Q3 - Chương: 179 Giàu không sinh rễ, nghèo chẳng mọc mầm. (3)
Vương Tuyết Na đang mặc áo bươm bướm làm hướng dẫn viên ở gần đó đi tới, khom người hỏi nhỏ Soái Anh: "Anh trai em lên cơn gì thế?”
“Anh em sẽ gọi bươm bướm tới cho em chơi.” Soái Anh hưng phấn khoe.
Vương Tuyết Na nhìn Soái Lãng múa may quay cuồng trông ngu ngốc vô cùng, quay sang bế Soái Anh: "Anh ấy lừa em đấy.”
“Nói bậy, anh em không bao giờ lừa ai.” Tiểu Soái Anh không vui, nó nghe thấy ai nói xấu anh mình đều không vui, má phồng lên như bánh bao, đột nhiên mắt sáng lên chỉ: "Xem đi, xem đi, anh em gọi bươm bướm tới rồi.”
Vương Tuyết Na chấn kinh, đúng là có mấy con bướm mù mắt bay vờn quanh thần côn Soái Lãng, ngạc nhiên hơn nữa Soái Lãng vẫn múa may mà chúng không bị đuổi đi.
Soái Anh vỗ tay đen đứt reo lên: "Anh, em muốn nữa, em muốn nữa, gọi tới đây cho em đi.”
“Được, xem anh đây.” Soái Lãng thấy Vương Tuyết Na cũng tới rồi thì càng nhiệt tình, lừa mãi mới được đám nữ sinh Vương Tuyết Na tới cung Hồ Điệp làm thêm kiếm tiền, thời gian qua gặp nhau rất thường xuyên, cho nên hôm nay lừa cả hai cô em gái tới đây chơi. Một tay lại lần nữa bí mật cho vào túi, tay kia Soái Lãng giơ lên không vẽ bùa đánh lạc hướng, vờ vịt hô: "Các hồ điệp tiên tử nghe lệnh, mau mau tới chơi với em gái ta.”
Hai cô em gái nhìn tới tròn xoe mắt như nhau, đám bướm bay tới quả đúng là mỗi lúc một nhiều, đôi bàn tay Soái Lãng như có ma lực, tay đưa tới đâu, đàn bươm bướm sặc sỡ theo tới đó. Chẳng mấy chốc đã có mấy chục con bướm vây quanh y, rất nhiều du khách bị kỳ quan này làm chú ý, vội vàng cầm máy ảnh, điện thoại giơ lên quay. Cả mấy người bạn học của Vương Tuyết Na cũng bị kinh động, chạy tới bên Soái Anh xem chuyện ngàn năm khó gặp.
“Oa, anh ấy chẳng lẽ là Hồ Điệp vương tử trong truyền thuyết mà báo chí đăng à?”
“Chứ còn gì nữa, chuyên mục tấm gương sáng nghiệp trên báo phỏng vấn anh ấy còn gì?”
“Oa, đẹp trai quá.”
“Mình xỉu đây.”
Mấy cô gái chưa va chạm nhiều bị động tác như vũ đạo của Soái Lãng dẫn đàn bướm chập chờn vây quay làm nhìn nhìn tới mê ly. Du khách qua đường thì thầm bàn tán, có hướng dẫn viên thừa cơ nói: “ Anh ấy chính là cung chủ cung Hồ Điệp, cũng là ngôi sao sáng nghiệp mà Nhật báo Trung Châu đưa tin.”
Cô hướng dẫn viên đó là đồng nghiệp của bạn gái La Thiếu Cương, lần trước trong chiến dịch truy tìm Từ Phượng Phi cũng tham gia, đương nhiên biết ông chủ Soái trẻ tuổi, nhiều tiền hào phóng, thổi phồng lên mây xanh.
Tất nhiên đã mất công nịnh như thế thì phải để Soái Lãng nghe thấy, Soái Lãng sống tới chừng này tuổi mới có một lần ai gặp cũng yêu, hoa gặp hoa nở, bướm gặp kéo tới. Được khen ai chả sướng, Soái Lãng trong lúc lòng lâng lâng, làm động tác hoa mắt, hai tay như Quan Âm ngồi tòa sen xòe ra, tức thì mấy con bướm đáp xuống, đưa tay tới trước mặt Tiểu Soái Anh: "Em chọn một con đi, chỉ một thôi, cầm nhẹ nhé, đừng bóp chết nó.”
Tiểu Soái Anh cẩn thận đưa tay ra, cuối cùng cũng bắt được một con bướm rồi, vui sướng vô cùng.
Soái Lãng thu tay lại giơ lên cao, tiếp đó hai tay vỗ vào nhau hô: "Bay đi.”
Thế là đàn bướm như thế thấy mệnh lệnh, không bay quay nữa mà tản đi bốn phía, trong đám đông vang lên tiếng vỗ tay rào rào, thi thoảng có người tới, xin chụp ảnh cùng Soái Lãng và Soái Anh.
Vốn Soái Lãng đang rất cao hứng, vì người tới xin chụp ảnh chủ yếu là thiếu nữ từ ngũ hồ tứ hải mang đủ loại phong tình, tay trái đụng một cái, tay phải chạm một cái, chẳng biết chạm vào đâu, người Soái Lãng cứ lâng lâng. Không ngờ có em gái phương bắc chụp ảnh xong còn bẹo má Soái Anh khen: "Cung chủ Soái, con gái anh thật đáng yêu, giống anh thật đấy.”
Soái Lãng hộc ba đấu máu, nổi giận nói: "Tôi mà già thế à? Em gái tôi đấy.”
“Thôi đi, các anh toàn nói thế.” Cô gái cười khúc khích, không tin lời Soái Lãng.
Tâm tình Soái Lãng đang tốt đẹp bị phá hỏng hết cả, té ra nãy giờ người ta toàn nghĩ anh em mình là cha con à? May mà mẹ kế của y không tới đấy, nếu không ba người họ đứng cạnh nhau... Nghĩ thôi đã rợn người. Tất cả là tại cha y, già không nên nết, đi dụ dỗ thiếu nữ vô tri....
Soái Lãng bế Soái Anh ra ngoài rửa tay, tránh đám người kia, Tiểu Soái Anh thực ra tới cung Hồ Điệp chơi mấy lần rồi mà không biết chán, lại đòi tới chỗ Bình Quả, nó thích mấy món đồ trang sức nhỏ.
Chỗ đấy đông người, Vương Tuyết Na sợ cô bé bị chen lấn, vội vàng dẫn cô bé đã chen chân tới trước quầy bán hàng đưa cho Soái Lãng: "Anh xem, em gái anh cũng làm người ta không yên tâm được, đông như thế chen Soái Anh ngã thì sao?”
“Không sao, đúng không Anh Tử.” Soái Lãng nắm tay em gái, Soái Anh không biết sợ, gật mạnh đầu. Thấy Vương Tuyết Na định đi, Soái Lãng kéo lại: "Vội gì, họ lo được, Tuyết Na, khi nào em khai giảng?”
“20 tháng 9... Sao? Anh còn định tiếp tục bóc lột em à? Mấy đứa bọn em cả mùa hè hao phí ở đây, không kịp chơi gì cả.” Vương Tuyết Na có chút nuối tiếc, toàn bộ kỳ nghỉ hè năm nay của cô hiến dâng cho cung Hồ Điệp rồi.
Soái Lãng chẳng áy náy: "Anh có sai bảo không công đâu, còn trả lương cao nữa.”
“Một ngày 100 đồng mà anh bảo cao à? Cho anh biết, Nghiên Tuệ nói rồi, muốn anh tăng lương.” Vương Tuyết Na gây khó dễ, vừa thấy Soái Lãng quay mặt sang bên không đáp thì không vui, cô gái làm thuê đá ông chủ: “ Có tăng lương không, không tăng lương thì đám nữ sinh bọn em tập thể bãi công, báo chí thổi phồng anh thành vương tử Hồ Điệp, có vương tử nào keo kiệt như thế? Anh kiếm được bao nhiêu mà còn tiếc chút tiền.”
“Không phải anh tiếc, mà là lương của bọn em chỉ đáng thế thôi, nếu không thành bố thí rồi, đó là xem thường các em.” Soái Lãng lấy đạo lý ra giảng giải, có điều chuyển giọng cũng nhanh: "Em thì khác, chẳng may em thành bà chủ, anh kiếm được bao nhiêu đều là của em, em không thể ăn trong rào ngoài được.”
Vương Tuyết Na đỏ mặt, thè lưỡi ra làm mặt quỷ, rồi lại vờ nôn ọe: "Anh đừng mơ, chị Phương không có ở đây nên không ai quản được anh chứ gì, hừ.”