống, xông lên mấy bước, vượt qua dải ngăn cách, đứng trên hè quát: “Đứng lại, cảnh sát đây, Từ Phượng Phi, cô không chạy thoát đâu.”
Nữ nhân cách đó mấy bước giật mình quay đầu, sau đó phát hiện sai lầm của mình, vờ không có gì bước nhanh mấy bước, rõ ràng chột dạ rồi bỏ chạy.
Đúng thật rồi, Soái Lãng mừng rỡ, cười ha hả đuổi theo, Phương Hủy Đình cũng nhảy xuống xe hét: “ Soái Lãng, cẩn thận...”
Hai chữ cẩn thận chưa nói hết từ mé trái đột nhiên có bóng đen xông ra, chỉ thấy ngực nhói lên, tiếp đó Soái Lãng cảm giác mình thoát khỏi lực hấp dẫn của trái đất, bay xiên xiên ra sau, uỳnh một phát ngã vào thùng rác tiếp đó ngã lăn lông lốc, thở không nôi, cú đá này quá ác.
Không phát hiện có người theo sau bị thiệt thòi lớn, Soái Lãng nóng máu nhịn đau bật dậy nhưng chỉ chớp mắt đã thấy hai cái chân đá vào nhau, là Phương Hủy Đình kịp thời ngăn cho Soái Lãng khỏi cú đá bồi.
Không, không phải chỉ có hai, Lão Soái cũng tới rồi, ông già này trông vậy mà còn nhanh nhẹn chẳng thua gì thanh niên, phía bên kia Hình Ái Quốc quát tháo truy đuổi Từ Phượng Phi, Lão Trịnh ngồi văn phòng nhiều ì người tới giờ mới vượt rua rào ngăn cách, roẹt, rách luôn cả quần...
Vừa rồi Soái Lãng gần như theo bản năng đánh nhau bật dậy thôi, nhưng cú đá kia thực sự quá dữ dội hơi thở khó khăn, chỉ nghe Phương Hủy Đình hét liên hồi, chân đá liên tiếp, đối phương nhẹ nhàng chống đỡ, tên còn lại đối phó với Lão Soái cũng rất ung dung, Lão Soái lùi liên tục, chỉ thủ không công, song vẫn khá chật vật.
Không ổn rồi, cả hai người bên mình không phải đối thủ, cha còn cầm cự được chứ cô nàng hung hăng kia chơi đôi công với người ta thì được bao lâu. Soái Lãng hít thở sâu, chưa có hành động thì Phương Hủy Đình "á" một tiếng, cũng thành người bay trên không, ngã xuống cách y không xa.
“A, thằng chó này!” Soái Lãng tích tắc kệ bản thân chưa phục hồi sức chiến đấu đã lao vào, dáng vẻ như hổ điên muốn liều mạng với người ta..
“Soái...” Đối phương là cao thủ, mất bình tĩnh như thế làm sao mà đánh được, Phương Hủy Đình muốn gọi nhưng hơi thở không theo kịp, ngã xuống tay ôm vị trí gần ngực tỏ ra đau đớn vô cùng.
Bị thương nặng rồi!
Tên vệ sĩ cảm giác được mùi sát khí ngùn ngụt, có tên điên như đại lực kim cương mắt trừng trừng lao tới liều mạng. Tức thì xuống tấn thủ thế, một tay siết chặt thu về, một tay rút dao, động tác cực kỳ chuyên nghiệp, đợi Soái Lãng tới phạm vi công kích là dùng một đòn hạ địch.