← Quay lại trang sách

Tập 1.

Buổi sáng, Đà Lạt thật đẹp. Những tia nắng ấm áp xuyên qua từng kẽ lá, chiếu rọi xuống mọi cảnh vật. Những thảm cỏ xanh rì, vẫn còn đọng đầy hơi sương.

Phong Lan đang chạy bon bon trên đường đến trường, bỗng có tiếng nói quen thuộc cất lên ở phía sau:

- Lan! Chờ Điệp với...

Phong Lan dừng xe hẳn lại, quay quắt lại phía sau. Một chiếc xe hiệu Air Blade màu đỏ chói bóng loáng trờ tới, giọng nhỏ Thu Cúc oang oang:

- Mấy bữa nay sao mi nghỉ học hoài vậy?

Chơm chớp đôi mắt to tròn với viền mi đẹp, Phong Lan cất giọng buồn buồn:

- Nhà mình có việc. Mà mấy bữa nay học có gì quan trọng lắm không?

Thu Cúc thoáng thấy nét buồn bã lộ rõ trên gương mặt của nhỏ Phong Lan.

Cô lo lắng thật sự:

- Bài vở thì cũng bình thường, nhưng mà...

Thấy Thu Cúc đang nói lại bỏ dở giữa chừng, Phong Lan nhìn nhỏ, thúc giục:

- Lại nhưng nhị gì nữa đây?

- Đâu có gì. Ý tui muốn nói, bộ cha của mi bệnh phải không? Hay là mẹ mi lại giở chứng nữa!

- Đúng là cha của mình bị bệnh. Nhưng sao nhỏ lại nói mẹ mình như vậy!

Thu Cúc chép miệng:

- Tội nghiệp cho bác trai quá! Cả một đời bác ấy thật vất vả, nhưng đến già vẫn chưa được an nhàn tấm thân. Còn bác gái thì...

- Mi muốn nói gì?

Thu cúc cất giọng thoang thoáng buồn:

- Mình phải công nhận bác gái khó tính thật. Nghe nhỏ Thảo Ly nói, khi không bác ấy lại đốt hết tập, sách và buộc mi phải nghỉ học, đúng không? Tại sao bác ấy lại làm vậy chứ?

Phong Lan buồn bã, cô khẽ giọng:

- Chắc là mẹ mình không muốn mình học nữa. Mẹ bảo ở nhà lo đi làm kiếm tiền phụ gia đình. Vả lại, mi cũng biết hoàn cảnh gia đình của mình rồi.

- Biết rồi! Nhưng không lẽ đang học dang dở lại nghỉ sao? Hơn nữa, mi lại là sinh viên xuất sắc nhất của trường chứ bộ.

Thu Cúc đang nói thao thao bất tuyệt, bỗng nhỏ Thảo Ly từ phía sau sấn tới, giọng cô nàng đỏng đảnh:

- Trời! Trời! Sao giờ này mà hai cô nương còn đứng đây?

Quay lưng lại nhìn Thảo Ly, Thu Cúc không khỏi ngạc nhiên. Cô thảng thốt xuýt xoa:

- Chu cha ơi! Bữa nay đi xe xịn nữa. Attila đời mới chính hãng nha. Chiều nay mình có lẩu bò ăn rồi, Lan ơi.

Thảo Ly ngớ ngẩn, cô nhìn Thu Cúc, chu môi:

- Là sao? Tui hổng hiểu?

Thu Cúc hất hàm, cô quắc mắt lừ lừ Thảo Ly:

- Thì rửa xe mới chứ gì, ở đó giỏi làm bộ làm tịch nữa.

Phong Lan tròn xoe mắt chen vô:

- Thôi, cho tôi xin đi hai bà cụ non, sắp trễ giờ học rồi đứng đó mà tranh luận hoài.

Nói rồi, Phong Lan nhảy phóc lên chiếc xe đạp mini xanh đã xuống màu cũ kỹ thắng tiến đến trường.

Thu Cúc và Thảo Ly cũng đề máy chạy kè theo, giọng nhỏ Thu Cúc la oai oái:

- Làm gì mà quýnh quáng lên vậy? Chờ tụi tui với chứ!

Phong Lan cười hiền:

- Mình đi xe đạp chân, nên phải tranh thủ. Ai như mấy bà bon bon chễm chệ trên mấy chiếc xe hiệu chứ?

Thu Cúc nói đùa lỡ lời, sợ chạm phải nỗi buồn và lòng tự trọng của bạn. Vừa chạy, cô vừa cười tươi và chuyển sang đề tài khác:

- Lan nè!

- Chuyện gì?

- Nhà mình còn dư mấy cuốn sách, mai mốt mình cho mi mượn nha... Cha mẹ mình mạnh ai nấy mua nên giờ mình mỗi thứ có tới hai cuốn lận. Mi đừng ngại, chỗ bạn bè với nhau, cứ lấy mà học.

Biết nhỏ Thu Cúc âm thầm giúp đỡ, lần nào cũng vậy hễ gặp chuyện gì khó khăn nếu không nhỏ Thu Cúc thì là nhỏ Thảo Ly giúp đỡ hết lòng. Bởi hoàn cảnh của hai nhỏ rất tốt, gia đình lại khá giả. Trong nhóm "Tam cô", Phong Lan là đứa bất hạnh nhất, nhưng bù lại nhỏ lại là người học rất giỏi. Lại có gương mặt rất khả ái, cộng thêm đôi mắt nai tròn xoe ngơ ngác, ai nhìn vào thì cảm mến liền. Phong Lan gượng cười giấu đi nỗi niềm xúc động đang trào dâng:

- Lúc nào các bạn cũng tốt với mình cả, thường xuyên giúp đỡ, mình cảm thấy áy náy lắm.

- Mi làm gì mà quan trọng quá vậy? Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường thôi, chứ có gì đâu mà ngại.

Thảo Ly cũng chen vô, cô nhỏ giọng:

- Tụi mình may mắn hơn Lan, cho nên giúp được gì cho bạn thì tụi mình sẽ giúp hết mình. Lan đừng bận tâm gì cả.

Thu Cúc trầm giọng:

- Nhiều lúc Phong Lan cũng muốn nghỉ học sớm để phụ gia đình phải không?

Phong Lan ngập ngừng:

- Mình... mình...

- Theo mình nghĩ, nhỏ học giỏi lại có khiếu văn chương. Nên nhỏ phải cố gắng vượt qua khó khăn, vươn tới một tương lai xán lạn. Đến lúc đó báo hiếu cho gia đình cũng không muộn, đặc biệt là báo đáp công ơn của bác trai ấy.

Nghe lời khuyên của cô bạn chí thân, Phong Lan cảm thấy vui trong dạ. Một nguồn hy vọng lại nhen trong cô:

- Mình thật sự không biết nói lời gì để cảm ơn các bạn.

Keng! Keng! Keng...

Tiếng kẻng vang lên, ba cô nàng nhanh chân gởi xe và sánh bước vào lớp.

Phong Lan nhìn các bạn rạng ngời bởi nụ cười trên môi, lòng cô cảm thấy se sắt lại và buồn không thể tả.

Buổi trưa, Phong Lan cố gắng chạy thật nhanh về, vì cô còn phải lo cơm nước cho hai đứa em ăn để kịp giờ đi học buổi chiều. Nhưng vừa bước chân vào khoảng sân nhỏ thì bà Bảy Xuyến với gương mặt giận dữ, giương mắt nhìn cô quát mắng:

- Con kia! Mày đi đâu tới giờ mới chịu về hả?

Phong Lan nhìn bà run sợ, cô cất giọng ngập ngừng:

- Dạ thưa mẹ con...

- Con sao? Bộ mày sợ tao lắm sao mà ấp úng vậy?

- Dạ, con...

Bà Bảy Xuyến nhìn Phong Lan chằm chằm, giọng bà lạnh lùng:

- Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi hả? Học với hành... Đã bảo ở nhà lo đi làm kiếm tiền phụ với gia đình, vậy mà... Đồ lì lợm!

Phong Lan khép nép cúi đầu im lặng, bởi đây không phải là lần đầu cô nghe những lời này...

Chợt bà Bảy Xuyến sấn tới giật phăng chiếc cắp đã sờn cũ Phong Lan đang ôm, bà đổ ra và ném bừa xuống hàng hiên. Bà ta trợn mắt:

- Bữa nay mày không cần học hành gì nữa cả. Hãy quảy cái gánh khô còn ế đầy vung của thằng cha mày đi bán. Không thôi, chiều nay tao cho đói cả lũ.

Rưng rưng ngấn lệ, Phong Lan nói khẽ mà không dám ngẩng mặt lên:

- Thưa mẹ, cha con...

Chỉ tay về phía ông Trí Khải đang nằm ở trên giường tre, giọng bà Bảy Xuyến gắt:

- Hừ! Cha mày đó! Ông ấy bệnh rồi... Thật là cả lũ ăn hại không hà.

Phong Lan tròn mắt:

- Sao, cha con lại trở bệnh nữa à?

Bất chấp sự giận dữ và ánh mắt nảy lửa của mẹ, Phong Lan chạy thật nhanh vào trong. Cô nghe rõ từng tiếng rên rỉ của cha:

- Thôi... bà ơi! Đừng vậy mà!

Phong Lan quýnh quánh, giọng cô lắp bắp:

- Cha... cha... sao vậy? Cha có sao không?...

Khẽ vuốt tóc con gái, ông Trí Khải gượng cười giọng ông yếu ớt:

- Phong Lan! Con mới đi học về đó sao? Cha không có gì đâu mà con sợ....

Chắc bị cảm sơ sơ thôi mà...

Phong Lan đưa tay sờ trán cha, giọng cô hốt hoảng:

- Trời ơi! Sao cha lại nóng dữ vậy? Cha đã uống thuốc gì chưa?

Bà Bảy Xuyến hai tay chống nạnh, mắt nhìn trừng trừng ông Trí Khải và Phong Lan, giọng bà rát đanh:

- Mày có nghe tao nói gì không hả? Có chịu đi bán nhanh lên chưa? Ở đó mà khóc, khéo giả vờ quá hén. Bệnh hoạn gì chứ, chỉ giỏi làm biếng đặng ở nhà nghỉ ngơi thôi mà.

Phong Lan giương đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn bà Bảy Xuyến. Cô nhỏ giọng:

- Mẹ! Cha con bị sốt thật mà, sao mẹ lại nói thế?

Ông Trí Khải uất nghẹn cay đắng, bởi ông rất rõ bản tính của bà Bảy Xuyến.

Lúc nào bà cũng thích nói những lời cay cú với ông. Khẽ xoa đầu Phong Lan, ông dịu giọng:

- Phong Lan! Cha biết là con rất thương cha, lo lắng cho cha. Nhưng con không được nói như vậy, không khéo làm mẹ con buồn lòng.

Bà Bảy Xuyến giận dữ, bà xắn tay áo lên sấn tới tát túi bụi vào mặt của Phong Lan:

Bốp! Bốp!

- Con khốn! Bữa nay lại dám trả treo với tao nữa à. Đồ mất dạy!

Ông Trí Khải khổ sở, giọng ông nghèn nghẹn:

- Bà ơi... Tôi xin bà, đừng vậy mà!

Bà Bảy Xuyến hất hàm buột miệng:

- Nhìn thấy hai cái bộ mặt mấy người, bữa nay khỏi chơi cũng biết thua rồi.

Đồ hắc ám không hà!

Bà Bảy Xuyến tuôn một hơi. Chợt qua sang Phong Lan, bà lớn giọng:

- Con kia! Mày có chịu vào trong nấu cơm cho thằng Hải Trung và con Gia Uyên ăn, đặng đi học chưa, ở đó mà ngồi khóc như đưa đám vậy hả?

Ông Trí Khải nhìn con gái ân cần:

- Đi đi con, đừng khóc nữa mà.

Lau nhanh những giọt nước mắt tuôn tràn trên má, Phong Lan đứng lên nhìn ông Khải, đáp khẽ:

- Dạ.

Nói rồi, Phong Lan lầm lũi khuất nhanh vào trong bếp. Bà Bảy Xuyến quay nhanh sang ông Trí Khải, nhếch môi cười:

- Ông còn tiền, đưa tôi ít chục ngàn được không?

- Chi vậy?

- Xài chứ chi, sao ông lại hỏi thừa thế?

- Hôm qua tôi mới đưa cho bà một trăm ngàn rồi còn gì.

Bà Bảy Xuyến liếc xéo ông Trí Khải, giọng bà cộc lốc:

- Thua sạch rồi!

- Lại bài với bạc! Tôi nói với bà rồi, hãy bỏ đứt cờ bạc đi, không ai làm giàu bằng nghề này cả.

Bà Bảy Xuyến trợn mắt nhìn ông, giọng bà chua ngoa:

- Ông đưa tôi có mấy đồng bạc lẻ, ở đó càm ràm hoài. Bây giờ có chịu đưa hay không?

- Hồi sáng này, bán được có mấy chục ngàn hà, tôi đã hết tiền rồi.

- Mấy chục cũng được. Mau đưa đây!

- Bà còn để tôi mua thuốc uống nữa chứ.

Bà Bảy Xuyến nhanh tay giật phăng số tiền ông Trí Khải đang cầm trong tay, rồi cười ha hả đi ra ngoài:

Ông Trí Khải nhìn theo với một nỗi buồn tê tái.

Buổi chiều, gió thổi nhè nhẹ, mang theo hơi nước lành lạnh. Mây đen ùn ùn kéo đến, trời bắt đầu lắc rắc hạt mưa.

- Nhật Tùng! Chúng ta về thôi... Trời sắp đổ mưa lớn đấy.

Nhật Tùng khẽ cười, nhìn các bạn thúc giục:

- Thanh Bình và các bạn về trước đi.

- Trời cũng sắp tối rồi? Mưa lại bắt đầu nặng hạt, anh Nhật Tùng chưa chịu về sao?

Nghe giọng nữ cất lên từ phía sau lưng. Nhật Tùng quay lại, anh tròn mắt ngạc nhiên:

- Ủa! Thúy Hằng!

- Ừ...

- Sao Thúy Hằng không cùng các bạn về mà còn ở lại đây làm gì?

Thúy Hằng nheo mắt nhìn Nhật Tùng đắm đuối:

- Chờ anh về chung cho vui chứ chi.

Nhật Tùng né tránh tia nhìn của Thúy Hằng, anh ngập ngừng:

- Thúy Hằng về trước đi. Tùng ở lại, còn...

- Bộ còn chuyện gì quan trọng sao?

- Không.

Thúy Hằng cười mỉm, giọng cô nàng bỡn cợt:

- Nhật Tùng ở lại chờ người yêu, phải không? Hay anh Tùng hãy tưởng tượng Hằng là người yêu của mình đi, được không?

- Thúy Hằng, sao em lại nói vậy. Em đang đùa với anh đó sao?

Thúy Hằng cười nụ:

- Thật mà!

Nhật Tùng khẽ nhún vai:

- Thúy Hằng không nên nói lớn, kẻo người ta nghe được hiểu lầm thì sao?

Thúy Hằng cười xòa, giọng cô oang oang:

- Đàn ông, con trai gì mà nhát khiếp vậy? Em còn hổng sợ, không lẽ anh Tùng lại sợ sao?

Chợt Nhật Tùng nhìn Thúy Hằng nghiêm giọng:

- Thôi, Thúy Hằng đừng nên đùa nữa... Thúy Hằng mau cùng các bạn về đi, kẻo mưa đến lạnh lắm đấy.

Thúy Hằng õng ẹo:

- Em nói thật mà anh cho là đùa à? Bây giờ còn lên giọng đuổi em nữa, phải không?

Nhật Tùng nhỏ giọng:

- Anh không có ý đó.

- Vậy chứ sao?

Nhật Tùng cười hiền, giọng anh dứt khoát:

- Chúng ta vẫn là bạn cùng lớp mà, phải không?

- Ừ. Thì sao?

- Đâu có gì. Anh chỉ muốn chúng ta mãi mãi giữ vững tình bạn tốt đẹp này.

Thúy Hằng hất hàm, cô nhìn Nhật Tùng chăm chăm:

- Ở mức tình bạn thôi sao?

Nhật Tùng thẳng thắn, giọng chàng dứt khoát:

- Đúng vậy!

Thúy Hằng bất chấp Nhật Tùng nghĩ mình như thế nào, cô bá cổ Nhật Tùng và đặt lên má anh một nụ hôn thắm thiết yêu thương. Bởi cô không thể cưỡng lại con tim mình đang cháy bỏng yêu thương. Giọng cô lí nhí:

- Em xin lỗi, em không thể kiềm chế được con tim. Bởi vì từ lâu em đã yêu...

anh.

Nhật Tùng bối rối, anh gượng cười:

- Sao em lại thế chứ? Chúng ta vẫn là bạn tốt kia mà.

Thúy Hằng gượng cười, giọng cô pha chút giận hờn:

- Em cũng biết lỗi là do em tình nguyện yêu đơn phương. Nhưng anh không thể thay đổi cách nhìn với em sao, Nhật Tùng?

Nhật Tùng thoáng ngập ngừng:

- Nhưng... anh...

- Anh thì sao chứ? Anh hãy nói cho em nghe, được không?

Nhật Tùng từ tốn, giọng anh thật nhẹ:

- Anh không muốn em ngộ nhận, từ trước đến giờ, lúc nào anh cũng xem em là một người bạn tốt. Hơn thế nữa thì vẫn chỉ là một cô em gái bé nhỏ của anh mà thôi.

- Anh nói láo!

- Sao em lại nói anh như vậy?

- Không phải sao? Anh nói anh xem em như một đứa em, tại sao anh lại quá tốt như vậy?

Nhật Tùng ngớ người, anh dịu giọng:

- Thì ra là em hiểu lầm.

Thúy Hằng tức khí:

- Em không hiểu lầm, tại anh thay lòng thì có. Thực ra, anh đã có tình yêu với cô gái nào rồi, phải không Nhật Tùng?

- Anh xin em đừng suy nghĩ lung tung, em hãy về đi. Trời sắp đổ mưa lớn rồi kìa.

Thúy Hằng giận dỗi, giọng cô nàng chua chát:

- Anh cứ mặc em đi, không cần anh phải bận tâm. Em có là gì đâu mà anh phải lo lắng chứ.

Nhật Tùng trầm giọng:

- Đừng bướng bỉnh nữa cô bé, hãy nghe lời của anh. Chúng ta vẫn là bạn thân nha Thúy Hằng?

Thúy Hằng đứng phắt dậy phùng má:

- Ai thèm làm bạn với anh chứ? Nếu vậy... thì làm anh em kết nghĩa với anh, được không sư huynh?

Nhật Tùng mừng rỡ. Cuối cùng thì cô bé cũng đã thông suốt, không còn giận anh nữa.

Anh nhanh nhảu đáp lời:

- OK, sư muội!

- Thấy ghét anh lắm đấy. Em về trước nha.

Nói rồi, Thúy Hằng ngoe nguẩy đến chiếc SH một trăm năm mươi phân khối màu trắng tinh, đề máy vọt thẳng. Cô cũng không quên ném một tia nhìn bí hiểm về phía Nhật Tùng.

- Bye nha, sư huynh.

- Bye.

Nhật Tùng nhìn theo bóng dáng của Thúy Hằng dần khuất sau rặng thông.

Anh chợt mỉm cười thầm....

Nhật Tùng chầm chậm rảo bước, miệng anh ngân nga bài hát "Mắt nai cha cha cha" sáng tác Nguyễn Sĩ Luân.

"Một nụ hồng, một nụ hồng tặng cho mắt nai.

Em thơ ngây bước đi trên con đường về.

Một nụ hồng, một nụ hồng tặng cho mắt nai.

Trông xinh xinh em thướt tha màu áo trắng tinh.

Mới có hôm nào em còn thơ ngây.

Bước trên con đường quen thuộc tới trường.

Thế nhưng bây giờ em đã khôn lớn và đáng yêu đáng yêu đáng yêu...".

- Á! Cứu tôi với... Ăn cướp! Ăn cướp...

Nhật Tùng nghe rõ từng lời kêu cứu của một cô gái. Anh dẫn xe đề máy chạy thẳng lại nơi phát ra tiếng la của cô gái. Nhật Tùng thấy hai tên đang giằng co túi tiền với cô gái, anh lính quýnh không kịp suy tính thế nào.

Chợt anh la lớn:

- Công an... công an tới...

Nhật Tùng nghe rất rõ một trong hai tên cướp trước khi bỏ đi, còn buông lời văng tục đối với cô gái:

- Mẹ nó! Con quỷ cái này nó lì thật, đánh nó vậy mà nó cũng không bỏ túi tiền ra. Đi thôi, công an tới kìa!

Một tên còn lại cũng không vừa, miệng la hét lên:

- Mẹ nó! Thật là xui xẻo, tưởng ngon cơm, ai dè...

Hai tên cướp tiếc rẻ nói với giọng tức giận rồi chuồn thẳng, không dám ngoái đầu lại nhìn.

Nhật Tùng dựng vội chống xe tiến lại gần cô gái. Thì ra cô ta đã xỉu rồi... Đỡ vội cô gái lên, anh khẽ gọi:

- Cô ơi! Cô...

Cô gái mà Nhật Tùng đang gọi dậy chẳng ai khác là Phong Lan. Cô gái có đôi mắt tròn xoe ngơ ngác với viền mi tuyệt đẹp.

- Trời ơi! Sao cô lạnh quá vầy nè? Cô ơi! Cô...

Nghe tiếng ai đó lay lay cánh tay mình gọi giật, Phong Lan hoàn hồn tỉnh lại, chơm chớp hai hàng mi cong vút và rồi mở to mắt. Bỗng cô la thất thanh:

- Buông tôi ra! Ăn cướp... Ăn cướp... Anh làm gì vậy. Tiền của tôi đâu? Tiền của tôi đâu?

Nói vừa dứt câu, Nhật Tùng chưa kịp phản ứng gì thì anh lãnh trọn một cái tát nảy lửa:

Bốp...

- Buông tôi ra!

Nhật Tùng xoa xoa gò má còn đỏ ửng, anh nhìn xoáy vào gương mặt còn vương đầy vẻ sợ hãi của Phong Lan. Giọng anh giận dữ:

- Cô... Tại sao cô lại đánh tôi?

Không trả lời Nhật Tùng, Phong Lan hỏi lại anh, giọng nói gấp gáp:

- Tiền của tôi đâu? Tiền của tôi đâu rồi hả?

Nhật Tùng nhìn Phong Lan chằm chằm, anh cười khẽ:

- Chẳng phải cô đang cầm nó trong tay đó sao?

Phong Lan nhìn lại trên tay mình, đúng là túi tiền vẫn còn trên tay cô. Phong Lan ngớ người, giọng cô ấp a ấp úng:

- Tôi... tôi...

Nhật Tùng hất hàm:

- Tôi sao? Hết chuyện nói rồi phải không?

- Anh là ai?

- Nhật Tùng.

- Tại sao anh lại có mặt ở đây? Và anh có liên quan gì với bọn cướp kia chứ?

Nhật Tùng tức khí:

- Trời ơi! Cô có bị bệnh không vậy? Hay là bọn chúng làm cô hoảng quá nên cô ăn nói lung tung vậy hả?

- Ăn nói lung tung gì chứ?

- Thì chuyện cô cho tôi là đồng bọn với cướp đó.

Phong Lan nhìn Nhật Tùng, khẽ nhếch môi cười:

- Chứ anh biểu tôi nghĩ sao? Trong khi tôi tỉnh lại thấy anh đang ôm tôi vào lòng hả?

Nhật Tùng há hốc. Anh nổi cáu thật sự, nên lớn giọng:

- Cô thật quá đáng? Tôi có lòng tốt cứu cô, vậy mà bây giờ cô lại cho tôi là kẻ tòng phạm. Thử hỏi có tức không chứ?

Phong Lan lắp bắp:

- Anh cứu... tôi?

- Chứ ai?

- Thật sao! Có thật là anh đã cứu tôi không?

- Nhìn mặt tôi bộ giả dối lắm sao mà cô lại hỏi vậy?

Phong Lan bặm môi, cô phì cười:

- Đúng rồi! Trông anh không giống hai tên lúc nãy.

Nhật Tùng cười nhẹ:

- Bây giờ mới nhận ra sự ngờ nghệch của mình sao? Mà cô trông tôi xấu trai lắm hả?

Phong Lan không nhịn được cười khi nghe những lời lẽ mà Nhật Tùng vừa nói. Cô cười giòn:

- Không phải, anh hiểu sai ý tôi rồi.

- Chứ sao?

Phong Lan giãi bày:

- Trông anh lịch sự chỉnh tề như vậy, sao cướp được chứ, phải không anh Nhật Tùng?

- Vậy chứ lúc nãy ai cho tôi là đồng bọn cướp, thiệt là làm ơn mắc oán.

- Tôi xin lỗi đã hiểu lầm anh. Thật ra, tại tôi sợ quá... Bọn chúng thật man rợ. Chiều nay đã bán ế mà còn gặp bọn ác ôn này, thật xui tận mạng.

Nhật Tùng cười tươi, giọng anh thật nhẹ và ấm:

- Nhà cô ở đâu? Sao cô về trễ vậy?

Phong Lan khẽ nhìn Nhật Tùng, cô cất giọng buồn bã:

- Nhà tôi cách đây cũng không xa, mải lo bán để có tiền thuốc thang cho cha nên trời sập tối không hay.

- Trời sắp đổ mưa to đấy, cô cũng tranh thủ xếp hàng lại đi, kẻo bị mắc mưa thì ướt hết.

- Cám ơn anh, tôi cũng đang định về thì gặp bọn chúng đó. Nhưng trong mơ màng tôi nghe ai đó bảo có công an tới, thì ra là anh hả?

- Chứ ai! Vậy mà còn bị hiểu lầm nữa. Nhưng cô tên gì vậy?

Phong Lan bẽn lẽn:

- Anh hỏi chi vậy?

- Để biết xưng hô chứ chi.

Phong Lan cười thầm. Trông anh ta cũng điển trai, lịch sự quá chứ...

- Sao cô không trả lời tôi, đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì vậy?

Phong Lan chậm rãi, cô e thẹn vân vê tà áo bà ba cũ sờn với nhiều chỗ chắp vá, giọng cô lí nhí:

- Tên tôi là Phong Lan.

- Phong Lan?

- Anh làm gì mà ngạc nhiên như vậy?

Nhật Tùng cười khì:

- Phong Lan một loài hoa đẹp. Tên đẹp mà người cũng rất đẹp. Nhưng...

Thấy Nhật Tùng đang nói tự dưng anh bỏ dở, cô hối thúc:

- Nhưng sao? Có chuyện gì không?

- Nhưng trông cô rất quen đấy.

- Vậy sao?

- Thiệt mà.

- Anh ở đâu mà thấy tôi quen? Xạo đi nha!

Nhật Tùng vỗ vỗ vào trán mình mấy cái. Chợt anh cười phá lên như nhớ ra điều gì:

- Có phải cô là Phong Lan học ở trường Đại học Kế toán không?

Phong Lan ngạc nhiên:

- Sao anh lại biết chứ?

- Cô không nhận ra tôi sao?

- Anh là ai? Tôi không nhớ là quen anh ở đâu nữa.

Nhật Tùng cười tươi:

- Không cần suy nghĩ nữa, có lẽ là cô đã quên. Bởi vì chúng ta đã gặp nhau ở tiệc sinh nhật của Thu Cúc, hình như học cùng trường với Lan phải không?

- Bây giờ anh nhắc thì tôi mới nhớ ra. Hôm đó, anh còn đi với Thanh Bình nữa mà.

- Đúng rồi, chính xác.

- Tôi nhớ bữa đó tôi và anh có tiếp xúc với nhau đâu, sao anh lại nhớ tôi hay vậy?

Nhật Tùng lại cười nhẹ:

- Cô có một điểm rất khó quên.

- Điểm gì?

- Đôi mắt. Một đôi mắt tròn xoe mà ai đã nhìn rồi không thể nào quên.

Phong Lan tròn mắt:

- Thật vậy sao? Anh có nói quá không đó.

- Không đâu. Tôi nói thật mà. Cô có đôi mắt làm đắm say lòng người.

- Anh đừng trêu tôi như vậy chứ.

Như chợt nhớ ra điều gì, Nhật Tùng trầm giọng:

- Thật tôi vô ý quá.

- Chuyện gì?

- Mải lo nói chuyện mà quên hỏi thăm, bác trai bệnh có nghiêm trọng không Lan?

- Cha tôi bị sốt cao. Cảm ơn lời thăm hỏi của anh nha. Thôi, tôi về đây, để ở nhà cha tôi trông.

- Lan về cẩn thận nha.

Phong Lan khẽ cười, cô nhỏ giọng:

- Chiều nay thật là cảm ơn anh nhiều lắm.

Nhật Tùng nhìn Phong Lan cười hiền:

- Về việc bọn cướp lúc nãy hả Lan?

Phong Lan gật nhẹ đầu:

- Đúng rồi! Nếu không có anh giải cứu tôi không biết phải làm sao?

- Tôi đã nghe lời cảm ơn này rất nhiều lần rồi. Chuyện thường tình thôi, Lan đừng quá bận tâm. Ai cũng có thể làm vậy mà.

- Nhưng dẫu sao cũng cám ơn anh rất nhiều. Chào anh nhé!

- Bye! Nhưng Lan có thể cho phép tôi được đưa Lan một đoạn chứ?

Phong Lan khép nép từ chối anh:

- Nhà tôi cũng gần đây thôi, đi một thoáng là tới rồi. Vả lại, mẹ tôi khó tính lắm, bà sẽ không vui nếu trông thấy tôi như thế đâu. Tôi không muốn họ hiểu lầm.

Nhật Tùng hụt hẫng:

- Nếu thế thì thôi vậy. Lan về cẩn thận nha, mai mốt không nên về trễ quá.

- OK!

Phong Lan đã đi xa nhưng Nhật Tùng vẫn dõi mắt nhìn theo và trong lòng bỗng thấy xao xuyến lạ.

Sáng nay, ông mặt trời đã nhô lên cao, những tia nắng chiếu thẳng vào phòng của Nhật Tùng và Thanh Bình qua khe cửa sổ. Nhưng hai anh chàng vẫn còn ngủ khò. Chợt Thanh Bình thức giấc, anh la toáng lên:

- Trời ơi! Trễ giờ học rồi!

- Nhật Tùng ơi! Mày đâu rồi?

- Cái thằng Thanh Bình này, làm gì mà nó oang oang cái miệng không biết!

- Trời ơi! Đã trễ giờ học rồi, sao còn trùm mền kín mít vậy, đại ca?

Nhật Tùng buông gọn:

- Bệnh!

- Bệnh gì vậy? Tương tư hả?

- Tương tư cái đầu mày!

- Chứ bệnh gì?

- Cảm!

- Để tao xuống phòng y tế xin cho mày vài viên Decolgen nha?

Nhật Tùng đáp cộc lốc:

- Khỏi!

Thanh Bình ngạc nhiên:

- Sao lại khỏi chứ? Bệnh thì phải uống thuốc chứ. Chiều tối hôm qua, mày bị mắc mưa phải không?

- Ừ...

- Tao thấy mày hồi tối giờ rất là lạ đó.

Nhật Tùng trố mắt nhìn Thanh Bình:

- Là lạ là sao mậy?

Thanh Bình dò xét:

- Mày đang có chuyện gì đó giấu tao, phải không?

Nhật Tùng hất hàm:

- Có chuyện gì đâu chứ?

- Chắc không có không hả?

- Chắc!

- Vậy chứ hồi nửa đêm ai mớ ca hát rùm beng vậy chứ?

- Hát gì hả? Mày dóc!

- Để tao hát lại cho mày nghe nha.

- Ừ, mày hát nghe thử coi.

- Thôi, mới sáng sớm, hơi hám đâu mà hát. Nhưng tao nói cho mày nghe một điều có thể mày sẽ nhớ lại giấc mơ của mày hồi hôm.

- Điều gì nói nhanh đi.

- Mày làm gì mà gấp dữ vậy? Hình như mày nói chuyện với một người con gái có tên là Lan phải không?

Nhật Tùng tốc mền, đấm mạnh vào vai Thanh Bình:

- Thằng khốn! Tào lao, ba xạo không hà!

Thanh Bình nghiêng người né cú đấm của Nhật Tùng, anh cười hí hửng:

- Mày làm gì dữ vậy? Bộ tao nói trúng tim đen hay sao mà phản ứng mạnh thế?

- Thằng nhóc! Giỏi đoán mò!

- Đoán mò vậy chứ trúng phóc rồi, phải không?

- Trúng cái con khỉ!

- Nhưng tao nghe rất rõ ràng là mày kêu con nhỏ Lan nào đó mà.

Nhật Tùng tròn mắt:

- Mày nói thiệt hả?

- Hổng lẽ nói dóc mày. Chiều hôm qua, thực ra là có chuyện gì phải không?

- Đâu có gì.

- Lại giấu tao nữa hả? Có chịu nói không, hay để vừa khóc vừa nói đây?

- Hôm qua, tao đã cứu một cô gái thoát khỏi bọn cướp.

Thanh Bình sửng sốt, giọng anh lắp bắp:

- Mày làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Nhưng người mày cứu là ai vậy? Có quen hay không?

- Mày hỏi gì hỏi luôn đi, tao sẽ trả lời luôn thể. Làm như tao là cái máy thu sóng vậy hỏi tới tấp làm sao trả lời đây hả thằng tiểu yêu?

Thanh Bình nhíu mày, anh nhìn thẳng Nhật Tùng, khẽ cười:

- Hôm nay mày sao vậy? Trở nên khó tính từ lúc nào tao không hay.

- Vậy chứ mày hỏi kiểu đó, ai trả lời cho mày được.

- Thì cứ từ từ kể cho tao nghe coi.

Nhật Tùng hất hàm, cái thằng Thanh Bình nhiều chuyện này, không kể cho nó nghe cũng không yên với nó. Nghĩ thế, Nhật Tùng trầm giọng:

- Sao mày nhiều chuyện thế?

Thanh Bình cười khì:

- Đó không phải là nhiều chuyện mà là...

- Là gì vậy thằng khỉ?

Thanh Bình nói nhanh:

- Tại tao thích khám phá những điều bí ẩn đó thôi.

- Khám phá? Làm như mày là trinh thám không bằng.

Thanh Bình hỉnh hỉnh lỗ mũi, hai tay chống nạnh nhìn Nhật Tùng:

- Cho là vậy đi, nhưng mày nói nhanh đi, ở đó dài dòng đôi co hoài. Mệt quá đi!

- Từ từ chứ.

- Kể đi, tao đang hồi hộp để lắng tai nghe đây.

- Mày còn nhớ nhỏ Phong Lan không?

Thanh Bình trầm ngâm suy nghĩ:

- Phong Lan? Mà Phong Lan nào vậy?

- Thì nhỏ trong nhóm "Tam cô" đó. Nhớ chưa?

Thanh Bình gãi gãi đầu, như chợt nhớ ra điều gì, anh đáp nhanh:

- Phải Phong Lan trong nhóm của Thu Cúc và Thảo Ly không vậy?

Nhật Tùng vỗ vào vai Thanh Bình, anh cười khẽ:

- Đúng rồi! Trí nhớ mày cũng còn tốt lắm không như tao tưởng...

- Mày tưởng tao thiếu i ốt hả?

- Đúng vậy!

- Xúc phạm nha! Mày dám nói tao đần độn hả thằng quỷ sống?

Nhật Tùng cười khúc khích, anh dịu giọng:

- Mày làm gì mà nổi nóng dữ vậy? Tao giỡn chơi thôi mà.

- Kể tiếp đi, ở đó mà giỡn hoài. Nhưng mày đừng nói cô gái mà mày đã cứu là Phong Lan nha!

Nhật Tùng gật gù:

- Chính xác là như vậy.

Thanh Bình lo lắng, giọng anh đầy vẻ ngạc nhiên:

- Tại sao Phong Lan lại có mặt ở đó để bị cướp chứ? Có phải mày đã hẹn cô ấy tới không?

Nhật Tùng trợn mắt, anh lừ lừ Thanh Bình:

- Thằng quỷ! Tao đã nói chuyện với cô ta lần nào đâu mà hẹn với hò chứ.

- Thế thì tại sao?

Nhật Tùng cất giọng buồn buồn:

- Hoàn cảnh của cô ta thật đáng thương. Ngoài giờ học, cô còn phải đi bán khô để kiếm tiền thang thuốc cho cha cô ấy.

Thanh Bình trầm giọng:

- Chắc là cha của Phong Lan bị bệnh nên cô ấy mới thay cha đi bán, chứ tao nhớ không lầm thì cha của Phong Lan mới là người thường xuyên bán khô đó.

- Mày nói rất chính xác.

- Nhưng Phong Lan có bị thất thoát gì không? Nhưng sao tao lại rất thắc mắc một điều.

- Điều gì?

- Tao muốn nói, tại sao bọn cướp lại dễ dàng bỏ qua cho cô ấy chứ?

- Phải công nhận là cô ấy cừ thật... một mình cô ta mà giằng co túi tiền với với hai tên cướp.

- Rồi sao?

- Phong Lan cố giữ túi tiền, mặc cho hai tên cướp hầm hét đánh đấm. Ngay lập tức tao mới la lớn lên...

- Mày la gì? Bộ mày không sợ bọn chúng sao?

- Thì tao la toáng lên là công an tới. Kỳ thật, rất có hiệu quả.

- Là sao?

- Thì hai tên cướp lẳng lặng rút êm chứ sao!

- Mày cũng gan thiệt, rủi lúc đó bọn chúng không sợ công an mà quay lại tấn công mày luôn tao không biết rồi sẽ ra sao đây?

Nhật Tùng cười nhẹ:

- Thật tình lúc đầu trông bọn chúng, tao cũng thấy ớn lắm! Nhưng trước tình thế cấp bách nên không nghĩ gì tới sợ cả.

Thanh Bình cười khà khà giọng anh bỡn cợt:

- Nói tóm lại là mày đã chiếm được cảm tình của Phong Lan, đúng không?

- Tao... tao...

- Có gì mà ngại ngùng không dám nói, anh hùng cứu mỹ nhân mà.

- Thôi, dẹp mày đi, ở đó cà rỡn hoài. Lo đi kiếm gì bỏ bụng đi, tao đói lắm rồi.

Thanh Bình buông gọn:

- Mày đói chứ bộ tao đói đâu mắc gì tao phải bận tâm chứ.

Nhật Tùng nhìn Thanh Bình Bằng nửa con mắt:

- Sao mày lại ác với tao thế chứ? Lương tâm mày bị quỷ tha ma bắt rồi hả Bình?

Thanh Bình chép miệng, anh cười nhẹ:

- Nói chơi với mày vậy thôi, chứ tao đã chuẩn bị hai tô mì nóng hổi rồi kìa.

Nhật Tùng mừng quýnh:

- Thiệt hả? Hảo bằng hữu! Hảo bằng hữu!

- Trông mày kìa, nghe tới có ăn thì con mắt sáng rỡ hà.

- Vậy chứ sao! Tao có tâm hồn ăn uống mà, bộ mày mới biết hả?

Thanh Bình nhún vai:

- Khỏi cần quảng cáo, tại hạ rất am hiểu bổn tánh của đại ca mà.

- Vậy sao?

Bỗng chuông điện thoại di động của Nhật Tùng reo vang. Màn hình hiển thị số máy của Thúy Hằng, anh khẽ nhấc máy lên nghe:

- Alô!

- Anh Tùng hả?

- Ừ, có chuyện gì không Hằng?

Tiếng của Thúy Hằng vui vẻ oang oang:

- Chiều nay anh Tùng có rảnh không?

Nhật Tùng thoáng ngạc nhiên, anh cất giọng cộc lốc:

- Chi vậy?

- Chiều nay cậu Tư em ở Thành phố Hồ Chí Minh ra công tác ngoài này, cậu ấy có ghé thăm em. Vậy khoảng bảy giờ anh ghé chở em đi nhà hàng Yến Mai nha! Cậu em rất mong được gặp anh đấy!

Nhật Tùng nghe Thúy Hằng xổ một hơi, anh chùng giọng:

- Em thông cảm cho anh nha Thúy Hằng, chiều nay anh bận rồi.

- Bận việc gì vậy, sư huynh của em?

- Anh bận dẫn chương trình và đàn cho các thiếu nhi hát mừng Trung Thu rồi.

Thúy Hằng hối tiếc, cô chặc lưỡi:

- Tiếc quá!

- Em hẹn với cậu Tư, dịp khác anh sẽ gặp cậu ấy nha Thúy Hằng.

- Được rồi, nếu sư huynh bận thì hẹn dịp khác vậy.

- Em đi chơi vui vẻ nha.

- Thôi, em cúp máy đây.

- Nàng phone cho mày hay gì vậy Nhật Tùng?

- Mày nói nàng nào chứ?

- Thì Thúy Hằng! Tao thấy cô bé đó si mày dữ lắm đấy.

- Thôi, đừng có nhảm nhí quá đi, thằng khỉ!

Thanh Bình trầm giọng:

- Thiệt đẹp trai, phong độ như mày cũng khổ...

- Thôi đi, đừng ở đó tào lao tầm phào nữa. Tối nay có đi với tao không?

Thanh Bình ngớ ngẩn:

- Đi đâu vậy?

- Thì buổi biểu diễn văn nghệ mừng Trung Thu đó, đi chơi cho vui.

- Không được đâu! Tối nay tao còn phải đi dạy kèm nữa...

- Vậy tao đi một mình vậy.

- Ừ, đi vui vẻ nhé.

- OK!

Nhật Tùng ngả người xuống giường. Chợt nhớ tới buổi biểu diễn văn nghệ tối nay, anh bỗng thấy vui trong dạ....

- Chị Hai! Chị Hai!

Quay lại nhìn Hải Trung, Phong Lan trách yêu em trai:

- Chuyện gì? Sao lại gọi chị gấp vậy chứ?

- Em xin lỗi chị Hai.

Xoa đầu Hải Trung, giọng Phong Lan thật ấm:

- Sao hôm nay em về sớm vậy? Bộ không có việc làm sao em?

- Dạ, bữa nay ít việc nên em về sớm. Em thấy hình như là chị không được khỏe, phải không?

Phong Lan chậm rãi:

- Chị bị cảm xoàng thôi, hổng có sao đâu, em đừng quá lo.

Hải Trung nhìn chị Hai ân cần:

- Ở đó mà chị cứ giấu bệnh hoài. Chị thật sự bị nóng sốt, bữa nay còn nghỉ học nữa, bộ giấu em được sao?

- Cám ơn em.

- Em không dám nhận đâu, lúc nãy em có mua về cho chị mấy viên thuốc cảm, chị uống để mau khỏi bệnh.

Phong Lan nhìn Hải Trung xúc động:

- Chị cảm ơn em nhiều lắm, nhưng chị thấy trong người đỡ nhiều rồi.

Hải Trung chợt đề nghị:

- Để tối nay em đến nhà của dì Năm Sen làm thế chị nha?

- Em lo vô bếp ăn cơm rồi học bài. Chuyện của chị để chị làm được mà.

- Chị lúc nào cũng vậy cả, phải để em phụ giúp chị phần nào chứ. Vả lại, chị đang bị bệnh mà.

- Không sao, chị thấy khỏe nhiều rồi.

Nhìn trước ngó sau không thấy cha mẹ, Hải Trung hỏi khẽ:

- Cha mẹ bộ có việc đi đâu rồi hả chị Hai?

Phong Lan, cười nhẹ:

- Ba thì mới đi ra đầu xóm chích thuốc rồi. Còn mẹ thì vẫn vậy, chắc là đang ở bên nhà của bà Vân tướng đen, tướng đỏ rồi.

- Em không hiểu sao mẹ lại vô tâm như vậy chứ?

Phong Lan khẽ ký nhẹ lên đầu Hải Trung:

- Không được hỗn với mẹ! Cho dù mẹ có làm gì đi nữa thì mẹ vẫn mãi mãi là mẹ của chúng ta. Em hiểu ý chị chứ Trung?

Hải Trung cúi đầu:

- Dạ, em biết rồi chị Hai.

- Hãy nghe lời chị, vô ăn cơm rồi học bài, nghe chưa.

- Dạ, xin tuân lệnh sư tỷ.

- Bộ anh Ba chưa ăn cơm sao? Cơm canh nguội lạnh hết rồi còn gì.

Tiếng của Gia Uyên cất lên từ phía bếp. Hải Trung bước đến gần cô bé dịu giọng:

- Cha mẹ ăn cơm chưa Uyên?

Gia Uyên đáp nhanh:

- Dạ rồi!

- Vậy em dọn cơm đi, ba chị em mình ăn chung cho vui... Lâu lắm rồi em không được dùng cơm chung với chị và Gia Uyên.

- Lúc nãy chị đã ăn trước rồi. Hai em cứ ăn đi.

- Chị Hai!

- Chuyện gì vậy cô bé?

- Tối nay chị có rảnh không?

- Chi vậy? Có chuyện gì không Uyên?

Gia Uyên ngập ngừng:

- Dạ.... em...

Phong Lan hối thúc em gái:

- Chuyện gì em cứ nói ra đi, cứ ấp a ấp úng, chị đâu hiểu được chuyện gì chứ?

Gia Uyên nhỏ giọng:

- Em biết là chị còn bận đi làm thêm ở nhà của bà Năm Sen. Nhưng em định rủ chị đi với em.

Phong Lan trố mắt ngạc nhiên:

- Đi đâu?

- Thì dự buổi biểu diễn văn nghệ mừng Trung Thu của trường em đó.

- Vậy hả? Chị không nhớ tối nay là Trung thu.

- Em có đăng ký tiết mục nào không Uyên?

- Dạ có.

- Chuẩn bị đàng hoàng chưa, cô bé?

- Dạ rồi, tập dợt cả tuần nay lận đấy.

- Tập dợt ở đâu sao chị không nghe em hát hò gì hết trơn vậy?

Gia Uyên phì cười, giọng cô bé nhanh nhảu:

- Tập dợt ở trường thì làm sao chị nghe chứ. Có một anh kia vô tập dợt cho tụi em và dàn dựng chương trình rất hoành tráng.

- Vậy sao!

- Mình phải tranh thủ đi sớm một chút để dợt lại cho chắc ăn.

- Chị sẽ ủng hộ em, tự tin lên chứ. Vậy tối nay Trung làm giúp chị một đêm nhé!

- OK! Chị Hai cứ an tâm mà đi với Gia Uyên đi.

Gia Uyên nắm lấy tay chị Hai, hối thúc:

- Mình đi thôi chị Hai. Vô trường, em còn tập dợt lại nữa.

Từ trong phòng bước ra, Phong Lan lên tiếng hỏi Gia Uyên:

- Chị ăn mặc thế này tạm ổn chứ Uyên?

Gia Uyên xuýt xoa:

- Chị đẹp lắm!

Hải Trung cũng chen vô:

- Rất đơn giản, chỉ áo sơ mi trắng và quần tây xanh. Nhưng chị mặc trông rất lịch sự và ra dáng lắm.

Phong Lan liếc Hải Trung, cô cười khẽ:

- Em đó, cứ ghẹo chị hoài. Thôi, chị với Gia Uyên lên đường được rồi chứ, sư đệ?

- OK! Chúc mã đáo thành công nha. Nhưng nhớ về sớm sớm, kẻo mẹ hay là bị rầy đó nha.

- OK!

Gia Uyên rất vui vì có sự hiện diện của Phong Lan cùng đi. Chính chị Hai là người an ủi và ủng hộ rất lớn, cô sẽ biểu diễn thật tốt trong buổi văn nghệ tối nay, để đạt được thành tích cao nhất. Không phải phụ lòng tin yêu của chị Hai và anh Hải Trung.

Trời nhá nhem tối, Phong Lan ngồi trên băng đá ngắm nhìn các em nhỏ vui chơi Trung Thu rất nhộn nhịp. Bỗng một anh chàng rất lịch sự trong bộ sơ mi trắng quần Jeans, chạy xe Suzuki màu bạc bóng loáng đậu xe gần chỗ cô ngồi.

Trong đầu Phong Lan thầm nghĩ, chắc anh ta là người mà Gia Uyên đã nói với cô. Nhưng khi anh ta quay lưng lại để bước vào phòng tập dợt thì Phong Lan mới ngớ người:

- Thì ra là anh ta sao? Trông anh ta rất bảnh bao và hào hoa quá chứ! Trông anh có cái gì đó rất cuốn hút...

Miên man suy nghĩ mà Phong Lan không hề hay biết Nhật Tùng đang đứng cạnh bên cô, giọng anh thật ấm:

- Ủa! Phong Lan! Là cô đó sao? Tôi thật sự bất ngờ khi gặp cô ở đây.

Phong Lan giật mình ngẩng mặt lên, bắt gặp ngay một nụ cười rất tươi trên môi Nhật Tùng. Cô ấp a ấp úng:

- Tôi... tôi...

Hít một hơi thật sâu, Phong Lan trầm tĩnh:

- Bộ sự hiện diện của tôi ở đây là lạ lắm sao.

Nhật Tùng khẽ cười tươi, anh nhỏ giọng:

- Không. Xin cô đừng hiểu lầm, ý tôi không phải vậy.

- Chứ ý anh thế nào? Anh muốn nói ở đây chỉ dành cho các em nhỏ. Còn tôi không được tham gia chứ gì?

Nhật Tùng nhăn nhó:

- Không phải thế! Ngược lại là đằng khác. Sự có mặt của cô sẽ làm cho đêm nay vui hơn, hào hứng hơn nữa đó.

- Tôi không ép anh nói dối đâu nha.

- Thiệt mà! Cô đến đây lâu chưa?

- Cũng mới đến khoảng mười lăm phút.

- Cô đi với ai vậy?

- Ờ, đi với em gái.

- Em gái của cô học trường này?

- Đúng!

- Vậy em gái cô tên gì? Tối nay có tham gia tiết mục văn nghệ không?

Phong Lan cười nhẹ:

- Nãy giờ anh hỏi giống như đang phỏng vấn tôi vậy đó.

Nhật Tùng cười khì:

- Xin lỗi!

- Em tôi là Gia Uyên, tối nay nó cũng có hát nữa đấy. Bộ mấy ngày nay chính anh đã tập dợt cho nó sao?

- Đúng rồi! Gia Uyên có chất giọng hay lắm, chỉ cần chỉ sơ qua là OK liền.

- Anh thấy tối nay nó có thể đoạt giải không?

- Chắc chắn một trăm phần trăm sẽ đoạt được giải cao.

- Sao anh dám khẳng định như vậy?

Nhật Tùng cười hiền:

- Bộ cô quên là tôi đã tập dợt cho Gia Uyên sao?

- Được rồi! Cám ơn anh, đừng huênh hoang nữa...

- Không! Sự thật là vậy mà. Để lát nữa cô sẽ chứng kiến tài nghệ của Gia Uyên, thì cô sẽ tin lời của tôi là sự thật.

- OK. Anh cứ lo việc của mình đi, bọn chúng nãy giờ chờ anh dữ lắm đấy.

- Cô ngồi chơi nhé, lát nữa gặp lại sau.

- OK....

Đêm văn nghệ mừng Trung thu cũng đã đến hồi kết thúc. Trên sân khấu, giọng Nhật Tùng, người dẫn chương trình kiêm luôn đàn ghi- ta dõng dạc đọc kết quả chung cuộc:

- Kính thưa toàn thể quý vị đại biểu, quý thầy cô cùng các bạn học sinh, giải nhất đơn ca năm nay thuộc về em:

Nguyễn Thị Gia Uyên. Xin một tràng pháo tay và mời em Gia Uyên ra nhận giải thưởng.

Phong Lan không thể tả nỗi sung sướng vì niềm hãnh diện khi Gia Uyên đạt được thành tích cao như thế. Cả khoảng sân rất đông người họ đều vỗ tay, tán thưởng khi Gia Uyên nhận giải.

Buổi diễn văn nghệ mừng Trung Thu rồi cũng khép lại, mọi người ra về, ai cũng vui vẻ tươi cười.

- Cô thấy tôi nhận xét có đúng không hả Phong Lan?

Giật mình bởi tiếng nói cất lên từ phía sau, Phong Lan quay nhẹ:

- Cảm ơn anh. Cũng nhờ có anh chỉ dẫn nên nó mới đạt được như thế thôi.

Nhật Tùng cười tươi:

- Không! Do Gia Uyên có giọng ca tốt, chứ tôi đâu giúp được gì nhiều đâu mà cô cám ơn chứ.

Gia Uyên chạy đến bên Phong Lan, cô cười khẽ khi nhìn Nhật Tùng:

- Thì ra chị Hai và anh Tùng đã quen biết rồi hả?

- Ừ. Chúng ta về thôi. Trời khuya lắm rồi.

Nhật Tùng chợt đề nghị:

- Có thể nào để Tùng hộ tống hai cô nương về nhà không?

Phong Lan từ chối thẳng thừng:

- Cám ơn anh Tùng có lòng, hai chị em tôi có thể về được mà.

- Nhưng trời cũng quá khuya rồi, thật sự tôi không an tâm để hai cô về một mình.

Gia Uyên thích thú xen vào:

- Hay quá! Vậy anh Tùng đưa giùm hai chị em em về nha?

- Rất sẵn lòng.

- Gia Uyên!

- Gì chị Hai?

- Chị em mình về thôi, em đừng làm phiền người ta chứ.

- Phiền hà gì chứ, để tôi đưa về tôi mới an tâm.

- Đồng ý đi mà chị Hai, có anh Tùng đưa về mình cũng an tâm hơn.

Từ chối mãi cũng kỳ, Phong Lan khẽ gật đầu:

- Vậy nhanh lên!

- OK.

- Hoan hô chị Hai.

Trời càng về khuya, sương mù vây phủ, cảm giác lành lạnh phong tỏa khắp cơ thể. Đã đến con hẻm để vào nhà, Phong Lan chợt dừng xe lại quay sang nhìn Nhật Tùng, bắt gặp ngay ánh mắt của anh chàng đang nhìn cô say đắm.

Cô nhẹ giọng:

- Anh Tùng đưa đến đây được rồi. Nhà chúng tôi cũng cạnh đây thôi. Anh an tâm về đi nhé. Thành thật cám ơn anh nhiều.

Nhật Tùng nhìn Phong Lan đăm đăm, cô bé rất lịch sự giản dị nhưng toát lên một vẻ đẹp hoàn hảo và duyên dáng, anh nhỏ giọng:

- Vậy anh về nha! Chúc hai cô nương ngủ ngon, và mơ nhiều mộng đẹp nhé.

- Anh cũng vậy.

Gia Uyên vẫy tay chào Nhật Tùng:

- Anh Tùng về cẩn thận, bye anh nha.

- OK.

Nhật Tùng nói rồi đề máy vọt thẳng, Phong Lan bỗng nghe xôn xao lạ trong lòng. Nhật Tùng rất đáng yêu, anh nhẹ nhàng tình tứ và rất phong độ, cử chỉ tao nhã lịch sự, một mẫu người của rất nhiều cô gái ước mong. Phong Lan cũng không ngoại lệ.

Nhìn lại bản thân, Phong Lan bỗng cười thầm, mình nghèo nàn khốn khổ thế này, ở đó mơ mộng viển vông. Điều đó rất xa vời đối với cô...

Sáng chủ nhật, cả nhóm "Tam cô" lại tập hợp tại quán chè bảy màu. Thu Cúc cất giọng ngân nga:

- "Em xinh tươi như bông như hoa Cho ai kia ngất ngây tâm hồn Một ngày nhớ một ngày mong Đêm lại về thao thức bâng khuâng Con tim ai khát khao đợi chờ Trong cõi lòng ôm mối tương tư Cô bé ơi cô bé ơi Cô bé cô bé ơi...".

Thảo Ly khẽ giọng:

- "Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ.

Thà chịu khổ để mà được yêu".

Phong Lan cười sặc sụa, giọng cô thảng thốt:

- Trời ơi! Hôm nay hai đứa bây bị bệnh gì vậy hả? Nãy giờ hết đứa này hát hò đến đứa kia ngâm thơ.

Thu Cúc cười khẽ:

- Ê! Bộ mi cho hai đứa tui là hai bà già điên đó hả?

- Chứ gì nữa.

Thu Cúc và Thảo Ly chồm tới người thì nhéo ngang hông, người thì đấm thình thịch vào vai của Phong Lan làm cô nàng đau điếng la oai oái:

- Trời đất ơi! Hai bà giết người sao? Bớ... bớ người ta... có hai kẻ muốn giết tôi...

- Cho mi bỏ tật xem ta như bà điên nhé.

- Thôi, cho tớ xin đầu hàng vô điều kiện.

- Vậy mới được chứ.

- Mà nè!

- Gì vậy Thu Cúc.

- Mấy bữa hôm nay tôi thấy bà khác khác sao ấy. Má đỏ hồng hồng và trên môi lúc nào cũng nở nụ cười tươi như hoa nở vậy?

Thảo Ly chen vô:

- Nó đang yêu đó, bộ mi không biết sao?

Thu Cúc ngớ người:

- Đang yêu? Mà yêu ai?

- Thì hỏi nhỏ Lan sẽ rõ thôi chứ gì.

Thu Cúc lừ lừ mắt nhìn Phong Lan:

- Có chịu khai báo thành thật hay để bổn cô nương đây xuất chiêu hả?

Phong Lan dẩu môi:

- Khai báo? Mà khai báo chuyện gì chứ?

- Thì chuyện yêu đương của mi chứ gì nữa.

- Trời! Ta có yêu ai bao giờ đâu.

- Còn chối cãi nữa hả? Ta đã nghe thám tử hồi báo rồi. Hãy thành thật khai mau!

Phong Lan ngớ người:

- Thám tử? Mà ai mới được chứ?

Thu Cúc trợn mắt, giọng cô dõng dạc:

- Mi không cần phải biết là ai. Sự thật như thế nào, mi có chịu nói ra không?

Phong Lan cười nhẹ:

- Làm gì giống điều tra tội phạm quá vậy bà?

Thảo Ly nhíu mày, cô hăm dọa:

- Ta thì không cần phải tra vấn như nhỏ Thu Cúc đâu. Ta sẽ...

Phong Lan hỏi dồn khi thấy Thảo Ly móc điện thoại di động ra bấm lia bấm lịa:

- Mi định giở trò gì nữa đây? Định gọi "một một ba" tới bắt ta về cái tội không khai báo thành khẩn chứ gì?

Thảo Ly cười khoái chí, cô vỗ đùi một cái bốp:

- Không! Đâu cần phải gọi "một một ba" làm gì cho mệt. Năm phút nữa mi sẽ hết đường chối cãi.

- Nghĩa là sao?

- Thì Thu Cúc nó cho số của anh chàng kia, ta gọi lại ăn chè cho vui.

- Là ai vậy hả?

Thảo Ly cười nửa miệng:

- Rồi mi sẽ biết ngay thôi, một sự bất ngờ lý thú lắm đấy...

Phong Lan tức khí, cô nổi quạu đấm vào vai Thảo Ly thùm thụp:

- Mi làm gì bí mật dữ vậy?

Thảo Ly lè lưỡi:

- Bộ mi định giết người diệt khẩu sao?

- Thôi, hai bên cho tôi xin đi, ở đó tranh cãi hoài. Mà Thảo Ly nè.

- Chuyện gì?

- Hồi nãy mi định điện thoại cho ai vậy?

Thảo Ly ngập ngừng:

- Ờ... thì ảnh của mi đó.

Thu Cúc trợn mắt:

- Mi nói ai chứ?

- Thì Thanh Bình.

Cả ba cô nàng đang cười nói rôm rả, bỗng có hai anh chàng ăn mặc rất bảnh bao, chạy chiếc Suzuki màu bạc thắng kịt trước mặt các cô.

Thảo Ly cười toe khi nhìn thấy Thanh Bình và Nhật Tùng, giọng cô sang sảng:

- Anh Bình! Anh Tùng! Tụi em ở đây này!

Dựng vội chống xe, Thanh Bình cùng Nhật Tùng sánh bước đến bàn của nhỏ Thảo Ly.

Thảo Ly kề vào tai Phong Lan, nói khẽ:

- Hết đường chối cãi rồi nhé. Mi đừng nói với tớ là mi không quen biết anh ta nha.

Phong Lan liếc xéo Thảo Ly, cô lí nhí:

- Đồ... nhiều chuyện quá đi...

- Chào ba người đẹp!

Ngồi đi anh Bình, anh Tùng. Quay sang Thu Cúc, Thanh Bình trêu:

- Làm gì buồn quá vậy, cô bé?

Thu Cúc cười nhếch môi:

- Ai mượn anh quan tâm chứ? Bữa nay còn dám gọi người ta là cô bé nữa...

làm như lớn lắm vậy!

Phong Lan ngượng ngùng, mặt cô đỏ ửng. Cô nhẹ giọng:

- Anh Tùng ngồi đi, sao đứng hoài vậy?

Thảo Ly giả vờ ngạc nhiên:

- Ủa! Bộ hai người quen biết nhau hả?

Nhật Tùng gật đầu khẽ cười:

- Ờ... ờ...

- Vậy mà tôi định giới thiệu cho mọi người biết nhau. Làm tôi xộ một cái quá mạng.

Thu Cúc chen vô:

- Hai anh uống gì? Chè nhé?

Thanh Bình cười tươi:

- Đàn ông con trai ai mà ăn chè chứ. Cho anh và Nhật Tùng hai ly dừa đá nha.

Quay sang chị chủ quán, Thu Cúc gọi khẽ:

- Cho em hai ly dừa đá, chị ơi!

- Được rồi! Có ngay!

Cả nhóm năm người nói cười vui vẻ với nhau một lúc, chợt Thảo Ly lên tiếng cáo từ:

- Ly phải về trước đây, anh Bình, anh Tùng và hai nhỏ về sau nha.

Thu Cúc bặm môi liếc nhìn Thảo Ly:

- Làm gì gấp dữ vậy? Bộ có việc gì sao?

Thảo Ly gật đầu:

- Mình đã hẹn với mẹ chở bà đi chùa, không thể về trễ được. Chào nhé!

Nói rồi, Thảo Ly đi thẳng lại bãi xe, dẫn vội chiếc Attila ra đề máy. Cô cũng không quên vẫy tay chào các bạn.

Thu Cúc và Thanh Bình cũng lịch sự rút êm. Trước khi đi, Thu Cúc cũng không quên thốt lên một câu:

- Mình có việc rồi về trước nha? Chúc đôi uyên ương một buổi sáng chủ nhật thật tươi vui, nồng ấm nha!

- Cái con quỷ này? Tại sao lại bỏ về hết vậy?

- Trả không khí yên tĩnh cho hai người. Bye!

Chỉ còn lại hai người, Phong Lan bẽn lẽn e thẹn ửng hồng đôi má. Nhật Tùng quay sang trông thấy, anh khẽ giọng tình tứ:

- Đang suy nghĩ gì vậy cô bé? Nói chuyện gì đi chứ!

Phong Lan cười khẽ, trong lồng ngực cô như có tiếng trống đập liên hồi. Cô lắp bắp:

- Ơ... Lan...

Nhật Tùng đốt cho mình một điếu ba số năm, nhả ra từng làn khói trắng bay vào khoảng không. Anh gợi chuyện:

- Bác trai khỏe hẳn chưa Lan?

- Dạ, cũng đỡ nhiều rồi. Cám ơn anh có lòng hỏi thăm.

- Anh trông Lan có cái gì đó muốn nói với anh phải không?

Phong Lan không ngờ Nhật Tùng lại nhìn thấu tim gan mình, anh ta tài thật.

Nhưng cô bối rối quá không biết phải mở lời sao đây?

- Có chuyện gì, Lan cứ nói cho Tùng nghe đi.

Nhật Tùng đã cất giọng rất ấm, ánh mắt thì quyến rũ đã làm trái tim cô đập loạn xạ. Phong Lan hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh cô nhẹ giọng:

- Lan... muốn nói tiếng xin lỗi... và lời cảm ơn anh về chuyện hôm bữa...

Nhưng...

- Sao Lan lại nhắc đến chuyện ấy hoài vậy? Xin lỗi gì chứ?

- Thì chuyện hiểu lầm anh đó.

Nhật Tùng chặc lưỡi:

- Trời ơi! Nếu anh ở trong trường hợp đó cũng sẽ xử sự vậy thôi, có gì đâu Lan phải ái ngại.

- Nhưng Lan muốn nói tiếng cảm ơn anh đã cứu mạng.

- Ơn với nghĩa... Anh đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện thường tình thôi mà.

Anh xin Lan đừng quá bận tâm, nhưng...

- Nhưng sao vậy anh Tùng?

Nhật Tùng khẽ nhìn vào đôi mắt đẹp của Phong Lan, anh cất giọng thật êm:

- Nhưng anh chỉ muốn làm bạn với Lan thôi.

- Em... em...

- Đồng ý Lan nhé!

Khẽ cúi đầu suy nghĩ, Phong Lan chợt ngẩng lên, giọng cô buồn buồn:

- Anh Nhật Tùng! Em xin anh thông cảm... Lan... Lan không xứng đáng để làm bạn với anh đâu.

Miệng thì nói lên lời từ chối nhưng giọng Phong Lan lại nghèn nghẹn và từ trong đôi mắt đẹp chợt ứa lệ ở khóe mi. Càng ngắm kỹ mới cảm nhận nó đẹp và quyến rũ làm sao?

Nhật Tùng cảm nhận được điều đó, anh nhích người ngồi gần sát Phong Lan hơn, rồi đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài đen óng của cô. Giọng anh nhẹ nhàng:

- Phong Lan! Tại sao em lại nghĩ như thế? Em có biết rằng anh đã mến thương cô gái mà buổi chiều hôm đó, người con gái có đôi mắt tròn xoe ngơ ngác đã làm trái tim anh rung động...

Phong Lan ngẩng mặt nhìn lên, thoáng bối rối khi bắt gặp ánh mắt như có ma lực hớp hồn cô. Cô lí nhí:

- Anh Nhật Tùng... đừng...

Nhật Tùng cười tươi, gọng anh nhẹ như khói thuốc thơm anh cầm trên tay:

- Nhưng em không thể nào ngăn cấm con tim anh yêu em chứ?

- Em... em...

- Em sao?

- Anh Nhật Tùng, kỳ quá hà!

- Đó, đó... như vậy có phải đẹp hơn không. Anh rất thích mỗi khi nhìn thấy em cười, em rất đẹp, như tiên giáng trần vậy đó.

Phong Lan cười nhẹ:

- Anh Tùng xạo quá đi! Anh ghẹo em... em về đấy!

Nhật Tùng chân tình:

- Anh nói thật lòng mình mà, đâu có ba xạo đâu. Em đừng giận anh nha, em đẹp thật đấy!

Phong Lan dợm đứng lên. Nhật Tùng nắm lấy hai tay cô ghì xuống, anh cất giọng nài nỉ:

- Anh xin lỗi cô bé, anh sẽ không làm cô bé giận nữa. Hãy ở lại nói chuyện với anh chút xíu nữa đi...

Phong Lan nhoẻn miệng cười:

- Buông tay em ra đi, người ta nhìn kìa.

- Kệ người ta chứ.

- Trời đất! Sao anh ngang quá vậy?

Khẽ ký nhẹ lên đầu Phong Lan, anh trầm giọng:

- Dám mắng anh hả? Ý anh hổng phải vậy...

- Vậy là sao