← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 334 Không qua vinh nhục, đâu biết hạnh phúc. (3)

Đám Tục Binh, Hình Ái Quốc, Thẩm Tử Ngang, Trịnh Quan Quần xuống xe, đi tới phía hai cha con ngồi ngoài cổng, Lão Soái một tay treo cùng con trai cầm chai nước nói chuyện thi thoảng cãi vã trông như hai anh em.

Lão Trịnh đi tới nồng nhiệt bắt tay: “Lão Soái, anh nói đi, làm sao bắt được hắn, tôi thật sự không nghĩ ra nổi, quá thần kỳ.”

“Đúng thế, tướng mạo và ảnh chụp của hắn sai lệch quá lớn, tôi nhìn bằng mắt không nhận ra, phải dùng kỹ thuật mới xác nhận được.” Thẩm Tử Ngang bổ xung.

“Chuyện này...” Soái Thế Tài mỉm cười: “Không phải tổ trưởng Thẩm hạ lệnh sao, phía trước truy bắt, phía sau chặn đường, anh hạ lệnh mà không phái người, làm tôi phải cầu viện cảnh sát đường sắt và đồn công an khu phong cảnh, may mà không nhục sứ mệnh.”

“Tôi...” Thẩm Tử Ngang ấp úng, hắn biết mình không ra lệnh.

“Lão Trịnh chắc anh nghe thấy hả, à chắc mọi người bận rộn không để ý rồi...” Soái Thế Tài qua loa cho xong chuyện.

Mọi người đều hiểu, đây là điều ai cũng ngầm thừa nhận, công lao đặt lên lãnh đạo anh minh thần võ rồi, chuyện này cũng hợp lý, nếu không lúc luận công sẽ khó coi lắm, chẳng phải thể hiện nội bộ bất hòa, lãnh đạo bên trên không hài lòng, Lão Soái được khen thưởng chắc gì được lợi ích.

Thế nhưng ở đây không ai vô sỉ tới mức đi cướp công người khác, nhất thời cục diện lại lúng túng.

“Không quan trọng là ai bắt, quan trọng là chúng ta bắt được ai.” Soái Thế Tài nghiêm mặt nói: “Có câu giang hồ có kiêu hùng, cảnh sát vô anh hùng. Chúng ta mười mấy năm truy đuổi, mấy tháng trời không ăn không ngủ bắt kẻ này về chịu tội trước pháp luật không phải để đưa ai lên làm anh hùng, dù là vinh diệu cũng là của chung tất cả những người vì cùng một mục tiêu mà nỗ lực...”

“Cám ơn, cám ơn anh Lão Soái.” Trịnh Quan Quần nắm chặt tay Lão Soái, lòng cảm động, mình thực sự thua kém rồi, nghĩ nhiều rồi.

Soái Thế Tài cười: “Đừng chỉ có cám ơn, tôi còn có yêu cầu.”

“Soái tiền bối, chú cứ nói.” Thẩm Tử Ngang đứng thẳng người lên.

“Tôi trịnh trọng yêu cầu được nghỉ một thời gian, tăng ca tăng giờ thu thập chứng cứ lấy lời khai các anh phải gánh vác vậy, tôi không cầm cự được nữa rồi.” Lão Soái chỉ vết thương, lý do rất đầy đủ.

Công thành thân thoái, chuyện này nói thì dễ, mấy ai làm được, Trịnh Quan Quần không nói gì thêm đứng nghiêm kính lễ, bốn người mang theo tâm tình phức tạp đi về xe, chuyện còn lại thực sự rất nhiều.

Không ngờ được vài bước có người gọi giật giọng: “Này, đợi đã chứ.”

Mọi người vừa quay đầu, Soái Lãng như không thể đợi được nữa: “Xong việc rồi không nói gì à, tiền của tôi ấy.”

Trịnh Quan Quần cau mày, Thẩm Tử Ngang im lặng, chỉ Lão Hình, Tục Binh nén cười, không ai để ý tiếp tục về xe, thực sự là phá hỏng hết cảnh giới cao thượng rồi, hai cha con chênh lệch quá lớn.

Xe đi rồi, Soái Lãng thấy cha rất bình tĩnh, như thể mọi chuyện nên như thế, nói: “Cha, con giờ mới phát hiện, phong cách của cha giống giá nhà đất, đúng là cao.”

“Tiếc à?” Soái Thế Tài hỏi.

“Tất nhiên ạ, hàng tốt lại đi bán rẻ, ai mà chẳng xót chứ.” Soái Lãng hơi hậm hực, lại nữa, cha không nhắc tới mình, trong khi mình vì sự nghiệp cảnh sát nhân dân mà cống hiến lớn như thế.

Lão Soái ở chuyện này quá hiểu con trai: “ Người sợ nổi danh lợn sợ béo, nếu con nổi tiếng rồi, sợ là mấy chuyện cũ vụn vặt sẽ bị người ta bới ra từng chút một, sau đó dựa theo thân phận của con, họ nói đây không phải việc nghĩa, mà là chó cắn chó... Với lại chuyện con điều động nhiều người như thế, không gán cho con tội danh tổ chức mang tính chất XHĐ là may rồi, con nghĩ con là ai?”

“Hả, trong thể chế âm hiểm vậy à?”

“Cũng không hoàn toàn là âm hiểm, ví như hiện giờ là tốt rồi... Ai cũng biết chuyện này là sao, họ nợ cha con ta ân tình lớn, sau này sẽ giúp con chùi đít, cha đỡ phải đau đầu, với lại người ta mới nhanh chóng trả tiền cho con chứ... Có điều nếu con thích giấy khen 5 đồng thì không sao, cha vẫn phải viết báo cáo mà, lúc đó cho con vào.”

Soái Lãng gật đầu liên hồi: “ Đúng, đúng, cha đúng là có nhãn quang, chúng ta cần gì hư danh đó, ngậm miệng ăn tiền là tốt nhất... Cha con mình đi.”

“Con có việc thì cứ đi làm đi, cha về quê Tín Dương một chuyến.” Soái Thế Tài gọi một cảnh sát đường sắt tới, an bài chuẩn bị xe.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Đi đón Anh Tử.”

Soái Lãng à một tiếng: “Phải rồi, đón Anh Tử, con cũng đi.”

“Còn cả mẹ kế của con nữa, con không phải là không thoải mái sao?”

“Mẹ kế cũng là mẹ mà, cha nói gì thế, thật là...”

Lão Soái cười, xem ra qua chuyện này con trai thay đổi rồi, ngồi vào ghế phụ lái.

Ai ngờ Soái Lãng nhảy lên xe, khởi đông lại nói: “Có điều con phục cha, ánh mắt chọn gái của cha xịn thật, tính con như thế mà dì ấy cũng không giận... mà con không hiểu, khi đó cha nát rượu, nghiện thuốc, còn có đứa con trai giỏi quấy phá như thế, nhà ta nghèo rớt, sao dì ấy chịu gả cho cha? Sao cha dụ dỗ được thế? Truyền con tí bí quyết...”

Lão Soái càng nghe càng thấy không thể chấp nhận nổi, tìm lại uy nghiêm ngày trước: “Đừng được đằng chân lân đằng đâu, đó là chuyện đời tư của cha, con thảo luận được à?”

“Thế cha định thảo luận gì với con, tiền à?” Soái Lãng làu bàu.

Lão Soái vung tay bợp luôn, xem ra sau này đánh nó hơi ít, nó nhờn rồi.

Soái Lãng cười ha hả, trước kia ghét động tác này của cha lắm, giờ cảm thấy thân thiết, đột nhiên nghe thấy người gọi còn đuổi theo, nhận ra là giọng Đại Ngưu, vội phanh xe lại: “Sao mày còn ở đây, không phải bảo mày chuồn đi rồi à, mày lấy gạch đập người ta bị phát hiện cẩn thận đồn cảnh sát bắt mày.”

Đại Ngưu chạy tới thở dốc, chỉ tay: “Đánh nhau rồi, vỡ gáo rồi...”

Soái Lãng nhoài người nhìn, đúng là đánh nhau rồi, vừa đánh vừa chỉ mặt nhau chửi gì đó, sáu tên thành trận hỗn chiến: “Sao lại thành thế này?”

“Mày còn nói được à? Mày trả 50.000, sáu thằng chúng nó chia không đều, trong đó hai thằng không muốn chia đều, bảo mình phát hiện trước phải nhận nhiều hơn, thế là lao vào đánh nhau, tao can không nổi.” Đại Ngưu hết cách, nếu chỉ là đánh nhau thì hắn còn có cách, tranh nhau tiền thì hắn chịu.

Soái Lãng nghe nguồn cơn trịnh trọng vỗ vai Đại Ngưu: “Tao ủy quyền cho mày giải quyết chuyện này, chút chuyện nhỏ mà không xử lý được, sau này sao làm đại ca, thể hiện khí phách đi, tự nghĩ cách xử lý, không thể chuyện gì cũng tìm tới tao được.”

“Được, tao xử lý.” Đại Ngưu bị khích định quay lại thể hiện uy phong, đi được vài bước ngớ ra: “Ê, không đúng, đây rõ ràng chuyện của mày, liên quan chó gì tới tao.”

Thế nhưng xe chạy mất rồi, Đại Ngưu tức lắm, nhìn mấy tên kia đánh nhau tưng bừng không ai chịu ai, nghĩ ra cách hay, vẫy taxi cũng chuồn nốt.

Lái xe cảnh sát rời Nam Quan, lên đường cao tốc, rời trạm thu phí, Soái Lãng tăng tốc hỏi: “Cha, bị thương có nặng không?”

“Không nặng, chỉ chỗ bị con đâm một phát thì có.” Lão Soái đáp.

“Cha, đừng kể với Anh Tử nhé... Để con hạ ghế xuống cho cha nằm, cha nghỉ đi.” Soái Lãng ngại ngùng nói.

Lão Soái từ từ nằm xuống, mặt hơi khép lại, sắp trưa rồi, mặt trời chiếu lên người ấm áp thoải mái, trải qua một chuyện kích động như thế, thần kinh vẫn còn hưng phấn lắm, không ngủ được: “Soái Lãng, xong chuyện này rồi con chuẩn bị làm gì?”

“Còn làm gì nữa ạ, ăn với chơi thôi, cha đừng nói con không có lý tưởng, con chỉ thế thôi, con về đi làm, Thập Nhất Loan vui lắm.” Soái Lãng trả lời rất kém cỏi: “Cha đừng lo cho con nữa, con vào thể chế không nổi đâu, XHĐ thì con không muốn làm, làm ăn lớn thì con không đủ bản lĩnh, cứ thế này tốt rồi, lĩnh tiền lương, tranh thủ kiếm chác thêm chút, tiêu dao khoái hoạt, chả ai quản nổi.”

“Cha lo gì cho con, cha hâm mộ ấy chứ, thực ra cha cũng muốn sống như con, ăn uống tiêu diêu, ha ha ha...”

Soái Thế tài cười lớn, chứng kiến chuyện hôm nay, ông thực sự không phải lo nữa rồi, vì lo không nổi, nó hơn mình rồi. Soái Lãng không nghe ra cha khen hay chê mình cũng cười theo, xe càng lúc càng nhanh, có chút nóng lòng gặp Anh Tử.