← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 015 Đường đi đã hết, bi ca khép màn. (6)

Xích sắt kêu loảng xoảng, Đoan Mộc Giới Bình lau nước mắt, chuyện đã qua rồi, dù rơi lệ cũng không nghẹn ngào, nói tiếp.

“Kỳ thực nói ra đó là một sai sót, bạn tù của cha tôi nói, vì cha tôi liên tục kháng nghị, khi đó ủy ban cách mạng cực kỳ chú ý tới ông, bảo ông viết thư nhận tội, ông ấy không viết, thế là họ treo ông một đêm, không ngờ cứ thế mà đi...”

“Khi cha tôi chết, tôi không biết mẹ tôi ở đâu, tới năm 76 tôi mới biết mẹ tôi bị giám sát lao động ở thông Giới Hà huyện Loan Sơn. Khi tôi tìm tới nơi thì mẹ tôi chết ba năm rồi, do nghe tin dữ về cha tôi mà tự tận, thôn dân kể khi vớt lên thì nước đã làm trôi hết quần áo của mẹ tôi, bà ấy khuất nhục nhảy xuống sông, khuất nhục tới thế giới khác....”

“Một ngôi nhà êm ấm vậy là tan nát, khi đó tôi muốn hợp táng cha mẹ tôi, nhưng tiền thuê người đào mộ cũng không có, đợi hoàn thành được tâm nguyện thì đã là mười năm sau rồi.”

Soái lãng nghe mà sống mũi cũng cay cay, cái niên đại đen tối hỗn loạn đó y chỉ nghe nói, không ngờ nó khiến người ta ớn lạnh như vậy, một người trải qua chuyện đó, vậy trên đời còn thứ gì khiến hắn bận tâm nữa không.

Không, chỉ còn thù hận thôi, ít nhất Soái Lãng thấy, nếu đổi lại là mình, có lẽ y muốn cho một mồi lửa thiêu rụi cái thế giới này, hắn, là con quái vật do thời đại sinh ra.

“Những chuyện này tôi nghe cha tôi kể rồi, có lẽ đó là nguyên nhân ông tránh đi.” Soái Lãng lẩm bẩm.

Đoan Mộc Giới Bình gật đầu, cố gắng nén bi thương xuống, bình tĩnh kể tiếp: “Khi tôi về Trung Châu thì nhà tôi bị chiếm rồi, bọn họ cho rằng nhà Đoan Mộc đã tuyệt tự không còn ai nữa, cho nên không có bồi thường, hiện giờ chính là biệt thự Sâm Đào tấc đất tấc vàng... Khi đó tôi sống rất túng thiếu, khi tổ công tác bình xét muốn cho tôi một khoản tiền để chôn cất cha mẹ tôi, không ngờ ngay cả giấy tờ chứng minh thân phận cũng không có, thế là tôi thành thành phần không hộ khẩu, không lai lịch.”

“Tôi chịu đựng, nhẫn nhục mà sống, khi đó tôi không hề muốn cùng Cố Thanh Trì đi lừa đảo kiếm ăn. Cho tới một ngày tôi thấy trong hiệu đồ cổ đường hoàng bán vật phẩm sưu tầm của cha tôi, tôi phẫn nộ đấu lý với họ, kết quả là bị đưa tới đồn công an. Đồn trưởng nghe nói dính dáng tới chuyện tài sản mất mát trong Cách Mạng Văn Hóa thì đuổi tôi ra ngoài.”

“Về sau tôi nhiều năm bỏ công sức điều tra, biết hơn 600 món đồ của nhà Đoan Mộc bị con cháu kẻ có thực quyền phân chia. Đấu tố thành cơ hội chúng vét đầy túi riêng, phong ba qua đi, chúng không cần chịu trách nhiệm với hành vi coi mạng người như cỏ rác, lại đàng hoàng mang thứ nhuốm máu đó đổi thành tiền, đè đầu cưỡi cổ người khác mà sống. Tôi tốn bao năm mới mua về được mấy chục món...”

“Vậy vì sao...” Soái Lãng hơi ngập ngừng, có một nghi vấn mà y không hiểu.

“Vì sao tôi lại hại Cố Thanh Trì chứ gì?” Đoan Mộc Giới Bình đoán ra được điều Soái Lãng muốn hỏi: “Chẳng vì sao cả, bị tiền bị thù hận làm mờ mắt thôi, khi đó tôi có khao khát biến thái với tiền với trả thù, còn ông ấy rất tiết chế. Chúng tôi tuy lấy lừa đảo làm nghề, nhưng lại đi trên con đường khác nhau. Nhưng chẳng ai vô tội cả, ông ấy ngồi tù mười mấy năm giống như tôi bây giờ, đều là xứng đáng thôi.”

Soái Lãng thực sự hết nói rồi, đối phương có lẽ ở giờ phút cuối cùng của cuộc đời đã đại ngộ, còn mình, những chuyện mình làm liệu có một ngày phải đền tội không?

“Không biết đã nghe bài Tống từ này chưa?” Đoan Mộc Giới Bình khẽ ngâm:

Chục năm sống tháng thảy mơ màng,

Chẳng tư lường,

Tự tơ vương.

Ngàn dặm mồ trơ,

Khôn xiết nỗi thê lương.

Có gặp nhau chăng chưa dễ nhận,

Mặt đầy bụi,

Tóc pha sương.

Đêm qua hồn mộng chợt hồi hương,

Trước song hiên,

Tựa đài trang.

Im lặng nhìn nhau,

Chan chứa lệ hai hàng.

Chừng hẳn năm năm nơi đứt ruột,

Đồi thông quạnh,

Dưới đêm trăng.

Soái Lãng trong bụng có được mấy văn hóa đâu, chỉ thấy quen quen, mà không biết tác phẩm của ai.

Đoan Mộc Giới Bình than: “ Bài từ thật hay, như chuyên môn viết cho cha tôi vậy, đáng tiếc thanh danh của tôi quá tệ hại, tôi không muốn vấy bẩn mộ cha tôi. Tôi không muốn dùng cái tên Đoan Mộc Giới Bình này nữa, sau khi tôi chết, tôi hi vọng đó là bia không tên, nếu là hũ tro cốt, tôi hi vọng nó cũng không có tên. Khi tôi sống đã chịu hết mọi sỉ nhục, không muốn chết rồi còn bị phỉ nhổ... Cậu có thể giúp tôi không?”

Soái Lãng gật đầu, không biết từ khi nào, hai bên má y cũng ướt rồi.

“Cám ơn.” Đoan Mộc Giới Bình cúi đầu.

Soái Lãng đứng dậy, không khí ở đây khiến y thấy bức bối khó thở, trước khi đi còn hỏi: “Tôi muốn hỏi anh, bí mật của Anh Diệu Thiên ở đâu?”

“Ở đây.” Đoan Mộc Giới Bình chỉ vị trí tim mình, rất thản nhiên nói: “Tôi nghe kể cứ mỗi đời tông chủ phái Giang Tướng đều tán hết gia tài, tôi luôn không hiểu nguyên nhân là vì tôi không buông tay được. Khi tôi không thể không buông thì đột nhiên tôi hiểu, đây cũng là vụ lừa đảo, Anh Diệu Thiên được tôn thờ là thánh kinh của giới lừa đảo, nhưng nó không dạy chúng ta cách lừa đảo, mà là dạy làm sao không bị lừa.”

“Nếu như hiểu thấu thế sự sẽ không chìm đắm vào đó, nếu như đã hiểu được nhân thế ắt đứng ngoài cuộc....”

“Ha ha ha, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết thôi, kỳ thực quá nửa tông chủ phái Giang Tướng chết không nhắm mắt, bao gồm ông nội của Cố Thanh Trì, vì ông ta không tán hết gia tài, để lại mấy chục thỏi vàng nên con trai và con dâu mới bị đánh chết, bản thân cũng chết trong nông trường cải tạo... Chẳng trách ai được, tài phú nắm trong tay ai nỡ buông.”

Thấu triệt, Soái Lãng đưa ra định nghĩa, Đoan Mộc Giới Bình há chẳng phải vì không buông được tài phú nên mới có ngày hôm nay: “Cuối cùng anh cũng buông được rồi.”

Đoan Mộc Giới Bình cười thoải mái: “Từ giờ tôi rốt cuộc cũng có thể buông tay toàn bộ, có thể giải thoát vĩnh viễn... Cậu đi đi, thay tôi hỏi thăm cha cậu.”

Soái Lãng nhìn mắt Đoan Mộc Giới Bình đã trong vắt, bình tĩnh mà thản nhiên, song y vẫn cảm giác hắn đang nói gì đó, chỉ là năng lực lĩnh ngộ của bản thân không đủ.

(*) Cách mạng văn hóa TQ đúng là một thời đại khiến người ta nghi ngờ nhân sinh.