← Quay lại trang sách

- 2 -

Ông Thiện bước vào bên trong phòng giấy của hãng thầu rồi mà vẫn chưa hết hoang mang. Nếu một người nào khác, dù rất thân thiết với gia đình, kể lại chuyện đó, chắc ông cùng không tin!... Đằng này chính mắt ông trông thấy thì còn bào chữa vào đâu được nữa. Có thể như thế được sao? Lúc nãy, ông đã không tin ở đôi mắt mình, nên quay xe trở lại chỗ quán kem một lần nữa và ông đã thấy rõ Vũ đang ngồi với một thiếu phụ và một đứa bé. Có điều thiếu phụ và đứa bé không phải Mộng Ngọc và bé Dung! Ông Thiện hết sức thắc mắc. Người đàn bà ấy là ai? Và đứa bé gái đối với Vũ như thế nào? Ông Thiện ngồi xuống ghế lấy ống píp ra nhồi thuốc. Bao giờ cũng vậy, hễ có chuyện cần suy tính thì ông lại lấy ống píp ra nhồi thuốc. Vợ mất đã lâu, ông chỉ còn mỗi một mình Mộng Ngọc nên ông rất bận tâm về hạnh phúc của con. Từ khi chọn Vũ làm con rể, ông rất ưng ý. Vũ luôn luôn tỏ ra đứng đắn và biết nghĩ đến gia đình. Mộng Ngọc hạnh phúc là ông Thiện mừng rồi. Nhưng trưa nay, lúc từ nhà đến hãng thầu, ông qua đường Pellerin và thấy Vũ đang ngồi trong quán kem với một thiếu phụ xa lạ, ông ngạc nhiên lắm.

Ông Thiện không phải là người hẹp hòi, khe khắc. Ông sống nhiều nên rất dễ dãi với con rể. Thường khi thấy Vũ không thích đi chơi đâu hết, ông còn bảo chàng:

-"Bác sĩ” xem chừng quá đứng đắn, lỡ có gặp những chứng bệnh của "thời đại" bây giờ thì làm sao trị!

Mỗi lần ông nói như thế, Vũ chỉ cười không trả lời. Theo quan niệm của ông, người đàn ông có lân la đến các vũ trường hay hộp đêm cũng không hề gì hết. Vì khi đó, họ mặc nhiên ý thức là chuyên qua ngày, qua buổi. Dù có "thân thiết" với các vũ nữ đi nữa cũng chỉ là chuyện đầu môi, chót lưỡi! Rời vũ trường, xa hộp đêm, khi về nhà họ không còn luyến tiếc hay bận bịu gì khác! Nhưng đàng này Vũ không lui tới các nơí ăn chơi như thế mà lại đi chung với một thiếu phụ đã có con. Điều đó đủ chứng tỏ chuyện hệ trọng chớ không phải là chuyện vui chơi “đàng điếm". Chắc Vũ đã có người đàn bà thứ hai đi sâu vào cuộc đời. Như vậy có nghĩa là hạnh phúc của con gái ông đang bị đe dọa. Ông Thiện đứng lên, đi về phía bàn rót nước uống. Tự nhiên ông phải bận lòng suy nghĩ vì một chuyện không đâu! Biết người đàn bà đó có phải là người yêu của Vũ không? Lúc nãy, khi trở lại lần thứ hai, ông Thiện định vào giáp mặt Vũ, nhưng ông cho thế là quá hấp tấp. Cứ lặng lẽ dò xét chàng, sẽ chắc chắn hơn. Nhưng bây giờ ngồi đây, ông Thiện mới thấy tiếc trường hợp đó. Phải chi ông đi vào trong quán cho Vũ thấy mặt thì chàng hết chối cãi. Chớ mai đây gặp Vũ ông có hỏi, chắc chắn chàng sẽ không nói sự thật.

Ông Thiện chợt nghĩ đến con! Không biết Mộng Ngọc đã có nghi ngờ gì chưa? Mới tuần trước, ông sang dùng cơm với vợ chồng Vũ, để bàn việc cất bệnh viện, ông thấy gia đình con vẫn êm ấm. Có lý nào mới mấy ngày mà đã xảy ra điều không hay! Ông Thiện ngả lưng vào thành ghế nhìn lên trần nhà. Ống không biết mình có nên hỏi thẳng Mộng Ngọc chăng? Biết chừng đâu nàng có những nồi buồn riêng mà vẫn giấu giếm ông.

Ông Thiện đứng phắt dậy và thấy cần phải gặp Mộng Ngọc để tìm hiểu những điều lo nghĩ của con. Dù mến Vũ, ông cũng phải biết rõ về người đàn bà đã đi chung vơi chàng hồi trưa nầy.

Ông Thiện xách "can" ra khỏi phòng giấy. Người quản lý ngạc nhiên khi thấy ông chủ mới đến lại đi. Đáng lý ra ông phải ở lại hãng để giải quyết bao nhiêu chuyện cần kíp! Nhưng ông Thiện có vẻ vội vã lắm, hình như có điều gì quan trọng đang ám ảnh ông.

Ông Thiện đến nhà Vũ, liền đi thẳng vào trong. Mộng Ngọc vừa thức giấc thấy cha đến thì ngạc nhiên lắm. Nàng chạy ra đón cha:

- Ba không đến hãng sao?

Ông Thiện tươi cười:

- Có chớ! Ba đi ngang nên tạt vào thăm các con...

Rồi ông hỏi một cách tự nhiên:

- Chồng con đã sang phòng mạch chưa?

Mộng Ngọc quay nhìn về phía cửa hông:

- Dạ hồi trưa nầy lại có bạn mời đi ăn cơm... Ảnh bảo sẽ về trễ và làm việc luôn.

Ông Thiện càng nghi ngờ hơn:

- Nói vậy hồi trưa đến giờ con chưa gặp chồng con?

- Dạ chưa!... Nhưng chắc ảnh đã về làm việc rồi. Ba có cần gặp, con đi kêu ảnh.

Ông Thiện ngồi xuống ghế, lắc đầu:

- Không cần. Ba hỏi vậy thôi, chớ có định gặp thằng Hai chi đâu!

Rồi ông lại hỏi:

- Buổi trưa nó thường đi luôn như vậy sao?

- Dạ... cũng... một vài khi, bạn bè mời ăn cơm...

Ông Thiện khẽ hỏi:

- Họ không mời con sao?

- Dạ không, hình như mấy người bạn trai của anh ấy thì phải. Họ không muốn đàn bà dự vào chuyện bàn bạc của họ, ba à.

- Vũ nó nói với con như vậy?

Mộng Ngọc ấp úng:

- Dạ... Anh ấy không nói rõ, nhưng con đoán như thế.

Ông Thiện nói nửa đùa nửa thật:

- Con cứ bỏ nó đi một mình mãi, có ngày khổ đa con.

Mộng Ngọc nhìn cha lộ vẻ không hiểu:

- Ba nói thế là ý sao?

- À, thì nó rảnh tay rảnh chân, có mèo mỡ, vợ bé vợ mọn.

Mộng Ngọc cười tin tưởng:

- Không đời nào đâu ba! Chồng con không phải là hạng người như vậy!

Ông Thiện cười te:

- Chắc dữ hông! Ba khuyên con tin thì tin nhưng phải phòng...

Mộng Ngọc nhìn cha:

- Theo ý ba, con phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh Vũ đi đâu con cũng theo đó? vợ chồng không tin cậy lẫn nhau làm sao thương yêu được ba? Nhưng riêng con thì con tin anh Vũ không bao giờ lừa dối con!...

Ông Thiện nín lặng. Qua những câu đối đáp của Mộng Ngọc, ông đoán là nàng chưa nghi ngờ chuyện gì hết!

Mộng Ngọc bỗng tiếp:

- Mà ba nghĩ xem! Con có đi theo anh Vũ cũng chẳng ích gì! Một khi chồng hết thương thì cố giữ cho lắm cũng chỉ buồn lòng nhau.

Ông Thiện trố mắt nhìn nàng:

- Con nói thế nghĩa là chịu ép lòng nếu Vũ muốn cưới vợ bé?

Mộng Ngọc lắc đầu:

- Dạ không! Con phòng hờ vậy thôi... Giả thử anh Vũ hết thương con thì con có làm gì đi nữa cũng chẳng ích gì? Vợ chồng ăn ở với nhau là do tình với nghĩa. Dầu chán nhau rồi cũng còn cái nghĩa kéo dài suốt đời. Riêng con, điều quan trọng là lúc nào cũng hết dạ yêu chồng, săn sóc giúp đỡ không để sơ sót một điều gì cả. Nếu lỡ anh ấy sinh tâm nầy, khác như ba nói thì đó là lỗi của anh ấy.

Ông Thiện không ngờ con gái ông có tấm lòng trung hậu đến thế. Mộng Ngọc được nuông chiều từ nhỏ và cũng xuất dương du học, hấp thụ nền văn minh tây phương, nhưng vẫn giữ được nếp luân lý cổ truyền. Ồng Thiện chợt nghĩ đến người vợ chẳng may vắn số. Mộng Ngọc không từng được mẹ dưỡng nuôi, dạy dỗ, nhưng tánh tình rất giống bà.

Ông nhủ thầm:

- “Mộng Ngọc toàn vẹn như thế mà Vũ còn nghĩ đến hình ảnh nào khác được sao?"

Mộng Ngọc đột nhiên hỏi:

- Thưa ba! Tại sao hôm nay ba lại hỏi con những điều đó?

Ông Thiện mim cười để che giấu sự lúng túng của mình:

- Có gì đâu! Ba muốn biết vợ chồng con có được hạnh phúc không vậy mà! Ba chỉ sợ con không dám nói với ba những chuyện buồn lòng.

Mộng Ngọc cười hồn nhiên:

- Dạ, con đâu có giấu ba việc gì. Anh Vũ rất xứng đáng với lòng tin yêu của ba từ trước đến nay.

Ông Thiện gật đầu:

- Ba vẫn biết thế...

Thái độ của ông Thiện khiến Mộng Ngọc để ý nghi ngờ. Nàng nghĩ chắc có chuyện gì xảy ra nên cha mới hỏi nhiều như vậy. Mộng Ngọc rụt rè:

- Thưa ba!

Ông Thiện quay lại:

- Con hỏi gì?

- Chắc có chuyện gì ba mới sang đây! Sao ba lại giấu con?

Ông Thiện thầm khen sự thông minh của con gái:

- Không! Có chuyện gì đâu! Sao con lại nghĩ ba giấu con?

- Con thấy hôm nay ba khác hơn mọi hôm. Chắc có chuyện gì ba chưa tiện nói ra... Chuyện gì vậy ba?

Ông Thiện cười:

- Con nhỏ này lạ thật! Ba đã nói không có chuyện gì hết mà. Cứ theo hỏi hoài.

Có tiếng xe chạy vào trong sân biệt thự. Ông Thiện và Mộng Ngọc cùng nhìn ra thấy Vũ đang tắt máy rồi xuống xe. Mộng Ngọc nhìn đồng hồ, hơn ba giờ rưỡi. Nàng thoáng ngạc nhiên sao chồng về trễ như vậy? Ông Thiện chăm chú nhìn dáng điệu của Vũ với đôi mắt dò xét. Vũ định đi thẳng qua phòng mạch, để làm việc, nhưng chợt nhìn thấy cha vợ, liền đi thẳng vào nhà, nét mặt tươi vui.

Ông Thiện nhủ thầm:

- Chắc là đưa "cô kia" đi đâu đó rồi mới về nhà!

Vũ bước lên thềm cúi đầu chào ông Thiện:

- Thưa ba mới qua! Hôm nay, ba không lại hãng sao?

Ông Thiện nói mát:

- Lâu lâu mình cũng phải hơi khác hơn ngày thường một chút chớ con!

Vũ cười nhìn cha vợ, không chứ ý đến lời nói xa xôi của ông. Mộng Ngọc khẽ hỏi chồng:

- Chắc mình chưa qua phòng mạch?

- Chưa em ạ! Anh bận việc nên về trễ quá. À, nãy giờ cô Liễu có qua kiếm anh không?

- Dạ không!

Vũ gật đầu: - Chắc cũng không có "ca" bệnh nào cần kíp!

Ông Thiện bảo Vũ:

- Thôi con sang làm việc đi, đừng để bệnh nhân chờ đợi. Con đi chơi như vậy luôn sao?

Vũ đáp:

- Dạ không! Hôm nay có người bạn mời ăn cơm.

Ông Thiện không để Vũ nói hết lời:

- Ba đã biết! Vợ con mới vừa nói với ba.

Vũ cúi chào ông Thiện một lần nữa rồi đi thẳng sang phòng mạch. Mộng Ngọc nhìn cha và nhận thấy vẻ băn khoăn trên gương mặt của ông. Nàng không hiểu chuyện gì đang làm bận lòng cha, nhưng chắc chắn có liên quan đến Vũ. Mộng Ngọc cảm thấy lo ngại bâng quơ và cũng nhờ thế mà nàng chú ý đến hành động của chồng.

Từ một tuần nay, Vũ thường đi luôn nhưng không rõ đi đâu? Mộng Ngọc lại ít khi tìm hiểu công việc của chồng, song nàng cũng hơi lạ là Vũ vắng nhà nhiều hơn trước.

Ông Thiện hỏi con:

- Con có để ý thấy mấy lúc sau này Vũ thay đổi tính tình không?

Mộng Ngọc chưa hiểu rõ ý cha. Nàng đoán chừng cha muốn hỏi đến phản ứng của Vũ về chuyện "tiền bạc" bỏ ra cất bệnh viện hôm trước.

Nàng lo ngại:

- Thưa ba... Con... Không thấy có gì khác. Hôm trước chắc ba phiền anh ấy về chuyện xây cất bệnh viện?

Ông Thiện lắc đầu:

- Không! Chuyện đó có gì ba phải phiền đâu? Ba muốn biết giữa con và Vũ có xảy ra chuyện gì buồn lòng không?

Mộng Ngọc cười:

- Dạ không có chuyện gì hết ba à! Lúc nào, chúng con cũng hòa thuận với nhau!

Ông Thiện nín lặng và thấy chưa cần phải cho Mộng Ngọc biết gì hết. Bổn phận của ông là phải dò xét Vũ. Ông cần biết người đàn bà đi với Vũ là ai?

Ông Thiện đứng lên nói:

- Thôi ba về đây!

- Ba không ở lại chơi với các con sao?

- Ba còn phải về hãng thầu giải quyết một vài việc.

Mộng Ngọc đưa cha ra đến cửa ngoài rồi chờ ông lên xe, nàng mới trở vào. Tự nhiên nàng liếc về phía phòng mạch của Vũ.

Nàng nhớ lời cha khuyên lúc nãy:

- "Con cứ bỏ nó đi một mình mãi có ngày khổ đa con!"

Nàng không biết cha vui miệng mà nói hay trách khéo nàng? Mộng Ngọc rất tin tưởng chồng, nên nghĩ đến việc theo sát bên chồng để dò xét, hay gìn giữ chàng, tránh xa sự quyến rũ của những người đàn bà khác, nàng thấy chán ngán! Mà không lý Vũ lại để ý đến một bóng hình kiều diễm nào sao? Mộng Ngọc không tin, nhưng lời khuyên của cha vẫn làm cho nàng thắc mắc.

Trong khi đó, ở phòng mạch, Vũ hỏi cô Liễu:

- Có bệnh nhân đang chờ ở ngoài không cô?

Liễu nhìn ra phía cửa đáp: - Dạ có hai người, thưa bác sĩ.

Vũ thay "blouse" rồi bảo Liễu:

- Cô đưa họ vào!

Chàng lần lượt xem mạch cho bệnh nhân, trong lúc Liễu sửa soạn ống tiêm như thường lệ.

Trưa hôm qua, Vũ đến rước Hiền và bé Lệ đến nhà mới. Mẹ Liễu đã có lời cầm cộng Vũ để Hiền ở đó, nhưng Vũ nhứt định từ khước, viện lý làm phiền bà và Liễu, một khi Mộng Ngọc biết rõ sự thật. Thật ra Vũ muốn đưa Hiền đi nơi khác vì chàng sợ nàng biết rõ chuyện trước Mộng Ngọc. Bà mẹ Liễu xem chừng rất thương yêu Hiền! Có thể một ngày nào đó bà sẽ nói hết sự thật.

Liễu biết Vũ lo ngại điều đó, nên không muốn cầm Hiền ở lại nữa! Nàng nói riêng với mẹ:

- Má đừng giữ cô Hiền ở lại thêm. Chuyện riêng của bác sĩ Vũ khó khăn lắm! Cứ để yên cho ông ấy tự giải quyết lấy, mình có giúp được thì giúp, không thì thôi.

Hồi sáng này nàng chỉ hỏi Vũ là nơi Hiền ở có yên không thì Vũ mỉm cười đáp:

- Yên lắm cô à! Hiền muốn mời cô đến nhà chơi.

Liễu chỉ cười, trong lòng bắt đầu khó chịu, Vũ nói gì thì nói, bây giờ, cảnh của Hiền, nào có khác chi cảnh làm bé, làm mọn. Điều đáng buồn hơn là Hiền vẫn không hay biết gì hết và cứ tưởng lầm mình là người yêu duy nhứt của Vũ.

Liễu nhớ đến những lời mẹ nàng đã trách Vũ:

- “"Ai biểu ông ấy gây ra làm chi? Bây giờ phải lãnh lấy hậu quả chớ!"

Nàng thấy hoang mang trong lòng! Biết đâu chính Vũ không muốn giải quyết dứt khoát chuyện Hiền và muốn sống với hai người yêu cùng một lúc!?

Bên ngoài đã hết bệnh nhân. Liều khép cửa phòng lại và sắp soạn những hộp thuốc trên bàn. Vũ ngả lưng vào thành ghế nhìn Liễu, rồi hỏi:

- Cô có rảnh không cô Liễu! Hiền mời cô tối đến chơi. Liễu lắc đầu:

- Dạ, tối nay tôi bận, thưa bác sĩ.

Liễu quyết định từ đây không dự vào chuyện riêng tư của Vũ nữa. Nàng là người làm công, đành rằng Vũ đối xử tốt với nàng, nhưng trước việc này, Liễu thấy phật ý lắm. Sở dĩ nàng giúp Vũ hôm trước là tin tưởng chàng sẽ tìm cách giải quyết cho êm đẹp giữa đôi đàng. Chớ nàng đâu có ý "đồng lõa" với Vũ để làm khổ Mộng Ngọc và cả Hiền nữa.

Vũ vẫn không để ý đến thái độ của Liễu, tươi cười nói:

- Tôi mướn cái "Vi-la" đó đẹp lắm cô Liễu! Có sân rộng và có nhà xe nữa. Hôm nào rảnh cô đến chơi. Từ chiểu hôm qua đến giờ, Hiền nhắc đến cô luôn.

Liễu nhìn thẳng vào mặt Vũ, định hỏi chàng sẽ giải quyết chuyện giữa Hiền và Mộng Ngọc ra sao, nhưng nghĩ kỹ, nàng lại thôi. Liễu quay lại, cúi chào Vũ:

- Thưa bác sĩ, tôi về.

- Chào cô.

Vũ không hiểu được cảm tưởng của Liễu đối với mình trong lúc này, nên dặn dò thêm:

- Cô Liễu nhớ đến chơi với Hiền, số nhà X, Trần Quốc Toản.

Liễu gật đầu:

- Dạ... hôm nào rảnh, tôi sẽ đến thăm cô Hiền.

Liễu mở chốt cửa, Vũ gọi giựt lại:

- Cô Liễu?

- Dạ, thưa bác sĩ.

- Hôm nay cô không đến chơi với Hiền được ư? Nàng về nhà mới, còn...

Liễu lắc đầu:

- Thưa bác sĩ, tôi bận quá...

Nàng bước ra ngoài khép cửa lại. Vũ thở dài, đứng lên cởi "blouse" rồi trở qua nhà. Hình ảnh quen thuộc mỗi ngày lại hiện ra trước mắt chàng. Mộng Ngọc đang ngồi chỉ cho bé Dung học trên "đi văn”. Chị bếp dọn cơm. Bé Dung thấy cha về, tuột xuống đất, ôm chân cha gọi:

- Ba... Ba về!

Vũ bồng con lên, hôn vào má, trong lúc đó Mộng Ngọc xếp tập của con lại, tươi cười nhìn chồng.

Mộng Ngọc bảo bé Dung:

- Con xin lỗi ba đi...

Bé Dung liếc nhìn mẹ rồi khoanh tay thưa:

- Con xin lỗi ba.

Vũ ngạc nhiên nhìn vợ rồi hỏi con:

- Việc gì, con phải xin lỗi ba?

Bé Dung phụng phịu cúi mặt. Mộng Ngọc cười giải thích:

- Hồi trưa, bé Dung thức dậy, không thấy mình, không biết sao lại khóc đòi ba, em dỗ thế nào cũng không nín. Em phạt đứng quay mặt vào vách đến 5 phút.

Vũ ôm chặt bé Dung vào lòng, hôn lên má:

- Ờ! Người ta đòi ba mà cũng phạt nữa.

Mộng Ngọc tiếp:

- Em đã cắt nghĩa cho biết, khóc như vậy là có lỗi. Ba có việc phải đi con ở nhà còn có má. Chừng đó "cô” mới chịu nín!

Bé Dung mắc cỡ úp mặt vào vai cha, Vũ nhìn Mộng Ngọc, có cảm tưởng như nàng đang trách khéo mình. Mộng Ngọc vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên:

- Mình rửa mặt rồi ăn cơm...

Vũ thả bé Dung xuống, đi về phía phòng rửa mặt. Chàng nghĩ đến Hiền và bé Lệ. Giờ này chắc hai mẹ con đang dùng cơm. Hồi trưa, chàng có bảo Hiền, sợ mình bận việc, không đến được. Hiền không nói gì, mà chỉ nhìn quanh nhà rồi bảo chàng: - Nhà rộng quá! Em có hơi sợ.

Vũ thấy tội nghiệp nàng, nên lúc nãy mới có ý mời Liễu đến nhà với Hiền. Biệt thự mới mướn, ngoài chị bếp và ông già gác cổng, trong nhà chỉ có mẹ con của Hiền. Nàng lại quá bỡ ngỡ trước sự sống mới. Từ bao lâu nay, Hiền sống trong cảnh thanh đạm, nên có vẻ ngại ngùng khi bước vào ngôi biệt thự mà Vũ mới mướn. Nàng đã hỏi Vũ:

- Nhà này của ai mà sang trọng quá vậy anh?

Đến lúc Vũ cho biết mẹ con nàng sẽ ở đó, Hiền lắc đầu nói:

- Em sợ lắm! Nhà rộng quá, em không thích đâu anh. Phải chi em và con được ở một căn phố nhỏ như của cô Liễu cũng đủ rồi.

Vũ phải giải thích điều tiện lợi, khi ở biệt thự, nàng mới chịu nghe. Song giờ đây, Vũ thấy lo lắng không biết Hiền ở đằng ấy có yên chăng? Chàng trở ra phòng ăn thì Mộng Ngọc và bé Dung đang ngồi sẵn ở bàn. Vũ kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn bé Dung cười nói:

- Con cũng ngồi bàn nữa ư? Sao không để chị vú đút cơm cho.

Mộng Ngọc đáp thay con:

- Hồi trưa con cũng đòi ăn một mình đó.

Bé Dung đứng thẳng trên ghế, rồi chồm vào bàn. Mộng Ngọc rầy con:

- Đừng đứng lên như vậy, mẹ không cho ngồi bàn nữa đó.

Bé Dung sợ sệt nhìn mẹ rồi ngồi xuống ghế. Vũ chợt nghĩ đến mẹ con Hiền. Không biết bé Lệ ăn cơm có còn phải đút chăng? Hồi trưa, chàng đánh liều đưa hai mẹ con Hiền đi ăn kem, chàng thấy Thanh Lệ cầm muỗng múc kem "đàng hoàng" lắm! Thanh Lệ lớn hơn Ngọc Dung hai tuổi nên chững chạc hơn là phải. Mộng Ngọc để ý nhìn chồng:

- Hình như anh có gì lo nghĩ?

Vũ lắc đầu:

- Không có gì đâu!

Rồi chàng hỏi Mộng Ngọc:

- Hồi chiều ba đến chơi có việc gì không mình?

Mộng Ngọc đáp:

- Dạ không có chuyện gì hết. Ba đi ngang nên tạt vào thăm mình... À, ba...

Thấy vợ ngập ngừng, Vũ hỏi:

- Ba... sao hả mình?

Mộng Ngọc muốn nhắc lại câu dặn dò của cha lúc chiều nhưng e ngại không nói. Chừng Vũ hỏi, nàng buộc lòng phải trớ sang chuyện khác:

- Ba cho biết về chuyện xây cất bệnh viện...

Lần đầu tiên, Mộng Ngọc nói không thật với chồng, dù là một chuyện không hại gì, song nàng cùng lo ngại lắm. Lỡ ra, Vũ hỏi tới nữa nàng không biết phải nói sao? Nhưng Vũ không để tâm đến chuyện đó. Chàng nhìn đồng hồ, và hết chén cơm, buông đũa đứng lên. Mộng Ngọc chú ý đến cử chỉ của chồng! Hôm nay, sao chàng ăn cơm mau như vậy kìa?

Chàng vào phòng rửa mặt, rồi trở ra bảo Mộng Ngọc:

- Mình cho con ngủ sớm, anh đến đằng nầy một chút!

- Anh đi đâu vậy?

- Anh đến thăm người bạn ở Pháp mới về?

- Ai vậy mình? Em có quen không?

Vũ lúng túng đáp:

- Anh này trước ở Lyon, em không biết... đâu?

Mộng Ngọc nhìn chồng:

- Lúc này, anh có việc đi luôn. Cả ngày con mới gặp anh một lần.

Rồi nàng mỉm cười:

- Hồi trưa, ba cũng nói nữa đó...

Vũ lo lắng:

- Ba nói sao em?

- Ba bảo em để anh đi một mình hoài, có ngày khổ đa!

Vũ nín lặng. Chàng không hiểu được ông Thiện thốt ra câu đó vì vô tình hay cố ý? Chắc là ông nói đùa với Mộng Ngọc cho vui chớ không có ý gì khác.

Mộng Ngọc ngước nhìn chồng, thấy Vũ lộ vẻ suy nghĩ thì quay đi nơi khác. Nàng ân hận đã nói với chồng một câu mà lẽ ra không nên nói. Rất có thể Vũ buồn vì nàng đã chứng tỏ sự thiếu tin tưởng!? Trái lại, Vũ muốn biết rõ ý nghĩ của Mộng Ngọc, khẽ hỏi:

- Ba nói thế với ý gì hả mình? Sao mình lại phải khổ?

Mộng Ngọc khó giải thích tường tận, để Vũ khỏi hiểu lầm.

- Ba sợ anh rảnh tay rảnh chân rồi "để ý" đến các cô khác!

- À ra thế! Riêng em nghĩ thế nào?

- Nghĩ gì hả anh!

- Về câu nói của ba.

Mộng Ngọc cười:

- Có gì em phải nghĩ! Em bảo ba anh không phải là hạng người ích kỷ đến làm khổ vợ con đâu... vả lại, lúc nào em cũng giữ tròn bổn phận đối với anh.

Vũ xúc động vô cùng. Mộng Ngọc thật đáng yêu và khôn khéo. Gần năm năm qua, nàng ít khi làm phật ý chàng. Bao giờ nàng cũng chiều chuộng, thương yêu chồng, như lúc mới biết nhau. Tự nhiên, Vũ cảm thấy minh có lỗi với Mộng Ngọc rất nhiều. Đáng lý chàng phải nói thật với vợ về câu chuyện của Hiền và bé Lệ. Trong phút giây sôi nổi trong lòng, chàng suýt nói hết cho vợ biết. Nhưng suy nghĩ kịp, chàng thấy chưa phải lúc. Chàng muốn có một thời gian ngắn, để giải thích rõ ràng cho Mộng Ngọc hiểu. Nàng phải được "chuẩn bị tình cảm", trước một sự thật quá bất ngờ. Bé Dung ăn cơm xong, tuột xuống ghế, chạy đến bên Vũ:

- Ba... Ba đi đâu vậy ba? Không ở nhà kể chuyện đời xưa sao ba?

Mộng Ngọc la con:

- Dung! Không được quấy rầy ba. Đi rửa tay đi.

Bé Dung sợ mẹ, rời xa Vũ nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía chàng. Vũ cảm thấy khó chịu trong lòng. Cả tuần nay, chàng bỏ hết cái lệ kể chuyện đời xưa cho con nghe. Thường khi, sau bữa cơm, chàng đọc sách báo xong là kể chuyện "Bạch Tuyết và bảy Chú Lùn" hay "Thằng bé Tí hon" cho bé Dung nghe. Đêm nào cũng thế, riết rồi thành thói quen cho bé Dung và cả chàng nữa. Bỗng dưng chàng bỏ cái lệ đó, con không nhắc nhở làm sao được!

Mộng Ngọc thấy chồng lộ vẻ băn khoăn sau lời nói của con thì cười:

- Anh sửa soạn đi kẻo trễ. Lát nữa, em sẽ thay anh kể chuyện "đời xưa" cho con nghe.

Vũ mỉm cười, ngồi xuống ghế:

- Thôi, trưa mai anh đến thăm anh ấy cũng được.

Mộng Ngọc đến sát bên chồng:

- Sao anh không đi? Tại em kể lại câu nói của ba làm anh buồn phải không? Ba nói chơi thôi, chớ không có ý gì đâu?

Vũ nắm tay vợ kéo sát vào mình:

- Không phải vậy! Tại anh không muốn đi bây giờ, thế thôi.

- Hay là tại con làm anh buồn.

- Có lẽ đúng! Anh không buồn con nhưng anh buồn anh! Cả tuần nay anh bận việc luôn nên xa rời con quá.

Mộng Ngọc sung sướng vô cùng. Nàng gỡ tay chồng nhìn xuống nhà bếp:

- Anh để em dọn cơm đã. Chị bếp lên kìa. Kỳ hông...

Vũ cười nhìn vợ. Chàng vẫn thấy Mộng Ngọc hiền dịu, duyên dáng như hồi mới cưới. Rồi chàng lại nghĩ đến Hiền và bé Lệ. Đêm nay không hiểu hai mẹ con có ngủ được chăng?

Hiền nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Biệt thự rộng thênh thang, lạnh lẽo. Nàng kéo mền trùm lên đến ngực. Mền mới mua nên mùi nỉ còn hăng hắc. Hiền vẫn thấy lạnh trong người. Nàng xoay qua ôm con, mong tìm ra hơi ấm quen thuộc. Bé Lệ vẫn ngủ say, không hay biết gì hết. Tay nó còn ôm con "búp bê" mà hồi trưa Vũ đã mua cho.

Nàng nhớ đến Vũ, đến những lời chàng đã nói đêm hôm trước:

- Anh ân hận lắm! Thật tình anh không ngỡ em vẫn chờ đợi anh bao năm trời nay. Con và em phải chịu khổ là lỗi ở anh. Tha lỗi cho anh nghen! Từ nay em và bé Lệ không phải khổ nữa.

Hiền cảm động lắm. Bao nhiêu buồn phiền gần như tan biến hết. Nàng muốn nói với Vũ những lời thứ tha chân thật nhưng cổ nàng như nghẹn lại. Hiền chỉ nhìn chàng rơm rớm nước mắt. Lâu lắm, nàng mới bảo Vũ:

- Em không có ý trách phiền gì anh đâu! Bao lâu nay, em chỉ mong mỏi một điều là con được gần gũi bên anh thôi... Ngày nay, em đã mãn nguyện rồi.

Hiền mỉm cười một mình. Nàng nói với Vũ như thế, chớ thật ra "má con Lệ" cũng muốn ở gần "cha nó" nữa. Nàng chợt nghe có tiếng chân bước trên sỏi đá, trong sân biệt thự. Chắc Vũ đến. Chàng hẹn hồi trưa sẽ đến với mẹ con nàng. Hiền đến bên cửa sổ nhìn ra. Nàng không thấy Vũ đâu. Người gác cổng già vừa xách đèn đi khuất phía sau vườn. Hiền buồn bã trở vào giường ngồi thừ người ra. Đã một giờ hơn. Tại sao Vũ không giữ đúng lời hứa với mẹ con nàng? Chắc chàng quá bận việc hay không thể rời nhà đến đây được! Hiền rất băn khoăn.

Trưa hôm qua, Vũ đưa nàng và bé Lệ về đây thì nhà đã được dọn sẵn. Buổi tối, chàng còn đến, gần 11 giờ khuya mới về, Không hiểu sao đêm nay, Vũ hẹn mà không tới. Nàng thấy lo sợ bâng quơ. Hai người đã yêu nhau sáu, bảy năm trời nay, nhưng không lúc nào Hiền được hưởng trọn vẹn hạnh phúc bên người yêu. Nàng cứ phải lo sợ những tai họa có thể xảy đến cho hai người.

Ngày xưa, khi hai người bắt đầu yêu nhau, nàng lo lắng phập phồng vì sợ cha mẹ bắt gặp và chia rẽ duyên đôi lứa. Rồi sáu, bảy năm qua, nàng sống trong sự đợi chờ mong nhớ. Tình xưa hôm nay lại bừng dậy trong tim. Nàng thấy băn khoăn lo một thảm họa khác xảy đến. Có thể là cha mẹ Vũ sẽ không bằng lòng cho nàng về sống trong gia đình cũng nên. Hiền không biết ông bà có hẹp lượng như cha nàng chăng? Tuy nhiên, khi nghĩ đến Vũ, Hiền lại thấy vững lòng tin... Dù có khổ sở đến đâu, được sống bên Vũ, nàng cũng không màng.

Hiền nằm xuống và chỉ nghĩ đến người yêu. Giờ này không biết Vũ đang làm gì và có nhớ đến mẹ con nàng chăng? Đáng lý ra, Vũ phải đến đây, đêm hôm nay, chớ nhà lạ và trống trải quá nàng làm sao ngủ được! Hiền chợt nhận thấy mình đòi hỏi quá nhiều. Mấy hôm rồi, được gặp Vũ, nàng còn nghĩ vầy, nghĩ khác, chớ sáu, bảy năm qua không được gần chàng, nàng cũng đành chịu vậy thôi. Vũ làm việc nhiều, cần phải ở nhà ngủ cho lại sức chứ! Hiền nghĩ thế nên không còn chờ đợi Vũ đến nữa.

Hiền lại nghĩ đến câu chuyện đã bàn bạc với Liễu hôm trước. Nàng sẽ nhờ Liễu chỉ dẫn cách thức làm việc trong phòng mạch. Nàng muấn đỡ đần Vũ một tay, trong việc săn sóc bệnh nhân. Nhưng còn bé Lệ! Nếu nàng phải đến phòng mạch của Vũ mỗi ngày thì Thanh Lệ sẽ gởi cho ai trông nom? Ờ, thì nàng cứ dắt bé Lệ theo, để được gần gũi với cha mẹ. Phòng mạch của Vũ rộng chán, để bé Lệ chơi một bên cũng được vậy! Con nàng ngoan lắm, nàng bảo gì nó cũng nghe theo. Không phá rầy Vũ đâu! Hiền suy tính viển vông và quyết tập tành cho quen công việc giúp đỡ chồng. Nàng kéo mền trùm lên ngực và cứ mãi nghĩ đến những ngày vui sắp tới rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Buổi sáng, nàng thức giấc là xuống bếp nấu nước, khuấy sữa cho con. Ở nhà quê, mỗi sáng nàng chỉ cho bé Lệ ăn cơm nguội, nhưng từ hôm lên trên nầy, Vũ bảo nàng cho con uống sữa tốt hớn.

Nàng xuống đến nhà dưới thì chị bếp cất tiếng hỏi:

- Thưa bà...

Hiền cười dễ dãi:

- Sao cứ gọi tôi bằng "bà" mãi vậy? Tôi nói rồi dì xem tôi như con cháu được rồi.

Chị bếp lắc đầu: - Bà dạy thế, chớ tôi dâu dám! Ông bác sĩ biết được thì rầy tôi.

Hiền lắc đầu, bênh Vũ:

- Không đâu! Anh Vũ không có tánh đó đâu! Dì bằng tuổi mẹ tôi mà kêu tôi bằng "bà" coi sao được!?

Chị bếp mỉm cười nhìn nàng lộ vẻ thương yêu, trìu mến. Đã từng đi làm công nhiều nơi, chưa lần nào chị gặp một bà chủ dễ tính như Hiền. Xem chừng bà chủ nầy không quen lối sống giàu sang! Mới ở đây chưa đầy hai hôm mà chị thấy mến Hiền rất nhiều. Nhứt là bé Lệ. Nó lễ phép với tất cả mọi người và rất dễ thương, chớ không giống như trẻ con nhà giàu khác.

Hiền đến chỗ bếp thì thấy ấm nước đã sôi. Chị bếp hỏi:

- "Bà” định làm gì?

Hiền quay lại nói:

- Tôi muốn khuấy sữa cho bé Lệ!

- “Bà" để tôi lo cho.

Hiền khẽ nói:

- Dì không gọi tôi bằng tiếng khác được sao? Dì kêu tôi như vậy, tôi ngượng lắm.

Chị bếp cười:

- Tôi kêu bằng "mợ" vậy!

Hiền gật đầu ra dáng bằng lòng:

- Phải đó! Như vậy dì phải kêu anh Vũ bằng "cậu”.

Chị bếp lo lắng:

- Biết kêu vậy, ông bác sĩ chịu hông?

Hiền quả quyết:

- Dì đừng lo. Anh Vũ hiền lắm. Ngày xưa về dưới quê tôi, ai anh cũng kêu bằng bác hết hà. Dì lớn tuổi rồi, kêu như vậy có gì lạ đâu.

Chị bếp tò mò hỏi:

- Đêm hôm, hình như bác sĩ không về hả "mợ"?

Hiền gật đầu có vẻ buồn:

- Anh ấy ở bên nhà "ba má" tôi.

Rồi nàng cầm ấm nước, bước nhanh lên nhà trên. Thật ra nàng cũng không hiểu vì sao Vũ không đến?

Liễu ngồi đợi trước văn phòng của ông Thiện, trong lòng hồi hộp băn khoăn. Anh tùy phái bảo nàng ngồi chờ có trên năm phút rồi mà nàng vẫn chưa được vào. Hồi sáng, lúc nàng đến phòng mạch làm việc, ông Thiện điện thoại mời nàng buổi chiều đến gặp ông, vào khoảng hai giờ, nghĩa là trước giờ nàng đi làm. Liễu lo lắng không biết có chuyện gì mà ông Thiện muốn gặp mình? Nàng thưa với mẹ về chuyện đó thì bà cụ nói:

- Không chừng ông Thiện muốn mướn con làm thêm chớ gì?

Liễu cũng hy vọng như thế, vì thường khi Mộng Ngọc có lời khen nàng trước mặt cha. Tuy suốt ngày, làm ở phòng mạch của Vũ, nhưng Liễu vẫn mong muốn được làm thêm sổ sách vào buổi tối, để kiếm thêm tiền. Bởi thế mà đúng hai giờ kém mười lăm là nàng có mặt ở văn phòng hãng thầu của ông Thiện.

Đã hai giờ mà nàng vẫn chưa được giáp mặt ông Thiện. Hình như ông đang có khách. Không biết ông có còn nhớ giờ hẹn với mình chăng? Nàng định hỏi anh tùy phái một lần nữa thì thấy cửa phòng ông Thiện mở ra. Khách vừa bắt tay ông ra về.

Nàng đứng lên cúi chào. Ông Thiện đã nói:

- Mời cô vào trong nầy.

Liễu bước vào phòng, ông Thiện đóng cửa lại bảo Liễu:

- Cô ngồi chơi. Xin lỗi đã để cô đợi lâu.

Liễu lễ phép:

- Dạ thưa ông... có gì đâu. Cháu chỉ sợ trễ giờ làm việc ở phòng mạch.

Ông Thiện nhìn nàng lắc đầu:

- Không sao đâu! Tôi muốn hỏi cô chút chuyện thôi.

Liễu nhìn ông. Ông Thiện trở vào bàn viết, ngồi xuống ghế đốt thuốc hút, nét mặt đăm chiêu. Liễu đoán chừng không phải ông Thiện gọi mình đến đây để mướn làm thêm công việc. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa rõ ông muốn nói chuyện gì!

Ông Thiện cất tiếng:

- Tôi biết cô là người tốt nên mới nhờ cô một việc. Tôi không dám nghĩ đến vấn đề trả ơn cho cô vì đây thuộc về chuyện riêng tư trong gia đình tôi.

Liễu ngơ ngác nhìn ông Thiện, không hiểu ông muốn nói gì.

Ông Thiện nghiêm giọng hỏi Liễu:

- Cô có mến Mộng Ngọc không?

Liễu ngập ngừng:

- Dạ! Cháu rất mến bà bác sĩ! Nhưng sao ông lại hỏi vậy?

-Vì chuyện này có liên quan đến hạnh phúc của Mộng Ngọc. Đáng lẽ, tôi không nên làm phiền cô, nhưng không biết phải nhờ ai bây giờ.

Liễu rất sợ! Chết rồi. Chắc ông Thiện và Mộng Ngọc đã nghi ngờ mình tiếp tay với Vũ trong việc Hiền. Nhưng sao hai người hiểu rõ chuyện đó được?

Ông Thiện tiếp:

- Cô ở gần Vũ... Chắc không lạ... với những người người nó thường giao du. Tôi muốn nói đến một người đàn bà. Liễu biết ngay ông định hỏi dò mình. Nàng đáp:

- Thưa ông. Ngoài các bệnh nhân, cháu... ít thấy ai đến phòng mạch của bác sĩ. Việc giao du của ông Vũ, cháu làm sao biết hết được.

Ông Thiện nói thêm:

- Người đàn bà đó có một đứa con. Tôi không rõ nhà ở đâu!

Liễu lắc đầu:

- Thật tình... cháu không nhớ nổi, vì bệnh nhân nhiều lắm.

Ông Thiện nín lặng. Liễu nói cũng phải. Ông muốn hỏi dò Liễu về người đàn bà đã đi với Vũ, nhưng xem chừng Liễu không biết gì hết. Ông Thiện chợt nhận thấy mình quá ngây ngô. Nếu có người yêu, Vũ điên dại gì nói với người nữ у tá của mình.

Liễu vẫn lặng thinh. Nàng đã hiểu rõ ông Thiện bắt đầu nghi ngờ Vũ, không khéo nàng sẽ bị lôi cuốn vào một chuyện không đâu.

Ông Thiện bỗng hỏi:

- Chắc cô thường không để ý đến việc riêng của Vũ.

Nàng lắc đầu cười:

- Thưa ông! Cháu giúp ông Vũ săn sóc bệnh nhân thì chỉ biết lo phận sự của mình.

Ông Thiện gật đầu:

- Đúng! Tôi xin lỗi đã làm phiền cô. Nếu cô xét đến sự âu lo của một người cha, trước hạnh phúc của con mình, chắc cô cũng thông cảm cho tôi.

Liễu nhìn ông với vẻ kính trọng:

- Cháu hiểu lắm! Cháu không dám phiền ông đâu.

- Thôi! Cô có thể đi làm được rồi. Điều tôi mong là cô đừng nói cho Vũ biết tôi đã mời cô đến đây.

Liễu lặng thinh một lúc, đáp:

- Dạ... Cháu sẽ làm vừa lòng ông.

Nàng đứng lên chào ông Thiện rồi bước ra ngoài. Ông Thiện trở vào bàn viết, ngồi xuống ghế. Mấy hôm nay ông cố ý dò xét Vũ, nhưng cũng không hiểu được gì hơn. Ông lại nghĩ tới Liễu và đinh ninh nàng cũng biết ít nhiều. Song trái với ý nghĩ của ông, Liễu không giúp được gì hơn. Nàng che giấu cho Vũ chăng? Hay là nàng thật tình không biết! Rất có thể Vũ đã mua chuộc nàng? Có thể như thế lắm! Nếu vậy cô ta sẽ nói cho Vũ biết sự nghi ngờ của ông. Vũ sẽ có đủ thời giờ để tìm cách đối phó.

Ông Thiện trách mình quá hời hợt, không tính toán kỹ rồi hãy gọi Liễu đến. Trong khi đó, Liễu đạp xe nhanh về phòng mạch, nhưng nàng cũng bị trễ hơn mười phút. Nàng khóa xe ngoài hành lang bước vào. Những bệnh nhân đang chờ trong phòng khách, đều ngước mắt nhìn Liễu. Nàng cúi chào mọi người rồi đến cửa phòng mạch gõ cửa. Có tiếng Vũ bên trong:

- Cứ vào!

Liễu mở chốt cửa, xô nhẹ vào trong. Nàng thấy Vũ đang ngồi ở chỗ bàn viết. Chắc là Vũ đợi nàng, nên chưa tiếp một người khách nào cả. Liễu chào Vũ rồi cất tiếng:

- Xin lỗi bác sĩ. Tôi có việc... Không...

Vũ đứng lên mỉm cười:

- Cô khỏi phải ngại.

Liễu đi thay "blouse” rồi hai người bắt đầu làm việc. Ba, bốn bệnh nhân lần lượt ra, vào. Vũ thăm mạch, xem qua bệnh tình của họ rồi cho thuốc. Chàng không trao đổi với Liễu một lời nào. Liễu nhìn Vũ nghĩ đến những lời ông Thiện đã nói lúc này. Vũ xem mạch đến bệnh nhân thứ năm, bỗng quay lại bảo Liễu:

- Cô trao giùm tôi cái máy đo huyết áp.

Liễu lo ra, nên không nghe tiếng bác sĩ. Một lúc, Vũ quay lại nhìn Liễu, thoáng vẻ ngạc nhiên:

- Kìa, cô Liễu!

Liễu giựt mình cất tiếng:

- Dạ thưa bác sĩ!

- Cô có nghe tôi nói gì không?

Liễu lúng túng:

- Bác sĩ bảo chi ạ?

Lần đầu tiên, từ ngày Liễu vào làm ở đây, Vũ mới thấy nàng lo ra như vầy. Chắc có chuyện gì không hay đã xảy đến cho nàng. Chàng lặp lại:

- Tôi nhờ cô đưa giùm cái máy đo huyết áp.

Liễu vâng dạ rồi lấy máy trao cho Vũ. Nàng thấy Vũ châm chú nhìn mình thì quay mặt đi. Hai người lặng thinh làm việc cho đến hết giờ. Chờ người khách cuối cùng bước ra cửa Liễu mới nói:

- Xin lỗi bác sĩ về chuyện lúc nãy.

Vũ hỏi:

- Cô Liễu! Hôm nay có chuyện gì mà xem chừng cô thẫn thờ vậy?

- Dạ, không có chuyện gì đâu!

Vũ lắc đầu:

- Cô đừng giấu tôi! Hồi nào tới giờ, tôi chưa từng thấy cô lơ đãng, khi làm việc. Tại sao hôm nay, cô có thái độ lạ lùng vậy?

Liễu cúi đẩu không nói gì hết. Nàng phân vân không biết có nên nói cho Vũ nghe chăng? Lúc nãy, nàng đã hứa với ông Thiện là không cho Vũ biết gì hết! Liễu chợt nghĩ đến Hiền. Nàng rất thương Hiền và không thể nào làm ngơ trước nỗi đau khổ của người thiếu phụ dịu dàng đó. Thật tâm, nàng cũng không muốn nói sự thật cho Vũ biết, nhưng không thể để Hiền chịu thêm nhiều thử thách cam go. Thà nói rõ sự thật cho Vũ biết và đòi hỏi ở chàng một giải pháp ổn thỏa cho Hiển khỏi bị dằn vật. Vũ lại hỏi:

- Cô nghĩ gì đó? Có thể cho tôi biết được không? Đối với cô, tôi không giấu điều gì hết mà.

Liễu đáp:

-Thưa bác sĩ! Tôi không có gì phải lo cả. Tôi chỉ lo cho bác sĩ thôi.

Vũ sửng sốt:

- Lo cho tôi? Chuyện gì vậy cô?

- Chuyện cô Hiền.

- Hiền làm sao? Trời, cô nói ngay đi.

Liễu đáp:

- Ông Thiện vừa mời tôi qua văn phòng.

- Ba tôi?

- Dạ! Ông điện thoại hồi sáng, bảo tôi đến gặp ông lúc hai giờ. Bởi vậy tôi mới đi làm trễ.

Vũ lo lắng:

- Ba tôi gọi cô chi vậy?

- Tôi nói ra rồi bác sĩ liệu mà tính. Nhớ là đừng để ông biết tôi nói lại đó. Ông đã bắt tôi phải hứa.

- Được rồi, cô khỏi phải lo. Tôi sẽ không làm phiền cô đâu. Ba tôi hỏi việc gì?

Liễu tiếp lời:

- Hình như ông đã nghi ngờ bác sĩ và cô Hiền.

- Đâu có lẽ.

- Lúc đầu, tôi cũng nghĩ như bác sĩ, nhưng ông dò hỏi như thế này không nghi ngờ sao được.

- Ba tôi hỏi sao?

- Ông hỏi tôi có biết rõ những người bác sĩ giao du không? Ông muốn hỏi đến một thiếu phụ đà có con...

- Làm sao ba tôi biết được kìa?

Liễu lặng thinh lắc đầu. Vũ hỏi tiếp:

- Rổi cô trả lời sao? - Tôi nói là tôi không biết gì hết.

Hai người cùng im lặng. Một lúc, Liễu nhìn thẳng vào mặt Vũ:

- Thưa bác sĩ! Như vậy đủ thấy là ông đã nghi ngờ bác sĩ không chung thủy với bà nhà. Sớm muộn gì ông cũng tìm ra manh mối.

Vũ đáp nhỏ:

- Tôi hiểu rồi, cô Liễu à!

Liễu lại nói:

- Thưa bác sĩ! Đáng lý tôi không nên xen vào chuyện nầy! Nhưng tôi thấy nếu bác sĩ không sớm giải quyết chuyện cô Hiền, sẽ phải khổ nhiều hơn nữa. Rồi đây, ông Thiện và bà Mộng Ngọc biết được nhà riêng của cô Hiền thì còn lôi thôi. Cô Hiền quá hiền hậu, thật thà. Tôi sợ cho cô ấy lắm. Tôi nghĩ bác sĩ nên tính cách nào cho ổn thỏa để giúp cổ ấy bớt khổ trên đường đời.

Vũ ôm lấy đầu. Chàng cũng biết rõ như vậy lắm! Nhưng phải giải quyết thế nào đây?

Liễu ngước nhìn Vũ, tiếp:

- Cô Hiền đã khổ nhiều rồi, bây giờ bác sĩ đừng nên để cổ chịu đựng thêm những thử thách đớn đau!

Vũ ngẩng lên nói:

- Cô Liễu! Tôi đâu có ý muốn làm khổ Hiền thêm.

- Đành rằng thế, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cô Hiền nào khác chi người "vợ thứ" của bác sĩ! Liệu cô có tránh được những tai họa không?

Vũ kêu lên:

- Cô Liễu! Cô hiểu lầm rồi! Tôi không có ý coi Hiền như... người vợ thứ hai... đâu. Tôi không... Chàng nín lặng... Vũ không nói những điều chỉ có bạn trai mới tâm tình với nhau thôi. Liễu lại là một thiếu nữ chưa thành lập gia đình! Liễu như đoán hiểu điều đó nên cúi mặt. Có tiếng động ở phía cửa hông. Mộng Ngọc dẫn bé Dung sang và nhìn hai người mỉm cười. Bé Dung gọi cha:

- Ba... Ba ơi!

Mộng Ngọc thoáng nét băn khoăn. Đã gần sáu giờ rươi, phòng mạch đóng cửa từ lâu, sao cô Liễu vẫn chưa về? Có lẽ đây là điều âu lo mà cha nàng đã báo trước với nàng?! Mộng Ngọc vội xua đuổi ý nghĩ đó ngay. Nàng hiểu rõ Liễu. Cô là một thiếu nữ đứng đắn, tính tình đoan trang, chớ không phải hạng gái trắc nết.

Nàng khẽ hỏi:

- Cô chưa về sao?

Liễu lúng túng đáp:

- Dạ! Tôi cũng sắp về.

Rồi Liễu sửa soạn đồ đạc, cúi chào vợ chồng Vũ, bước ra ngoài.

Vũ ôm bé Dung vào lòng, hôn lên má con. Mộng Ngọc khẽ bảo chồng:

- Ba ở bên nhà mình đó anh!

- Vậy à? Sao mình không ở bển với ba?

- Ba bảo em đi gọi anh!

Vũ nhớ những lời Liễu nói, trong lòng âu lo. Có thể ông sẽ hỏi chàng về chuyện đã nghi ngờ! Nếu ông hỏi trước mặt Mộng Ngọc thì tai hại vô cùng.

Vũ bảo Mộng Ngọc:

- Thôi mình về em.

Mộng Ngọc dẫn bé Dung theo sau chồng. Hai người rời khỏi phòng mạch thì đã thấy ông Thiện ngồi ở ghế "salon" nhìn về phía họ.

Vũ cúi chào:

- Thưa ba mới qua.

Ông Thiện ngó Vũ thấy chàng không đổi sắc diện thì tin là Liễu không bép xép. Nếu nàng thổ lộ cho Vũ biết câu chuyện ban trưa, chắc "cậu ta" không bình thản như vậy đâu? Ông Thiện đã đoán lầm! Đã biết cha vợ nghi ngờ nên Vũ cố định tĩnh tâm thần.

Ông Thiện khẽ hỏi:

- Họa đồ bệnh viện đã xong. Ba đem cho con хеm, coi có sửa đổi gì không?

Vũ thở ra nhẹ nhõm. Ông Thiện mở cặp da, lấy bức họa đồ đưa cho Vũ. Chàng cầm lấy nhìn vào những hàng gạch chi chít, nhưng trí óc nghĩ đâu đâu. Ông Thiện giải thích tỉ mỉ cho Vũ nghe chỗ nào là hành lang, chỗ nào là phòng lạnh, phòng mổ, phòng rọi kiếng, phòng bệnh nhân v.v... Vũ dạ dạ cho lấy có, chớ chàng không chút để tâm. Chàng chỉ nghĩ đến sự nghi ngờ của ông Thiện! Làm sao ông biết được việc mình và Hiền? Còn Mộng Ngọc? Nàng có để ý gì chăng? Chàng nhìn về phía vợ. Mộng Ngọc, đang sấp soạn các món ăn trên bằn, nhưng Vũ biết nàng vẫn theo dõi câu chuyên giữa mình và ông Thiện. Ông Thiện có vẻ thỏa mãn về bức họa đồ, nên bảo Vũ:

- Bệnh viện cất xong nhiều người sẽ "ngán" lắm! Chưa có bệnh viện nào lớn bằng.

Rồi không để cho Vũ kịp trả lời, ông tiếp:

- Họa đồ xong, ba nhìn sơ qua đã thấy đỡ hơn lúc mình dự tính cả triệu bạc.

Vũ khẽ nói:

- Nếu tốn quá thì thôi ba à! Đợi vài ba năm nữa cũng không muộn.

Ông Thiện xếp bức họa đồ, lắc đầu nói: - Sao được con? Tốn thì tốn cũng phải làm. Bệnh viện xây cất sớm chừng nào, tốt chừng nấy. Ba nghe phong thanh một nhóm bác sĩ nào đó cũng đang dự định cất bệnh viện lớn lắm. Mình phải trù liệu trước họ, mới gây tiếng vang rộng lớn! Nhiều khi, họ thấy bệnh viện mình, rồi bỏ "projet" cũng nên.

Vũ thở dài... Đến như việc xây cất bệnh viện mà ông Thiện cũng nghĩ đến phương cách cạnh tranh!

Ông Thiện cười tin tưởng:

- Ba không định làm thì thôi. Khi đã bắt tay vào việc nhứt định phải hơn thiên hạ.

Mộng Ngọc vẫn để ý lắng nghe câu chuyện giữa cha và chồng. Nàng thấy rõ vẻ không hài lòng trên mặt Vũ. Nàng thoáng nét buồn. Hình như Vũ không còn mến phục cha nàng như trước nữa. Chàng vẫn giữ lễ độ với ông Thiện, nhưng trong đôi mắt chồng, Mộng Ngọc đọc thấy cả một sự khinh thường. Mộng Ngọc rất đau lòng trước cảnh đó. Nàng nhớ rõ ngày xưa, trước khi Vũ sang Pháp, chàng có như vậy đâu! Mỗi lần đến nhà nàng, lúc ở đường Calmette, Vũ có vẻ ngượng nghịu như một thí sinh qua kỳ thi vấn đáp.

Mộng Ngọc nhớ có lần cha đã nói đùa:

- Qua bên Pháp ráng học nghe cháu. Đừng mê "đầm" mà khổ cho ba cháu...

Lúc ấy Vũ cúi mặt, tai đỏ bừng trông thật tội nghiệp! Mộng Ngọc thở dài. Vẻ ngượng nghịu của Vũ, sau những lời khuyên nhủ của cha thuở ấy, gieo vào lòng nàng mối cảm tình tha thiết. Nhưng ngày tháng qua nàng không hiểu sao, Vũ lại giảm lần hồi sự kính mến, cảm phục cha nàng? Mộng Ngọc biết rõ lòng cha, lúc nào cũng muốn cho các con được giàu sang, hạnh phúc. Có lẽ Vũ không thích phương cách làm giàu của ông chăng?

Ông Thiện bỗng hỏi Vũ:

- Con có muốn sửa đổi gì không? Để chừng ba xây cất xong lại thêm ý kiến thì khó sửa lắm đó.

Vũ lắc đầu:

- Việc xây cất xin tùy theo ý ba. Ba có kinh nghiệm nhiều hơn con.

Ông Thiện thích ý, trước sự nhún nhường của Vũ:

- Ba biết vậy, nhưng cũng hỏi qua con, để sau này, con khỏi phải trách.

- Đời nào con dám.

Ông Thiện đứng lên:

- Thôi ba về đây.

Mộng Ngọc quay phắt lại:

- Kìa! Ba không ăn cơm với tụi con sao?

Ông Thiện lắc đầu:

- Ba phải về hãng, vì có hẹn với khách hàng.

Mộng Ngọc bước đến bên cha:

- Ba qua hãng rồi lát nữa trở về đây, con dọn cơm ba ăn.

- Thôi! Khéo lo dữ hông! "Cô" làm như tôi không có chỗ ăn cơm vậy. Liệu mà lo cho chồng kìa. Không để "cơm không lành... canh không ngọt đó..."

Ông Thiện nói xong cười vang lên. Đành rằng đó là câu nói chơi nhưng Vũ cảm thấy khó chịu! Hai vợ chồng đưa ông Thiện ra tới cửa ngoài mới trở vào. Cả hai im lặng đi bên nhau, mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng. Vũ nghĩ đến câu chuyện mà Liễu đã nói lúc chiều. Ông Thiện đã nghi ngờ mình có người yêu, nhưng chắc chắn chưa biết rõ là ai, nên chưa có thái độ với mình...

Mộng Ngọc thì lại nghĩ đến sức khoẻ của cha già. Nàng khẽ bảo Vũ:

- Ba lớn tuổi rồi mà làm việc nhiều quá, em ngại lắm.

Vũ cười nhìn vợ: - Có ai bắt buộc ba đâu? Tại ba thích như vậy, em không thấy sao?

Mộng Ngọc bước vào phòng ăn thì thấy bé Dung đã ngồi sẵn trên bàn. Cô bé nhìn thấy cha mẹ vào, nói lớn:

- Ăn cơm đi má! Con đói bụng.

Mộng Ngọc mỉm cười:

- Coi, xấu chứng đói chưa? Ba chưa ngồi vào bàn mà.

Bé Dung phụng phịu:

- Chớ hồi trưa không có ba đó. Con cũng ngồi ăn trước vậy.

Vũ nhìn con, không ngờ bé Dung lại thốt ra câu đó. Mộng Ngọc cả cười:

- Dung không được nói vậy! Ba có việc, thì má và con mới ăn trước chớ.

Vũ không nói gì, kéo ghế ngồi vào bàn mỉm cười. Bé Dung thấy cha vẫn ngồi yên, thì hỏi:

- Ba không ăn sao? Con nói vậy chớ đợi ba ăn mà.

Vũ cầm đũa lên, bảo bé Dung:

- Ba ăn nè.

Mộng Ngọc không hiểu sao, chồng lại không được vui trước những lời ngây ngô của con. Nàng rón rén ngồi xuống ghế rồi cầm đũa. Mộng Ngọc có biết đâu Vũ đang khảo sát lại lòng mình và tự thấy thiếu bổn phận đối với gia đình. Đành rằng chàng không thể bỏ mẹ con Hiền bơ vơ, nhưng cũng không nên để Mộng Ngọc và bé Dung phải buồn khổ. Chàng biết liệu sao trước tình cảnh nầy? Nói thật cho Mộng Ngọc biết tự sự để tìm phương cách giải quyết ư? Vũ nhìn vợ. Gia đình đang yên ấm, câu chuyện kia được nói ra khác gì một cơn bão tố nổi lên giữa bầu trời quang đãng. Chàng nghĩ chỉ còn có cách chuẩn bị lần lần tình cảm của Mộng Ngọc, trước khi bắt nàng chịu đựng một chuyện quá sức nàng.

Vũ chợt nghĩ ra một chuyện, định nói ra để thăm dò tình cảm của Mộng Ngọc.

Chàng ngước nhìn vợ nói:

- Em! Hồi trưa đến thăm người bạn mà anh nói mới ở Pháp về, anh nghe một chuyện thật lạ...

Mộng Ngọc ngạc nhiên:

- Chuyện gì hả mình?

Vũ tiếp:

- Không biết gặp tình cảnh như vậy, mình phải giải quyết ra làm sao?

Mộng Ngọc ngừng nhai:

- Tình cảnh thế nào?

- Trong lúc ăn cơm, có người kể cho anh nghe một chuyện rất thương tâm. Đó là hoàn cảnh "người bà con" của anh ấy!

Mộng Ngọc chăm chú nghe lời chồng và thấy Vũ kể chuyện có vẻ lúng túng quá. Một người bạn kể chuyện người bà con mà chàng nói mãi không vô đề được. Mọi khi, muốn kể chuyện gì cho nàng nghe, Vũ tỏ ra lưu loát và có duyên lắm. Vũ không ngờ Mộng Ngọc đã có ý nhận xét về mình. Chàng tiếp tục câu chuyện:

- Anh bạn đó là con của một ông Tuần ở ngoài Bắc.

Mộng Ngọc hỏi lại:

- "Anh bạn" nào hả mình? Bạn của mình hay “người bà con” của anh ấy!

- Không! Anh nói là "người bà con” của anh bạn đó chớ!

Mộng Ngọc mĩm cười, Vũ càng lúng túng hơn. Vả chàng cũng nhận ra mình đặt chuyện rất kém! Nhưng đã lỡ nói ra, chàng đành tiếp tục câu chuyện:

- Anh ấy trước khi sang Pháp đã có quen với một cô thôn nữ ở cùng quê... Hai người dan díu với nhau không được bao lâu thì anh ấy sang Pháp du học. Mối tình đứt đoạn.

Mộng Ngọc ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại đứt đoạn? Đã yêu nhau thì dù có ngăn sông cách núi cũng chờ đợi nhau chớ!

Vũ cất giọng buồn buồn:

- Cô thôn nữ ấy cũng nghĩ như em, nên cứ mỏi mòn trông đợi. Còn anh kia thì tưởng đâu, khi xa nhau, không tin tức gì nhau thì tình yêu đã phai nhạt.

- Ảnh không gởi thư về cho cô thôn nữ ấy sao?

- Không!

Mộng Ngọc cười lắc đầu:

- Em sợ "mấy ông" quá! Như vậy thì anh ấy không khỏi mang tiếng "sở khanh” đâu? "Các ông" thì dễ quên chớ đàn bà khi đã yêu là nhớ suốt đời.

Vũ cúi mặt lặng thinh. Câu nói vô tình của Mộng Ngọc làm cho chàng khổ tâm lắm? Dù cho chàng có tự bênh vực mình bằng mọi lý lẽ cũng không che giấu được hành động thiếu thành thật đối với Hiền. Khi gặp Hiền, chàng yêu tha thiết, nhưng trong lòng không hề nghĩ đến việc thành lập gia đình! Rồi trong phút giây bồng bột của tuổi trè, chàng làm khổ đời Hiền!

Mộng Ngọc hỏi chồng:

- Rồi sao nữa mình?

Vũ bận nghĩ ngợi xa xôi nên không nghe tiếng của vợ. Mộng Ngọc ngạc nhiên hỏi lại:

- Kìa anh! Thế rồi sao nữa?

Vũ giựt mình quay lại. Chàng nghĩ đến câu chuyên đã bịa ra, tiếp lời:

- Thế rồi anh ấy cưới vợ, một bạn đồng học ở Pháp.

Mộng Ngọc ngắt lời chồng:

- Anh ấy học ngành nào hả mình?

Vũ lúng túng khộng biết cho "nhân vật" tưởng tượng của mình học ngành nào? Chàng nói càn:

- Anh ấy học ngành điện, đã đỗ "kỹ sư điện"...

Mộng Ngọc lại hỏi:

- Còn cô kia?

Vũ ngập ngừng:

- Cổ nào hay biết gì đâu mà vẫn đợi người yêu trong 5, 6 năm trời.

- Sao lại chờ đợi lâu đến thế? Một hay hai năm là biết người ta có thật tâm với mình không rồi! Người ta quên mình thì nên làm lại cuộc đời.

- Khốn nỗi "cô ấy" lại có con.

Mộng Ngọc kêu to lên:

- Có con? Có con với anh ấy?

- Phải!

Mộng Ngọc buông đũa xuống bàn, tay chống lên cằm. Nàng xúc động mạnh trước câu chuyện Vũ vừa kể. Nàng nói:

- "Cô ấy" chịu nín thinh như vậy sao? Cha mẹ cổ đâu mà không đi tìm anh ấy.

Vũ đáp giọng xa xôi:

- "Cô ấy" hiền hậu lắm! Là một thiếu nữ ở làng quê, "cô ấy" chưa từng lên tỉnh. Cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, cô ấy mới đùm đậu ở nhà bà con. Chờ anh ấy trở về.

Mộng Ngọc nóng lòng hỏi:

- Rồi sao hả mình?

- "Cô ấy" tìm gặp "người cũ" sau khi được biết tin anh ấy ỏ Pháp về. Thật ngỡ ngàng vì chính anh ấy cũng không ngờ là mình đã có con.

- Rồi ảnh giải quyết ra làm sao?

Vũ nhún vai lắc đầu:

- Anh ấy bây giờ bối rối quá! Người vợ chánh thức cũng đã có con.

Mộng Ngọc lặng thinh không hỏi nữa. Nàng thấy tội cho nàng thôn nữ nhẹ dạ kia. Sao lại kiên tâm chờ đợi một con người bội bạc như thế?

Vũ liếc nhìn vợ:

- Theo ý em, anh ấy phải giải quyết thế nào cho hợp tình hợp lẻ?

Mộng Ngọc cười:

- Em làm sao hiểu được. Ít ra em cũng phải biết tình cảm của anh ấy hiện giờ chớ! Anh ấy có tội nghiệp cho “hòn máu” bị bỏ rơi của mình chăng? Có còn... yêu thương người thôn nữ ấy không? Và đối với người vợ chánh thức, anh ấy có tìm thấy hạnh phúc không?

Vũ có nghĩ ngợi một lúc mới nói:

- Theo lời bạn anh thì anh ấy khổ lắm. Vừa hối hận ăn năn chuyện trước, vừa không biết tính sao trong hoàn cảnh ngang trái nầy. Người vợ chính thức rất xứng đáng với anh ấy... Mà anh ấy cũng không thể bỏ rơi mẹ con người yêu cũ... vì cô ta đã vì ảnh mà khổ một đời...

Mộng Ngọc gật đầu:

- Kể ra thì anh ấy cũng biết nghĩ đó, nhưng đã trễ lắm rồi. Thật là ngang trái.

Bé Dung ăn cơm xong, tuột xuống ghế. Mộng Ngọc bảo con:

- Con bảo chi vú rửa tay cho.

Vũ nhìn vợ, chờ đợi ý kiến của nàng! Mộng Ngọc bỗng hỏi chồng:

- Hiện giờ, hai người đàn bà đã gặp nhau chưa hả anh?

Vũ lắc đầu:

- Chưa! Anh ấy chưa muốn cho họ gặp nhau, trước khi tìm ra phương kế giải quyết.

Ngừng lại một phút, chàng tiếp:

- Vả lại, "người vợ chính thức” rất xứng đáng với chồng! Anh ấy không muốn làm khổ vợ. Còn cô kia lại cũng rất đáng thương, hiền dịu và luôn luôn tin tưởng người yêu vẫn chung thủy với mình.

Mộng Ngọc thở ra:

- Thật tội nghiệp! Kể ra thì cô thôn nữ nhẹ dạ kia rất đáng thương... Nhưng mà... hoàn cảnh đã đổi thay hết rồi... Không lý anh ấy phải cưới luôn "hai bà"!

Vũ nhìn Mộng Ngọc khẻ đáp:

- Không đời nào anh ấy có ý nghĩ đó!

Mộng Ngọc ngạc nhiên:

- Sao anh biết được lòng dạ người ta!

Vũ ấp úng nói:

- Thì anh nghe... bạn anh nói vậy!

Mộng Ngọc lặng thinh một lúc rồi nói:

- Theo ý em, anh ấy nên... tìm hiểu cả hai người đàn bà.

- Tìm hiểu thế nào?

Mộng Ngọc bỗng cười, lắc đầu:

- Nhưng thôi... khó quá, em cũng không biết tính sao?

Vũ gượng cười nhìn vợ và không nói thêm gì nữa! Chàng lo ngại Mộng Ngọc sẽ nghi ngờ mình.

Mộng Ngọc khẽ nói:

- Trường hợp thật khó giải quyết... Em chưa từng thấy cảnh của ai giống như vậy!

Vũ cùng nói theo vợ:

- Phải... Kể ra cũng hi hữu lắm!

Mộng Ngọc bỗng đứng dậy bảo chị bếp:

- Dọn cơm xuống, chị bếp ơi!

Có tiếng dạ ở dưới nhà... Vũ rời bàn ăn bước ra sân ngoài. Chàng muốn hứng gió một lúс cho thư thái tâm hồn. Việc dò xem tình ý của vợ, không có kết quả gì rồi! Chàng bịa ra câu chuyện giông giống với hoàn cảnh của mình, để hỏi ý Mộng Ngọc, nhưng nàng cũng không tìm ra cách giải quyết. Lúc mới kể chuyện nàng bênh vực "người thôn nữ nhẹ dạ" quyết liệt, nhưng về sau, trước cảnh ngang trái, hai người đàn bà đều đáng thương, nàng cũng đành chịu! Vũ chợt nghĩ đến Hiền và bé Lệ. Giờ nầy, chắc hai mẹ con cũng đã ăn cơm và đang trông ngóng chàng. Hồi trưa, chàng đến thăm Hiền, hai mẹ con mừng rối rít. Chàng xúc động trước những lời chân thật của Hiền:

- Đêm hôm qua, em đợi anh mãi... Khuya thiệt là khuya mà em vẫn không ngủ được.

Rồi nhìn quanh nhà, nàng tiếp:

- Nhà này rộng quá! Tối ngủ thiệt là lạnh... Phải chi anh kiếm cho em một căn phố nhỏ, mẹ con em ở cũng được vậy.

Vũ đã hỏi nàng:

- Em không thích ở đây sao?

- Thích lắm chớ nhưng sang trọng quá... vả lại những lúc không có anh... em sợ...

Vũ cười và dối nàng