Q3 - Chương: 016 Người thì đã chết, vụ án vẫn còn. (1)
Soái Lãng đã đi, nhưng y chỉ là nhân vật nhỏ bé thôi, chỉ làm chất xúc tác, y vừa mới đi, Lão Trịnh, Thẩm Tử Ngang và hai chuyên gia thẩm vấn đi vào. Đoan Mộc Giới Bình ngẩng đầu nhìn một đám người mặc cảnh phục, ánh mắt biến thành khinh bỉ và ngạo nghễ.
“Đoan Mộc Giới Bình, tôi không có gì để nói với anh cả, người khác có thể khuyên thẳng thắn nhận khoan hồng, còn anh chỉ có thể nói, chết sớm đầu thai sớm, chúng tôi sớm kết án cũng là sự giải thoát cho anh, anh thấy thế nào?” Trịnh Quan Quần đi thẳng vào vấn đề.
“Thống khoái.” Đoan Mộc Giới Bình giơ ngón tay cái với Lão Trịnh.
“Chúng tôi đã xác thực, mười bảy tờ trái phiếu của anh đều là đồ giả, toàn bộ số thẻ ngân hàng chưa tới 3 triệu. Số tiền Từ Phượng Phi nắm giữ cũng chỉ 60 triệu. Theo ước chừng của chúng tôi, tiền chiếm đoạt của anh chừng 1 tỷ. Đừng quanh co nữa.” Trịnh Quan Quần rất trực tiếp, tuy nghe một câu chuyện thê thảm làm người ta không đành lòng, nhưng ông vẫn phải thực thi chức trách.
“Không chỉ 1 tỷ, hiện giờ tham quan làm một vụ cũng vài trăm triệu, 1 tỷ thì quá coi thường tôi rồi.” Đoan Mộc Giới Bình như lại phạm vào bệnh ám ảnh cưỡng chế, sợ người ta không coi trọng.
“Được, thống khoái chút, anh giấu tiền ở đâu?” Thẩm Tử Ngang xen lời.
“Có điều tôi sợ giao ra, các anh không lấy ra nổi.” Đoan Mộc Giới Bình cười quỷ dị, không hề có ý che giấu, trực tiếp yêu cầu: “Mang đồ của tôi tới đây.”
Là những thứ trên người Đoan Mộc Giới Bình khi bị bắt, đều được chuẩn bị sẵn mang tới.
Đoan Mộc Giới Bình chỉ tấm thẻ rồi đọc số: “Tấm này, tám số sau chính là mật mã, tên Từ Phượng Nhã, giấy tờ Hong Kong, cất trong két bảo hiểm của Ngân hàng Standard Chartered.”
“Anh thuê bao nhiêu két bảo hiểm mà chứa được 1 tỷ, tiền gì?” Lý Sâm Nhiên đưa ra nghi vấn.
“Không chứa được, nhưng nếu là trái phiếu không tên thì một cái hộp nhỏ là đủ rồi, bây giờ số người biết tôi có số trái phiếu 1 tỷ không ít. Khi ở Singapore, tôi bị người ta truy sát hai lần. Nếu muốn lấy tiền, các vị phải nhanh lên, tin tức tôi bị bắt truyền đi, sẽ có cả đàn sói lao vào xâu xé tài sản của tôi đấy.” Đoan Mộc Giới Bình nói đùa sau đó lại đưa ra điều kiện: “ Các vị, qua giờ trưa rồi, để ăn xong hẵng bàn đi, hoặc là có thể nói chẳng còn gì để bàn nữa rồi.”
Một tiếng sau cảnh sát đặc phái lên máy bay, hai tiếng sau tiếng còi cảnh báo vang lên trong trại giam, toàn bộ cảnh sát vũ trang phong tỏa trại giam... Không lâu sau sở công an tỉnh, đốc sát, kiểm sát nghe tin tới nơi. Tới cùng còn có bẩy pháp y của tỉnh, trong thời gian đó, Trịnh Quan Quần, Thẩm Tử Ngang, Lý Sâm Nhiên, Cao Đồng và hai cảnh sát trại giam bị cách lý thẩm tra.
Ba tiếng sau, Soái Lãng về Thập Nhất Loan bị một đội cảnh sát không rõ lai lịch đem đi cách ly thẩm tra... Không ai biết xảy ra chuyện gì.
Năm tiếng sau, pháp y đưa ra kết quả giám định Đoan Mộc Giới Bình tự sát, cách thức tự sát không thể tưởng tượng được, nghi phạm đã sớm có chuẩn bị, chuẩn bị lượng nhỏ cyanide đặt trong túi nhỏ dưới da, khi vào tù soát người không tra ra, nghi phạm dùng móng tay rạch đứt da, kết thúc sinh mạng của mình.
Cùng lúc đó cảnh sát đặc phái tới Hong Kong truyền tin về, mật mã là thật, tên cũng thật, hộp được cất giữ cũng vẫn còn, nhưng chỉ có một cái ổ cứng, trong đó ghi lại chi tiết số tiền bao năm qua Đoan Mộc Giới Bình hối lộ cho các quan viên địa phương.
Khi Trịnh Quan Quần được giải trừ cách ly biết tin hiểu ra, tên lừa đảo đó dùng cái chết của mình làm vụ lừa đảo hoa lệ cuối cùng, khiến có thêm nhiều người chết chùm với hắn, lại còn mang tới rắc tối cho cảnh sát, chuyện này sẽ khiến không ít lãnh đạo Đảng - Chính phủ ngã ngựa.
Quả nhiên như hắn nói, tiền ở đó, chỉ sợ không lấy lại được.
Sở công an tỉnh khởi động phương án khẩn cấp, phong tỏa tin tức cái chết của Đoan Mộc Giới Bình, đồng thời thông báo sở tư pháp tỉnh, đình chỉ công tác hai chính phó giám đốc trại giam, hai chuyên gia thẩm vấn Lý Sâm Nhiên, Cao Đồng bị đình chỉ công tác vì không phát hiện khuynh hướng tự sát của nghi phạm, Thẩm Tử Ngang giải trừ chức vụ tổ trưởng tổ chuyên án, xử lý sau... Hai cảnh sát trại giam trực tiếp xúc với nghi phạm bị điều khỏi cương vị.
Thế là cả trại giam giống như trúng bom, xe cảnh sát ra ra vào vào kinh động lãnh đạo khắp nơi, thế là nhân vật nhỏ như Soái Lãng bị bỏ quên, cứ thế hồ đồ giam trong phòng cách ly.
5 ngày sau cái chết của Đoan Mộc Giới Bình, km số 15 Trung Châu, một đội xe cảnh sát bao vây hiện trường, lập tuyến cảnh giới bốn xung quanh trung tâm bỏ hoang. Hơn 30 cảnh sát ngăn cách số quần chúng vây quanh gấp mười lần, cái công việc cảnh sát này không dễ làm, đứng trong đám đông có thể nghe ra đại khái.
“Úi dời, người đã nát rồi, phải cho vào bao đưa lên đấy.”
“Nếu mà mùa hè có mà thối cả vùng.”
“Chuyện gì thế, chuyện gì thế, có phải lại là ai đó giết gái mại dâm ném ở đây không?”
“Sớm chẳng còn nhận ra nam nữ nữa rồi.”
“Thôi bỏ đi, đừng xem nữa, thối hoắc, đêm lại gặp ác mộng.”
Bốn phía bàn tán xôn xao, vì không có máy móc, chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất, lấy thừng thả xuống giếng, cho xác vào túi kéo lên, xử lý tại hiện trường. Loại thi thể đã đủ điều kiện thành nguồn ô nhiễm này, không thể lập tức đem về phòng pháp y.
Giữa chừng có một chiếc xe cảnh sát từ xa hú còi tới, Soái Thế Tài từ trên xe đi xuống, tìm kiếm khắp lượt, lại rút điện thoại ra gọi mới thấy Lão Trịnh mặc thường phục từ trong cái xe cảnh sát đi tới đón. Hàn huyên vài câu, nhiều ngày không gặp, cảm thấy rất thân thiết, có điều Lão Soái nghi hoặc: “ Xử trưởng Trịnh, giờ anh quan tâm tới cả án mạng à?”
“Anh đoán xem vớt được ai?” Trịnh Quan Quân khoác vai Lão Soái đi ngược lại với hiện trường.
Lão Soái chợt nhớ một người mất tích đã lâu: “ Vương Tu Nhượng?”
Trịnh Quan Quần gật đầu thở dài: “ Tên Đoan Mộc Giới Bình này đáng thương, nhưng cũng đáng chết, chưa nói tới việc tàn hại đồng môn, ngay cả một ông già thế này rồi mà hắn cũng ra tay được.”
“Xử trưởng Trình, anh nghiên cứu tâm lý sao còn nghi hoặc về chuyện này, Đoan Mộc Giới Bình về là để rửa sạch gốc gác, người quen biết hắn, có thù cũ với hắn, hắn sẽ ra tay sát thủ hết, trong tiềm thức hắn coi bản thân là kẻ tử vì đạo cuối cùng của thế giới này.” Soái Thế Tài chẳng biết bình luận thế nào nữa, đúng là kẻ chết rồi vẫn khiến người ta phải nhắc đến.