Q3 - Chương: 180 Giàu không sinh rễ, nghèo chẳng mọc mầm. (4)
Tiểu Soái Anh thấy anh trai cúi đầu ủ rũ, nhéo mũi y cười nhạo: "Xấu hổ chưa, chị ấy không yêu anh.”
“ Hả, em cũng hiểu tình yêu à?” Soái Lãng trố mắt nhìn em gái.
Tiểu Soái Anh gật đầu giơ nắm đấm lên cổ vũ: "Đương nhiên là hiểu, anh, anh phải vì ái tình mà phấn đấu.”
Thôi xong, con bé bị phim Hàn đầu độc rồi, mẹ kế của y còn đang ở độ tuổi 30, vẫn ở tuổi si mê phim tình yêu Hàn Quốc, con bé này ngày ngày ngồi trong lòng mẹ xem phim, học được không ít thứ độc hại. Soái Lãng dở khóc dở cười, bế em gái đi một quãng xa mới hỏi nhỏ: “ Anh Tử này, em bảo anh yêu chị nho nhỏ hơn, hay là yêu chị Phương thì hơn?”
“Đều tốt.” Soái Anh ngẫm nghĩ như thật rồi nói: “ Chị nho nhỏ hay chơi với em, chị Phương hay mua đồ cho em... Anh yêu cả hai đi.”
“Vấn đề là anh chỉ được cưới một vợ thôi, em bảo anh nên cưới ai?” Soái Lãng cho tới giờ vẫn nghiêng ngả giữa hai cô gái, ai ngờ đem vấn đề khó giải quyết ném cho em gái.
Không ngờ cô em gái trả lời rất sốc: "Cưới cả đi.”
“Không được, chỉ được cưới một thôi, cưới hai người sẽ bị cảnh sát bắt đấy.” Soái Lãng vội giải thích.
“Không đúng, cha cưới hai vợ mà, mẹ anh không phải mẹ ruột của em, mẹ em không phải mẹ ruột của anh, chỉ có cha thì đều là cha ruột của chúng ta... Vậy là cha có hai vợ.” Em gái gập ngón tay đưa ra ví dụ thực tế rõ ràng, sau đó ý đồ xấu nảy ra trong lòng, hiến kế: “ Có phải làm cảnh sát là được lấy hai vợ không, giống cha ấy... Anh, anh cũng đi làm cảnh sát đi.”
Soái Lãng toát mồ hôi, cái con bé này di truyền nhà nội cũng mạnh quá đi, bé tí mà đầu óc đã quái quỷ như thế này rồi đây, không biết lớn lên thành thế nào... Không dám nói chuyện này với nó nữa, chẳng may nó về lỡ lời với cha thì phiền lắm.
Ngày hôm đó hai anh em chơi vô cùng tận hứng, tới buổi trưa, Soái Lãng lái xe đi mua cơm cho đám nhân viên bận rộn, xe do Giải khát Phi Bằng phân phối, xăng dầu tất nhiên có công ty chi trả. Đây là cái xe thương vụ lớn, rất rộng rãi, buổi trưa Soái Anh ngủ luôn trong xe.
Trời sắp tối cũng sắp tới lúc thu dọn rồi, Soái Lãng và em gái lại tới vườn Mẫu Đơn đón người, từ xa nhìn thấy một bóng người khiến tim y lộp bộp, người đó cụt tay nên rất dễ nhận ra. Soái Lãng đặn Soái Anh ở yên trên xe, một mình đi xuống đối diện với người kia: "Các người rốt cuộc cũng tới rồi.”
Người này chính là Điền Nhị Hổ, từng là trông cửa cho Cty thủy sản Khấu Trọng, lúc này hắn mặc một bộ đồ Trung Sơn, trông vừa già vừa quê, hứng thú đánh giá Soái Lãng một lượt, giọng lạnh nhạt: "Tới rồi, không hoan nghênh à?”
Soái Lãng nhìn xung quanh không có ai khác thì hỏi: "Thầy cha đâu?”
“Ông ấy không phải là thầy cha nữa, cũng không tới.” Điền Nhị Hổ nghe cách xưng hô của Soái Lãng thì thái độ thay đổi hẳn, gương mặt khắc khổ hiện lên nụ cười, như thấy người thân chia cách lâu ngày: "Ông ấy muốn gặp cậu.”
Soái Lãng cảnh giác: "Muốn gặp tôi vì sao không tới? Lại muốn lừa tôi à?”
“Thầy cha chưa bao giờ lừa ai, dù có lừa cũng là người bị lừa tự lừa bản thân... Hôm nay tôi thấy cậu dùng chiêu Mời ong gọi bướm không tệ, đây là thủ pháp bậc thầy của phái Giang Tướng, thầy cha nói cậu có linh tính, có thể đem bí pháp phái Giang Tướng vận dụng thế này ông ấy rất vui, phái Giang Tướng xem ra vẫn còn cách để tồn tại.” Điền Nhị Hổ nói rất chân thành, khách khí: “ Thầy cha nói chưa chắc mình đã làm được.”
Soái Lãng không nể mặt: "Nếu ông ấy không làm được thì tôi còn gặp ông ấy làm gì? Sóng sau đã xô sóng trước, ông ấy phải tới bái kiến tôi mới đúng.”
“Cậu không làm khó được tôi.” Điền Nhị Hổ cười, hạ thấp giọng xuống: "Thầy cha nói, cậu nhất định sẽ gây khó dễ, nếu thế thì bảo tôi nói với cậu một chuyện, cậu nhất định sẽ tới.”
“Thế à? Một người sống sờ sờ lại có thể bị một câu nói điều khiển sao, tôi thực sự muốn nghe đấy.” Soái Lãng giở giọng vô lại.
“Ha ha ha, thầy cha bảo tôi nói với tôi, cậu làm tốt lắm, cung Hồ Điệp này, đầu tư nhà máy này, rồi mở ba hiệu mỹ nghệ này, che giấu tốt lắm... Mọi người có nhìn ra cũng chỉ thấy cậu giở trò ở số bươm bướm nuôi nhân tạo kia thôi, không nhìn ra cậu đang rửa tiền... Cậu bày ra cục điện này chỉ để che giấu một vụ lừa đảo lớn hơn thôi.” Điền Nhị Hổ khẽ nói.
Soái Lãng tái mặt, những chuyện này giấu tất cả mọi người, bao gồm đám bạn bè bên cạnh, bao gồm cả chị Đỗ, bao gồm cả Phương Hủy Đình, Vương Tuyết Na gần với y nhất, thậm chí cha mắt sắc như ưng cũng bị y qua mặt rồi. Vậy mà một người ở tít đẩu đâu lại nhìn thấu, điều y lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra, điều này tương đương với việc người ta có thể làm hại y bất kỳ lúc nào, cũng có thể lấy đó làm uy hiếp để y làm việc mà bản thân không muốn.
Có điều Soái Lãng che giấu tốt lắm, vẫn cái bộ dạng lấc ca lấc cấc làm như thể nhìn thấy thì sao nào?
Điền Nhị Hổ không thấy được vẻ chấn kinh trên mặt Soái Lãng như tưởng tượng, không dám chắc nữa, lại hỏi: "Cậu không muốn biết ông ấy ở đâu à?”
“Chính xác mà nói, không muốn! Chẳng qua nếu như ông ấy đã tới, tôi nghĩ tôi đã biết rồi.” Soái Lãng hời hợt nói.
“Đúng, thầy cha cũng nói thế, không có địa chỉ, ông ấy nói cậu biết.” Điền Nhị Hổ nói xong câu này rời đi, theo một đoàn khách du lịch lên xe khách lớn, trước khi lên xe còn quay đầu nhìn gật đầu với Soái Lãng, ánh mắt không có ác ý.
Có điều Soái Lãng biết, chưa chắc là thiện ý, ông ta nhìn thấu vụ lừa đảo mình che đậy, nếu có sai sót nhỏ thôi, kết cục của mình sẽ giống Lưu Nghĩa Minh.
Người đi đã lâu mà Soái Lãng vẫn đứng ngây ra đó, cho tới khi Vương Tuyết Na cùng mấy người bạn học đi ra mới lên xe, suốt chặng đường tinh thần hoảng hốt, nhiều chuyện cũ hiện lên trong lòng, đêm dài không ngủ, y mở mắt thao láo từ lúc sao đầy trời tới phương đông hửng nắng...