Q2 - Chương: 323 Tình chàng ý thiếp, mãnh hổ phá vây. (1)
Vừa kêu một cái, ấy vậy mà xe cấp cứu tới thật.
Chẳng có gì lạ, hiện trường cách bệnh viện Bác Ái của khu khai phát không xa, Thẩm Tử Ngang không xuống xe, ngồi tại chỗ chỉ huy xe cảnh sát bao vây, nhìn thấy tình thế chiến đấu trên hè không ổn đã tỉnh táo gọi xe cấp cứu từ trước rồi.
Nhưng vài phút dài như thế kỷ, Phương Hủy Đình cuộn người nằm trong lòng Soái Lãng, một tay giữ vết thương, một tay tóm chặt cổ áo y, như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. Trong khung cảnh hỗn loạn đã dần mất khống chế này, lồng ngực rắn chắc đó là chỗ dựa duy nhất của cô, thi thoảng mở mắt ra, nhìn thấy Soái Lãng mặt biến dạng vì gấp, miệng nói không lựa lời liên tục phun ra những từ ngữ ô uế với người xung quanh, nghe thấy nhiều nhất là: Con mẹ mày, tránh ra!
Soái Lãng đang ôm Phương Hủy Đình chạy, còn đánh người, chửi người, vì cô cả, Phương Hủy Đình nghe thấy, nhìn thấy hết, cô thích lắm, vì có một chàng trai vì cô mà bất chấp.
“Mau lên, bác sĩ, cô ấy không chịu nổi nữa rồi...” Soái Lãng ôm Phương Hủy Đình luồn lách qua đoạn tắc đường, tới bên xe cấp cứu, hai y tá đã chuẩn bị sắn sàng, giúp y đỡ người nằm xuống giường cấp cứu.
“Đừng nói linh tinh, mạch cô ấy khỏe lắm... Tránh ra.” Y tá kiểm tra vết thương, bắt mạch, mở túi cấp cứu, rửa vết thương, cầm máu.
Nhìn cả mảng áo của Phương Hủy Đình đã nhuộm thành màu đỏ, Soái Lãng sắn ngay tay áo lên: “Bác sĩ, cô ấy mất nhiều máu quá... À, lấy máu của tôi đi.”
Y tá vẫn bình tĩnh lườm y: “Anh máu gì?”
“Hình như máu A.” Soái Lãng nhớ thời đại học có thử.
“Cô ấy máu AB, anh hình như A thì truyền thế nào, với lại cô ấy không mất máu quá nhiều, truyền cái gì mà truyền.” Y tá miệng nói tay vẫn nhanh thoăn thoắt sơ cứu.
Soái Lãng lắp bắp: “Nhưng vừa rồi cô ấy không, không, mở mắt ra nữa... Tôi, tôi sợ cô ấy...”
Phương Hủy Đình mở mắt ra, ôn hòa nói: “Em không sao, Soái Lãng...”
“Không sao, không sao...” Soái Lãng tựa bị rút gân ngồi xuống sàn xe, nắm lấy bàn tay Phương Hủy Đình đưa hẳn lên áp vào má, chưa bao giờ ôn nhu như thế: “Không sao sao không nói sớm.... Đình Đình, có đau không?”
“Không đau.” Phương Hủy Đình yếu ớt đáp, vuốt ve má y: “Tím hết rồi này, có đau không?”
“Không đau, không đau... Anh chỉ sợ em đau thôi.”
“Bây giờ em không đau chút nào.”
Anh không đau, em cũng không đau, tựa hồ còn hạnh phúc mỹ mãn lắm, nhưng hai y tá nhìn thì đau răng lắm rồi, một cô mặt đầy trứng cá, chắc là nội tiết tố mất cân bằng nghiêm trọng, không chịu nổi xua đuổi Soái Lãng: “ Xuống, xuống đi... Anh ở đây chỉ tổ vướng víu, còn người bị thương kìa.”
“Thái độ gì thế hả?” Soái Lãng tuổi con lừa, càng muốn y xuống, y càng không xuống: “Tôi là anh hùng chiến đấu với ác đồ đấy, các cô đối xử với tôi thế à?”
“Anh hùng...?” Một cô y tác còn lại dài giọng: “Có mà ác đồ thì có.”
Soái Lãng định phát tác, Phương Hủy Đình kéo nhẹ, chỉ chỉ y, nhìn bản thân mồm dính máu, áo thì rách, mặt thì chỗ sưng chỗ tím, đúng là giống ác đồ thật. Hai người không cần nói cũng hiểu ý nhau, nhờ lại tựa hồ bọn họ ở bên nhau chưa có lúc nào hòa bình, luôn luôn đấu khẩu, động thủ cũng có... Lúc này ăn ý như thế lại làm Soái Lãng không quen, nhất là nhìn Phương Hủy Đình lúc này bỏ đi vẻ ngoài mạnh mẽ, thành cô gái dịu dàng yếu đuối, làm người ta muốn ôm lấy che chở.
Thịch thịch thịch.
Hai trái tim như hòa cùng một nhịp, cảm giác rung động từ người này truyền sang người kia, nhẹ nhàng bóp tay cô đặt lên miệng hôn, hôn từ lòng bàn tay hôn lên, tới bờ môi nhợt nhạt vì mất máu, dừng lại nhìn say đắm. Phương Hủy Định khép mắt lại, cổ hơi rướn lên chờ đợi tích tắc ôn nhu mà cảm động.
Hai cô y tá nhìn một màn này mà muốn trào máu, một cô nói: “Này, bảo anh xuống, anh có nghe thấy không hả, anh thấy đây là lúc để tình tứ sao?”
Một câu nói thổi bay hết cảm xúc, Soái Lãng năm lần bảy lượt bị phá chuyện tốt, mắt trợn ngược: “Tôi cũng là người bị thương, các cô xem, đầu cũng có, người cũng có, sao không cấp cứu?”
Rõ ràng là muốn ở lì không đi, hai cô y tá giận không nổi nữa, dọa: “Anh nghĩ kỹ, cô ấy trúng một dao, gãy một cái xương sườn, phải tiến hành phẫu thuật, anh làm chậm trễ có bề gì đừng trách chúng tôi.”
“Hả?” Soái Lãng không biết có nội thương.
Phương Hủy Đình đẩy nhẹ y: “Em không sao, anh đi xem cha anh đi.”
“Nhưng em …”
“Em thực sự không sao mà, cha anh còn bị thương nặng hơn em.”
“Vậy anh đi đây, tới bệnh viện thăm em sau.” Soái Lãng trong lòng giằng co mãi, hai y tá không chịu nổi kéo y xuống, y vẫn không cam lòng chạy theo xe mấy chục mét mới đi tìm cha mình.
Thẩm Tử Ngang làm việc đúng là chu đáo, hắn gọi tới 4 xe cấp cứu, trong lúc hai người dính lấy nhau thì hai tên vệ sĩ được cứu tỉnh rồi. Soái Lãng đi vòng quanh mấy lần, tìm thấy một người mặc thường phục, hỏi cha mình đâu, người kia lấy làm lạ nói vừa rồi còn ở đây mà.
Người đó có nhiệm vụ, nói xong chạy ngay, không lâu sau đám đông náo loạn, cảnh sát đi trước mở đường, còi hú vang, hai xe việt dã đen, kẹp một cái xe thùng ở giữa, phía sau cũng có xe chặn hậu. Soái Lãng nhìn thấy tên Tục Binh cao lớn trong đám đông, rẽ người đi tới, thấy cha đã được băng bó đang bàn bạc gì đó với mọi người, có vẻ là không sao rồi.
Soái Lãng không tới quấy rầy, nhìn là biết Hình Ái Quốc đã bắt được Từ Phượng Phi, tới cửa hiệu gần đó mua nước khoáng rửa mặt, lúc này mới cảm giác từ lưng, ngực, cánh tay, đùi đều đau, cử động không nổi, nghĩ tới chuyện khi nãy mà rợn người.
Mẹ nó, muốn lấy mạng lão tử à, để xem ai là người đứng cuối cùng.
Lửa giận bốc lên, sinh lòng độc ác, Soái Lãng thực sự muốn dồn Đoan Mộc Giới Bình vào chỗ chết rồi, lẫn vào đám đông lấy điện thoại ra gọi cho Lão Hoàng: “ Mày không cần tới nữa, chuyển lời của tao, không cần tìm nữ, bắt được rồi, tìm nam, đúng, vẫn ở quanh khu vực này thôi, không khó đâu, tao chỉ cách cho... mày và La Sách gọi hết lực lượng tới, gọi bao nhiêu hay bây nhiêu, tiền tao trả không phải lo, miễn bắt được thằng khốn đó … đúng, nó chính là thằng khốn sai người bắn Đại Ngưu đấy.”
……………. ………………… ………………….
Thương hai cô y tá bị ép ăn cơm chó.