Tập 2.
Buổi tối, ánh đèn đường sáng rực. Từ ngày Nhật Tùng trở lên đây sau lần về nhà gặp cha mẹ đến giờ, không lúc nào nở nụ cười với ai, trong đầu anh rối tung với bao điều suy nghĩ.
- Tao nghĩ tốt nhất là mày nên nói rõ với Phong Lan.
Quay sang Thanh Bình, Nhật Tùng cười nhẹ:
- Còn gì để nói với nhau chứ?
- Bộ mày không còn tình cảm gì với Phong Lan sao Tùng?
- Sao mày lại nói thế?
- Tao thấy mày lạ sao ấy... ít ra cũng phải hẹn gặp nhau tâm sự cho nàng hiểu để mà cảm thông cho mày.
- Nói thật với mày, bây giờ tao không biết phải mở lời như thế nào nữa.
- Nhưng tao thấy Phong Lan thật sự tội nghiệp quá đi. Qua tìm hiểu Thu Cúc và Thảo Ly, tao mới biết hoàn cảnh gia đình của Phong Lan thật quá bi đát.
- Với hoàn cảnh của tao, không biết nên nói với nàng thế nào đây? Chỉ ngần ấy tuổi thôi mà nàng phải gánh chịu biết bao chuyện bất hạnh khổ sầu.
Thanh Bình nhăn nhó, cất giọng buồn buồn:
- Tình cảnh của mày, tao thật sự cũng không biết nói thế nào... Nghe theo cha mẹ thì mắc tội phụ tình, còn đến với nàng thì lại mang tội bất hiếu với cha mẹ. Thật rối như tơ vò.
Nhật Tùng nhả nhẹ làn khói thuốc, anh nói bâng quơ:
- Tình cảnh của tao bộ có quyền lựa chọn nữa sao Bình?
Thanh Bình ấp úng:
- Ơ... Chuyện đó... chuyện đó. Nhưng mày còn giận chuyện Phong Lan bán quán bia sao?
- Tao đâu có giận nàng. Tao rất hiểu nàng, cũng chỉ vì hoàn cảnh nên mới làm thế. Chứ thật ra tao biết chắc một điều, nàng không bao giờ làm những chuyện như vậy đâu.
Thanh Bình đồng tình với Nhật Tùng, anh gật đầu lia lịa:
- Tao cũng nghĩ là như vậy.
- Trong gia đình giờ chỉ có mỗi mình nàng tần tảo để cầu mong giúp cho gia đình thoát đi cảnh nghèo khó... Tao rất yêu nàng, nhưng bản thân tao đang phải đối diện với bài toán khó nan giải, biết phải làm sao đây?
- Sao ông trời lại quá nhẫn tâm chia cắt mối tơ duyên thơ mộng của mày với cô bé có đôi mắt nai ngơ ngác chứ?
- Tao cũng không hiểu thượng đế xui tao gặp nàng, sao lại bày chi nghịch cảnh như thế này!
- Ơ... Phong Lan... Phong Lan kìa, Nhật Tùng.
Nhìn theo hướng Thanh Bình chỉ tay, Nhật Tùng phát hiện Phong Lan cũng đang rảo bước như anh. Không lẽ cô bé cũng đang có tâm sự.... Trông dáng vẻ buồn bã và thiểu não lạ lùng...
- Nhân cơ hội này, mày phải tìm lời lẽ để an ủi và tâm sự với nàng sao thì do mày đó. Tao đi nha!
- Thằng quỷ sống! Mày đi đâu vậy?
- Thì đi về chứ đi đâu. Nhường lại không gian cho hai người đó.
Nói rồi, Thanh Bình quay gót trở về nhà trọ.
Nhật Tùng lầm lũi rảo bước. Khi đến cạnh Phong Lan, anh cất giọng gọi khẽ:
- Phong Lan! Là em đó sao?
Giật mình nhìn lại, Phong Lan giật thót người khi người đứng trước mặt cô lại là Nhật Tùng.
- Anh Nhật Tùng! Anh cũng đi dạo à?
- Anh trông em có vẻ buồn bã quá vậy? Bộ có chuyện gì sao Lan?
Giờ phút này đây, Phong Lan muốn ôm chầm lấy người yêu để mà thổ lộ, để bày tỏ nỗi lòng cho vơi đi nỗi tái tê trong lòng. Nhưng nàng không làm thế được, vì rất đơn giản, nàng không muốn Nhật Tùng phải suy nghĩ nhiều về cô.
Nghĩ thế, Phong Lan cố gượng cười:
- Ơ... đâu có gì đâu. Lâu quá rồi không gặp anh Tùng.
- Anh có thể mời em vào quán uống với anh ly nước được không Lan? Anh có chuyện muốn nói với em.
Không trả lời anh nhưng Phong Lan khẽ gật đầu.
Cả hai sánh bước vào một quán kem gần đó. Sau khi đã yên vị và gọi mỗi người một ly kem, Nhật Tùng cười hiền cất giọng ngọt ngào:
- Lan à! Sao dạo này, anh thấy em ít đến trường quá vậy? Gia đình có chuyện gì không em?
Phong Lan đáp lời anh, giọng buồn bã:
- Em không hiểu sao dạo này gia đình em gặp nhiều chuyện rắc rối quá, nên em không thể đến trường được. Lúc này anh Tùng vẫn đi học bình thường hả?
- Anh về nhà cha mẹ, cũng mới trở vô mấy bữa nay thôi.
Phong Lan bẽn lẽn:
- Vậy mà em tưởng...
Nhật Tùng hỏi dồn:
- Tưởng chuyện gì vậy Lan?
- Tưởng anh Tùng đã giận Lan luôn rồi chứ.
- Về việc gì?
- Thì... thì...
Nhật Tùng không để Phong Lan nói hết câu, anh cướp lời và cười khẽ:
- Thôi, anh tã hiểu em muốn nói gì rồi. Anh thật sự không hề buồn phiền gì em cả. Chung quy cũng tại hoàn cảnh mà em mới làm thế, chứ thật ra em đâu muốn dấn thân vào những nơi như thế, phải không?
Phong Lan có cảm giác ấm lòng. Thực ra, Nhật Tùng cũng đã hiểu rõ nỗi lòng của cô. Nàng không còn phải dằn vặt lương tâm mình về việc này nữa...
- Em rất cảm ơn anh đã thông hiểu cho hoàn cảnh của em.
- Mấy ngày qua không gặp được em, anh cảm thấy buồn vô hạn. Gặp được em ở đây, anh mừng lắm. Nhưng Lan à...
Phong Lan nhìn người yêu lo lắng:
- Gì lâu, Nhật Tùng mới thốt được nên lời:
- Có lẽ anh sẽ nói cho em biết một sự thật, dù sự thật quá nhẫn tâm với hai chúng ta. Nhưng thà rằng nói ra để mong em hiểu cho anh...
Phong Lan thoáng buồn, cất giọng n vậy anh?
Trầm ngâm một hồi hẹ nhàng:
- Việc chi mà có vẻ quan trọng quá vậy anh Tùng?
- Cha mẹ anh bảo anh phải cưới Thúy Hằng để cứu nguy cho gia đình đang suy sụp trong việc làm ăn.
- Hai bác bảo anh làm thế hẳn đã cân nhắc kỹ lưỡng. Theo em nghĩ, anh phải nghe theo lời hai bác để làm tròn chữ hiếu.
Nhật Tùng khổ sở nhăn nhó:
- Nhưng anh và Thúy Hằng chẳng có một chút gì để gọi là tình yêu. Liệu khi đã trở thành vợ chồng thật sự có hạnh phúc hay không?
- Chuyện đó sau này hẵng tính. Trước mắt, anh phải nghe theo lời hai bác cái đã.
- Nhưng anh yêu em, anh không thể sống thiếu em. Chúng ta có thể bỏ mặc để đến với nhau không em?
Phong Lan đáp lời dứt khoát:
- Không được! Tuyệt đối không được!
- Tại sao không được chứ? Chúng ta có thể cao bay xa chạy, rồi sau này trở về tạ tội với cha mẹ. Anh nghĩ lúc ấy họ sẽ nguôi giận mà chấp nhận chúng ta thôi.
Nước mắt chảy dài trên má, Phong Lan dài giọng:
- Thật sự em cũng không đành lòng xa anh đâu, nhưng anh làm thế thì không được. Tại sao chúng ta có thể bỏ mặc họ, trong khi họ rất cần chúng ta. Nếu quyết định như thế, lỡ xảy ra chuyện gì thì người ăn năn hối hận sẽ là chúng ta.
- Nhưng... anh...
- Đừng thế anh! Phận làm con chúng ta phải làm tròn chữ hiếu. Dù cho hoàn cảnh thế nào đi nữa, chúng ta cũng không vì hạnh phúc riêng tư mà làm cho cha mẹ phải đau lòng.
- Em không cảm thấy hối tiếc chứ?
Phong Lan nghẹn ngào:
- Tại sao phải hối tiếc khi mà định số đã sắp bày ngang trái, có trách thì trách sao chúng ta có duyên mà không phận, thôi thì cứ buông xuôi cho định số an bài.
- Em không oán hận anh sao?
- Anh có tin vào vận số không?
- Tin chứ.
- Vậy cứ thuận theo ý trời đi, nếu như có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
- Anh cũng tin rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau và sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Phong Lan cười buồn:
- Chúng ta sẽ có ngày đó sao anh?
- Trái tim anh đã trót trao cho em rồi. Dù sau này ở đâu và làm gì, anh cũng vẫn nhớ về em, người con gái mà anh đã yêu.
- Em cũng vậy, dù sau này có xảy ra chuyện gì, em rất mong anh hiểu và thông cảm cho em. Lúc nào em cũng thương anh, cũng nhớ đến anh không hề thay đổi...
Cả hai mải miết tâm sự mà không hay trời đã khá khuya. Nhật Tùng chợt đề nghị:
- Anh đưa em về nhé Phong Lan?
- Để em về một mình được rồi, em không muốn để mẹ trông thấy.
Nhật Tùng tính tiền xong, anh và Phong Lan nhẹ bước ra khỏi quán. Khi cả hai đi gần đến con hẻm để vào nhà Phong Lan, bất ngờ một bóng đen từ trong nhảy bổ ra túm lấy tóc của Phong Lan và cất giọng rất đanh:
- Con khốn! Thì ra đêm hôm khuya khoắt mày ra ngoài là để kiếm trai à?
Thật là xấu hổ quá đi.
Phong Lan điếng hồn, thì ra mẹ cô chờ sẵn ở đây. Cô lắp bắp:
- Mẹ.... Mẹ ơi... Con...
Nhật Tùng hốt hoảng run giọng:
- Bác... bác ơi... bác...
Không đợi Nhật Tùng nói dứt câu, bà Xuyến quay lại nhìn xoáy vào chàng, cất giọng lạnh lùng:
- Còn cậu nữa! Tại sao cậu không để cho con Lan yên thân vậy? Tôi xin báo để cậu rõ, kể từ giờ phút này trở đi, cậu không được qua lại với con Lan nhà tôi nữạ. - Vì sao vậy bác?
Mắt bà Xuyến trợn ngược trợn xuôi:
- Vì sao à? Cậu khôn hồn thì để con gái tui đi lấy chồng, đừng làm phiền nó nữa, nếu không thì cậu đừng trách tôi sao không báo trước đấy nhé. Tôi nói là tôi sẽ làm, cậu liệu hồn đấy.
Quay sang Phong Lan, bà Xuyến cay cú:
- Đẹp mặt đẹp mày quá hả con? Mày phản đối việc lấy Lâm Minh thì ra là vì thằng nhải ranh này à?
- Thưa mẹ.... con... con...
Bốp! Bốp!
- Mày về nhà đi rồi tao sẽ tính với mày. Đồ hư đốn! Đi ngay!
- Anh Tùng! Anh hãy về đi và hãy quên em đi...
- Đi về ngay, ở đó mà tình tứ yêu đương!
Tiếng của bé Gia Uyên vừa khóc vừa la thất thanh:
- Mẹ.... Mẹ ơi! Đừng đánh chị Hai nữa, con xin mẹ mà.
Ông Khải thấy xót dạ lên tiếng khuyên can, với giọng yếu ớt:
- Bà ơi! Bà đừng làm ầm ĩ lên nữa. Để rồi từ từ tôi tính rồi khuyên can con Lan.
Bà Xuyến nhìn ông hằn học:
- Để từ từ ông lúc nào cũng vậy cả. Bà Sen bả gặp tui ngoài chợ, bả hối thúc bảo chúng ta phải trả lời ngay. Nếu không, bà ấy sẽ lấy lại tất cả các khoản nợ đã vay. Đến lúc đó không có tiền trả cho bà ấy có nước bả xiết nhà. Cả nhà chỉ còn cách ra đường mà ở thôi.
Hải Trung thấy mẹ nóng giận, cũng lên tiếng can ngăn:
- Mẹ ơi! Con xin mẹ đừng ép chị Hai phải lấy người mà chị ấy không yêu.
Rồi đây chị ấy sẽ khổ lắm, mẹ à.
Bà Xuyến sa sầm nét mặt, sấn tới tát vào mặt của Hải Trung, bà hét lớn:
Bốp!
- Con nít con nôi, chuyện người lớn mày biết gì mà xen vào chứ?
Bị đòn đau, Hải Trung nổi quạu cãi lại:
- Mẹ cho con là con nít sao? Con đã lớn rồi nên con hiểu rất rõ thế nào là đúng, thế nào là sai mà.. Bốp, bốp...
- Bữa nay mày học thói mất dạy ở đâu mà dám trả treo với tao như vậy hả?
Nước mắt lăn dài trên má, Hải Trung nói trong nỗi tức tưởi:
- Mẹ! Con xin mẹ, mẹ hãy suy nghĩ lại. Từ sáng tới tối, cũng vì gia đình này, chị Hai đã lo toan không biết bao là cực khổ... Vậy mà hễ về đến nhà, mẹ chỉ biết la rầy mắng chửi... làm như mẹ ghẻ con chồng không bằng vậy đó.
Bà Xuyến trợn mắt:
- Mày có chịu im mồm không? Mày biết cái gì mà nói chứ? Phải! Tao độc ác vậy đó, chứ nếu mà dễ dãi mày sẽ thấy chị mày nó đi lấy trai, bụng mang dạ chửa, đến lúc đó thì ai xấu mặt hả con?
- Em không được hỗn với mẹ, Hải Trung.
- Nhưng em chỉ nói sự thật thôi mà.
Bà Xuyến chống nạnh hất hàm nhìn Hải Trung, hỏi dồn:
- Sự thật gì hả?
- Thật tình con không muốn hỗn với mẹ nhưng mẹ thấy đó, cha thì đang đau mới phẫu thuật xong, con và Gia Uyên thì cũng vừa lành bệnh.
- Rồi sao?
- Mẹ đã không thương cho hoàn cảnh gia đình mình đang khó khăn khổ sở, nỡ nào mẹ lại tối ngày cứ tướng đỏ tướng xanh... Hơn nữa, còn thua sạch số tiền mà dì Năm đã đưa hôm nọ nữa. Con rất thất vọng về mẹ quá...
- Trung! Em có chịu thôi đi không? Tại sao lại ăn nói với mẹ với thái độ như vậy hả?
- Chị Hai! Em... thấy thương cho chị. Chị đã hy sinh quá nhiều rồi. Vậy mà chị vẫn cam chịu số phận, thật sự em...
Bà Xuyến giận run cả người. Hải Trung lại dám chỉ trích bà. Không còn bình tĩnh nữa, bà sấn tới tát liên tiếp vào mặt của Hải Trung.
Bốp, bốp!
- Đồ mất dạy! Tao đánh cho mấy chết. Cả lũ tụi bây không coi tao ra gì mà...
Trời ơi! Tại sao tôi phải khổ vầy nè?
Phong Lan nhảy vào can ngăn:
- Mẹ.... mẹ ơi! Mẹ hãy bình tĩnh lại, đừng buồn giận nữa.
Bà Xuyến quát nạt:
- Không giận sao được chứ. Phen này mà mày cãi lời tao, tao sẽ cho cả nhà chết đói, ra đường mà đi ăn mày...
Ông Khải nằm trên giường thều thào yếu đuối bởi thở khó nhọc.
- Bà ơi! Bà...
- Ông im đi! Cũng tại ông mà tụi nó dám cãi lời tôi, không xem tôi ra gì mà... Cả ông và tụi nó nữa, chuẩn bị đi ăn mày là vừa rồi đó.
Câu nói của bà Xuyến làm cho Phong Lan tê cứng cả người. Trước tình cảnh này, nàng đành phải chấp thuận mà thôi. Nhật Tùng ơi! Anh hãy hiểu cho em...
- Mẹ.... mẹ ơi! Con... con bằng lòng.
Nói xong, Phong Lan ôm mặt khóc nức nở rồi chạy thẳng vào phòng.
Tiếng của ông Khải gọi với theo:
- Phong Lan! Phong Lan! Bình tĩnh lại con!
Thấy Phong Lan gật đầu đồng ý lấy Lâm Minh, bà Xuyến vui sướng vô cùng, vì nếu như khuyên được nó, bà sẽ được thưởng rất hậu hỉ từ bà Sen. Bà mỉm cười thích thú... Bà đâu biết rằng hiện giờ Phong Lan đang tan nát cõi lòng.
Đám cưới của Lâm Minh và Phong Lan được diễn ra rất long trọng tại nhà hàng Ngọc Lan. Từng đoàn xe du lịch đời mới, xe SH, Attila, Air Bade, Dream... nối đuôi nhau, đậu kín cả lối vào nhà hàng. Các nơi trong khuôn viên tổ chức hôn lễ được trang trí bằng bong bóng hình trái tim đủ màu sắc trông rất rực rỡ... Mọi người kháo nhau:
- Thiệt không ngờ bà Năm Sen lại giàu có đến thế.
- Có lẽ đám cưới này lớn nhất ở Đà Lạt sương mù này. Rất đơn giản và dễ hiểu thôi, bởi Lâm Minh là đứa con trai duy nhất mà.
- Cô dâu Phong Lan cũng có phước lắm mới được lòng Lâm Minh.
- Nghe đâu chú rể Lâm Minh cũng là tay ăn chơi trác táng...
- Vậy sao?
- Nhưng dẫu sao người ta cũng là quý tử đấy.
- Thôi đi, đừng bàn tán nữa, bà Sen tới kìa.
Bà Sen lộng lẫy trong bộ sườn xám màu rêu được xẻ cao, đi đi lại lại đon đả:
- Xin mời vào! Mời vào!
Quay sang cô dâu, chú rể, bà cất giọng êm dịu:
- Hai con... phải thật vui tươi và đón tiếp khách chu đáo nghe không?
Phong Lan thì khép nép miễn cưỡng đi bên cạnh Lâm Minh với dáng vẻ buồn bã, vì bệnh tim của cha cô bỗng tái phát trở lại.
Cũng may còn có Hải Trung và Gia Uyên săn sóc cho cha. Thu Cúc và Thảo Ly cũng có mặt để dự lễ cưới của nàng, chạy đến bên cạnh Phong Lan, nhỏ giọng:
- Phong Lan! Làm gì mà âu sầu quá vậy? Vui tươi lên chứ!
- Cô dâu Phong Lan hôm nay rất lộng lẫy, nhưng sao buồn bã quá vậy? Phải vui lên và cười tươi xem nào!
Phong Lan cố gượng cười:
- Hai mi mà cũng chọc ghẹo mình nữa sao? Bộ vui sướng lắm sao mà cười.
- Có gì vui bằng ngày cưới chứ?
- Nhưng đây không phải là cuộc hôn nhân mà mình chọn lựa. Vả lại, cha mình vừa trở bệnh, không biết giờ này ông ấy thế nào?
Thu Cúc chu môi:
- Thấy mi buồn, tụi này mới giỡn chút cho vui, chứ thật ra hoàn cảnh của mi ai mà không biết chứ.
Thảo Ly cũng chen vô tiếp lời:
- Ngày vui trọng đại như thế này mà vắng mất cha, mình rất hiểu là mi rất tủi thân. Nhưng cố nén đau thương mà vui lên, không khéo người ta dị nghị thì sẽ khổ thân đấy, Phong Lan.
Phong Lan dùng khăn tay chặm nhanh những giọt nước mắt chực trào ở khóe mi, cô cố gượng cười khi thấy Lâm Minh đến bên cô.
Lâm Minh cất giọng ngọt ngào và vòng tay đầy âu yếm khiến Phong Lan phải rợn người.
- Mình đi thôi em. Còn rất nhiều khách đang chờ chúng ta đến để họ chúc mừng đấy... Chụt!
Chú rể Lâm Minh cúi người hôn cô dâu Phong Lan một cái quá bất ngờ làm Phong Lan không kịp phản ứng. Nàng có cảm giác rất bực bội nhưng vẫn cố nén sự bực tức vào lòng và bước theo hắn như một cái máy.
Lâm Minh dìu Phong Lan đi đến từng bàn tiệc, mọi người đều chúc mừng rôm rả. Lâm Minh giơ cao ly rượu mạnh:
- Nào! Kính mời các bác, các chú cùng các bạn cạn trăm phần trăm nhé?
Mọi người đều đồng thanh đáp lời:
- Xin chúc mừng, xin chúc mừng... Dzô!
Cứ như vậy, Lâm Minh kéo Phong Lan đi hết bàn này đến bàn khác. Đi đến bàn tiệc nào, hắn cũng được những lời chúc mừng quá khích:
- Bữa nay vui quá, phải uống cho say nghe chú rể. Dzô!
- Cưới được một cô vợ xinh đẹp như tiên, vậy phải cạn với bọn này mỗi người một ly nha. Lâm Minh. Dzô! Dzô!
Lâm Minh cười thích thú. Giọng anh lè nhè:
- Thằng Minh này cám ơn các chiến hữu. Nào! Dzô trăm phần trăm nha!
Tiếng vỗ tay, tiếng hò hét càng làm kích động, Lâm Minh nâng ly uống no say. Bà Sen trông thấy bộ dạng lảo đảo của cậu con trai, bà bước tới giả lả:
- Lâm Minh! Con không được uống quá nhiều rượu!
- Bộ mẹ tưởng con say à?
- Nhưng con không được uống quá say, đêm nay là đêm tân hôn của con mà... Mẹ rất mong con hiểu ý của mẹ.
- Mẹ! Mẹ đừng bận tâm đến con. Mẹ hãy lo bạn bè của mẹ đi. Nào, các bạn cạn ly nhé... Dzô!
- Vậy chúng ta cùng nâng ly chúc mừng cho Lâm Minh đi các bạn. Dzô!
Dzô!
Đến khi chỉ còn lại vài bàn tiệc thì Lâm Minh đã say mèm. Bà Sen đến bên con trai, hối thúc:
- Lâm Minh! Hãy đưa vợ con về nhà trước đi, trời cũng khá khuya rồi.
Quay sang Phong Lan, Lâm Minh lè nhè:
- Mình về thôi, Phong Lan.
Khi Lâm Minh và Phong Lan đã yên vị trong chiếc Mercedes màu xanh biển bóng lộn, lại được kết hoa tươi lộng lẫy. Tài xế cho xe chạy vút đi, bỗng Lâm Minh ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt nước mũi chảy dài. Hắn điệu nghệ lấy từ trong áo veste gói thuốc đã tẩm sẵn bạch phiến, rồi ngả người ra phía sau ghế hút ngon lành. Hắn không đếm xỉa gì đến sự có mặt của Phong Lan.
Khi chiếc Mercedes ngừng hẳn trước cổng nhà, Lâm Minh đẩy mạnh cánh cửa và kéo Phong Lan xuống cạnh bên anh cất giọng tình tứ:
- Phong Lan! Em đẹp lắm!
Bà Hương nhanh chân chạy ra mở cổng và cất lời đon đả:
- Dạ chào cậu chủ! Chào mợ chủ.
- Dì làm gì mà tới giờ mới ra mở cổng vậy? Nhanh lên? Phụ một tay mang mấy cái valy đồ lên phòng giùm tôi.
- Dạ, cậu chủ để đó tôi sẽ làm ngay.
Phong Lan bước nhẹ vào phòng tân hôn được trang trí rất đẹp. Nàng thật sự rất mệt, vì phải đi đi lại lại tiếp khách gần bốn, năm tiếng đồng hồ. Nàng bước nhanh lại cạnh chiếc bàn và định ngồi xuống ghế để nghỉ. Chợt Lâm Minh đẩy cửa bước vào và đóng sầm cửa lại.
- Phong Lan! Nào, hãy đến đây với anh...
Phong Lan hốt hoảng, run bây bẩy, giọng lắp bắp:
- Anh... Minh! Buông tôi ra... Tôi lạy anh mà...
Giọng Lâm Minh lè nhè:
- Em yêu... Đừng sợ.... đến đây với anh.
Hắn bưng ly rượu thuốc đã pha thuốc kích thích với liều rất mạnh mà chính hắn đã chuẩn bị sẵn. Lâm Minh lao đến ôm ghì lấy thân hình mảnh mai của Phong Lan hôn ngấu nghiến, hắn làm như một con quỷ đói. Vồ vập lấy Phong Lan mặc cho nàng cào cấu và cố gắng giẫy giụa, hắn vẫn mơn trớn... Chợt quá sợ hãi Phong Lan dùng hết sức có thể đẩy mạnh Lâm Minh ra rồi dùng chân tung một cú đạp rất mạnh vào người hắn.
- Tránh xa tôi ra... Không được đến gần tôi...
Lâm Minh chới với té nhào, đầu anh lại va vào cạnh bàn. Toàn thân anh bất động nằm sóng soài dưới nền gạch bông... Chợt chuông điện thoại reo vang, Phong Lan nhổm người tới nhấc máy:
- Alô! Alô...
- Chị Hai!.... Có phải chị không chị Hai! Chị Hai ơi!....
Phong Lan lo lắng hỏi dồn khi nghe tiếng của Hải Trung:
- Trung... Trung... em làm sao vậy hả?
Tiếng của Hải Trung khóc nấc trong điện thoại.
- Chị Hai ơi... Cha... cha...
- Cha... làm sao?
- Cha... chết rồi!
- Hả! Trời ơi...
Phong Lan đau đớn ôm mặt khóc, thì bà Năm Sen đẩy cửa bước vào:
- Có chuyện gì vậy? Làm gì mà la lối om sòm vậy hả? Minh... con ơi... con làm sao vầy nè?
Quay phắt lại nhìn Phong Lan đang sợ hãi ôm mặt khóc, bà Sen thét lên:
- Mày... mày đã làm gì con tao?
Phong Lan run cầm cập:
- Dạ.... con... con...
Bà Sen trừng trừng nhìn Phong Lan, đay nghiến:
- Chính mày... Chính mày đã giết chết thằng Minh phải không?
- Dạ.... Không! Con không cố ý đâu, mẹ ơi...
Chợt bà Sen gầm lên như con thú dữ:
- Con kia! Mày phải đền mạng cho con tao. Tao sẽ giết mày!
Nói rồi, bà Sen sấn tới đấm đá túi bụi vào người của Phong Lan. Phong Lan đau đớn ngất lịm...
- Buông tôi ra! Tại sao mấy anh lại bắt tôi?
Một vị mặc sắc phục công an tra ngay chiếc còng số tám vào tay của Phong Lan. Anh ta gằn giọng:
- Chính cô, chính cô đã giết Lâm Minh, cô phải theo chúng tôi mau.
- Tôi bị oan mà. Thật sự tôi... không cố ý giết người. Các anh định đưa tôi đi đâu?
- Chúng tôi sẽ giải cô vào trại giam, chờ chúng tôi điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân cái chết của chồng cô rồi có phán quyết sau...
Phong Lan khóc lóc thảm thiết, cô gào lên:
- Không! Tôi không giết chồng tôi... tôi bị oan mà...
- Vô tình hay cố ý, chúng tôi điều tra sẽ rõ, không cần cô phải biện minh.
Phong Lan nhăn nhó khổ sở van nài:
- Các anh hãy tin ở tôi, thật sự tôi chỉ đẩy anh ta ra thôi, chứ tôi không hề làm gì anh ta cả.
- Cô có chịu im đi không? Chúng tôi làm việc mà cũng đợi cô phải chỉ dạy hay sao vậy?
- Tôi... không dám thế.
- Nếu vậy thì mau theo chúng tôi về sở cảnh sát.
- Tại sao... tôi phải theo mấy anh đi chứ?
- Hiện trường vụ án, cô là nghi can số một. Do vậy, chúng tôi mời cô về để hợp tác điều tra.
- Điều tra gì chứ? Tôi bị oan mà...
- Oan hay không để điều tra rồi sẽ rõ. Tôi yêu cầu cô đi nhanh. Nếu thật sự cô là kẻ đã giết chồng thì cô phải chịu mọi hình phạt trước pháp luật hiện hành.
Khi hai vị cảnh sát dẫn giải Phong Lan ra xe, mọi người hiếu kỳ xúm lại xem rất đông.
Họ bàn tán rôm rả:
- Trời ơi! Cô ta còn trẻ quá... sao lại nhẫn tâm giết chồng chứ.
- Đúng là ác phụ mà. Bị bắt thật đáng đời.
- Cũng tội nghiệp cho cô ta, nghe đâu cha vừa mới qua đời, mẹ thì ngã bệnh... chỉ còn lại hai đứa em thơ dại...
Bỗng bà Sen từ nhà trong chạy ra đốp chát:
- Tôi yêu cầu mấy chú tử hình con ác phụ này đi. Mày thật là ác mà... Tao chỉ có mỗi mình nó là con thôi, vậy mà mày lại đang tâm cướp đi sinh mạng của nó. Trời ơi...
- Mẹ.... Mẹ ơi! Oan cho con... lắm, mẹ ơi... con không cố ý đâu.
Bà Sen trừng trừng nhìn nàng cay đắng:
- Tao sẽ để cho pháp luật trừng trị mày, mày thật là lòng người mà dạ thú mà.
- Mẹ ơi! Con không cố ý giết anh Minh đâu. Xin mẹ hãy tin con.
Nói vừa dứt câu, viên cảnh sát ấn cô vào trong xe chở phạm nhân rồi đóng sầm cửa lại.
- Không! Tôi bị oan mà... Trời ơi! Oan cho tôi... oan cho tôi lắm mà...
Tiếng hét thất thanh của Phong Lan làm bà Hương đứng bên cạnh giật mình lo lắng:
- Phong Lan! Phong Lan...
Trên môi Phong Lan vẫn còn mấp máy:
- Oan lắm! Thật sự oan cho tôi mà.
Khẽ lay lay cánh tay Phong Lan, bà Hương cất giọng êm dịu:
- Phong Lan! Tỉnh lại đi con.
Hé mở đôi mắt tròn xoe ngơ ngác, Phong Lan kêu lên:
- Dì Hương! Là dì đó sao?
Bà Hương cười hiền:
- Dì đây. Con đã tỉnh lại rồi, con làm dì lo quá đi. Con trải qua cơn ác mộng à?
Phong Lan vội lau nhanh những giọt mồ hôi đọng đầy trên trán, khẽ gật đầu:
- Đúng rồi! Con vừa trải qua cơn ác mộng... Con... sợ lắm dì Hương ơi...
- Bình tĩnh đi con. Có dì Hương đây, con đừng sợ....
Phong Lan chợt hỏi nhanh:
- Lâm Minh sao rồi hả dì?
Bà Hương trầm ngâm rồi đáp lời:
- Nó chết rồi.
Phong Lan kêu lên sửng sốt:
- Hả! Trời ơi! Tôi không giết người... mà. Dì Hương... Dì Hương ơi, con biết phải làm sao đây?
- Dì tin! Dì tin con không có cố ý làm thế...
- Trời ơi! Tôi đã giết người sao?
- Con bình tĩnh lại đi. Con la ầm ĩ như thế không nên đâu. Bình tĩnh lại để nghe dì nói đây.
- Làm sao con có thể bình tĩnh được chứ? Dì muốn nói gì? Dì nói cho cháu nghe đi, thật sự cháu rối quá rồi.
Bà Hương nhẹ giọng:
- Sự thật là cái chết của cậu Minh lúc đầu ai cũng nghĩ là con đã gây ra.
Nhưng khi sáng nay đội khám nghiệm tử thi đã đến đây làm việc. Người ta đã khẳng định chắc chắn một điều, không phải cú va chạm ở đầu cậu Minh mà dẫn đến tử vong... Sự thật là một việc khác.
Phong Lan không thể nào tin nổi những lời của bà Hương nói, bởi chính nàng đã chứng kiến cái chết của Lâm Minh:
- Hắn đã chết thật hả dì?... Trời ơi... còn cha con... cha con...
Nói đến đây, Phong Lan bỗng khóc rú lên. Bà Hương ôm chầm lấy Phong Lan dịu giọng an ủi:
- Phong Lan! Con đừng khóc nữa... Phải chấp nhận sự thật thôi con à. Dù sao thì anh Trí Khải cũng đã an nghỉ rồi...
Phong Lan lại gào lên thảm thiết:
- Không! Không! Cha... cha ơi! Con sẽ về với cha đây...
Chợt Phong Lan ngồi bật dậy, lao nhanh đến cánh cửa phòng. Nhưng không tài nào mở được. Nàng khóc nức nở.
- Con muốn về nhà... con muốn về nhà để gặp cha con lần cuối dì Hương ơi...
Bà Hương dỗ dành:
- Nín đi con! Thực ra, dì cũng vậy nữa... Nhưng... bà Sen đã cho người khóa trái cửa lại nhốt chúng ta mấy hôm rồi.
- Tại sao con không thể về gặp mặt cha lần cuối chứ?
Bà Hương cảm động nghẹn ngào:
- Thật tội nghiệp cho con quá tại sao con lại phải gặp nhiều bất hạnh vậy chứ? Nhưng dì rất sợ....
- Dì sợ chuyện gì?
- Phong Lan ơi! Dì thật sự thật lo cho con quá! Không biết rồi đây bà chủ sẽ trừng phạt con như thế nào đây?
Phong Lan cất giọng buồn bã:
- Chuyện gì con cũng sẽ chấp nhận được nhưng con chỉ hối tiếc một điều thôi.
- Là việc gì?
- Không được về thọ tang cha được là một điều con ray rứt mãi không nguôi.
Bà Hương nhìn Phong Lan trìu mến:
- Âu cũng là số phận... biết làm sao được hả con?
Bỗng cánh cửa phòng bật mở toang, Bà Sen với gương mặt đằng đằng sát khí trừng trừng mắt nhìn Phong Lan như thể ăn tươi nuốt sống cô, bà ta cất giọng lạnh như băng:
- Con khốn kia! Bây giờ mày muốn tao trừng trị mày như thế nào đây hả?
Đồ ác phụ.... đồ giết người!
Như một con quỷ dữ khát máu người, bà Sen lao đến như một cơn lốc túm lấy tóc Phong Lan rồi tát tiên tiếp vào khuôn mặt diễm lệ của nàng. Cảm thấy chưa hả dạ, bà Sen còn dùng tay đánh đấm cào cấu không thương tiếc... Vừa đánh, vừa đấm, bà vừa gào thét giận dữ:
- Đồ ác phụ! Mày giết con tao... Tao đánh cho mày chết. Trả con lại cho tao, trả con lại cho tao.
Bà Hương không cầm được nước mắt khi chứng kiến sự trừng trị của bà Sen đối với Phong Lan. Không thể như thế được! Bà phải cứu lấy Phong Lan thôi.
Nghĩ thế, bà Hương không một chút ngần ngại lao đến đỡ đòn thay cho Phong Lan. Bà căm phẫn hét lớn:
- Bà chủ! Dừng lại đi... bà không có quyền hành hạ Phong Lan như thế!
Bà Sen giương mắt nhìn xoáy vào bà Hương, giọng bà rít qua kẽ răng:
Bốp! Bốp!
- Giỏi lắm! Cả mày cũng muốn bênh vực con khốn sát nhân này sao? Nếu vậy... tao sẽ cho mày toại nguyện, tao sẽ cho cả hai chết chung.
Nói xong, bà Sen chộp ngay cây chổi bông cỏ dùng để quét phòng quất tới tấp vào người của bà Hương. Phong Lan đang nằm oằn oại dưới nền gạch sau trận đòn của bà Sen, chợt cô dùng hết sức lực bình sinh lao đến hất mạnh tay của bà Sen ra, cô hét lên:
- Mẹ.... Mẹ không được đánh dì Hương, dì ấy vô tội mà.
Quay sang bà Hương, Phong Lan thúc giục:
- Dì Hương... Dì chạy đi... Chuyện của con, dì cứ để mặc con mà.
Bà Sen há hốc mồm, giận dữ bà nghiến răng quay sang Phong Lan:
- Con quỷ này! Bữa nay mày dám đánh lại tao nữa à?
Bốp! Bốp! - Hự.... Hự....
- Mày không sống nổi với tao đâu.
Trong cơn giận dữ, bà Sen co chân đạp thật mạnh vào bụng của Phong Lan.
Cô mất thăng bằng, sức khỏe lại yếu đuối thân hình của Phong Lan ngã văng vô cạnh tường, đầu cô đập mạnh vào cạnh tường nằm sóng soài bất động. Máu đầu cô tuôn ra xối xả... Bà Sen thấy Phong Lan nằm im bất tỉnh nhân sự, cảm thấy hả dạ, ngoe nguẩy bỏ đi ra khỏi phòng.
- Dừng lại! Dừng lại mau!
Thúy Hằng đang ngồi trong chiếc xe du lịch sang trọng. Chợt cô nhìn thấy Nhật Tùng một mình ngồi uống rượu trong một quán bar ven đường. Nên Thúy Hằng la hét lên bảo anh tài xế dừng xe.
- Dạ! Có việc chi vậy cô chủ?
Thúy Hằng gắt giọng:
- Tôi đã bảo anh dừng xe lại, sao anh cứ chạy hoài vậy? Bộ anh bị điếc hả?
Tự dưng bị mắng là điếc, Quang Tiến sượng sùng lên tiếng:
- Xin lỗi! Tôi nghe không rõ. Bây giờ có quay xe lại không cô chủ?
- Quay xe lại mau! Đúng là vô tích sự mà...
- Trời ơi! Sao cô lại mắng tôi?
Vừa nói, Quang Tiến cho xe quay đầu trở lại, trong lòng ấm ức vì những câu mắng nhiếc của Thúy Hằng.
- Đến trước quán bar đằng trước, anh dừng xe lại cho tôi.
- Dạ, cô chủ...
Khi chiếc xe dã dừng hẳn trước cửa quán bar, Thúy Hằng ngồi chễm chệ trên xe ra lệnh cho anh tài xế:
- Anh Tiến! Anh mau xuống xe xem có phải là Nhật Tùng đang ngồi đó không? Tôi thấy rất giống anh ấy...
Quang Tiến miễn cưỡng làm theo, anh gật đầu ra vẻ đồng ý:
- Dạ, dạ....
Thúy Hằng hối thúc:
- Sao lại không đi mà ngồi thừ ra vậy hả?
- Cô chủ ơi...
Thúy Hằng gằn giọng:
- Chuyện gì vậy?
Quang Tiến nhẹ giọng:
- Trời đang mưa...
- Thì sao?
- Làm ơn cho tôi mượn cây dù.
- Chỉ có bấy nhiêu đó cũng dài dòng, không hiểu anh làm việc kiểu gì?
- Dạ.... dạ....
- Nè! Cầm lấy, rồi nhanh lên giùm tôi. Người gì đâu mà chầm chạp như rùa vậy hả.
- Thật phát ghét.
- Xin cô chủ bớt giận... Tính tôi chậm chạp đã quen, nhưng thà chậm mà chắc...
- Bây giờ anh còn mắc thêm một cái tật nữa đó.
- Tật gì?
- Nhiều chuyện đó. Đi mau!
Thúy Hằng giận dữ quát lên làm Quang Tiến giật mình cầm lấy cây dù, bước xuống xe rồi đi thẳng vào trong.
Vài phút sau, Quang Tiến trở lại, Thúy Hằng lo lắng hỏi dồn:
- Sao rồi? Đúng là anh ấy không?
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thúy Hằng, Quang Tiến đáp lời nhanh nhảu:
- Đúng rồi! Chính là cậu Nhật Tùng. Nhưng cậu ấy đã say mèm rồi.
- Đúng là Nhật Tùng sao?
- Dạ, đúng là cậu ấy mà.
- Đưa cây dù cho tôi mau.
Nói rồi, Thúy Hằng đẩy mạnh cửa xe ra, bước thật nhanh vào trong quán bar.
Khi đến bên cạnh Nhật Tùng, cô cất giọng thảng thốt:
- Anh Nhật Tùng! Là anh đó sao?
Ngẩng mặt lên trông thấy ánh mắt của Thúy Hằng đang nhìn mình chăm chăm, Nhật Tùng ngạc nhiên, anh lè nhè:
- Ủa, Thúy Hằng! Tại sao lại là em? Em đến đây để làm gì? Có phải... em đến đây để uống rượu với anh không?
- Anh Tùng! Anh say quá rồi! Thật sự, em không thể nào ngờ em lại gặp anh ở đây và anh lại say khướt như thế này.
Rút một điếu ba số năm gắn lên môi bật lửa mồi, Nhật Tùng gục gặc thả khói thuốc, anh cười nhẹ:
- Thúy Hằng! Thật ra, cô rất thích nhìn thấy tôi trong tình cảnh này lắm phải không?
- Tại sao anh lại hỏi em như thế chứ? Anh say quá rồi, em sẽ đưa anh về.
Nhật Tùng phản đối quyết liệt.
- Không! Anh chưa có say, anh vẫn còn uống tiếp được mà. Lại đây! Lại đây ngồi xuống uống với anh nha Thúy Hằng?
Chợt Nhật Tùng quay vào trong quầy gọi lớn:
- Bà chủ! Bà chủ đâu?
- Dạ, cậu cần chi?
- Cho tôi một chai Whisky nữa. Nhanh lên!
- Dạ, có ngay.
Bà chủ quán cầm chai rượu Whisky mang ra nhìn Thúy Hằng, ái ngại:
- Cậu ấy uống nhiều quá rồi, không biết buồn bã chuyện gì mà cậu ta cứ ngồi uống liên tục. Bây giờ còn gọi một chai nữa... không biết cậu ấy...
Quay phắt lại nhìn bà chủ quán, Nhật Tùng lè nhè:
- Hừ! Bộ bà sợ tôi không có tiền trả bà hay sao vậy? Nếu bà sợ thì tiền đây, bà cầm lấy.
- Không! Cậu ơi tôi không có ý đó đâu, đừng nghĩ oan cho tôi.
Thúy Hằng đón lấy xấp tiền bỏ nhanh vào túi của Nhật Tùng, rồi quay sang vị chủ quán, nhẹ giọng:
- Được rồi! Xin lỗi dì, dì hãy vào trong tính tiền cho cháu. Anh ấy say quá rồi, để cháu đưa anh ấy về.
- Dạ được.
- Ai bảo tôi say hả? Tôi còn rất tỉnh táo. Thúy Hằng, có phải em nói tôi say không?
Thúy Hằng nhẹ giọng:
- Không! Anh không say, nhưng để em tính tiền rồi em đưa anh về. Em sẽ hầu rượu anh tới sáng luôn, chịu không?
- Không! Em cứ để mặc anh đi, đừng ở đây quấy rầy anh nữa. Thúy Hằng!
Em hãy về đi...
- Không được! Đừng cãi lời em? Chúng ta về thôi.
Chợt quay sang Quang Tiến, cô gọi lớn:
- Anh Tiến! Phụ tôi một tay dìu anh ấy ra xe giùm?
- Không! Tôi không muốn đi đâu cả, tôi muốn uống rượu...
- Anh Tiến! Mau lên!
Quang Tiến rất to con, sau một lúc giằng co thì anh đã kè Nhật Tùng ra xe của Thúy Hằng.
Thanh toán tiền xong, Thúy Hằng chạy theo ra xe. Quang Tiến chờ Thúy Hằng vào trong xe, anh cười nhẹ:
- Cô chủ cứ lái xe chở cậu Tùng về trước đi. Tôi sẽ chạy xe cậu ấy cho...
- Được rồi! Nhưng anh nhớ nói với cậu Tư là đừng chờ tôi nha.
- Dạ được!
Nói rồi, Thúy Hằng bật khóa đế máy vọt thẳng về nhà trọ của cô.
Rất khó nhọc Thúy Hằng mới đưa được Nhật Tùng lên phòng của mình. Tại sao anh ấy lại uống say như thế? Chẳng lẽ... chắc là vậy rồi... Tùng ơi! Em đã nói rồi, anh không thể nào thoát khỏi em đâu... Anh phải là của em, phải là của em. Mãi mãi là như vậy, anh sẽ thuộc về em thôi... Thúy Hằng chợt mỉm cười một mình không biết trong đầu cô đang nghĩ gì...
- Nhật Tùng! Anh Nhật Tùng...
Nhật Tùng vẫn nằm im không nhúc nhích, anh đã thấm say thật sự. Thúy Hằng cười thích thú:
- Hừ! Say như chết rồi! Có thể chắc chắn một điều là Nhật Tùng đã trông thấy Phong Lan lên xe hoa cho nên mới có thể uống say đến như vậy...
Thúy Hằng chẳng chút ngần ngại nhẹ tay cởi nhanh chiếc áo ướt đẫm nước mưa của Nhật Tùng ra rồi hôn tới tấp vào gương mặt điển trai của anh, như từ lâu lắm cô đã khát khao chờ đợi...
- Anh... yêu em mà! Chúng tạ. không thể nào sống thiếu nhau được...
- Em cũng vậy, em rất yêu anh, Nhật Tùng ơi...
Nghe những lời tình tứ yêu thương được thốt ra từ chính Nhật Tùng, Thúy Hằng thật sự ngất ngây hạnh phúc. Ít ra thì chàng cũng đã yêu mình. Vậy mà bấy lâu nay cứ tưởng... anh ấy lạnh lùng. Lửa tình đã sôi sục trong cô, Thúy Hằng ôm chặt Nhật Tùng vào lòng. Cô thủ thỉ:
- Nhật Tùng... Em yêu anh...
Thúy Hằng nhẹ nhàng gợi tình để đưa Nhật Tùng vào mê hồn trận. Nhật Tùng dâng trào nỗi đam mê, anh ôm ghì lấy Thúy Hằng cắn chặt viền môi xinh mọng chất ngất yêu thương. Hai cơ thể hòa quyện vào nhau thành một.
Nhật Tùng cất giọng êm dịu:
- Phong Lan! Anh yêu em. Anh không thể xa em. Phong Lan ơi! Anh rất yêu em...
Đang ngất ngây trong cơn mê tình ái, Thúy Hằng chợt sượng sùng khi nghe những lời nói của Nhật Tùng. Cô cũng đáp lời anh bằng hơi thở:
- Anh yêu! Em cũng rất yêu anh. Nhưng... nếu em không phải là Phong Lan thì... anh có yêu em thế không?
Nhật Tùng chất ngất say sưa trong biển tình, chợt anh đẩy mạnh Thúy Hằng ra và ngồi bật dậy, anh ngạc nhiên và trố mắt nhìn thẳng Thúy Hằng:
- Cô là ai vậy? Thật ra, tôi đang ở đâu đây? Tại sao lại tối đen vậy? Bật đèn lên mau.
Thúy Hằng hụt hẫng nhưng cũng cố chồm người tới ôm ghì lấy Nhật Tùng:
- Em yêu anh mà. Nhật Tùng, hãy đến đây với em!
Nhật Tùng gạt phăng tay của Thúy Hằng ra anh đứng phắt dậy bật công tắc điện và sửng sốt kêu lên:
- Thúy Hằng! Tại sao lại là cô chứ? Tại... sao tôi lại ở đây? Tôi không nhớ...
gì cả vậy?
- Nhật Tùng! Em... yêu anh mà.
- Không! Không... Cô... cô làm... gì vậy? Thật ra... chúng ta... không thể.
Thúy Hằng nhổm người tới ôm lấy cánh tay của Nhật Tùng, cô nhẹ giọng:
- Em yêu anh thật lòng mà. Sao anh lại đối xử với em như vậy?
- Không được...! Thúy Hằng ơi, em không được hồ đồ như vậy. Bình tĩnh lại đi em... Anh không thể dối gạt con tim mình để làm khổ cho em...
Thúy Hằng giận dỗi:
- Lúc nào anh cũng nhớ tới Phong Lan... Phong Lan. Thực ra em có thua kém gì cô ta chứ?
Nhật Tùng ngượng ngùng:
- Anh... anh...
Thúy Hằng lại tiếp lời:
- Anh nỡ lạnh lùng với em là để đeo đuổi theo cô gái có cái tên Phong Lan đó sao?
Nhật Tùng trầm ngâm buông giọng:
- Thật sự, em hơn hẳn cô ta về mọi mặt. Nhưng... tình yêu... Sự thật con tim anh đã in đậm hình bóng cô ta rồi.
Thúy Hằng chu môi:
- Cô ta có gì tốt chứ? Chỉ là một cô gái bán bia ôm tầm thường rẻ mạt.
Nhật Tùng giận dữ hét lớn:
- Thúy Hằng! Anh không cho phép em nhục mạ cô ấy. Phong Lan thật sự rất đáng thương.
Thúy Hằng chống chế - Em chỉ nói sự thật thôi. Tại sao anh lại vì một cô gái không đâu mà mắng em chứ?
- Xin lỗi! Thật sự, anh rất khó chịu khi nghe người ta nói Phong Lan như vậy. Cô ta đáng thương hơn đáng trách. Em hiểu không?
Thúy Hằng dẩu môi:
- Tại anh quá yêu Phong Lan nên lúc nào anh cũng nghĩ cô ấy tốt đáng yêu chứ kỳ thực em thấy cô ta rất tầm thường và thấp hèn.
- Tại em đố kỵ và ganh tỵ với cô ta nên em không thấy chứ Phong Lan là một cô gái rất tốt, hiền hậu nết na và hơn hết cô ta có một tấm lòng hy sinh cao cả.
- Nhưng dẫu sao Phong Lan cũng đã có chồng, mà lại là chồng giàu nữa...
Sao anh...
Nhật Tùng cất giọng buồn bã:
- Có nỗi đau nào... bằng nỗi đau tận mắt chứng kiến người yêu lên xe hoa mà người đứng bên cạnh không phải là anh...
- Em rất hiểu... Nhưng anh cũng phải hiểu cho nỗi lòng của em chứ. Em yêu anh thật lòng mà...
Nói vừa dứt lời, Thúy Hằng nhổm người dậy ôm ghì lấy Nhật Tùng ngã lăn xuống giường. Cô thì thầm bên tai anh:
- Nhật Tùng! Hãy quên hết đi những chuyện đau buồn. Hãy yêu em đi anh...
Em là của anh mà... Lúc nào em cũng sẽ ở cạnh anh để chia sẻ...
- Thúy Hằng...
Bốp!
- Bộ cô điên rồi sao? Đêm nay cô làm sao vậy?
- Em... em yêu anh mà Nhật Tùng.
- Đừng làm thế em. Anh không thể đến với em bằng một con tim giả tạo được. Tình yêu là sự hòa hợp của hai con tim, anh... không thể... dối lòng mình.
Anh về đây!
Nhật Tùng tuôn một hơi dài rồi chạy biến ra khỏi phòng của Thúy Hằng, sau khi mặc vội chiếc áo sơ mi vào người.
Thúy Hằng đứng phắt dậy đến cạnh kệ sách cầm vội chiếc điện thoại di động Nokia đời mới với chức năng chụp ảnh tự động rồi mỉm cười thích thú, bởi nói về tính toán mưu kế thì cô hơn hẳn mọi người. Thúy Hằng nhủ thầm:
- Nhật Tùng ơi! Rồi đây... với bằng chứng không thể chối cãi được, anh sẽ ngoan ngoãn mà chấp nhận em ngay... Anh sẽ thuộc về em thôi. Sự thật là như thế không thể nào thay đổi được. Mong anh hiểu cho bởi vì em quá yêu anh...
Tại bệnh viện, Phong Lan ôm đầu khóc thét lên mặc cho máu đỏ tuôn rơi ướt cả gối.
- Á đầu của tôi... đầu của tôi... đau quá... đau quá!
Bà Hương chạy đến bênh cạnh, mừng rỡ nhẹ giọng:
- Phong Lan! Con đã tỉnh lại rồi à? Thật sự phải cảm ơn Trời Phật... Sao rồi hả con?
Gia Uyên trông thấy Phong Lan giẫy giụa kêu đau, gương mặt thì nhăn nhó khổ sở, lòng cô đau thắt cả ruột gan. Cô bật khóc sướt mướt và sà đến cạnh Phong Lan:
- Chị Hai? Chị Hai ơi... Chị tỉnh lại là em mừng lắm. Chị thấy trong người sao rồi?
Hải Trung thì rất bình tĩnh, cố nén nỗi đau lo tận đáy lòng, anh nhẹ giọng:
- Chị Hai! Chị Hai... Sao chị không trả lời gì hết vậy? Sao chị nhìn mọi người ngơ ngác vậy? Chị không sao chứ? Chị Hai, đừng làm em sợ.... nha.
Phong Lan hết nhìn bà Hương lại quay sang nhìn chăm chú Hải Trung và Gia Uyên, chợt cô cười phá lên:
- Ha ha ha... Mọi người làm gì mà nhìn tôi dữ vậy? Bộ tôi đẹp lắm sao?
Đừng... đừng nhìn tôi như thế... tôi sợ lắm.
- Phong Lan! Con nói gì vậy? Con nhận ra dì là ai không hả?
Phong Lan cười nhẹ:
- Bà hả? Tôi thấy bà quen lắm đấy, nhưng thật ra bà là ai vậy? Tại... sao bà lại khóc chứ?
- Dì là dì Hương nè, con không nhận ra sao? Trời ơi! Tại sao lại ra nông nỗi này chứ? Cao xanh ơi, sao ông lại khéo sắp bày tình cảnh này.
- Nín đi! Nín đi! Bà mà khóc lớn bọn người xấu sẽ bắt trói bà lại đó.
- Chị Hai! Chị làm sao vầy nè.
Phong Lan chợt ôm chầm lấy Hải Trung khóc lớn:
- Cha... cha ơi! Cha đừng bỏ con mà đi nha. Con thương cha lắm? Cha ơi...
Trước tình cảnh này, Gia Uyên càng khóc lớn hơn, cô ôm bờ vai của bà Hương, khóc ngất.
- Dì Hương ơi! Chị Hai... con. Tụi con biết tính làm sao đây hả dì?
Quay sang Gia Uyên, bà Hương dịu giọng:
- Bình tĩnh lại đi con. Việc gì rồi cũng phải tìm cách chạy chữa cho chị Hai của con chứ.
Chợt Phong Lan ngồi bật dậy, tay cô chỉ Gia Uyên rồi hét lớn:
- Mày... mày hãy rời khỏi nơi đây... tao không muốn nhìn thấy mặt mày...
- Chị Hai! Chị Hai... em là Gia Uyên nè.
- Chính mày... chính mày là người đã dụ dỗ tao đi bán bia ôm. Sau đó lại gán ép tao phải lấy... người mà tao không hề yêu... Tao hận mày... tao căm thù mày...
Nói rồi, Phong Lan nhổm người tới đánh Gia Uyên, nhưng được bà Hương cản lại:
- Phong Lan! Không phải đâu con, bình tĩnh lại đi. Đây là Gia Uyên em gái của con đó.
Phong Lan ngớ ngẩn lảm nhảm:
- Phong Lan? Tôi tên là Phong Lan sao?... Nó... nó là em gái của tôi...? Trời ơi! Tôi không biết gì cả... tôi không nhớ gì cả... Tại sao vậy chứ?
Hải Trung rất bình tĩnh, anh đi đến bên Gia Uyên cất tiếng khuyên em:
- Gia Uyên! Em đừng buồn chị Hai. Em tạm thời đi ra ngoài đi, tại cơn nhức đầu hành hạ nên chị Hai không nhận ra em thôi.
Gia Uyên sụt sùi khóc:
- Anh Ba... Em không chịu đâu... Em muốn ở lại đây với chị Hai...
- Tình cảnh này để chị Hai bình tĩnh lại rồi em vào thăm chị ấy. Chị Hai đang bị kích động mạnh, em có hiểu không Uyên?
Vừa lúc đó có một vị bác sĩ đứng tuổi cùng một y tá trẻ bước đến. Có y tá cất giọng:
- Xin lỗi! Đã đến giờ khám bệnh, chúng tôi xin mời tất cả thân nhân ra ngoài để chúng tôi tiện làm việc.
- Dạ vâng, thưa bác sĩ... Gia Uyên, hãy theo anh ra ngoài!
- Các con ngoan đi ra ngoài với dì, để bác sĩ dễ bề làm việc nghe. Mình đi thôi...
- Dạ.... Nhưng dì Hương ơi... Con lo quá...
- Chuyện gì vậy Uyên?
- Liệu chị Hai con... có bị mất trí nhớ không hả dì?
Bà Hương trầm ngâm:
- Bình tĩnh đi con, để bác sĩ khám cho Phong Lan xong mình sẽ rõ thôi.
Hải Trung chen vô tiếp lời:
- Con thấy hình như chị Hai con không nhớ gì cả. Hơn nữa, không nhận ra tụi con là ai.
- Con cầu mong ơn trên phù hộ cho chị Hai con tai qua nạn khỏi. Cha con vừa mất đi con thật quá đau buồn, giờ trông thấy chị Hai như vậy, con càng đau lòng hơn.
Một lúc sau cánh cửa phòng bật mở, vị bác sĩ có cái tên Minh Hoàng bước ra. Hải Trung nhanh chân chạy đến bên cạnh ông, gấp giọng:
- Bác sĩ... Bác sĩ ơi... Tình trạng sức khỏe của chị cháu sao rồi thưa bác sĩ?
Khẽ lắc đầu, bác sĩ Minh Hoàng nhẹ giọng:
- Sau mấy ngày theo dõi và tiến hành chụp X quang, chúng ta đã khám tổng quát cho cô ấy. Thật là... đáng tiếc...
- Chị của cháu bị làm sao vậy? Có thể chữa trị được không thưa bác sĩ?
Bác sĩ Minh Hoàng trầm ngâm, ông nói khẽ:
- Vết thương trên đầu cũng không ảnh hưởng... Não bộ cũng không bị tổn thương nào đặc biệt, cơ thể thì bình thường, nhưng tinh thần của cô ta không ổn định.
- Nếu vậy tại sao cháu tôi nó không nhớ gì cả vậy, thưa bác sĩ?
- Bác sĩ ơi! Cháu cầu xin bác sĩ mở rộng lòng từ bi hải mà cứu chị Hai cháu với.
- Thật sự, tôi cũng đang đau đầu đây. Hiện tại Phong Lan bị mất trí nhớ không biết mình là ai. Theo suy luận của chúng tôi chắc chắn một đều là ảnh hưởng rất lớn về nhiều cú sốc trong đời sống... Ví dụ như bị sốc về tình cảm hoặc vừa bị một cú sốc nào đó nên đã quên tất cả.
Bà Hương lo lắng hỏi dồn:
- Bác sĩ... Bác sĩ ơi! Có cách nào cứu chữa cho cháu tôi không, thưa bác sĩ?
- Không phải là không có cách, cô ấy bị tâm bệnh thì mình trị bằng tâm dược, nhưng phải lâu dài chứ không phải một ngày một bữa là hết được đâu.
- Trời ơi? Vậy là Phong Lan phải sống với tâm trạng như vầy sao...?
- Xin bà chị đừng tuyệt vọng, từ trước đến nay cũng có rất nhiều trường hợp mất trí nhớ nhưng vẫn phục hồi lại bình thường... Tôi nghĩ trường hợp của Phong Lan cũng không ngoại lệ.
Cô y tá đứng cạnh đấy cũng xen vào cất giọng chua chát:
- Thật tội nghiệp cho cô ấy quá!.... Mẹ chồng gì mà nhẫn tâm tàn ác đến thế chứ...
- Trường hợp của cháu Phong Lan đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy.
Hải Trung đứng im lặng theo dõi và lắng nghe bác sĩ Hoàng nói chuyện.
Bỗng anh gầm lên giận dữ:
- Đầu đuôi cũng tại bà Năm Sen gây ra nên chị Hai mới như vầy. Bà Sen thật độc ác, tôi sẽ không để cho bà ta được yên thân đâu...
Bà Hương hốt hoảng:
- Hải Trung! Con định làm gì? Dựa vào cháu không thể chống lại bà ta đâu, hãy nghe lời dì bình tĩnh lại.
- Nhưng ít ra cũng cho bà ta biết hậu quả mà bà đã gây ra cho chị Hai của con.
- Có ích gì chứ?
- Nhưng con cảm thấy uất ức lắm. Con không cam tâm nhìn chị Hai con như vầy mãi được. Dì Hương và Gia Uyên ở đây với chị Hai, con đi ra ngoài có chút chuyện nha.
Bà Hương lo lắng:
- Con không được làm chuyện khờ dại nghe không? Bây giờ, chúng ta hãy tập trung lo cho Phong Lan. Mọi chuyện khác để tính sau.
- Dạ, con biết mà.
Nói xong, Hải Trung bỏ đi một hơi. Bà Hương nhìn theo thở dài. Với tính khí nóng nảy của Hải Trung, bà rất lo khi nó đối diện với bà Sen thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Buổi sáng, khi trời chưa sáng hẳn, sương mù con dày đặc, Hải Trung đã đi rà khỏi nhà đến thẳng cơ ngơi đồ sộ của bà Sen. Khi đã đến trước cổng nhà của bà Sen, Hải Trung đã hét lên trong giận dữ:
- Bà Sen! Bà Sen đâu? Ra đây cho tôi!
Bà Sen từ nhà trong bước ra. Trông thấy Hải Trung, bà lớn giọng hống hách:
- Ê, cái thằng kia! Mày làm gì mà mới sáng sớm đã đến đây la lối om sòm vậy hả?
Hải Trung nhìn bà Sen chăm chăm, anh cười nhẹ:
- Bà vô tư quá hén! Bộ bà không biết tôi đến đây để làm gì à?
- Làm gì chứ? Tao với mày có việc gì để nói hả?
Hải Trung nhìn vẻ tự tin của bà Sen, anh căm giận gằn giọng:
- Chị Hai tui có lỗi gì mà bà nhẫn tâm đánh chỉ ra nông nỗi vậy chứ?
Bà Sen dài giọng:
- Nó mà không có lỗi hả? Chính nó đã hại chết con tao, mày có biết không mà đến đây lên giọng chứ. Đồ con nít ranh!
Hải Trung giận dữ hét lớn:
- Bà im đi! Cái chết của con bà là do dùng thuốc kích thích quá liều cộng thêm con bà thường xuyên dùng bạch phiến nên đã dẫn đến tử vong. Pháp y cũng đã làm rõ ràng rồi, vậy mà bà...
- Chị mày dám giết con tao, việc tao đánh nó lỗ đầu chảy máu là nhẹ cho nó rồi đó, nhóc ạ.
- Bà đúng là đồ độc ác. Trên đời này, tôi nghĩ mãi cũng không có ai độc ác như bà. Bởi vậy bà ác quá nên đời này tuyệt hậu rồi đó. Sáng mắt ra chưa?
Bà Sen giận run, bà lắp bắp:
- Mày... Mày... dám chửi tao à?
- Sao lại không dám chứ! Bà đã đánh chị Hai tui bể đầu, bây giờ mất trí không biết ai cả, vậy mà bà cho là chuyện nhỏ sao. Tôi còn muốn bằm bà ra cho cá ăn nữa kìa.
- Mày dám! Đồ mất dạy! Bà nói cho mà rõ nhé, gia đình mày hiện giờ vẫn còn nợ tao như núi đấy, ở đó lớn lối hả?
- Chuyện nợ nần chính bà đã nói chị Hai tôi chịu làm đám cưới với con bà thì coi như xong. Bây giờ tôi nói cho bà biết, gia đình tôi không hề nợ nần gì của bà cả. Bà nhớ kỹ điều này nhé!
- Cái gì? Mày... mày... định nói ngang với bà à? Đâu có dễ chứ, tao sẽ kêu người tới cào nhà mày đổ xuống sông.
- Bà thật nói không biết hổ thẹn. Ai cho bà cái quyền làm vậy hả? Bà nói chuyện nghe vui quá.
- Tao nói là tao sẽ làm, mày cứ đợi mà xem!
- Tôi thách bà cũng không dám tới nhà tôi nữa... Nội cái tội của bà... cũng đủ để tôi...
Bà Sen tức khí hỏi dồn:
- Mày nói gì? Tao tội gì chứ? Mày muốn làm gì tao nói thử nghe chơi...
Bà khỏi cần huênh hoan nữa. Chính bà đã dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ chị tôi vào con đường khổ ải, nhục nhã... Và cũng chính bà đã dùng tiền để buộc chị tôi phải lấy con trai của bà. Bà có lương tâm hay không vậy? Hay lương tâm bà bị quỷ tha ma bắt rồi?
- Đồ quỷ sống! Mày... mày dám mắng bà à? Được rồi! Rồi đây mày sẽ biết tay tao...
- Bà nói sao tôi sợ quá đi... Nhưng tôi nói cho bà biết, từ rày trở đi không được quấy rầy với chị Hai tôi nữa đấy nhé.
- Mày ra lệnh cho tao đấy à? Ranh con như vậy thì làm gì được tao nào?
Hải Trung cười nhẹ:
- Cứ thử đi, bà sẽ biết. Cha tôi đã mất, chị tôi thì đang bị mất trí... tôi không còn gì để mất nữa. Không biết tôi sẽ xử bà như thế nào đây? Tôi nói là tôi làm chứ không hăm dọa bà đâu.
Bà Sen cười khùng khục:
- Vậy sao?
- Tôi nói ít, mong bà hiểu nhiều. Chào bà!
Nói xong Hải Trung bỏ đi, bà Sen cất giọng nói với theo:
- Thằng ranh kia! Sao không ở lại nói cho đã đi, đúng là đồ trời đánh thánh đâm mà.
Bà Hương ngồi cạnh Phong Lan, đăm chiêu suy nghĩ và chợt cảm thấy lo lắng. Số tiền của bà cứ vơi dần, còn lại rất ít, không biết mấy ngày sắp tới sẽ tính sao đây? Còn tiền viện phí nữa... lấy đâu ra tiền để trả cho bệnh viện chứ?
Chợt bà Sen xuất hiện cất giọng mai mỉa:
- Nó sao rồi? Bác sĩ bảo nó điên thiệt rồi phải không?
Bà Hương giật mình, bối rối lắp bắp:
- Dạ.... dạ.... bà chủ...
Bà Sen vênh mặt nhìn bà Hương:
- Mấy người còn xem tôi là bà chủ sao! Không cần thế đâu! Rõ quá rồi còn gì...
- Bà chủ nói vậy nghĩa là sao, tôi không hiểu?
Bà Sen cười nhẹ:
- Thật sự mấy người không hiểu sao. Nếu như xem tôi là chủ của mấy người thì bữa đó ai biểu mấy người đưa nó vô đ?