Q2 - Chương: 320 Cha con đồng lòng, đầu đường đổ máu. (1)
Nhắc tới tiền một cái Lão Trịnh mặt như mướp đắng, già rồi mang tiếng ăn quịt xấu hổ lắm, nhưng tiền trong thể chế chi ra không đơn giản.
Soái Lãng không khách khí đòi nợ: “ Chú Trịnh, chúng ta sòng phẳng với nhau đi, từ hôm qua tới giờ thuê địa điểm chỉ huy, thuê xe, thuê người, phần thưởng, ăn uống... Tới giờ đã tốn hơn 300.000 rồi. Chú nói gì đi chứ, đừng bảo là tôi lại phải móc hầu bao ra lần nữa nhé... Tiền triển lãm lần trước tôi cũng chưa có đồng nào đâu.”
Người ta đòi nợ một cách hùng hồn, Lão Trình lúng túng nhìn Soái Thế Tài nhờ giải vây. Soái Lãng chặn trước: “ Cha, đó là tiền lấy vợ của con đấy, cha muốn có cháu nội không?”
Một câu thôi làm Lão Soái cứng họng luôn, Thẩm Tử Ngang hỏi Hình Ái Quốc tiền gì, nghe giải thích nguyên do hắn gật đầu nói: “Cậu đừng nóng Soái Lãng, cho tôi ba ngày, tôi nhất định giải quyết, thực sự xin lỗi, chuyện này đúng là không thể để cha con cậu thiệt thòi.”
Ồ, thế mà trước nay mình không ưa thằng cha này, lỗi quá, lỗi quá, nhìn lầm người rồi, Soái Lãng tán dương: “ Ái chà, tổ trưởng Thẩm đúng là quyền cao chức trọng, lời nói có sức nặng, sớm biết thế tôi chẳng tốn công rồi... Làm lãnh đạo cũng phải cảm thông cho cấp dưới, đừng để án phá xong, cha con tôi cũng phá sản, anh nói đúng không?”
Càng nói càng khiến Trịnh Quan Quần không ngẩng đầu lên được, chỉ có Phương Hủy Đình biết, Soái Lãng không lỗ chút nào, nhờ cuộc triển làm kia y đi kiếm tài trợ còn nhiều bằng mấy.
Chỉ là chế giễu đối tượng không đúng, làm mất mặt Lão Trịnh thì Thẩm Tử Ngang cũng không dễ coi, Soái Thế Tài trực tiếp chỉ ra cửa: “Cút.”
“Cút thì cút.” Soái Lãng đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó vẫn thò đầu vào: “ Cút vẫn phải trả tiền đấy, không tôi tới tận nhà đòi … không trả tôi giăng biểu ngữ từ đầu phố tới cuối phố luôn.”
Cả đám người đứng hình, Soái Thế Tài mặt đỏ bừng bừng, mọi người gượng gạo vờ tiếp tục bàn vụ án, xoa dịu không khí lúng túng.
Giờ lo lắng nhất của tổ chuyên án là, thời điểm Từ Phượng Phi xuất hiện là hai ngày trước, không biết còn ở Trung Châu không? Lão Soái khẳng định nói, hôm qua Đoan Mộc Giới Bình điều khiển từ xa lấy hàng, nếu biết đã bại lộ, hắn sẽ không dám tùy tiện đi, nếu chưa biết đã bại lộ, hắn căn bản không cần đi. Hơn nữa ông thấy chuyện này chưa kết thúc, lấy được Anh Diệu Thiên chỉ là một phần, vì mấy vị đồng môn của hắn chưa xuất hiện, ân oán kia chưa dứt.
Điểm này được tất cả tán đồng, đang thảo luận thì két một cái cửa mở ra, cái đầu Soái Lãng lại thò vào, Lão Soái thấy mất mặt vô cùng: “Còn tới làm gì, tổ trưởng Thẩm đã hứa rồi, còn muốn gì nữa đây?”
“Con chỉ hỏi một câu, mọi người đã bắt đầu truy tìm Từ Phượng Phi rồi phải không?” Soái Lãng giơ điện thoại lên lắc lắc.
“Đúng, bắt đầu rồi.” Thẩm Tử Ngang nghiêm túc trả lời.
“Nhưng người của tôi đã tìm thấy cô ta rồi, có muốn cùng đi xem không?” Soái Lãng tỉnh queo nói một câu, tiểu tổ năm người kia đứng bật dậy, y vội nói thêm: “ Tôi chưa bắt người đâu, tôi chỉ vừa nhận được điện thoại, cô ta đang ăn sáng ở đầu đường Tiểu Lãng Đề thôi.”
“Người của cậu? “ Hình Ái Quốc cả kinh, rốt cuộc phải bao nhiêu người mới làm được việc này.
“Lái xe.” Soái Lãng thoải mái đáp: “ Đừng coi thường lái xe, ngày ngày kéo khách, mắt tinh lắm nhìn ai trúng người đó, có đi không? Cơ hội chỉ có 10 phút, cô ta ăn xong không biết đi đâu mà tìm đâu.”
- Đi, nhanh, nhanh...
Cơ hội ngàn năm có một Hình Ái Quốc là người đầu tiên léo Soái Lãng chạy, ngay cả Thẩm Tử Ngang quen điềm đạm cũng thất thố, vừa chạy vừa hỏi vị trí Soái Lãng, sau đó điều động cảnh sát bao vây... Lần nữa tất cả nhảy vào cùng một cái xe, Phương Hủy Đình cầm lái, hú còi cảnh sát, lại một màn đua tốc độ nữa...
Đèn giao thông chuyển đỏ, Phương Hủy Đình cầm chắc tay lái, tăng ga phóng vèo qua, Soái Lãng nắm chặt ghế, lòng lộp bộp, em gái này cùng hung hơn cả mình nghĩ, bảo sao Hình Ái Quốc cả ngày đi bắt tội phạm cũng phái nhường tay lái.
Lại một cái đèn đỏ nữa, Phương Hủy Đình hoàn toàn không có ý giảm tốc độ, xe lướt qua như gió, làm một em gái lái xe QQ hoảng sợ tí lạc tay lái đâm lên lề. Soái Lãng thấy hơi quá rồi, nhưng trong xe không ai lên tiếng nên y đành nhịn.
Đền cái đèn đỏ thứ ba vẫn xông thẳng như cũ, Soái Lãng cảm thán: “Oa, lái xe cảnh sát sướng thật, không sợ phạm luật … vượt thằng kia, vượt thằng kia đi!”
“Im mồm, không nói cũng không ai bảo con câm đâu.” Soái Thế Tài nghiên răng thằng nhãi này cố tình làm mình bẽ mặt hay sao, hối hận lắm, đáng lẽ hồi xưa bớt đánh nó một chút, dạy nó thêm ít văn hóa không đến nỗi thế này.
Thẩm Tử Ngang ở ghế phụ lái mấy lần quay đầu lại định hỏi, nhưng em gái bên cạnh lái xe quá điên, không nói ra được. Ghế sau bốn người, Lão Trịnh lại béo, bốn người ngồi chật cứng không cựa quẩy nổi, đến xe bị nghiêng đi cũng chẳng ai lắc lư.
“Soái Lãng, sao cậu đoán được nghi phạm ở một dải Tiểu Lăng Đề mà bố trí người?” Lão Trịnh nghĩ nửa ngày trời không ra, nếu dựa theo giám sát truy ngược hành trình có khi tìm ra, nhưng Soái Lãng làm gì có điều kiện ấy.
Soái Lãng khoanh tay trước ngực làm bộ mặt hình sự đáp: “ Cha tôi bảo tôi im mồm.”
Cảm giác Soái Lãng vừa trả lời xong thì xe hơi lạng đi chút ít, rõ ràng Phương Hủy Đình đang lái xe điên vẫn không quên hóng hớt, đang cười tới run cả vai kìa.
Ở hàng ghế sau Hình Ái Quốc không nhịn được cười nữa, Lão Soái hận không thể đá thằng con vài cái, nhưng lúc này bị ép như cá hộp không hành động được.
Trịnh Quan Quần dỗ dành: “ Cha cậu phải nghe tôi... Nói đi, đừng bảo là cậu đoán nhé.”
“Đơn giản, hôm qua có 12 lái xe taxi nói từng gặp nữ nhân đó, không cách nào phân biệt được thật giả, nhưng sáng nay người của trung tâm làm đẹp Tư Vũ có tin tức xác thực, tôi liền tìm lái xe nói chở người tới Tư Vũ, hắn còn nói đón ở đầu đường Vương Trang.”
“Không thể nào, đường Vương Trang cách Tiểu Lãng Đề phải hai tới ba km, lại nằm khu khai phát kinh tế, khu sinh hoạt thêm vào nhà máy, rồi có Tây Lưu Trang, Nam Cương, có tiểu khu Hân Uyển, Song Tháp, Nghi Hữu mới xây, nhân khẩu tới trăm nghìn, cậu bố trí nhân thủ thế nào?” Thẩm Tử Ngang hoài nghi.