← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 324 Tình chàng ý thiếp, mãnh hổ phá vây. (2)

Cách đó mười mấy mét, tổ chuyên án bị chia cắt đã tụ tập lại, Hình Ái Quốc cũng không lành lặn, bị Từ Phượng Phi dùng hộp thức ăn đập vào đầu, băng mấy vòng. Thấy Soái Thế Tài tới trước mình, Hình Ái Quốc ngạc nhiên: “ Đội trưởng Soái, vết thương có ổn không?”

“Muốn dưỡng thương thừa thời gian, thời gian bắt người không còn nhiều.” Soái Thế Tài hỏi nhỏ: “Người thế nào?”

“Bắt thì bắt, nhưng không hi vọng cô ta mở miệng ngay được, đang thẩm vấn hai tên vệ sĩ.” Hình Ái Quốc nhìn Lão Soái từng này tuổi vẫn dũng mãnh như thế thì phục lắm: “Con trai anh đâu?”

“Ài, vừa nhìn thấy Tiểu Phương bị thương, nó vứt cha nó bế cô nương nhà người ta rồi, vừa nãy thấy ở xe cấp cứu.” Soái Thế Tài miệng cằn nhằn nhưng có vẻ chẳng để bụng.

Hình Ái Quốc sớm nhìn ra Soái Lãng và Phương Hủy Đình có tình cảm với nhau lâu rồi, cười nói: “Nuôi con trai toàn loại vong ân, có vợ là quên cha mẹ, đội trưởng Soái, anh nghĩ thoáng chút, người theo đuổi Tiểu Phương rất nhiều, cô bé đó mà nhìn trúng Soái Lãng coi như lãi to, ha ha ha... Nhưng mà phải nói là thằng nhãi đó lì đấy, không cần huấn luyện cũng có thể làm đặc cảnh, hai vệ sĩ chuyên nghiệp như vậy mà cậu ta hạ được.”

“May mắn, tất cả là may mắn, tổ chuyên án chúng ta vậy mà không mang theo một khẩu súng nào, đúng là sai lầm. Hai tên vệ sĩ đó mải đuổi theo chủ nên không ham đánh, chứ nếu không cả ba chúng tôi đều nằm hết rồi. Chúng ta thì sơ xuất, đối thủ khinh thường nên mới được, may mắn vô cùng. Lão Trịnh đâu rồi, thanh thế lớn thế này chắc chắn kinh động tới Đoan Mộc Giới Bình.” Soái Thế tài vẫn lo lắng.

Hình Ái Quốc tâm tình rất tốt, chỉ một cái xe không xa: “Xử trưởng Trịnh nhảy qua hàng rào thì rách mất quần, Thẩm Tử Ngang đang điều động lực lượng cảnh sát nơi khác, không ai ngờ lại loạn thành thế này.”

“Vậy thì đi mau, sẽ càng ngày càng loạn thôi.”

Soái Thế Tài kéo Hình Ái Quốc đi, liên tục đánh tiếng với xung quanh xin nhường đường, tới xe chỉ huy sau tuyến cảnh giới. Trịnh Quan Quần tạm thời không có quần để thay đang ngồi vắt chéo chân cùng Thẩm Tử Ngang an bài rà soát khu vực này.

Thấy hai người kia đều mang thương tích đi lên xe, Lão Trịnh cười khổ xua xua tay, không còn gì để nói, người ta ai nấy xung phong bắt tội phạm, còn mình rách quần ngồi đây, nếu người khác biết có khi thành chuyện cười toàn ngành.

Lão Soái thì chẳng rảnh tán gẫu, đi thẳng vào chủ đề: “ Đoan Mộc Giới Bình chắc chắn ở quanh đây thôi, Từ Phượng Phi cầm hộp thức ăn về cho hắn, khả năng cao là ở mấy tiểu khu xung quanh.”

“Ừ, đang thông qua giám sát giao thông tìm hắn.” Trịnh Quan Quần rất lạc quan.

“Làm thế không được, động tĩnh quá lớn.” Mặt Soái Thế Tài đầy lo âu, chưa qua bao lâu mà cả con đường Tiểu Lăng Đề đã thành thiên hạ của xe cảnh sát, nhìn tới đâu cũng thấy đèn xanh đỏ của cảnh sát.

Thẩm Tử Ngang đang bận rộn điều động lực lượng, nghe thế liền tạm dừng, lấy bản đồ bố trí được hắn đánh dấu chi chít ra: “Vậy thì phải làm sao?... Hơn nữa tôi thấy chỉ cần bố phòng chặt chẽ, nếu hắn ở trong khu vực này sẽ không thoát.”

Soái Thế Tài không xem bản đồ, hơi nóng nảy với anh chàng quá sách vở đồng thời có chút tính phô trương này, làm việc gì cũng thích ầm ĩ, không nói cũng biết là hắn thích cảm giác chỉ huy thiên binh vạn mã: “ Bản đồ là chết, nơi này ngó ngách đan xen chằng chịt, thông với cả Vương Trang, Tây Lưu Trang, Nam Cương, Tiểu Lãng Đề, cậu tra thế nào?”

“Chuyện này...” Thẩm Tử Ngang làm gì có cách nào, hắn chỉ theo bài bản bố trí chốt chặn thôi.

Đoàng! Đoàng!

Hai tiếng động cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ, bên ngoài không ít cảnh sát nhìn về phía đó.

Tiếng súng! Chắc chắn là tiếng súng!

Chớp mắt lòng Soái Thế Tài trầm xuống, chuyện ông lo lắng nhất đã xảy ra rồi, người kia đã bị kinh động, ông chưa kịp nói gì thì trong bộ đàm có tiếng hô hỗn loạn:" Tiểu khu Hân Uyển, nổ súng, chúng tôi bị bắn, có cảnh sát bị thương." “Nghi phạm lái xe xông qua chốt kiểm tra chạy rồi..”

“Đuổi, nhất định phải đuổi, tốt quá, chuyện xảy ra quá bất ngờ nên hắn không kịp che giấu hành tung.” Trịnh Quan Quần như bị điện giật hét lên: “Tiểu Thẩm, cậu xin chi viện của tỉnh đi, điều cả đặc cảnh tới đây, cơ hội không thể bỏ lỡ.”

“Vâng.” Thẩm Tử Ngang mừng rỡ tột độ, song ứng phó không xuể, vừa an bài lại bố trí lực lượng men theo tiểu khu Hân Uyển truy đuổi, vừa liên hệ với cảnh sát mạng, không lâu sau bên kỹ thuật đã có tin, một chiếc xe khả nghi xuất hiện, thế là xe cảnh sát lái hú còi ầm ĩ.

“Lão Trịnh, làm thế này không được, đó là trò giương đông kích tây của hắn thôi, Đoan Mộc Giới Bình nếu bỏ trốn sẽ không gây thanh thế như vậy đâu, không giống tính hắn.” Soái Thế Tài mãi mới có cơ hội nói vào.

“Giờ đã loạn thành thế này rồi, anh còn mong bình tĩnh lại được để rà soát à? Với lại chuyện quá bất ngờ tôi không tin hắn có thể lại lần nữa ung dung trốn thoát, chó cùng còn giứt dậu mà.” Lão Trịnh đang hưng phấn, đó là sự hưng phấn khi thấy con mồi chui vào bẫy, không cho tranh luận.

“Lão Soái, Ái Quốc, hai người vất vả công cao, nghỉ ngơi đi, chuyện tiếp theo để đặc cảnh và hình sự của chúng ta thể hiện, sợ hắn không ra chứ hắn mà dám lộ diện dù có ngồi xe tăng cũng đừng hòng thoát.”

Tiếp đó lại liên tục cùng Thẩm Tử Ngang thảo luận giăng bẫy lùa người, muốn dùng tấm lưới lớn thít chặt xe của nghi phạm ở đường vành đai.

Soái Thế Tài biết chuyện không ổn, nhưng bây giờ Thẩm Tử Ngang và Trịnh Quan Quần máu đã dồn lên đầu, bị thắng lợi gần trong gang tấc làm mê muội rồi, không nghe người khác khuyên nữa. Nhưng cơ hội ngàn năm có một này, nếu để đối phương chạy thoát, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ, đây là một tên điên không giới hạn, không nhân tính, sự kiện này e phá hết xiềng xích trên người hắn, tiếp theo sẽ là tội phạm thăng cấp, hắn sẽ trả thù tàn khốc. Ông châm chước định nói, không ngờ có người giật áo.

Hình Ái Quốc nhỏ giọng nói: “ Đội trưởng Soái, thời gian qua vất vả chưa đủ sao, tôi nhìn còn thấy không đành... Với lại tới mức này rồi chúng ta không giúp được gì đâu.”

“Hình Ái Quốc, anh nói thế là ý gì?” Soái Thế Tài có chút nóng nảy.

“Chậc, đội trưởng Soái, anh đừng có ý kiến với tôi, tôi không có ý gì cả... Nhưng mà hai cha con anh ôm hết chuyện vào lòng, người khác sẽ có ý kiến đấy. Anh nghĩ xem, manh mối thạch phiến là do anh và con trai anh làm, bỏ ra cả triệu, tới giờ chưa được trả tiền. Tin tức Từ Phượng Phi là do một tay con anh moi ra, tuy người do tôi bắt, nhưng do cha con anh gánh hai tên vệ sĩ rồi, tôi đối phó với một nữ nhân dễ không.... Thêm bây giờ nữa, anh mà chỉ huy bắt được Đoan Mộc Giới Bình, vậy là không để chút hào quang nào cho tổ trưởng Thẩm rồi...” Hình Ái Quốc chỉ Thẩm Tử Ngang đang tích cực chỉ huy.

Lão Soái ngây người, nghĩ một lúc nản chí rời xe chỉ huy, chen lấn đám đồng nghiệp, ra ngoài vòng cảnh giới, mặt như người mất hồn.

Ông ta biết, Đoan Mộc Giới Bình lại tung ra thế thân cho cảnh sát bắt, hắn thoát rồi …