- 2 -(tt)
Chính ông đã chọn Vũ cho Mộng Ngọc và cố tạo hoàn cảnh cho hai người yêu nhau. Nếu Mộng Ngọc khổ vì chồng là do lỗi của ông! Trước kia, sở dĩ ông muốn gả con cho Vũ, phần lớn vì quý tính cương trực của bạn. Ông giúp đỡ Vũ nên người vì tin tưởng chàng sẽ gây dựng được hạnh phúc cho Mộng Ngọc.
Buổi chiều trở về hãng thầu, ông đóng kín cửa phòng riêng, không tiếp khách. Ông nghĩ đến cách cho người theo dõi Vũ từng bước, khi chàng ra khỏi nhà, nhưng sợ câu chuyện vỡ lỡ ra còn có hại cho danh giá gia đình hơn. Cuối cùng, ông nghĩ chỉ có cách sống gần gũi bên vợ chồng Vũ để dễ bề dò xét. Ông mượn cớ cần được yên tĩnh nên sang nhà con ở trong ít lâu, chắc là Vũ không nghi ngờ gì cả.
Ông Thiện rất mừng khi tìm được giải pháp đó, nên điện thoại ngay cho con gái. Giữa lúc ấy, Vũ đang làm việc trong phòng mạch. Chàng nghe tiếng chuông điện thoại reo liền dở máy lên nghe:
- Alô!
- Alô! Vũ đó hả con?
Vũ nghe tiếng cha vợ liền đáp:
- Dạ, con đây! Hồi trưa ba có qua hả ba? Con bận đi vắng.
Ông Thiện cướp lời:
- Ba có nghe vợ con nói. Mà không có chuyện gì lạ, để chiều ba qua ăn cơm, bàn bạc luôn thể.
- Dạ.
Ông Thiện bỗng nói:
- Con à?
- Dạ!
- Có vợ con ở nhà chăng?
- Dạ có, ba muốn nói chuyện với Ngọc để con gọi.
- Thôi không cần! Con biểu Mộng Ngọc dọn căn phòng phía trước, ba qua ở chơi ít lâu. Lúc nầy, ba muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi. Vũ kêu lên:
- Dạ, ba sang ở với các con hả?
Ông Thiện hỏi lại:
- Có gì trở ngại không con?
- Dạ không! Từ lâu, các con nài nỉ mà ba vẫn không chịu.
- Lần này thì ba ở lâu đó! Liệu mà nuôi. Thôi nghen! Nhớ nói lại cho con Ngọc nó hay. Lát nữa ba qua.
- Dạ!
Vũ từ từ gác máy điện thoại! Chàng hơi băn khoăn về chuyện ông Thiện sang ở với vợ chồng mình. Từ lâu, hai vợ chồng tha thiết yêu cầu vì thấy ông ăn uống thất thường, nhưng ông vẫn từ khước và bảo cần được tự do, lo công việc.
Bỗng nhiên, hôm nay, ông có ý sang ở nhà chàng! Thạt là lạ. Chàng nghĩ đến chuyện Liễu đã kể lại hôm trước. Hay là cha vợ định ở gần, để dò la hành động của mình? Vũ quay lại bảo Liễu:
- Cô Liễu ạ! Ba tôi sẽ sang ở chung với vợ chồng tôi đó!
Liễu cười không đáp vì nàng đã nghe lỏm câu chuyện từ lúc nãy. Vũ hỏi nhỏ:
- Cô nghĩ có lạ không? Từ lâu, nài nỉ cách mấy ổng cũng chẳng chịu qua!
Liễu đáp:
- Chắc phải có lý do gì đó, bác sĩ!
- Tôi chắc ông định trông chừng tôi.
- Có thể! Câu chuyện hôm nọ, tôi đã nói, chắc bác sĩ còn nhớ.
- Nhớ chớ! Bây giờ, cô khuyên tôi phải làm sao?
Liễu đáp nhỏ:
- Tưởng bác sĩ nên thận trọng hơn. Và tìm cách giải quyết cho sớm. - Tôi đang định nói thật ra cho Mộng Ngọc biết. Tôi đã thử kể cho nàng nghe một câu chuyện tương tợ như thế.
Liễu tò mò hỏi:
- Rồi bà nhà có ý kiến gì chăng?
Vũ lắc đầu:
- Mộng Ngọc cũng đành chịu! Nàng chỉ trách người đàn ông không chung thủy. Mà nàng trách cũng phải! Tôi đáng tội lắm.
Vũ thở dài, đứng lên nhìn cánh cửa kiếng ngầu đục. Tầm mắt bị chận lại khiến Vũ càng khó chịu hơn. Liễu ngó Vũ không nói gì hết. Nàng đã thấy trước những khó khăn có thể xảy đến cho Hiền. Nàng chỉ biết tội nghiệp Hiền thôi! Nếu ở vào địa vị của Vũ, nàng cũng không biết phải giải quyết cách nào?
Vũ cất giọng buồn rầu:
- Đã như vầy thì tôi đánh liều, đến đâu hay đến đó. Không lý bỏ rơi Hiền và để mẹ con nàng bơ vơ.
Liễu nhận thấy Vũ cứ luẩn quẩn mãi trong vấn đề đó. Lúc thì khổ tâm vì Hiền, khi lại tội nghiệp Mộng Ngọc. Rồi một ngày nào đó chắc chắn không ai thoát khỏi cảnh khổ lòng! Nhứt là Hiền, thật là đáng tội. Nàng nói:
- Thưa bác sĩ! Tôi rất lo cho cô Hiền.
- Cô tưởng tôi không lo sao?
- Tôi không có ý nói thế! Đêm qua, nằm nghe cô ấy tâm tình, tôi thật xúc động... Cô Hiền rất tin tưởng tình yêu của bác sĩ. Suốt đêm cô ấy chỉ bàn bạc đến tương lai, chi mong được ở gần bên bác sĩ để giúp đỡ. Tôi sợ lắm!
Vũ vội hỏi:
- Cô sợ điều chi?
- Một ngày kia, cô Hiền biết rõ bác sĩ đã có vợ con, chắc cô ấy không chịu đựng nổi nữa.
Vũ thở dài, ngồi xuống ghế. Liễu tiếp:
- Trong lúc bác sĩ đang rối tôi còn nói thêm những lời đó thật không phải. Nhưng tôi muốn bác sĩ hiểu thấu lòng tin tưởng của cô Hiền.
Vũ đáp nhỏ:
- Tôi hiểu lắm, cô Liễu à! Tôi càng khổ tâm khi Mộng Ngọc cũng đặt hết niềm tin ở tôi. Nàng không thể ngờ tôi đà từng ấp ủ, thương yêu một người đàn bà khác! Hiền vả Mộng Ngọc đều đáng thương, đáng trọng như nhau. Tôi biết liệu thế nào?
Liễu lắc đầu nhìn Vũ. Giờ làm việc đã hết, nàng lẳng lặng thay "blouse" để về nhà! Nàng đến gần Vũ:
- Xin phép bác sĩ, tôi về.
Vũ thẫn thờ gật đầu, nhưng một lúc chợt nhớ ra mình quên dặn Liễu ghé bên Hiền, bảo qua cho nàng biết đêm nay chàng không đến được. Vũ bước ra hành lang tìm Liễu nhưng nàng đã đi tự bao giờ. Chàng chán nản trở vào phòng mạch không biết làm sao báo tin cho Hiền, để nàng khỏi phải lo! Chàng chậm rãi qua nhà bằng cánh cửa hông như thường bữa. Mộng Ngọc đón chồng tươi cười:
- Hôm nay, anh có đi chơi đâu không?
Vũ ngạc nhiên, hỏi lại:
- Anh không đi đâu hết! Có chuyện gì vậy em!
Mộng Ngọc tươi cười:
- Dạ, có chuyện gì đâu! Hôm nay, em làm món ăn ngon lắm, sợ anh hẹn ăn cơm khách thì nguy cho em.
Vũ âu yếm:
- Món gì vậy mình?
- Đố anh biết?
-Tôm hùm!
Mộng Ngọc cười lắc đầu:
- Không! Món này anh thích lắm mà!
Vũ lẩm bẩm:
- Món gì kìa? Cá chẽm chiên?
- Không phải nữa!
- Thôi anh chịu thua.
Mộng Ngọc cười nheo mắt với chồng:
- Vậy mà hổng biết! Gà nấu canh chua!
- À, phải rồi! Em biết ý anh lắm!
- Trời! Em không biết ý anh thì còn ai nữa?
Vũ lặng thinh trước vẻ vui thích hồn nhiên của Mộng Ngọc. Chàng chợt nghĩ đến Hiền. Lúc nào nàng cũng ao ước được sống bên chàng để săn sóc từng miếng ăn, thức uống. Mộng Ngọc thấy Vũ tự nhiên nín lặng thì hỏi:
- Hôm nay, ở phòng mạch có gì làm mình khó chịu không?
- Có gì đâu! À, ba vừa điện thoại nói sẽ sang nhà mình ở trong ít lâu.
Mộng Ngọc mừng rỡ nói:
- Thiệt hả mình? Ba ở luôn bên nầy? Không ngờ ông già lại đổi ý!
- Ba bảo dọn gian phòng phía trước. Lát nữa, ba tới.
Mộng Ngọc khẽ đáp:
- Đồ đạc trong phòng đủ cả. Em biểu chị bếp quét dọn sạch sẽ là xong.
Mộng Ngọc gọi chị bếp dặn dò:
- Chị dọn phòng ngủ phía trước cho sạch, lát nữa ông qua đó.
Chị bếp vâng dạ, đi ra. Mộng Ngọc lại hỏi chồng:
- Bộ anh nói riết ba xiêu lòng hả?
- Việc gì mình?
- Việc ba sang ở với vợ chồng mình!
Vũ lắc đầu:
- Không đâu! Mấy hôm nay, anh đâu có gặp ba, tự nhiên ba gọi điện thoại đó. Mộng Ngọc ngẫm nghĩ một lúc:
- Lạ thiệt! Mình nài nĩ ổng hết ngày này qua ngày khác mà ổng nhứt định không chịu ở. Bỗng nhiên, lại sang. Lắm lúc em không hiểu nổi ba.
Vũ cười:
- Thắc mắc làm gì? Biệt thự này cũng chính ba xây cất cho vợ chồng mình. Ba muốn đi hay ở lúc nào lại chẳng được.
Mộng Ngọc lắc đầu:
- Anh nói thế ba nghe lại phiền đó! Sao anh hay bận tâm về những chuyện không đâu?
Vũ nghiêm giọng:
- Như chuyện gì hả mình?
Mộng Ngọc muốn nhắc lại chuyện xây cất bệnh viện và những thắc mắc của Vũ đêm hôm trước, sau câu nói không suy nghĩ của mình. Nàng lại sợ nói ra, khiến Vũ phiền thêm.
Nhưng khi Vũ hỏi lại một lần nữa, Mộng Ngọc đành phải nói:
- Ba sẽ phiền lòng vì anh hay bận tâm về những điều không đáng.
- Anh có bận tâm việc gì đâu?
- Của ba làm ra, sớm muộn gì cũng là của chúng mình! Chúng ta là con mà, có gì anh phải thắc mắc. Như chuyện xây cất bệnh viện hôm trước.
Vũ nghiêm sắc mặt:
- Thôi em đừng nói nữa! Anh đã khổ tâm nhiều vì chuyện đó. Có cần nhắc nhở nữa chăng?
Chàng bước mau về phòng riêng đóng ập cửa lại. Mộng Ngọc sững sờ, nhìn theo chồng, trong lòng buồn bã khác thường. Nàng chỉ giải bày mà Vũ giận dữ như thế sao? Nàng có lỗi với chồng không? Một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay nàng:
- Má! Sao chưa ăn cơm hả má?
Mộng Ngọc quay lại nhìn bé Dung gượng cười cho con khỏi để ý đến sự buồn phiền giữa cha mẹ:
- Con đói bụng ăn trước nghen! Ba má còn đợi ông ngoại.
Bé Dung reo lên:
- Ngoại qua hả má? Con sắp có "búp bê" mới rồi. Chừng nào ông ngoại qua?
- Ngoại sắp đến đó. Và ông ngoại sẽ ở luôn với mình.
- Vậy hả má?
Bé Dung biều lộ sự vui mừng rõ rệt. Mộng Ngọc mỉm cười nhìn con sung sướng. Dung nói:
- Con cũng đợi ngoại nữa!
Mộng Ngọc lắc đầu:
- Không được, con à.
- Sao vậy má?
- Ngoại nhiều công việc! Không chắc ngoại đến đúng giờ. Con còn bé phải ăn cho đúng lúc. Mẹ bảo chị vú làm cơm riêng cho con nghen.
Bé Dung gật đầu và ngó ra cửa rào, mong ông ngoại nó đến. Trong khi đó, Vũ cũng thấy sự vô lý của mình. Tạỉ sao chàng lại nổi nóng bất thường như vậy?
Mộng Ngọc chỉ giải bày thôi, chớ nào có nói gì đâu. Vũ thở dài. Có lẽ bị dồn ép nhiểu chuyện nên tâm tính của chàng đâm ra bất thường. Chàng vừa mở cửa phòng bước ra ngoài thì thấy Mộng Ngọc đi về phía mình. Hai vợ chồng bỡ ngỡ nhìn nhau và cùng mĩm cười một lượt. Vũ bước đến bên vợ:
- Anh trẻ con quá! Đương không lại nóng giận hết sức vô lý.
Mộng Ngọc cúi đầu:
- Lỗi ở em! Em hay đề cập đến những chuyện mà anh không thích. Từ đây, em sẽ cố tránh làm phiền lòng anh.
Vũ nắm lấy tay vợ:
- Không đâu, tại anh hết mà.
Bỗng có tiếng ông Thiện nói vọng vào:
- Chà! Âu yếm dữ hông?
Mộng Ngọc và Vũ cùng giựt mình quay lại:
- Ba!
- Thưa ba mới qua.
Mộng Ngọc bước đến gần cha đỡ lấy mấy gói đồ trên tay ông, rồi nhìn ra sân hỏi:
- Ba đến bằng gì mà con không nghe tiếng xe.
Ông Thiện nói:
- Xe hư, mới đưa đi sửa. Phải đi xích lô đạp đó.
Bé Dung nghe tiếng ông ngoại, từ phía nhà sau chạy ùa lên:
- Ngoại! Ngoại! "Búp bê" con đâu?
Ông Thiện quên mua "búp bê" cho cháu nên lúng túng không biết trả lời sao? Ông nói:
- Ờ... Ờ... Còn con "búp bê" của cháu tôi nữa nè.
Bé Dung nhìn ông ngoại hiểu ngay, nên gỡ tay ông, phụng phịu:
- Thôi đi. Cứ ờ... ờ... Ngoại quên rồi chớ gì?
Mộng Ngọc phì cười bảo con:
- Dung! Không được hỗn con.
Ông Thiện dễ dãi:
- Con đừng rầy nó. Ngoại có lỗi phải cho nó trách chớ. Có đâu lại "đàn áp" người ta dữ vậy.
Bé Dung gỡ tay ông Thiện bước ra xa. Vũ ngồi xuống bên con khẽ bảo:
- Con lại xin lỗi ngoại đi.
Dung nhìn cha, thấy sắc mặt nghiêm nghị của Vũ thì ríu ríu khoanh tay thưa:
- Con xin lỗi ngoại.
Rồi nó lại nói thêm:
- Con không chơi với ngoại nữa đâu!
Mộng Ngọc nạt đùa:
- Bé Dung! Hư quá vậy con.
Ông Thiện cười ha hả, ôm chầm lấy cháu. Ông bảo Mộng Ngọc và Vũ:
- Đừng rầy cháu tao mà. Bây sao hay “làm tình làm tội” nó quá. Ờ! Mai ngoại mua "búp bê" thật đẹp cho con nghen.
Mộng Ngọc khẽ bảo Vũ:
- Ba nuông chìu con Dung quá. Thét rồi nó đâm hư cho anh coi.
Ông Thiện đáp:
- Trẻ con là thế đấy. Đừng mỗi chút mỗi rầy.
Mộng Ngọc toan nói thì Vũ ra hiệu cho nàng im lặng, vì chàng không muốn cha vợ phật lòng. Ông Thiện bỗng quay lại hỏi Vũ:
- Thế nào hả "bác sĩ"?
Vũ lo ngại:
- Thưa ba. Việc gì ạ?
- Con chưa nghe vợ con nói chuyện ba định cất thêm nhà bảo sanh ở trong bệnh viện sao?
- Dạ thưa ba, có! Tùy ba liệu thôi. Mình đủ sức thì cất thêm có hại gì?
Ông Thiện cười nói:
- Đủ sức hay không là do con chớ! Con chăm lo, coi sóc bệnh viện chớ đâu phải ba... Ba chỉ có việc xây cất lên thôi.
Vũ ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Thưa ba! Kể ra thì không có gì để do dự. Con chỉ cần tìm thêm người cộng tác. Nhưng con muốn nhắc nhỏ ba một điều...
- Điều gì hả con?
- Xây cất bệnh viện đã phải xuất vốn nhiều. Song chưa đáng ngạỉ bằng sắm đồ đạc, dụng cụ bên trong. Ba nên nhớ, một bệnh viện như thế phải có đủ phòng: Phòng rọi kiếng, phòng mổ, phòng chụp hình, phòng lạnh, phòng sanh v.v… Bao nhiêu máy móc, dụng cụ phải mua sắm... Thứ nào cũng nặng tiền lắm.
- Có nghĩa gì mà con bận tâm. Sắm không nổi một lần thì thủng thẳng mình cũng có đủ.
Vũ nói:
- Chính vì thế mà con muốn thưa với ba, thà mình làm nhỏ, rồi lần lần mình sẽ xây cất thêm. Chớ...
Ông Thiện cướp lời chàng:
- Con tính thế thì còn quảng cáo và cạnh tranh với ai được nữa! Thứ bệnh viện năm, bảy phòng đó đầy dẫy khắp nơi. Có ai chú ý đến đâu?!... Ba muốn sao bệnh viện của mình xây cất xong là người ngoại quốc đến xứ này cũng phải nể phục.
Vẻ cương quyết của ông Thiện khiến Vũ không dám bàn bạc thêm. Chàng nhủ lòng cứ để cha vợ muốn xây cất thế nào cũng được! Mọi việc, ông Thiện làm như cần ý kiến của Vũ, nhưng thật sự ông đã quyết định cả rồi! Ông Thiện trải họa đồ ra và bắt đầu chỉ cho Vũ xem những nơi ông xây cất các phòng sanh. Vũ vâng dạ cho ông vui lòng, chớ thật tâm chàng không chú ý gì hết. Mộng Ngọc rất tinh mắt! Nàng thấy rõ chồng, tuy ngồi đó nhưngg trí nghĩ đâu đâu... Ông Thiện vô tình không chú ý đến điều đó, cứ nói thao thao với Vũ về những dự tính của mình.
Hiền bồng bé Lệ trên tay, nước mắt ràn rụa. Nàng cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết. Hồi chiều này, bé Lệ hết nóng, chạy khắp nhà, tự nhiên lại trở bệnh, nó mê man nói xàm rồi còn làm kinh nữa... Hiền lo sợ cuống cuồng và chỉ biết khóc với con. Thuốc nóng mà Vũ bảo nàng mua cho con uống không công hiệu gì hết! Nàng tính nhờ chị bếp đến tiệm thuốc bắc mua thuốc nóng "tàu bay”, nhưng nhớ lời Vũ nàng lại thôi.
Tội nghiệp chị bếp cũng thức với nàng. Mấy lần, chị bảo Hiền:
- Bác sĩ hiện ở đâu, mợ chỉ nhà, tôi đi gọi cho. Bệnh tình cháu Lệ xem chừng nặng lắm!
Hiền chỉ nhớ mang máng con đường đến phòng mạch của Vũ nên không dám chỉ cho chị bếp. Vả lại không chắc gì Vũ ở phòng mạch. Sợ chàng về nhà cha mẹ thì cũng như không! Nàng ngầm trách Vũ không chỉ cho nàng biết nhà cha mẹ chàng ở nơi nào? Bây giờ nếu đến phòng mạch, thì có thể hỏi thăm người xung quanh, biết Vũ ở đâu. Nhưng lỡ ra bé Lệ làm kinh trong lúc nàng đi vắng rồi mới làm sao? Đêm nay, Vũ bận việc gì mà không về với mẹ con nàng? Còn Liễu nữa, phải chi có Liễu cũng đỡ lo. Trời gần sáng, chị bếp quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi trên chiếc ghế bành. Bé Lệ hơi mát trở lại. Nó cựa mình tỉnh giấc, khiến Hiền mừng rỡ lắm.
Lệ mở mắt nhìn mẹ rồi đòi ăn:
- Má. Con đói bụng.
Hiền rối rít gọi chị bếp:
- Dì ơi! Dì.
Chị bếp choàng tỉnh, tưởng có chuyện gì nên hỏi dồn dập:
- Có việc gì không mợ?
Hiền chỉ bé Lệ nói:
- Cháu nó tỉnh rồi đây nè.
Chị bếp ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Lệ, thấy mát rượi thì cười:
- À! Bớt nóng rồi há. Đừng làm cho má sợ nữa nghen cháu.
Bé Lệ một mực đòi ăn:
- Bà ơi! Con đói bụng... Má...
Hiền bảo chị bếp:
- Dì khuấy giùm cho cháu một ly sữa.
Chị bếp vâng dạ, đi ngay. Hiền cúi xuống hôn lên má con:
- Lệ chờ khuấy sữa nghen. Con bớt nóng má mừng lắm...
Bé Lệ nhìn quanh quẩn trong nhà, rồi hỏi mẹ:
- Ba đâu há má?
Hiền đáp:
- Đêm nay, ba không về.
- Sao vây má?
- Má đâu biết! Chắc là phải ở nhà với ông bà nội.
Bé Lệ nín lặng một lúc rồi hỏi:
- Sao con chưa lần nào gặp ông bà nội vậy má?
Hiền ấp úng không biết trả lời sao, vì chính nàng cũng chưa từng được gặp cha mẹ Vũ. Nàng đáp liều:
- Chừng nào, con hết bệnh, ba má sẽ đưa con đến thăm nội.
Bé Lệ lại hỏi:
- Ông bà nội thương con không má?
Hiền đáp liều không cần suy nghĩ:
- Thương chớ sao không.
Bé Lệ không hỏi nữa, mà lại nhìn ra phía cánh cửa ăn thông xuống nhà dưới. Nó có ý trông ngóng chị bếp:
- Lâu quá... vậy má! Con đói bụng quá hà.
Hiền đứng lên bảo con:
- Con nằm yên, má chạy xuống, thúc dì ấy.
Bé Lệ sợ hải nắm lấy tay nàng:
- Hông! Má đừng đi. Con sợ.
Hiền ngồi xuống bên con, khẽ hỏi:
- Con sợ gì?
Bé Lệ không đáp, chỉ nhìn quanh khắp gian phòng, với đôi mắt sợ sệt. Hiền hiểu ngay là con sợ sự trống lạnh của gian nhà. Nàng ôm lấy bé Lệ bùi ngùi. Chính Hiền, một đôi khi cũng cảm thấy lo sợ bâng quơ, Chị bếp bưng ly sữa lên, tươi cười bảo Lệ:
- Sữa đây rồi! Cháu uống đi.
Bé Lệ gượng ngồi dậy, cầm ly sữa uống từng muỗng. Sữa nóng làm cho nó đổ mồ hôi và cảm thấy tỉnh táo hơn lúc nãy. Lệ nói chuyện liền miệng. Hiền và chị bếp chỉ cười với nó, dù trước một câu vô nghĩa. Đợi Lệ uống hết ly sữa, Hiền bảo con nằm xuống, lấy mền đắp lên mình nó:
- Ráng ngủ một chút nghen con!
Thanh Lệ cười, gật đầu và hình như cũng mỏi mệt, nó thiếp dần đi. Bên ngoài, trời sáng lần lần. Có tiếng con chim sâu kêu lẻ loi, ngoài cây vú sữa. Hiền và chị bếp nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng để bé Lệ ngủ yên. Hai người ra đến bên ngoài, chị bếp khẽ hỏi Hiền:
- Mợ định cho cháu uống thuốc gì?
Hiền đáp:
- Thường khi nó nóng như vậy thì tôi cho nó uống thuốc "tàu bay”! Nhưng anh Vũ không chịu... Chắc là phải chờ anh ấy về đã.
Chị bếp lo ngại nói:
- Lỡ ra bác sĩ không về mới làm sao?
Hiền lo âu:
- Tôi cũng không biết phải làm sao nữa? Hôm qua, lúc ảnh ở đây thì Lệ đã hết nóng. Ai ngờ đến tối nó lại trở bệnh. Chắc thế nào trưa nay ảnh cũng về mà!
Chị bếp không dám nói nữa. Chị sợ khơi thêm nỗi khổ tâm của Hiền. Sau mấy ngày ở chung nhau, chị cũng hiểu phần nào gia cảnh của Vũ và Hiền, nhưng chị không biết là Vũ đã có vợ con. Chị cứ ngờ hai người yêu nhau mà chưa có sự chấp nhận của gia đình. Chị bếp bỗng nói:
- Hay là mợ để tôi đến phòng mạch cho bác sĩ hay tin!
Hiền nhìn chị bếp, lộ vẻ suy nghĩ:
- Tôi sợ dì kiếm không ra phòng mạch thôi. Tôi nhớ mang máng con đường...
Chị bếp ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, mợ chưa đến chỗ làm việc của bác sĩ sao?
Hiền nói:
- Tôi đến với Lệ một lần rồi. Nhưng mà... Dì mua một tờ báo là có địa chỉ của anh Vũ. Lúc trước, cũng đọc báo, mới tìm ra anh ấy.
Chị bếp trố mắt nhìn Hiền, không nói thêm gì. Chị đi từ sự ngạc nhiên nầy đến sự ngạc nhiên khác. Hai người yêu nhau có con với nhau rồi, mà lại tìm nhau qua bài quảng cáo trên báo! Thật lạ lùng.
Hiền bỗng nói:
- Nhưng thôi dì à! Xem chừng bé Lệ cũng bớt nóng rồi. Mình đến phòng mạch sẽ làm cho anh ấy lo ngại thêm.
- Cái đó tùy ý mợ! Riêng tôi thấy cháu Lệ nóng đến làm kinh mà không uống thuốc thêm thì ngại lắm.
Hiền băn khoăn không biết tính sao? Đã từng đến phòng mạch, nàng thấy Vũ phải tiếp rất nhiều bệnh nhân. Nếu đến cho chàng hay tin bé Lệ bệnh nhiều, chi cho khỏi chàng phải lo sợ, rồi ngưng tiếp khách để đến với con. Nàng không muốn Vũ bận tâm vì mẹ con nàng như thế. Hiền bảo chị bếp:
- Để rồi tôi liệu. Xem cháu có nóng lại không?
Nàng quay về phòng con. Chị bếp theo sau nói:
- Mợ nên đi nằm một chút! Suốt đêm, mợ thức với cháu coi chừng bị bệnh đó.
Hiền mỉm cười:
- Không sao đâu dì! Tôi thức như thế là thường.
- Mợ uống sữa không? Tôi khuấy cho nghen.
Hiền không thấy đói, nhưng trước sự ân cần của chị bếp, nàng không muốn phụ lòng:
- Dạ, dì khuấy giùm tôi đi.
Chị bếp nhanh nhẩu đi xuống bếp. Hiền bước đến bên giường, nằm xuống với con. Nàng rờ trên trán Lệ lại thấy nó nóng hừng hực như hồi hôm. Hiền ngồi phắt dậy! Nàng phải liệu sao, chớ đâu để con trong tình trạng nầy. Để chị bếp đi gọi Vũ chăng? Khó lắm! Chị ấy chưa từng đến phòng mạch của Vũ, lỡ đi lạc càng phiền hơn. Chị bếp bưng sữa trở lên thì Hiền nói:
- Cháu nóng trở lại rồi dì!
Chị bếp để ly sữa xuống bàn, rờ đầu bé Lệ, cất giọng lo lắng:
- Sao mà nó mát, rồi nóng bất thường như vậy kìa! Tôi ngại quá mợ. Mợ để tôi gọi bác sĩ...
Hiền lặng thinh nhìn con rồi vụt nảy ra một ý nghĩ. Hay là nàng bồng bé Lệ đến phòng mạch cho Vũ xem, như vậy sẽ đỡ phiền cho chàng hơn. Nàng bảo chị bếp:
- Tôi đưa bé Lệ đến phòng mạch của anh Vũ nghen?
Chj bếp gật đầu:
- Ờ, phải đó! Mợ cần tôi đi theo không?
Hiền lắc đầu:
- Tôi đi một mình được. Dì gọi giùm xe và mua cho tôi một tờ báo để tôi tìm lại địa chỉ phòng mạch của anh Vũ.