Q2 - Chương: 333 Không qua vinh nhục, đâu biết hạnh phúc. (2)
“Cái gì, định lấy tỉnh ra ép tôi à? Tiếp quản cũng được, nhưng theo trình tự mà làm.” Đội trưởng Tiết mắt như viên đạn, không vui vẻ gì, bọn họ ở biên chế khác nhau, làm gì có chuyện giao công lao cho người khác.
“Nhưng mà...”
“Nhưng cái gì, chúng tôi trực thuộc cục thành phố, nuôi binh ngàn ngày dùng một lần, chi đội trưởng đang đợi chúng tôi áp giải nghi phạm về, truy đuổi cả tiếng, định bắt tôi về tay không à? Chuyện ầm ĩ như thế, phải có câu trả lời cho quần chúng, xử lý chuyện này không thể để tổ chuyên án các anh giấu diếm, chúng tôi lãnh hết tiếng xấu...”
“Không phải thế, tôi không có ý đó, tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh... Thế này, cho tôi nhìn một cái thôi, để tôi xác nhận thân phận của hắn, ít nhiều có sự chuẩn bị.” Tục Binh đành phải nhượng bộ, một vụ truy bắt kinh động toàn thành phố thế này nhất định lên TV, người ta không chịu nhường vinh quang ra.
Đội trưởng Tiết phất tay cho Tục Binh vào.
Không lâu sau ở trong xe thùng, Tục Binh cám ơn nhảy xuống, rút điện thoại thông báo: “... Tổ trưởng Thẩm, sai rồi, đó là thanh niên trên 20, thể hình chênh lệch lớn, hiện trường không phát hiện ai khác... Chúng ta mắc bẫy rồi, đây chỉ là con mồi đánh lạc hướng.”
“Thu đội, thông báo toàn bộ thành viên tổ thực địa tập kết đường Nghênh Tân.”
Không hề có tức giận, chỉ có mệnh lệnh lạnh lùng tới mục tiêu mới.
Còi cảnh sát vang lừng, xe cảnh sát qua lại, một tiếng sau vụ nổ súng, xe cảnh sát lại ùn ùn từ hướng bỏ đi kéo tới, trên đường đi Tục Binh đón Thẩm Tử Ngang và Trịnh Quan Quần.
Khi tới được Tiểu Lãng Đề thì đã tụ tập hơn 20 xe, náo nhiệt vô cùng, nhưng trong xe thì im phăng phắc, Tục Binh lái xe cho rằng là mục tiêu chạy mất rồi, không ngờ nửa đường đón Hình Ái Quốc lên xe, tên đó kinh ngạc hỏi: “ Xử trưởng Trịnh, chặn được Đoan Mộc Giới Bình rồi sao?
Xe lảo đảo, Tục Binh chấn kinh, nhưng Lão Trịnh dùng giọng điệu quái dị trả lời làm người ta chấn kinh hơn: “Không phải chặn được, mà là bị bắt sống rồi, bị hai cha con nhà kia bắt rồi.”
“Làm sao có thể, nơi này phải bao người mới vây kín được...” Tục Binh lòng trống rỗng, hai cha con nhà kia là ai đã quá rõ, làm thế này khiến mấy trăm cảnh sát lăm lăm súng ống giấu mặt vào đâu.
“Còn phải đợi xác nhận, nhưng tôi tin không sai được đâu... Thầy, thầy còn nhớ lúc mới đầu lập tổ chuyên án, thầy nhất quyết muốn mời Soái Thế Tài tới, khi đó thầy nói, muốn bắt kẻ lừa đảo, phải hiểu thuật lừa đảo, ông ấy là nhân tuyển hàng đầu, nhãn quang của thầy thật chuẩn xác.” Thẩm Tử Ngang khéo léo khen một câu, ý đồ giải tỏa xấu hổ của bọn họ.
Lão Trịnh lắc đầu: “Không, tôi nhìn nhầm rồi, mà có lẽ không chỉ nhầm Soái Thế Tài.”
Chỉ một câu đó rồi im lặng, giờ ai cũng mong người bắt được nghi phạm là Lão Soái chứ không phải Tiểu Soái toàn thân tì vết kia, nếu không sự bẽ bàng còn nhân lên nhiều lần.
Khoảng cách không xa, chớp mắt là tới, cảnh sát trưng dụng sân của xưởng kim khí, xe đi qua, mấy người tổ chuyên án hài lòng, biết đây là đào phạm truy nã toàn quốc, lực lượng cảnh sát đã thiết lập tuyến cảnh giới dọc đường, tất cả trong trạng thái bảo mật.
Xe đỗ lại cổng xưởng kim khí, Hành Song Thành dẫn người tới rồi, chuẩn bị dùng kỹ thuật xác định thân phận nghi phạm. Trịnh Quan Quần đi tới giao thiệp với cảnh sát đường sắt bảo vệ cái xe van, thứ thường dùng bắt bọn trộm vặt, nghe giới thiệu qua không ngờ tên tội phạm bị truy nã gắt gao mười mấy năm trời bị một quần chúng cầm gạch đập ngất bắt sống.
Tục Binh chỉ muốn che mặt, phía bên nhà máy Trịnh Khí có thể nói dùng pháo bắn muỗi, bên này thì là muỗi húc đổ đại pháo.
Hiện trường tất nhiên là bận rộn, song đám người tổ chuyên án không có mấy niềm vui chiến thắng, cặp tài liệu bày ra trước mặt bọn họ, bên trong có mấy CMT, mười mấy tờ trái phiếu, Thẩm Tử Ngang nhỏ giọng giải thích cho Trịnh Quan Quần, mỗi tờ trái phiếu giá trị 10 triệu đô HK, riêng bằng cái này biết thân phận không giả.
“Đúng rồi, chính là hắn...” Hành Song Thành dẫn một nữ cảnh sát tới báo cáo: “ Có 7 điểm giống giấu vân tay cảnh sát Ninh Hạ thu được năm 2003, có thể xác nhận người này chính là Đoan Mộc Giới Bình...”
Không có tiếng hò reo, chỉ có tiếng thở phào, tên tội phạm trốn chạy mười mấy năm này để lại rất ít dấu vết để đối chiếu, ấy vậy mà bị một "quần chúng" chưa gặp bao giờ đánh ngất, trời mới biết vì sao hắn nhận ra nổi.
Sau một lúc im lặng, dần dần mọi người không giấu được niềm vui nữa, Lão Trịnh giao hết thẻ ngân hàng cho bên kỹ thuật, nhìn người bị bắt giữ: “Tội gì khổ thế, lừa cả đời, tham cả đời, cuối cùng làm đầy cho quốc khố.”
Mấy người khác đều bật cười.
Đoan Mộc Giới Bình mặt không biểu cảm gì, chỉ mệt mỏi dựa vào thành xe, trán băng bó, tinh thần sa sút.
Trịnh Quan Quần cúi người xuống: “ Đoan Mộc Giới Bình, tôi luôn nghĩ, chúng ta sẽ gặp nhau trong cảnh tượng thế nào, gặp nhau sẽ nói gì, nhưng giờ tôi không biết nói gì.... Hay là tôi nhầm người rồi, anh nhất định cũng không thừa nhận mình là người đó.”
Giọng điệu mang vài phần trêu chọc, tội nặng như thế thì ai cũng sẽ phủ nhận thôi.
Không ngờ người có tướng mạo phổ thông kia lại ngẩng đầu lên, cười ngạo nghễ: “ Tôi cũng luôn nghĩ tới ngày tôi đi tới tận cùng con đường sẽ thế nào, nếu cảnh đó đã tới, sao tôi phải phủ nhận? Từ lần đầu tiên làm chuyện lừa đảo, tôi đi qua tổng cộng 14 quốc gia, hơn 100 thành phố, trải qua 21 năm 9 tháng mới bắt được tôi không phải là vinh quang đâu... Đúng, tôi chính là Đoan Mộc Giới Bình.”
Ngạc nhiên, im lặng, thậm chí người xung quanh bỗng nhiên có sự tôn sùng, bất kể là anh hùng hay kiêu hùng, dù sao cũng dễ khiến người thường sùng bái.
Lão Trịnh cười: “Thống khoái lắm, quả nhiên nghe danh không bằng thấy mặt, tôi phục anh đấy, xem ra chúng ta có thể nói chuyện tử tế rồi.”
“Chưa chắc, tôi chỉ nói chuyện với kẻ địch và bạn, ông không có cơ hội làm bạn tôi, cũng không có tư cách làm kẻ địch của tôi, chúng ta chẳng có gì để nói chuyện với nhau hết.” Đoan Mộc Giới Bình quay đầu sang bên, như quý tộc không thèm tiếp chuyện bình dân.
“Bằng vào anh mà cũng có bạn à?” Lão Trịnh nói nhưng hắn không thèm phản ứng nữa rồi, xua tay một cái, chiếc xe áp giải cùng đông đảo xe hộ vệ xe mở đường hú còi lên đường.